Lại nói, bởi vì Triệu Tam Thái đã bị Vương Phác đánh trúng một đòn hiểm ở Di Hồng Viện, đầu tiên đi đến chỗ Trương Tử An cáo trạng bị mất mặt, sau đó lại đi tìm Đại Vương Gia tiếp tục bị đóng sầm cửa, có thể nói là tâm trạng đã ác liệt đến cực điểm, đang định trở về đại doanh tìm mấy tên Thiên tổng không vừa mắt y lắm, trừng trị cho ra trò. Vừa tiến vào Viên môn, Triệu Tam Thái liền giật mình phát hiện ánh lửa ngút trời trong đại doanh. Mẩy trăm cây đuốc thấm mỡ dê đang rừng rực soi sáng bên ngoài hành dinh Tổng binh rõ như ban ngày. Trong ánh lửa, mấy ngàn tướng sỹ biên quân đã bao vây lấy hành dinh Tổng binh. Điều càng khiến người khác khiếp sợ chính là mấy ngàn tướng sỹ biên quân ai nấy cũng đều cầm cương đao, toàn bộ đều như những con sói, đằng đằng sát khí. Triệu Cửu, gia tướng thân tín của Triệu Tam Thái, dẫn theo mấy trăm gia đinh đang giằng co cùng mấy ngàn tướng sỹ biên quân. - Triệu Tín, Đường Thắng! Triệu Cửu lớn tiếng hét to: - Đã trễ thế này rồi mà không đi ngủ, lại dẫn binh bao vây hành dinh Tổng binh, các ngươi muốn làm gì? Muốn tạo phản sao? Triệu Tín lạnh lùng nói: - Triệu Cửu, ngươi bảo Triệu Tam Thái ra đây! Đường Thắng càng gân cổ lên hét lớn hơn: - Triệu Tam Thái, có giỏi thì đừng làm con rùa đen rúc đầu, đi ra nói chuyện với các huynh đệ nào, quân hưởng triều đình đưa xuống đã đi đâu? Triệu Cửu giận dữ, nói: - Đường Thắng, các ngươi đi tìm cái chết rồi! - Đúng, lão tử đúng là muốn chết! Đường Thắng cười nham hiểm, nói: - Lấy không được quân hưởng, các huynh đệ đều sẽ đói chết, nhưng cho dù là chết cũng phải chết cho minh bạch, cũng phải biết quân hưởng mà triều đình phát cho chúng ta rốt cuộc đã đi về đâu? Một gã Bả tổng đứng sau lưng Đường Thắng hét to: - Đường lão đại dài dòng với thằng nhãi này làm gì. Các huynh đệ hãy nghe cho kỹ, cùng lão tử tiến lên, xông vào hành dinh bắt Triệu Tam Thái ra đây! - Xông lên nào! - Bắt Triệu Tam Thái ra đây! - Các huynh đệ, GIẾT Vừa bị gã Bả tổng kích động, tướng sỹ biên quân đã sớm cực kỳ phẫn nộ đều rút đao cầm trên tay, ồ ạt xông lên. Triệu Cửu lui về sau hai bước rồi lại rút đao ra, lớn tiếng hô to: - Các huynh đệ nghe cho kỹ, bảo vệ hành dinh, tuyệt không thể để đám phản tặc này xông vào! Triệu Tín, lão tử cảnh cáo ngươi lần cuối cùng, ngươi đang tạo phản đấy! - Hôm nay lão tử đúng là tạo phản rồi đấy! Triệu Tín cũng rút đao, quay đầu lại hét lớn: - Các huynh đệ, xông lên đi! Chỉ trong nháy mắt, mấy ngàn tướng sỹ biên quân nổi giận ùa vào hành dinh Tổng binh như nước lũ. Triệu Cửu ý đồ ngoan cố lại bị Đường Thắng một đao đánh phăng cương đao trong tay. Không đợi y phục hồi tinh thần, hai thanh cương đao sáng loáng đã kề cổ y, Triệu Cửu câm như hến, không dám khinh cử vọng động. Triệu Cửu bị khống chế, hơn trăm thân binh còn lại ném chuột sợ vỡ đồ cũng dám ngoan cố chống cự nữa, rất nhanh đã bị tước khí giới. Nhìn thấy đám người Triệu Tín, Đường Thắng ngang nhiên tụ tập gây rối, vây công hành dinh Tổng binh. Triệu Tam Thái đứng ngoài Viên môn giận tím mặt, lúc sắp thúc ngựa tiến vào doanh lại bị gia tướng thân tín giữ chặt dây cương, khuyên: - Tướng quân, ngài không thể đi vào. Đây là binh biến, các tướng sỹ đã phát động binh biến rồi, ngài đi vào sẽ mất mạng đấy! - Binh biến? Triệu Tam Thái rùng mình một cái, thấp giọng nói: - Binh biến! Gia tướng nọ nói: - Tướng quân, hai tên khốn Triệu Tín và Đường Thắng này bình thường thích đối nghịch với ngài, hiện tại ngài ra mặt trấn áp không được bọn chúng thì chưa nói, chỉ e là bọn họ còn sẽ hạ độc thủ. Tiểu nhân cho rằng hay là ngài ngay lập tức khẩn trương đi tìm Trương công công đi, việc này vẫn phải cần đến Trương công công ra mặt mới được. - Đi. Triệu Tam Thái ghìm chặt cương ngựa, thấp giọng quát: - Chúng ta vào thành! Phủ đệ của Trấn thủ Thái giám Trương Tử An, phòng sưởi. Lò đã nung ấm, hai nha đầu cũng đã ủ ấm chăn. Dưới sự hầu hạ của hai tên tiểu Thái giám, Trương Tử An đang nằm một cách thoải mái, nha đầu giúp y tháo giày tất, lại áp đôi chân của y vào trong lồng ngực của mình, dùng thân thể mềm mại nóng bỏng của mình để ủ ấm cái chân thối của tên hoạn quan. Lúc này Trương Tử An mới thoải mái kêu một tiếng, nằm lên giường. Hai tên tiểu Thái giám khẩn trương cởi bỏ bộ quần áo bằng gấm, cùng hai ả nha hoàn ôm lấy Trương Tử An, rồi mới ôm lấy thắt lưng cười nịnh bợ: - Cha nuôi, lão nhân gia ngài nghỉ ngơi trước, sáng ngày mai bọn con lại đến hầu hạ cha. Trương Tử An khẽ vuốt cằm, nói: - Vậy thì lui xuống đi. Lúc hai tên tiểu Thái giám đang sắp xoay người rời khỏi, cửa phòng đóng chặt bồng mở toang, lại có một tên tiểu Thái giám băng qua gió lạnh tiến vào, giọng run run: - Cha nuôi, đã xảy ra chuyện, đã xảy ra chuyện lớn rồi! Trương Tử An giật thót người bò dậy, gấp gáp hỏi: - Đã xảy ra chuyện gì, từ từ mà nói. Tên tiểu Thái giám kia lau lau mồ hôi lạnh trên trán, thở dốc, nói: - Vừa nãy, Triệu phó tổng binh vào thành trong đêm, nói là tướng sỹ biên quân của đại doanh thành bắc đã phát động binh biến, đang vây công hành dinh Tổng binh của Phó tổng binh! - Binh biến! Đôi mắt của Trương Tử An như sắp lồi ra, giọng the thé: - Tướng sỹ biên quân của trấn Đại Đồng phát động binh biến à? - Vâng ạ. Tên tiểu Thái giám khóc nức nở gật gật đầu: - Triệu phó tổng binh gấp gáp đến độ sắp bốc hỏa rồi, đang chờ cha ở ngoài cửa. - Mau! Truơng Tử An sợ run cả người, vội nói: - Mau giúp ta thay áo. - Vâng. Hai tên tiểu Thái giám còn có nha hoàn kia nữa, đồng loạt tiến lên thay áo cho Truơng Tử An. Truơng Tử An nói với tên tiểu Thái giám báo tin: - Mau bảo Triệu Tam Thái đến phòng khách chờ, ta lập tức đến ngay! Phòng khách, Triệu Tam Thái cũng không đợi lâu lắm, Trương Tử An rất nhanh đã từ sau tấm bình phong đi vòng ra. - Công công, nguy rồi! Triệu Tam Thái gấp gáp nói: - Xảy ra chuyện lớn, xảy ra chuyện lớn rồi! - Từ từ mà nói. Giọng the thé của Trương Tử An thốt lên: - Rốt cuộc là chuyện như thế nào? Triệu Tam Thái kể lại cho Trương Tử An về ngọn nguồn đầu đuôi của chuyện vừa rồi trong đại doanh, cuối cùng lại thêm vào một câu: - Kẻ dẫn đầu gây rối chính là hai tên nghịch tặc đầu hàng từ trong quân của lưu tặc, một gã tên Triệu Tín, là Thiên tổng, một gã khác tên Đường Thắng, là Bả tổng. Trương Tử An nói: - Vậy ngươi có biết vì sao bọn Triệu Tín và Đường Thắng gây rối không? Triệu Tam Thái nghẹn họng, nói: - Việc này - Câm rồi à? Trương Tử An dùng giọng nói the thé, hỏi: - Có phải là quân hưởng hay không? Triệu Tam Thái nói: - Vâng ạ. - Không đúng. Trương Tử An bỗng nói: - Năm vạn lượng từ trong kho mà Ti Lễ Giám vừa mới đưa xuống mấy ngày trước mới vừa vận chuyển đến Đại Đồng? Khoản bạc này tuy rằng không đủ bù nợ quân hưởng nửa năm của tướng sỹ biên quân, nhưng làm thế nào cũng có thể đối phó được một hồi. Sao các tướng sỹ lại làm phản náo loạn cả lên chứ? - Công công. Triệu Tam Thái vội la lên: - Đây không phải là náo động bình thường, là Triệu Tín và Đường Thắng muốn tạo phản. - Câm mồm! Trương Tử An bỗng xụ mặt xuống, hỏi: - Khoản bạc này căn bản không có phân phát cho các tướng sỹ, bị ngươi tham ô đúng không? - Công công đã nói oan rồi, mạt tướng mượn gan trời cũng không tham ô bạc trong kho! Triệu Tam Thái kêu oan: - Nhưng Công công ngài cũng phải biết, triều đình khất nợ quân hưởng đã hơn nửa năm rồi, đến giờ trong đại doanh còn thiếu thương nhân Đại Đồng mười mấy vạn lượng tiền mã liệu, còn phải chi cho đại doanh hàng ngày. Chút bạc này căn bản là như muối bỏ biển vậy. - Cái gì mà chi hàng ngày? Chúng ta thấy ngươi dẫn người ta đi uống rượu ở Di Hồng Viện thì có đấy! Trương Tử An nói: - Còn thương nhân Đại Đồng mà ngươi nói nữa. đừng tưởng rằng chúng ta không biết ngươi luồn lách. Mấy đám rơm rạ cân thiếu cân bớt của em vợ nhà ngươi cung cấp cho đại doanh có thể đáng giá bao nhiêu bạc? Triệu Tam Thái á khẩu không trả lời được. - Không còn gì để nói à? Trương Tử An nói: - Còn nói không có tham ô bạc trong kho. Căn bản là ngươi đã thay đổi phương pháp tham ô bạc! Được rồi, ta tham thì cứ tham đi, nhưng người cũng không thể vơ vét hết toàn bộ, tốt xấu gì cũng phải chia ra một phần cho các tướng sỹ chứ phải không?