Mười ngày sau, Trung Ương Quân Đại Minh tiến tới Danh Cổ Ốc. Danh Cổ Ốc cách Đại Bản chưa tới năm trăm dặm, hơn nữa dọc theo đường đi đều là địa hình bình nguyên, không có núi cao sông lớn cản trở hành quân, nhưng Trung Ương Quân Đại Minh vẫn đi suốt mười ngày mới đến! Cái này đương nhiên là cố ý, Vương Phác chính là muốn để Đức Xuyên Mạc Phủ có thời gian tập kết quân đội, sau đó đánh một lần là xong. Tiếp ngay sau Đại Bản, Danh Cổ Ốc cũng bị quân Minh huyết tẩy, hơn bảy vạn người Nhật Bản trong thành bị tàn sát hầu như không còn ai. Hành dinh của Vương Phác nằm ở ngoài thành, hắn tuy rằng giết người như ngóe, cũng xem như đã quen với người chết, nhưng hắn lại không muốn nhìn thấy những cái thây chất đống trong thành, cảnh tượng thảm thiết máu tanh đầy đất. Thư ký tình báo Liễu Khinh Yên nhẹ nhàng bước chân vào hành dinh, nói với Vương Phác: -Vương gia, Đức Xuyên Mạc Phủ có động tĩnh rồi. - Hả? Vương Phác khẩn trương ra hiệu cho Liễu Như Thị ở một bên đem bản đồ hành quân trên bàn mở ra, vừa nói: - Nói nhanh lên! Đợi Liễu Như Thị mở trải bản đồ ra, ngón tay nhỏ nhắn của Liễu Khinh Yên chỉ lên bản đồ, dịu dàng nói: - Nơi này, Thượng Dã Nguyên, theo huynh đệ Thánh giáo hồi báo, ước chừng năm vạn quân đội Đức Xuyên Mạc Phủ đã tập kết ở Thượng Dã Nguyên, trong đó ít nhất có mười ngàn người là võ sĩ tinh nhuệ, còn lại đều là khinh bộ binh triệu tập tạm thời. - Thượng Dã Nguyên? Vương Phác hỏi: - Nói xem vùng này có hình dạng đặc thù gì không? Liễu Khinh Yên nói: - Thượng Dã Nguyên là một khe hẹp dài sâu chạy theo hướng từ đông sang tây, ở giữ vắt ngang Quan Đông Sơn, là địa khu Quan Tây đi thông đến Quan Đông, nhất là nếu muốn tới Giang Hộ thì phải qua đó, đương nhiên, theo Quan Tây đi tới Giang Hộ còn có một đường có thể đi, đó là đi dọc theo đường ven biển phía nam tiến lên, tuy nhiên lộ trình sẽ xa hơn rất nhiều. Ba năm nay, Liễu Khinh Yên đã tốn không ít công sức ở Nhật Bản, vì để dò xét địa hình Nhật Bản, nàng thậm chí tự mình đến Nhật Bản ba lần, rất nhiều nòng cốt trong Bạch Liên giáo cũng bị điều đến Nhật Bản, rất nhiều người cũng đã đứng vững ở Nhật Bản, căn bản đã không nhận ra bọn họ vẫn là người Minh triều hay đã là người Nhật Bản rồi. Cũng chính vì vậy, Liễu Phi Yên mới có thể nhanh như vậy đã nhanh chóng nắm giữ tin tức chuẩn xác. - Khe sâu? Khóe miệng Vương Phác bỗng nhiên sinh ra một tia cười lạnh, trầm giọng nói: - Xem ra người Nhật Bản cũng không phải ngu ngốc, không ngờ cũng biết tác chiến cùng quân ta ở khe sâu, địa hình khe sâu rất bất lợi để phát huy pháo, đội hình súng kíp bắn thành hàng cũng bị địa hình hạn chế nghiêm trọng, quân ta có lợi thế về hỏa khí, nếu thật sự khai chiến với người Nhật ở khe sâu, chưa đánh đã phế đi một nửa võ công của chính mình rồi. Ngón tay nhỏ nhắn của Liễu Như Thị nhẹ nhàng gõ gõ bản đồ, đề nghị: - Vậy chúng ta hành quân dọc theo đường ven biển phía nam, tuy rằng khoảng cách hơi xa một chút, nhưng ít nhất là không phải chịu bị hạn chế bởi địa hình. - Không. Vương Phác lắc đầu, trong con ngươi hiện lên một tia lãnh ý khó hiểu, trầm giọng nói: - Có câu người xưa nói rất hay, ngươi có kế Trương Lương, ta có thang qua tường! Nếu người Nhật Bản đã triển khai tư thế ở Thượng Dã Nguyên, chờ chúng ta chui vào trong túi, chúng ta liền chui vào trong cái túi này, ta muốn nhìn xem túi của người Nhật Bản sẽ bao lấy Đại Minh Trung Ương Quân của ta, hay là Trung Ương Quân của ta chọc thủng túi của bọn chúng. Liễu Như Thị thấp giọng nói: -Vương gia, như vậy có phải là qua mạo hiểm hay không? Liễu Khinh Yến cũng khuyên nhủ: - Vương gia có điều không biết, Thượng Dã Nguyên chẳng những có khe sâu, hơn nữa còn có chỗ trũng, tuy nói bây giờ còn chưa có tuyết rơi, ai có thể bảo đảm tiếp theo tuyết có rơi hay không? Một khi tuyết rơi lớn, lại đến thời điểm đầu xuân tuyết tan ra, khe sâu kia sẽ biến thành vũng ngập lụt, mấy vạn Trung Ương Quân của ta còn có pháo doanh, quân nhu sẽ bị ngập trong lầy lội không thể nhúc nhích. - Hả? Vương Phác nghe vậy thần sắc khẽ động, trầm giọng nói: - Còn có việc này sao? Liễu Khinh Yên nói: - Cho nên, vì lí do an toàn, hay là không nên đi đến Thượng Dã Nguyên. Vương Phác lắc lắc đầu, nói: - Không, vẫn phải đi Thượng Dã Nguyên, cho dù tiếp theo tuyết có rơi lớn, cho dù khe sâu có chỗ trũng, nhưng người Nhật Bản nếu muốn đem ta vây ở trong thung lũng, còn phải cần một điều kiện tiên quyết, đó chính là bọn họ chống đỡ được sự tấn công của Trung Ương Quân chúng ta, chẳng lẽ các nàng cho rằng người Nhật Bản có thể ngăn sự tiến công của Trung Ương Quân chúng ta sao? Liễu Như Thị nói: - Nếu như người Nhật Bản xây pháo đài ở cửa cốc Thượng Dã Nguyên thì sao? Vương Phác cười nói: - Người Nhật Bản không phải là đồ ngốc, bọn họ đem hỏa lực tập trung ở Thượng Dã Nguyên mà không phải đường ven biển phía nam, cái này đủ để chứng minh bọn họ đã thăm dò được ý đồ chiến đấu của chúng ta, bọn họ cũng muốn quyết chiến một lần với chúng ta trên vùng đồng hoang, cho nên bọn họ sẽ không xây dựng pháo đài ở đâu cả, bởi vì một khi bọn họ xây dựng pháo đài, sẽ phải lo lắng liệu quân ta có bất ngờ thay đổi đường hành quân hay không. Huống chi, xây dựng một tòa pháo đài không dễ dàng như vậy, mười ngày nửa tháng có thể làm tốt được hay sao? Nếu chỉ xây một tòa pháo đài đơn giản, làm sao có thể ngăn được sự oanh tạc của Đại tướng quân pháo. Liễu Khinh Yên, Liễu Như Thị liếc nhau, không nói, các nàng nhìn ra được, Vương Phác đã quyết tâm đi Thượng Dã Nguyên rồi, hơn nữa các nàng cũng biết Vương Phác lựa chọn như vậy là có nguyên nhân, sở dĩ hắn lựa chọn hành quân Thượng Dã Nguyên chính là muốn dạy cho người Nhật Bản một bài học đau đớn thê thảm, khiến người Nhật Bản biết rằng không thể chiến thắng Trung Ương Quân Đại Minh. Lối hành quân như vậy cũng đã được xác định rồi, ngày tiếp theo sắc trời còn chưa tỏ, bốn bộ binh doanh, hai pháo doanh cùng với hai liên đội hải quân lục chiến của Trung Ương tổng cộng hai vạn năm ngàn người bắt đầu hành trình! Thượng Dã Nguyên. Tướng quân Mạc Phủ Đức Xuyên Gia Quang mặc giáp trụ của võ sĩ truyền thống, đám người Thổ Tỉnh Lợi Thắng, Thanh Sơn Trung Tuấn, Tùng Bình Tín Cương, Bản Thương Trọng Sương, Hộ Điền Thị Thiết đứng trang nghiêm trên một sườn đồi ở ngoài cửa cốc, đứng trên sườn đồi nhìn xuống, dễ dàng nhìn thấy tình hình trong khe sâu. Trên đất bằng ngoài khe sâu, có một tòa quân doanh đứng trang nghiêm sừng sững, bên ngoài quân doanh là hai hàng rào, bên ngoài hàng rào là chiến hào, trên chiến hào đầy những sừng hươu bén nhọn, trong đại doanh rày đặc những lều hành quân, mười vạn đại quân vượt qua ngàn dặm đã tiến vào chiếm giữ tòa quân doanh khổng lồ này, trong đó có năm vạn quân đội là mấy ngày nay mới vừa vặn chạy tới đây. Gió Bắc vù vù, cờ quạt tung bay. Nhìn tòa quân doanh khổng lồ như thế, cùng với đại quân tập kết ở trong quân doanh, trên mặt Đức Xuyên Gia Quang không khỏi dâng lên một chút kích động ửng hồng, đây chính là mười vạn đại quân! Từ khi Đức Xuyên Gia Khang mở Giang Hộ Mạc Phủ đến nay, Đức Xuyên Mạc Phủ chưa bao giờ tập kết quân đội khổng lồ như thế này, trong lịch sử của Nhật Bản, cũng chỉ có Phong Thần Tú Cát từng tổ chức và thành lập quân đội khổng lồ như thế. Diện tích nước Nhật Bản tuy nhỏ, nhưng chư hầu trong nước san sát, mỗi chư hầu chỉ có chút ít đất đai cùng nhân khẩu, bởi vậy hỗn chiến giữa các chư hầu quy mô rất nhỏ, bình thường đều là vài trăm người, quy mô mấy ngàn người, toàn bộ thời kỳ chiến quốc ở Nhật Bản, trận chiến lớn vài vạn người trở lên chỉ có đếm được lơ thơ, cho nên ở Nhật Bản, chiến tranh đối không ảnh hưởng lớn đối với người dân. Mà ở Trung Quốc cổ đại, động một tí là mấy chục vạn người, thậm chí là trận chiến lớn trên trăm vạn người, quy mô của một cuộc đại chiến như thế tạo nên ảnh hưởng rất lớn đối với dân chúng, bởi vậy Trung Quốc cổ đại vẫn phát triển theo hình xoắn ốc, mà không giống như Nhật Bản vẫn vững vàng phát triển.