Thiên Tân vệ, hành dinh của Lý Nham. Nhìn Lý Nham nằm trên sạp vẻ mặt xám xịt, tiều tụy, Hồng nương tử không khỏi đứt từng khúc ruột, nước mắt rơi lã chã. Lý Nham mở mi mắt, lạnh lùng nhìn Hồng nương tử nói: - Cô đã đi rồi, còn trở về đây làm gì? Hồng nương tử nức nở nói: - Thiếp nghe nói chàng bị thương rồi - Không cần cô lo. Lý Nham lãnh đạm nói: - Thư từ vợ ta đã đưa cho cô rồi, danh nghĩa phu thê của ta và cô đã tận, ân oán cũng xong, sống chết của bổn tướng quân đã không còn liên quan gì đến cô nữa. Hồng nương tử đau buồn, nói: - Nhưng mà - Không nhưng nhị gì cả. Lý Nham kêu lên một tiếng trầm đục: - Lão Thất! Lý Tuấn xoay người vào trướng, chán nản nói: - Đại ca, có tiểu đệ. Lý Nham lạnh lùng liếc nhìn Hồng nương tử một cái, giọng buồn bực, nói: - Từ nay về sau đừng để người không phận sự vào đây. - Đại ca. Lý Tuấn vội nói: - Đó là tẩu tẩu - Câm miệng! Lý Nham giận dữ nói: - Tẩu tẩu của các ngươi đã chết rồi! Khuôn mặt của Hồng nương tử lộ ra vẻ sầu thảm, đau buồn khóc òa lên, che mặt đi khỏi. Nhìn về hướng Hồng nương bỏ đi đến ngây người, Lý Tuấn ngán ngẩm nói: - Đại ca, huynh không nên làm như thế với tẩu tẩu, tiểu đệ thấy, trong lòng tẩu tẩu vẫn còn huynh. - Đủ rồi. Lý Nham thở phào một hơi, cô đơn nói: - Ta mệt lắm, muốn ngủ. - Haizz. Lý Tuấn khẽ thở dài một tiếng, cúi đầu lui khỏi phòng Lý Nham. Rất nhanh, Lý Tuấn đã quay lại, còn có Lý Hổ, Kinh Mậu Thành cùng với ba sứ giả nghĩa quân cùng vào. Ba sứ giả nghĩa quân này là do Lý Tự Thành phái tới, người dẫn đầu chính là Lý Nghĩa tướng lĩnh thân tín của Lý Tự Thành. Lý Nghĩa và Lý Nham, Lý Hổ, Kinh Mậu Thành đều quen biết nhau, cất cao giọng nói: - Đại Vương có lệnh, Lý Nham, Lý Hổ nhận lệnh. Bề trên ban xuống, Lý Hổ không dám chậm trễ, đành phải quỳ xuống trước mặt Lý Nghĩa. Lý Nham khẩn trương nói với Lý Tuấn: - Lão Thất, mau đỡ đại ca đứng lên. Đợi Lý Tuấn tiến lên đỡ Lý Nham quỳ xuống, Lý Nghĩa mới lạnh lùng liếc mắt nhìn Lý Nham một cái, trầm giọng quát: - Dựa theo điều tra, Lý Nham âm thầm cấu kết tàn Minh, tự ý thả Thái Tử tàn Minh Chu Từ Lãng cùng Đề đốc Nam Kinh Vương Phác và một đám tội phạm, tội không thể thứ, lập tức áp giải về Kinh, giao cho Hình bộ xử tội, đại quân do Lý Hổ tạm lĩnh! - Hả? - Việc này? Lý Nghĩa vừa dứt lời, Lý Nham liền ngửa mặt lên trời "Phụt" một tiếng, một ngụm máu tươi phun ra, lập tức ngất trên mặt đất. Lý Tuấn cùng Kinh Mậu Thành quá kinh sợ đến thất sắc, vẻ mặt của Lý Hổ cùng khiếp sợ giống vậy, nhưng trong con ngươi của y lại lộ ra một tia lãnh ý. - Dựa vào cái gì? Lý Tuấn nhanh chóng tiến lên nâng Lý Nham dậy, trợn trừng mắt nhìn Lý Nghĩa quát: - Dựa vào cái gì mà nói đại ca của ta âm thầm cấu kết với tàn Minh? Có chứng cứ không? - Đúng vậy! Kinh Mậu Thành cũng giận dữ hét to: - Chẳng lẽ Đại Vương đối đãi với thuộc hạ trung thành tận tâm như thế sao? - Hừ hừ. Lý Nghĩa lạnh đạm nói: - Đây là chỉ lệnh của Đại Vương, thế nào, các ngươi dám kháng mệnh hay sao? - Kháng mệnh thì kháng mệnh! Lý Tuấn giận tím mặt, nói: - Muốn bắt đại ca, thì phải hỏi thanh đao trong tay ông mày có bằng lòng hay không đã! Thần sắc của Lý Nghĩa hơi trì hoãn lại, khuyên: - Đừng vọng động, giờ chẳng phải là vẫn chưa định luận hay sao? Tục ngữ có câu thật không phải là giả, giả không phải là thật. Lý Nham tướng quân có cấu kết với tàn Minh hay không, về Bắc Kinh điều tra không phải là rõ ràng rồi sao? Nói xong, Lý Nghĩa chầm chậm bước đến trước mặt Lý Tuấn, lựa lúc Lý Tuấn lơi lỏng cảnh giác, Lý Nghĩa đột ngột rút kiếm, nhanh như chớp đâm xuyên qua yết hầu của Lý Nham, sau khi đâm thủng yết hầu của Lý Nham, quán tính vẫn chưa hết lại đâm tiếp vào trong cơ thể của Lý Tuấn. Lý Tuấn đang ôm lấy Lý Nham hiển nhiên không ngờ Lý Nghĩa lại đột nhiên trở mặt, trong lúc không đề phòng bất ngờ trúng chiêu. Kinh Mậu Thành cách đó khá xa, nhanh chóng rút kiếm đến cứu thì đã không còn kịp. Lý Nghĩa lạnh lùng liếc mắt nhìn Kinh Mậu Thành một cái, lớn tiếng quát: - Thế nào, ngươi cũng muốn tạo phản Lời nói còn chưa dứt, Lý Nghĩa bỗng cảm thấy cổ họng mình chợt lạnh, không phát ra thêm một âm thanh nào nữa, cúi đầu xuống có chút khó khăn, thì thấy một đoạn mũi kiếm đẫm máu đã xuyên ra từ yết hầu của mình. Không cần quay đầu lại, Lý Nghĩa cũng biết mình đã trúng độc thủ của Lý Hổ. Tròng mắt y toát ra sự bất cam mãnh liệt, làm sao y cũng không ngờ Lý Hổ sẽ hẹ độc thủ ở sau lưng! Y thật sự muốn quay đầu hỏi thử Lý Hổ, tại sao lại phải bội tín? Chỉ đáng tiếc là y đã vĩnh viễn không còn cơ hội đó nữa. Một kiếm của Lý Hổ đã đâm chết Lý Nghĩa, xoẹt một tiếng lại có hai thanh kiếm chĩa về phía hai tên sứ giả khác, rồi quay sang Kinh Mậu Thành lớn tiếng quát to: - Mậu Thành huynh, đại ca chúng ta trung thành với Sấm tặc như vậy, mà tên khốn kiếp này lại còn sai người hạ độc thủ với huynh ấy, người như vậy không đáng để chúng ta dốc lòng trung thành, làm phản con mẹ nó đi! - Đúng, làm phản con mẹ nó đi! Trong cơn giận dữ, Kinh Mậu Thành hét lên một tiếng, cũng giương kiếm lên đâm về phía một tên sứ giả. Hai tên sứ giả còn lại tuy võ nghệ không tồi, nhưng lại không phải là đối thủ của Lý Hổ và Kinh Mậu Thành, không đến ba hiệp cũng đã bị đâm chết tại chỗ. Vừa lúc đó, cửa phòng đóng chặt bỗng nhiên bị người khác "Ầm" một tiếng phá mất, một bóng người xinh đẹp tiến vào như tia chớp. Kinh Mậu Thành và Lý Hổ chăm chú nhìn, không phải là Hồng nương tử thì còn ai vào đây? - Tướng công! Hồng nương tử liếc mắt nhìn một cái thì thấy Lý Nham đã nằm trong vũng máu, liền nhanh chóng ngồi xuống dùng tay nhẹ nhàng vuốt trên khuôn mặt tái nhợt của Lý Nham, đau buồn nói: - Tướng công chàng tỉnh lại đi, mau tỉnh lại đi, chàng đừng hù thiếp nữa, đừng - Tẩu tẩu! Lý Hổ ngã quỵ xuống trước mặt Hồng nương tử, gào khóc: - Là tên Sấm tặc chó chết đã giết đại ca, Lý gia Kỷ huyện chúng ta thề không đội trời chúng với Sấm tặc. Tẩu tẩu, tẩu chờ mà xem, tiểu đệ nhất định phải báo thù cho đại ca. Một ngày nào đó, tiểu đệ sẽ đem Sấm tặc bâm thây vạn đoạn, Waaaaaa