Hai chiếc thuyền nhỏ chở đám Vương Phác rời khỏi thuyền lớn, sóng gió trên mặt biển càng lúc càng lớn, mọi người trên thuyền nhỏ ra sức vung mái chèo, nhưng không cách nào điều khiển được hướng đi, người trên thuyền không thể làm gì khác hơn là bỏ mặc, để sóng biển tùy ý xô đẩy mình đến một nơi xa lạ, không biết số phận sẽ ra sao. Trời nhanh chóng tối đen, hai chiếc thuyền nhỏ trôi giạt trong sóng gió. Gió càng lúc càng lớn, sóng biển càng lúc càng cao, chiếc thuyền nhỏ đáng thương như một chiếc lá tàn úa trong gió lốc, lúc bị tung lên cao, lúc bị ném xuống thấp, bốn phía một màu đen kịt, ngoài trừ tiếng gió và tiếng sóng biển, không nghe được thứ bất cứ tiếng động nào khác. Vương Phác bám chặt vào mép thuyền, cố hết sức không để bị hất văng khỏi thuyền. Trong bóng tối, một thân thể mềm mại bỗng nhích lại gần hắn. Giọng nói dịu dàng êm ái của Bạch Liên giáo chủ vang lên bên tai hắn; - Tiểu bại hoại, tình hình rất không ổn đấy. - Vâng. Vương Phác nói: - Tỷ tỷ tốt, võ nghệ tỷ tỷ cao cường, bơi lội cũng giỏi, nếu thật sự xảy ra chuyện, phiền tỷ chiếu cố cho Lý phu nhân. - Tiểu bại hoại. Bạch Liên giáo chủ sẵng giọng: - Tới lúc này rồi mà còn thương hương tiếc ngọc! Tuy ngoài miệng nói như vậy, nhưng Bạch Liên giáo chủ vẫn nắm lấy bàn tay thon nhỏ của Hồng Nương Tử. - Ài! Vương Phác thở dài, nói: - Chỉ mong sẽ nhanh chóng trời yên biển lặng. Mong muốn của Vương Phác hiển nhiên chỉ là mong muốn chủ quan, sóng gió chẳng những không nhanh chóng bình yên, mà ngược lại càng lúc càng mãnh liệt. Chiếc thuyền nhỏ mỏng manh rốt cuộc không chịu nổi sự tàn phá liên tục của sóng biển, trong bóng tối chỉ nghe mấy tiếng răng rắc báo hiệu sự gãy vỡ, rồi trong phút chốc, mọi người trên thuyền, bao gồm cả Vương Phác, rơi vào nước biển lạnh như băng. Vương Phác bơi lội không giỏi lắm, hơn nữa bị rơi xuống biển đột ngột, lập tức uống hai ngụm lớn nước biển. Bị nước biển lạnh như băng nhấn chìm, lập tức bản năng sinh tồn của Vương Phác trỗi dậy mạnh mẽ chưa từng có, ra sức vùng vẫy tay chân nổi lên mặt nước. Trong bóng tối, hai tay hắn bỗng chạm phải một vật gì đó, theo bản năng liền ôm chặt lấy. May mắn thay, đó là một mảnh vỡ của boong thuyền. Vương Phác ôm mảnh vỡ nhấp nhô lên xuống trong sóng biển. Lúc này, dường như cả thế giới chỉ còn lại một mình hắn, không thấy bất cứ ai khác. Khi chiếc thuyền nhỏ vỡ tan, trong nháy mắt tất cả mọi người trên thuyền đều bị bàn tay vô hình của số mệnh xô vào trong biển cả, việc sống chết chỉ đành phó mặc cho mệnh trời đưa đẩy. Bóng tối: vô cùng vô tận; sóng gió: không ngừng không nghỉ. Không biết qua bao lâu, có lẽ không lâu, mà cũng có thể rất lâu, nhưng Vương Phác cảm thấy dài như cả thế kỷ. Rốt cuộc sóng gió đã ngừng lại. Do ngâm trong nước biển một thời gian dài, cơ thể Vương Phác bị mất nước nghiêm trọng. Hơn nữa, vừa lạnh vừa đói, rốt cuộc thể lực Vương Phác đã suy kiệt tới mức thấp nhất, hắn ngất đi, nhưng theo bản năng, hai tay vẫn ôm chặt lấy mảnh vỡ của boong thuyền. Hôn mê không biết bao lâu, cuối cùng Vương Phác bị đánh thức bởi tiếng chim hót líu lo. Vương Phác chậm rãi mở mắt ra, trước mắt là một bờ cát nghiêng nghiêng lượn tròn, sóng biển rượt đuổi nhau xô lên bờ cát mịn màng tạo thành những tiếng rào rào liên tục. Hai chú chim to màu sắc sặc sỡ đang nhảy nhót trên bờ cát, để lại những hàng dấu chân chim. Vương Phác lắc đầu, chợt nhớ lại cảnh tượng đáng sợ tối hôm qua, liền tung mình ngồi dậy. Hai con chim đang kiếm ăn trên bờ cát, sợ hết hồn, nháo nhào vỗ cánh bay đi. Vừa bò dậy, Vương Phác liền kiểm tra toàn thân trên dưới, tất cả đều ổn, chỉ có ngực bị vật gì đó quẹt trúng bị thương, tuy nhiên đã cầm máu từ lâu, tất cả các bộ phận trên cơ thể vẫn còn nguyên vẹn. - Phù! Vương Phác thở phảo một hơi thật dài, thầm nghĩ lần này vô cùng may mắn khi có thể tìm được đường sống trong chỗ chết. Lúc này Vương Phác mới có tâm tư đánh giá hoàn cảnh xung quanh, phát hiện mình trôi giạt vào một hoang đảo, bốn phía xung quanh hoang đảo là biển cả xanh biếc, phía xa xa có thể mơ hồ thấy được mấy hòn đảo nhỏ. Trên hoang đảo có một ngọn núi không cao lắm, trên núi cây rừng rậm rạp, mặc dù bây giờ là mùa đông, nhưng cây lá vẫn xanh um tươi tốt. Nhìn rõ ràng hoàn cảnh xung quanh, Vương Phác không khỏi lộ vẻ buồn bã, cũng không biết mình bị sóng đánh giạt vào hoang đảo nào? Không biết Hoàng Đắc Công và Đường Thắng có tiêu diệt được Cố Tam Ma Tử chưa? Chiến thuyền của Thi Lang có bị lật hay không? Không biết bọn họ có cho rằng mình đã bị vùi thây dưới biển sâu không? Trong thoáng chốc, ý nghĩ của Vương Phác xoay chuyển lung tung, nỗi vui sướng vì tìm được đường sống trong chỗ chết đã hoàn toàn tan biến. Nếu mình phải sống trên hoang đảo khỉ ho cò gáy này mấy chục năm, thì quả là sống không bằng chết. - Hư...ư... Một tiếng rên rất nhỏ, như có như không chợt theo gió lọt vào tai Vương Phác. Vương Phác giật mình, nghiêng tai cẩn thận lắng nghe nhưng không nghe được gì, khi hắn cho đó là ảo giác, tiếng rên rỉ kia lại vọng đến tai hắn. Lần này Vương Phác nghe rất rõ ràng, đột nhiên xoay cả người nhìn về phía bãi đá bên trái bờ cát. Tiếng rên rỉ như có như không kia truyền tới từ phía sau bãi đá. Vương Phác tìm khắp bãi cát cũng không tìm được vật gì có thể dùng làm vũ khí, không thể làm gì khác hơn là lấy can đảm từ từ tới gần bãi đá kia. Khi hắn hết sức cẩn thận bò lên một tảng đá lớn, rốt cuộc nhìn thấy rõ ràng: đó là một phụ nữ! Người phụ nữ đó như bị ép giữa hai tảng đá. Người phụ nữ kia khẽ nhúc nhích, lại phát ra tiếng rên rất nhỏ. Cô ta còn sống! Vương Phác nhìn thấy thế, trong lòng mừng như điên, vội vàng nhảy xuống khỏi tảng đá lớn, bế người phụ nữ lên khỏi hai tảng đá. Khi lật thân thể mềm mại của người phụ nữ kia lên, vừa nhìn thấy khuôn mặt nàng, Vương Phác sửng sốt: đó là Hồng Nương Tử! Tuy nhiên lúc này mặt Hồng Nương Tử trắng bệch, đôi mắt đẹp nhắm nghiền, hơi thở đã rất yếu ớt. Vương Phác liếc nhìn đôi môi khô nứt của Hồng Nương Tử, biết nếu không nhanh chóng tìm được nguồn nước trên hoang đảo, Hồng Nương Tử sẽ chết vì mất nước! Nước, nhất định phải nhanh chóng tìm được nước ngọt! Vương Phác ôm lấy Hồng Nương Tử, rời khỏi bãi đá, tìm một gốc cây lớn trên bãi biển, đặt nàng dưới bóng cây yên bình, rồi vội vã chạy vào rừng tìm nước ngọt. Có lẽ có nhiều nguyên nhân khiến người ta cứu người, nhưng lúc này, Vương Phác cứu Hồng Nương Tử chỉ vì một nguyên nhân duy nhất: nàng là con người! Vương Phác không muốn mình là con người duy nhất trên hoang đảo này. Sau chừng nửa canh giờ, cuối cùng Vương Phác cẩn thận từ li từng tí chui ra khỏi rừng, quần áo tả tơi, trong tay cầm một chiếc lá lớn cuốn lại thành một cái ly nhọn đầu, trong “ly” đựng đầy nước trong. Đây là số nước hắn hết sức vất vả mới tìm được trong rừng. Áo hắn cũng bị xé rách bởi những bụi gai trong rừng. Nhưng khi vừa nhìn về phía gốc đại thụ, Vương Phác sững sờ, chỉ thấy dưới gốc cây trống không, không thấy Hồng Nương Tử đâu cả!