Thiết Huyết Đại Minh
Chương 230
Trong đại doanh thủy quân hồ Huyền Vũ, Hoàng Đắc Công đang giới thiệu cho Vương Phác về chiến thuyền của thủy quân.
- Tướng quân, thuyền hạm của thủy quân triều Đại Minh ta, xếp theo thứ tự từ nhỏ đến lớn là: thuyền con thoi, thuyền chim ưng, thuyền liên hoàn, thuyền hỏa long, thuyền xích long, thuyền thương hỏa, thuyền có bánh xe, thuyền thương hải, thuyền phúc, thuyền con rết và thuyền ba cột buồm, trong đó thì từ thuyền thương hỏa trở xuống chúng ta chỉ có thể dùng để tác chiến trong các loại địa hình sông, hồ, còn nếu dùng để tác chiến trên biển lớn thì chúng ta phải dùng đến thuyền phúc, thậm chí là thuyền ba cột buồm.
Vương Phác liền hỏi:
- Trong đại doanh thủy quân hồ Huyền Vũ có thuyền phúc và thuyền ba cột buồm hay không?
- Không có!
Hoàng Đắc Công lắc đầu trả lời:
- Nước ở hồ Huyền Vũ và Trường Giang quá nông, thuyền phúc và thuyền ba cột buồm không thể nào vào được.
Vương Phác hỏi:
- Vậy hiện tại thủy sư các Vệ Sở dọc theo vùng duyên hải có thuyền phúc và thuyền ba cột buồm hay không?
- Có.
Hoàng Đắc Công nói:
- Đương nhiên là có, Trấn Hải vệ, Kim Sơn vệ của Nam Trực Lệ, Hải Ninh vệ, Quan Hải vệ của Chiết Giang và Bình Hải vệ của Phúc Kiến thì đều có thuyền phúc, nhưng thuyền pháo ba cột buồm thì chỉ có bốn chiếc, hai chiếc đang ở Trấn Hải vệ của Nam Trực Lệ, một cái đang ở Hải Ninh vệ của Chiết Giang, chiếc còn lại thì ở Bình Hải vệ - Phúc Kiến.
Vương Phác chau mày hỏi lại:
- Thuyền pháo ba cột buồm vì sao lại chỉ còn lại có bốn chiếc?
Hoàng Đắc Công thở dài, nói:
- Năm Tĩnh Gia đã thi hành chính sách cấm biển, không cho phép bất cứ ai được ra biển, thuyền Long Giang của Trấn Hải vệ lâu mà không được bảo dưỡng lại gặp phải trận hỏa hoạn nên sau trận hỏa hoạn đó đã trở thành một đống tro tàn. Cũng vì trận hỏa hoạn đó mà rất nhiều thợ đóng thuyền giàu kinh nghiệm đã chết và cũng kể từ đó trở đi không ai có thể làm ra những chiếc thuyền ba, năm, sáu, bảy, tám cột buồm.
- Sao có thể như vậy được?
Vương Phác không khỏi chau mày nhăn mặt:
- Thuyền ba cột đều có thể tham khảo những thuyền chiến bây giờ, “ thiên công khai vật” – công nghệ đóng thuyền của Tống Ứng Tinh đều ghi lại cách đóng thuyền năm, sáu, bảy, tám và chín cột buồm, những người thợ thuyền năm Vĩnh Lạc cũng có khả năng làm ra những chiếc thuyền như vậy, vậy thì chẳng có lý gì mà chúng ta lại không thể làm được?
Hoàng Đắc Công cười khổ nói:
- Tạo ra đương nhiên là có thể, không cần nói chúng ta có thể tham khảo những chiếc thuyền bây giờ và những tài liệu được ghi chép kia, mà cho dù không có được những tài liệu quý báu đó, triều Đại Minh của chúng ta cũng có thể dựa vào tay nghề của những bậc thầy trong lĩnh vực đóng thuyền để tạo nên chiếc thuyền chín cột buồm, chỉ có điều ngân khố của chúng ta có hạn, không có ngân khố đồng nghĩa với việc chúng ta sẽ không có gỗ tốt, không có đồng và nước sơn tốt, không có đinh sắt và không có vải bố, hơn hết là những thợ thuyền của chúng ta cũng không sống nổi.
Vương Phác im lặng.
Hoàng Đắc Công nói rất đúng, đóng một chiếc thuyền là một việc trọng đại, nó giống như việc lên mặt trăng của hậu thế vậy, chỉ dựa vào của cải và sức lực của người dân thì căn bản là không thể nào thực hiện được, thậm chí là ngay cả những nước nhỏ với tiềm lực kinh tế không đủ mạnh cũng không thể làm được. Chuyện này đúng là cần phải có một quốc gia hùng mạnh và tài chính hùng hậu làm hậu thuẫn.
Sở dĩ Triều Đại Minh có thể tạo ra chiếc thuyền chín cột buồm lớn nhất và xây dựng đội quân thủy chiến hùng hậu nhất lúc bấy giờ là vì triều Đại Minh triều lúc đó là một nước lớn hùng hậu cả về thực lực và vật lực, quan trọng hơn là đại đế Vĩnh Lạc đã chú trọng và có sự đầu tư, hơn hết ông dường như đã dốc toàn bộ tiền tài để xây dựng hải quân viễn dương.
Chiếc thuyền chín cột buồm to lớn nhất thế giới lúc bấy giờ của Đại Minh triều thực sự là khiến cho không ít người hoài nghi, nhưng thực sự là sự hoài nghi này đúng là không có chút căn cứ nào.
Nguyên nhân rất đơn giản, bởi vì để quốc Đại Minh trong năm Vĩnh Lạc, bất luận là tài lực hay là quân sự thì đều chứng tỏ được bản thân chính là một siêu cường quốc trên thế giới lúc bấy giờ. Vào thời gian đó, tài lực và quân sự các cường quốc phương tây như Anh, Pháp, Thụy Điển, Tây Ban Nha, Bồ Đào Nha,…thậm chí còn không thể bằng với một tỉnh Chiết Giang của vương triều Đại Minh.
Hơn nữa, vương triều Đại Minh là một quốc gia quân chủ chuyên chế, Hoàng Đế có thể tập trung toàn bộ tài lực để làm việc đại sự, do đó, vương triều Đại Minh có thể làm ra chiếc bảo thuyền khổng lồ mà các nước phương tây dù có thúc ngựa chạy theo cũng không đuổi kịp, và đây cũng chính là một lý do quan trọng để giải quyết sự nghi ngờ của mọi người ở trên. Nếu đem so sánh thì vương triều Đại Minh lúc đó cũng giống với nước Mỹ bây giờ. Như chúng ta đã biết, loài người đã sớm đặt chân lên mặt trăng từ vài chục năm trước, nhưng tính đến bây giờ, trên thế giới vẫn chưa có nước nào có thể làm được như nước Mỹ.
Vương Phác hít sâu một hơi, đem binh phù của Tôn Truyền Đình giao cho Hoàng Đắc Công và dặn dò:
- Hoàng tướng quân, ngài lập tức tập kết thủy quân của Nam Kinh, men theo đường bộ đi về Trấn Hải vệ, lần này ngài chỉ cần điều động hai chiếc thuyền pháo ba cột buồm và tất cả thuyền phúc. Ta không quan tâm là ngài dùng cách nào để thực hiện, nhưng nội trong năm ngày, ngài nhất định phải làm tốt công tác chuẩn bị cho lần xuất binh lần này.
Hoàng Đắc Công ưỡn ngực, khí thế đáp lại:
- Vâng!
- Hãy còn…
Vương Phác còn nhấn mạnh:
- Thủy quân của Trấn Hải vệ đã nhiều lần cấu kết với bọn hải tặc, cho nên lần xuất binh lần này chúng ta không thể dùng người của chúng, để tránh tai mắt của Cố Tam Ma Tử, Thủy sư Nam Kinh của ngài cũng nhất định phải gia tăng kiểm tra thật rõ để loại bỏ những quan quân có ý đồ xấu ra khỏi lần xuất chinh này.
Hoàng Đắc Công trịnh trọng nói:
- Mạt tướng đã hiểu!
Sau khi bàn bạc xong, Vương Phác dẫn theo Nộn Nương ra khỏi đại doanh thủy quân, vừa đúng gặp Lã Lục đang vội vàng chạy đến.
Vương Phác ngạc nhiên:
- Lã Lục, sao ngươi lại tìm đến đây?
- Khụ...
Lã Lục hít một hơi dài rồi la lên:
- Tướng quân, xảy ra chuyện rồi!
- Xảy ra chuyện rồi?
Vương Phác nói:
- Ngươi hãy từ từ mà nói, rốt cuộc thì đã xảy ra chuyện gì?
- Tiểu Uyển cô nương…
Lã Lục lại thở dốc, nói:
- Tiểu Uyển cô nương bị mấy tên mạo danh bắt đi rồi.
- Tiểu Uyển bị người ta bắt đi rồi?
Vương Phác suy nghĩ một lúc, mặt liền biến sắc nói:
- Không hay rồi, đây nhất định là do đám hải tặc Cố Tam Ma Tử làm, nếu là người khác thì chúng không có lá gan này đâu.
Lã Lục nói:
- Tướng quân, có nên phái người đuổi theo hay không?
Vương Phác hỏi:
- Chuyện này xảy ra lúc nào?
Lã Lục đáp:
- Sáng nay.
Vương Phác ngẩng đầu lên nhìn bầu trời, sắc mặt bỗng dưng tối sầm lại.
Đổng Tiểu Uyển sáng nay bị mấy tên mạo danh bắt đi, còn bây giờ thì đã là giờ Dậu rồi, đã mấy canh giờ trôi qua, e rằng bọn chúng đã chạy ra khỏi Nam Kinh vài chục dặm rồi, cứ cho là phái Cẩm Y vệ cùng với Thường Duyên Linh và Lý Tổ Thuật thì e rằng không kịp nữa, ai mà biết được đám người đó đi đường bộ hay là đường thủy, và chúng sẽ đi về đâu?
Vương Pháchỏi:
- Chuyện này đã bẩm báo với Chân tiên sinh chưa?
- Chưa ạ.
Lã Lục đáp:
- Chân tiên sinh đang đi tìm Ngụy đại nhân và Trương công công để bàn về việc cải tạo xây dựng xưởng binh khí.
- Đi.
Vương Phác dậm chân ra lệnh:
- Mau, mau đi Hàn Tú Trai.
Vương Phác dẫn theo Nộn Nương, Lã Lục nhanh chóng đi Hàn Tú Trai.
Trần đại nương sau khi nghe tin Vương Phác đích thân đến vội vàng chạy ra đón, trên mặt thể hiện rõ sự lo lắng:
- Phò Mã gia, Tiểu Uyển bị người ta bắt đi rồi, đứa con gái tốt của nô tì đang ở đâu, huhu huhu…..
Vương Phác khẽ nhíu mày, t Trần đại nương nhìn mặt đoán lòng vội vàng kìm nén “cảm xúc đau buồn” lại.
Vương Phác hỏi:
- Trần đại nương, có thể kể cho ta nghe một cách tỉ mỉ, tường tận về chuyện sáng nay được không?
Trần đại nương “Ai” lên một tiếng rồi đem tất cả mọi chuyện xảy ra lúc sáng, cẩn thận thuật lại cho Vương Phác nghe. Xong xuôi, Vương Phác lại hỏi:
- Ngươi có thể nhớ được dáng vẻ của tên gia đinh cầm đầu không?
- Đương nhiên là có!
Trần đại nương nói:
- Tên đó có nước da đen do phơi nắng, dáng người không cao lắm, nhưng rất khỏe mạnh, mắt rất sắc, nhìn bộ dạng hung hãn giống như một tên hung thần ác sát. Ôi da! Kỳ thực thì lúc đầu nô gia cũng thấy cái gì đó không đúng, đám người đó nào có giống người đứng đắn chứ, rõ ràng là một đám cường nhân mà.
- Người bớt nói những câu thừa thải đó đi!
Vương Phác lại nhíu mày hỏi:
- Tên đó có phải là đi chân trần hay không?
Trần đại nương ngạc nhiên dápd:
- Cái này thì nô gia cũng không để ý cho lắm.
- Phò Mã gia!
Trần Phúc đứng sau Trần đại nương đột nhiên tiến về phía hắn nói:
- Tên cầm đầu đúng là đi chân trần, trời lạnh như thế này mà tên đó coi như không, tiểu nhân thấy lạ nên cứ nhìn mãi, nên nhớ rất rõ.
- Xích Cước Trương Tam.
Vương Phác cả giận nói:
- Quả nhiên là tên khốn khiếp đó!
Trần đại nương vội la lên:
- Phò mã gia, ngài biết ai là kẻ đã bắt cóc Tiểu Uyển đúng không?
Vương Phác không để ý đến lời của Trần đại nương, vội vàng lên ngựa nhanh chóng rời khỏi đó. Trần đại nương vẫn chưa kịp hỏi câu nữa thì Vương Phác đã chỉ còn là một cái bóng rất mờ ở phía xa.
Lúc đêm khuya, Vương Phác mới dẫn theo Nộn Nương và Lã Lục trở về đại doanh Yên Tử Cơ.
Chân Hữu Tài về đại doanh Yên Tử Cơ sớm hơn Vương Phác, vừa nghe tin hắn trở về thì y cùng với Mặt Sẹo và Triệu Tín, Đường Thắng vội vàng qua đó.
Bước vào trong trướng hành lễ, Chân Hữu Tài thấp giọng hỏi:
- Tướng quân, nghe nói là Tiểu Uyển cô nương đã bị bắt cóc?
Vương Phác “ừ” một tiếng, căm hận nó:
- Lại là tên Xích Cước Trương Tam!
- Cái gì?
Mặt Sẹo cả giận hét lên:
- Lại là cái tên khốn kiếp đó!
Triệu Tín và Đường Thắng không biết Xích Cước Trương Tam là ai, liền ngơ ngác hỏi:
- Cái tên Xích Cước Trương Tam là ai vậy?
Mặt Sẹo tức giận kể lại:
- Năm ngoái khi ở Ngô Giang, hắn ta đã từng bắt cóc Viên Viên phu nhân, nếu không phải là tướng quân xả thân cứu giúp thì Viên Viên phu nhân e rằng đã rơi vào tay của tên tặc đó rồi. Mà tên Xích Cước Trương Tam khốn kiếp này lần này cũng không có mắt, lần trước đã không tính toán với hắn rồi, không ngờ lần này hắn còn dám cả gan bắt cóc Tiểu Uyển cô nương!
- Hóa ra là như vậy!
Đường Thắng nói lớn:
- Tướng quân, cái tên Xích Cước Trương Tam này là người của sơn trại phổ phỉ nào, ti chức ngày mai sẽ dẫn quân tiêu diệt hắn.
Mặt Sẹo tức giận hơn:
- Xích Cước Trương Tam là hải tặc, ngươi là vịt trên cạn, tỉnh lại đi!
- Vốn nghĩ hắn là một trang nam tử hán.
Vương Phác trầm giọng nói.
- Thật không ngờ hắn lại cướp con gái nhà lành như thế, thù trước chưa hết lại thêm nợ mới, lần này bổn tướng quân nhất định sẽ không tha cho ngươi. Đúng lúc bản tướng quân đang muốn thống lĩnh thủy quân ra biển lớn quét sạch hải đạo Cố Tam Ma Tử, nhân cơ hội này nhất định phải tiêu diệt Xích Cước Trương Tam.
Truyện khác cùng thể loại
39 chương
54 chương
21 chương
339 chương
26 chương
71 chương
52 chương