Trần Đại Nương nghe nói thế thì gật gật đầu, thầm nghĩ Vương Phác là hoàng thân quốc thích, ai chán sống mới dám giả mạo gia đinh của hắn nên lập tức tin răm rắp, bà ta hỏi: - Nếu là gia đinh của Phò mã gia thì mời vào trong, Tiểu Uyển cô nương trang điểm một chút sẽ ra. - Không cần. Người đứng đầu bọn gia đinh lãnh đạm nói: - Chúng ta ở đây chờ được rồi. - Cũng được. Trần Đại Nương lên tiếng nói rồi nhanh chóng bước vào hậu viện, vừa sai nha hoàn chải đầu trang điểm cho Tiểu Uyển, lại cho người đi từ cửa sau đến hành dinh Đề đốc Yến Tử Cơ để báo tin tức. Lão nương này có thể nói khá am hiểu, làm việc hết sức cẩn thận, nếu chẳng may đám người này thật sự do Vương Phác phái đến bà ta cũng không dám đắc tội, nếu chẳng may đám người này không phải do Vương Phác phái đến thì bà ta cũng cho người báo tin rồi, nên dù Tiểu Uyển có xảy ra chuyện gì cũng không can hệ gì đến bà cả. Khi nhìn thấy mặt Vương Phác, Bạch Liên giáo chủ liền nói: - Ơ, tiểu bại hoại, ngươi cuối cùng cũng đến rồi. Vương Phác cười nói: - Tỷ tỷ có việc gấp gọi, tiểu đệ sao không dám đến chứ. Bạch Liên giáo chủ liếc mắt nhìn Vương Phác sẵng giọng nói: - Ngươi lẻo mép thật, dụ dỗ được nhiều cô đây. Vương Phác cười nói: - Tỷ tỷ tốt, rốt cuộc có chuyện gì thế? - Ta quên rồi. Bạch Liên giáo chủ tức giận nói: - Vừa rồi ta bị một tiểu nha đầu xảo quyệt kia chọc giận mà làm ta quên mất. Vương Phác nghe xong vò đầu nói: - Việc này... Bạch Liên giáo chủ gắt giọng nói: - Tiểu bại hoại, biết vừa rồi tiểu tỳ ỏng ẹo kia chế nhạo ta thế nào không? Ả ta dám chửi tỷ tỷ ngực to mà không có não thật khiến người ta tức chết đi được, nếu không nể mặt ngươi tỷ tỷ đã xé rách miệng nhỏ nhắn của ả ta rồi, hừ. Vương Phác cười khổ nói: - Tỷ tỷ tốt, tiểu đệ van tỷ, thật sự thì có chuyện gì gấp vậy? - Xem kìa, nhìn bộ dạng đáng thương của ngươi kìa, người không biết còn tưởng tỷ tỷ khiến ngươi ấm ức. Bạch Liên giáo chủ đưa ngón tay mảnh dẻ nhẹ nhàng chỉ vào trán Vương Phác cười quyến rũ nói: - Tỷ tỷ mới là người chịu ủy khuất nè, nói là đãi thượng khách thực tế tiểu nha đầu đó không ngừng mạt sát tỷ, còn chưa cho phép đã tự tiện rời đi, thật là..... Vương Phác cười khổ: - Tỷ tỷ, thật thiệt cho người quá, chỉ tại thuộc hạ của tiểu đệ không biết tỷ tỷ. - Thật sao? Bạch Liên giáo chủ lại nói: - Ta xem ngươi đúng là có tật giật mình, trong nhà giấu người đẹp nên không cho người ta biết chứ gì? - Cúc cúc cúc..... Đúng lúc này một âm thanh thu hút sự chú ý của Vương Phác. Vương Phác xoay người nhìn bốn phía chỉ thấy bồ câu trắng đang lẳng lặng đứng ở góc lều, Vương Phác không khỏi kinh ngạc nói: - A, sao có bồ câu ở đây? - Do tỷ tỷ nuôi đó. Bạch Liên giáo chủ lớn tiếng nói: - Thế nào, không được hả? - Nuôi dưỡng sao? Vương Phác nghe vậy hai mắt sáng ngời vui vẻ nói: - Dùng bồ câu đưa tin? Vương Phác thật sự quá bất ngờ, xem ra việc hợp tác cùng Bạch Liên giáo chủ là việc hoàn toàn chính xác. Bạch Liên giáo chủ chẳng những có thể mang đến cho hắn hệ thống thống tin tình báo mà còn mang đến phương tiện có khả năng thông tin nhanh nhất. Việc dùng bồ câu đưa tin vô cùng nhanh chóng, hơn nữa lại có thể tiết kiệm được phí tổn. Vương Phác thật sự muốn ôm Bạch Liên giáo chủ hôn một cái để thể hiện sự vui mừng của hắn. - Chà. Bạch Liên giáo chủ giật mình kinh hãi, nhìn Vương Phác kinh ngạc hỏi: - Tiểu bại hoại, đúng thực không có gì lừa được ngươi, dùng bồ câu đưa tin ngươi cũng biết sao? - Tỷ tỷ tốt. Vương Phác cố kiềm chế niềm vui trong lòng hỏi: - Người đưa tới tin tức gì? Bạch Liên giáo chủ lắc lắc eo nhỏ đến trước mặt Vương Phác, đứng tư thế khá quyến rũ nói: - Ta đang nghĩ không biết có nên nói tin tức này cho ngươi biết không? - Đương nhiên nên rồi. Vương Phác nói: - Đây chính là điều kiện hợp tác giữa chúng ta mà. - Được rồi. Bạch Liên giáo chủ nói: - Hồng Nương Tử đến Nam Kinh rồi. - Cái gì? Vương Phác nghe nói vừa mừng vừa sợ gấp giọng nói: - Hồng Nương Tử đến Nam Kinh rồi sao? - Nhìn ngươi vui vẻ kìa. Bạch Liên giáo chủ liếc mắt nhìn hắn một cái sẵng giọng nói: - Hồng Nương Tử đến Nam Kinh đâu phải để thăm ngươi, nàng ta đến để mua hỏa khí. - Mua hỏa khí? Vương Phác cau mày nói: - Nàng ta có thể đi đâu mua? Bạch Liên giáo chủ nói: - Ngươi không bán nhưng có người nguyện ý bán, chỉ cần có tiền trên đời này làm gì không mua được hỏa khí, cho dù Tây di đại pháo cũng có thể mua được. Vương Phác biến sắc nói: - Tỷ nói là...... - Đúng vậy. Bạch Liên giáo chủ nói: - Hải tặc Xích Cước Trương Tam cũng đã đến Nam Kinh rồi, bọn họ chủ yếu đến để tìm đến ngươi và Tôn Truyền Đình đấy, các ngươi xem xem có nên chuẩn bị thủy quân, tạo nên sự uy hiếp với chúng hay không? Sau đó thuận tiện mang hộ hỏa khí của Hồng Nương Tử đến đây. Vương Phác trầm giọng nói: - Hóa ra như vậy, Cố Tam Ma Tử và Xích Cước Trương Tam thật đúng to gan lớn mật. Bạch Liên giáo chủ nói: - Tin tức tỷ tỷ cho ngươi biết rồi, kế tiếp ngươi định làm thế nào? - Làm sao bây giờ? Vương Phác cười ha hả nói: - Tiểu đệ đang lo không có tiền bạc thì thần tài liền mang tiền đến cửa, có điều tỷ tỷ không biết đội hải tặc này mới là đại tài chủ chân chính, giàu nứt đố đổ vách. Bất kể thế nào tiểu đệ cũng phải mò lợi ích từ trên người bọn họ, tuy nhiên.... Bạch Liên giáo chủ nói: - Tuy nhiên thế nào? Vương Phác nói: - Tuy nhiên việc này phải phối hợp với thủy sư, ta phải lập tức tìm Tôn lão đầu. Nam Kinh, hành dinhTổng Đốc Chiết Trực. Tôn Truyền Đình đêm qua mới trở lại Nam Kinh, Vương Phác sợ quấy rầy sự nghĩ ngơi của lão nhưng vì việc gấp nên hắn không thể không đến, đúng lúc này Tôn Truyền Đình lại có ý muốn phái người tìm Vương Phác, Vương Phác lại tìm đến cửa. Vương Phác vừa vào cửa liền cười nói: - Tôn lão đầu, tuần tra nhanh thế đã quay lại sao? - Tiểu tử thối. Tôn Truyền Đình cười mắng: - Vừa thấy mặt đã không nói gì hay ho rồi. - Có việc gì đây? Vương Phác cười nói: - Con đoán không sai chứ? - Ai chà. Tôn Truyền Đình thở dài lắc đầu nói: - Lần này chỉ dò xét ba Vệ Sở nhưng đã có vấn đề thật sự ghê người, không ngờ, lão phu không ngờ, Vệ Sở quân Giang Nam đã tan nát thành thế nào, quân đội như vậy không cần nói Lưu Tặc hay Kiến Nô mà ngay cả hải tặc cũng không đối phó được. Vương Phác nói: - Sớm đã nói với cha rồi, Vệ Sở quân Đại Minh đã mục nát đến tận xương tủy, căn bản thật sự không thể sử dụng. Tôn Truyền Đình nói: - Xem cách làm của con ở Đại Đồng, như vậy Vệ Sở quân giữ lại có ích gì? Đánh giặc thì không thể tin tưởng được, cấu kết với hải tặc gây tai họa cho dân chúng, so lão hổ còn hung tợn hơn. Lần tuần tra này vi phụ cải trang vi hành mấy thôn trấn ven biển, kết quả phát hiện ba Vệ Sở quân đều câu kéte với cướp biển. Vương Phác nói: - Nhưng cha à, Giang Nam và Đại Đồng vẫn khác nhau đấy, Đại Đồng nơi chúng ta muốn thế nào được thế đó, nhưng Giang Nam không giống lúc trước, làm việc phải biết kiềm chế không thể làm theo cảm tính được. - Tiểu tử thối. Tôn Truyền Đình mắng: - Lão phu ăn muối còn nhiều hơn con ăn gạo đấy, đi cầu còn nhiều hơn con đi đường lớn, việc này còn phải nhờ con chỉ sao? - Thế là tốt rồi. Vương Phác nói: - Chuyện xóa Vệ Sở từ từ sẽ làm, việc cấp bách lúc này là luyện binh. Tôn Truyền Đình cau mày nói: - Nhưng tuyển quân mua ngựa phải có bạc, đi đâu kiếm được nhiều bạc như thế? Vương Phác nói: - Bạc thì cha khoan hãy nói, trước hết cha cho người đến Nam Trực Lệ và Chiết Giang dán thông báo, nếu là nam từ mười tám đến ba mươi tuổi, thân thể khỏe mạnh ai đến hưởng ứng lệnh triệu tập thì nhà đó được miễn trừ ba năm thuế phú, cứ như vậy, dù tân binh không có quân tiền cũng sẽ có người hưởng ứng tập hợp. - Miễn trừ thuế phú ba năm? Tôn Truyền Đình cau mày nói: - Con định thu nhận bao nhiêu tân binh? Vương Phác ngẫm nghĩ một chút nói: - Người đủ điều kiện lệnh triệu tập được bao nhiêu thì tuyển bấy nhiêu, nhưng không được vượt hơn mười vạn người. - Mười vạn tân binh thì phải mười vạn hộ? Tôn Truyền Đình thất thanh nói: - Nếu miễn trừ mười vạn hộ thuế phú thì quy ra bao nhiêu tiền lương thực? Ta và con lấy gì để nộp vào ngân khố quốc gia? - Không phải có kỳ hạn hai năm sao? Vương Phác không cho đó là vấn đề nói: - Hai năm sau khi tân binh đã luyện thành khi đó chúng ta muốn binh có binh, có súng có súng, thâu tóm toàn bộ Giang Nam ai có thể làm khó dễ được chúng ta? Cho dù chúng ta không nộp thuế cho triều đình, triều đình có năng lực đến lấy của chúng ta sao? - Câm miệng. Tôn Truyền Đình cả giận nói: - Những lời đại nghịch bất đạo sau này con không được nói nữa. - Được rồi, thì không nói. Vương Phác nói: - Bây giờ nói việc cụ thể, cha hãy giao binh phù thủy quân Nam Kinh cho con. Mặc dù Vương Phác là Đề đốc Nam Kinh, trên danh nghĩa toàn bộ binh mã thủy bộ Nam Trực Lệ đều chịu sự điều động của hắn, nhưng Tổng đốc Chiết Trực Tôn Truyền Đình là người lãnh đạo trực tiếp của hắn, nếu không có điều lệnh của Tôn Truyền Đình thực tế Vương Phác không có biện pháp nào điều động cả, đấy chính là điều khiến Sùng Trinh Đế dám yên tâm để Vương Phác đến Giang Nam luyện binh. - Binh phù thủy quân? Tôn Truyền Đình nói: - Con muốn thủy quân làm gì?