Thiết Cốc Môn
Chương 10 : Truy hồn đoạt mạng
Văn Đồng cùng thiếu niên khai triển tuyệt thế khinh công vượt núi qua rừng độ vài tiếng đồng hồ sau mới đến một nơi thâm sơn u cốc.
Cốc khẩu là một cụm rừng cây um tùm, lúc ấy vừng thái dương đã tạt về hướng Tây, nên cụm rừng đã bắt đầu u ám. Nhưng thiếu niên không chút do dự, lánh mình chui vào bên trong khóm rừng.
Văn Đồng cũng theo bén gót chui mình vào.
Thiếu niên trên tay cầm sẵn họa đồ vừa đi vừa nhắm hướng, một khắc đồng hồ trôi qua, chàng dừng chân lại khẽ nói :
- Đến rồi!
Văn Đồng dừng bước nhìn theo hướng chỉ, thấy xa xa trong đám cây xanh một trang viên được xây cất đẹp đẽ.
Hai người vừa định cất bước, bỗng nghe từ bên trong viên trang một tiếng cười quái gở vọng ra, thiếu niên liền biến sắc khẽ giục :
- Chạy mau!
Hai thân mình lẹ như điện xẹt, phút chốc đã lên đến mặt tường.
Văn Đồng nhờ có “Truy Quang Trục Điện” thân pháp nên đã vượt quan khỏi mặt thiếu niên nhắm hướng hậu viện xông vào.
Thiếu niên đứng nhìn bóng dáng của Văn Đồng đến khi mất hút, miệng khẽ mỉm cười, thân hình nhẹ nhàng rơi xuống đất, quay sang tả chái xông vào.
Văn Đồng vượt qua hai lớp sân viên mới đến hậu viện. Vừa phóng mình lên trên gác nhìn xuống đã thấy...
Trong đại thính một cụ già râu dài, thân hình vạm vỡ, tay cầm trường kiếm, đứng giữa bọn người ăn mặt không đều nhau.
Một trong bọn người ấy là cụ già mặt mày xấu xí, mình mặt áo dài mày huyền nhìn đăm đăm vào cụ gài đứng giữa giọng lạnh lùng :
- Tại hạ chuyến này mạo muội đến đây, cốt muốn nhờ Triệu huynh trao cho một vật.
- Khoan đã! Một trung niên nho sinh đầu chit khăn điều đột nhiên lên tiếng :
- Vạn huynh đến sau một bước, tốt hơn chúng ta nên sắp thứ tự, để tránh sự tổn thương hòa khí.
Cụ già xấu xí bật lên tiếng cười nham hiểm mặt vẫn lạnh lùng nói :
- Nếu tại hạ không thích thế thì sao?
- Cha chả! Vạn huynh nếu muốn tự ý ngang tàng. Tại hạ chỉ còn đắc tội vậy.
Riêng cụ già ốm như que củi đứng bên khẽ cười lên tiếng :
- Vật chưa vào tay mà nhị vị đã gây lên rồi, không sợ chủ nhân họ cười cho bể bụng hay sao?
Cụ già xấu xí liếc mắt nhìn về người vừa nói giọng khàn khàn hỏi :
- Dư huynh chẳng lẽ có cao kiến chi chăng?
Cụ già qui củi họ Dư chẫm rãi nói :
- Theo ý tại hạ, trước hết chúng ta nên hợp lực đối phó với chủ nhân, xong việc rồi mới bàn về chuyện khác chẳng hiểu nhị vị thấy như thế nào?
Trung niên nho sinh lên tiếng :
- Cao kiến của Dư huynh, tại hạ rất tán thành.
Cụ già xấu xí cũng cười híp mắt nói :
- Ý kiến của Dư huynh quả đã huyền diệu. Tại hạ đâu dám trái lời, vậy mời Dư huynh ra tay!
Cụ già họ Dư huynh hừ lên một tiếng lạnh lùng, thân hình bỗng nhiên vụt đến trước mặt cụ gài đứng giữa sảnh vù vù liên tiếp đánh ra năm chương.
Cụ già râu dài đứng giữa mỉm cười, trượt chân sang bên lách tránh mũi kiếm vung lên một chiêu “Vân Khai Kiến Nhựt” nhắm ngay vào mi tâm huyết đối phương.
Cụ già họ Dư hoảng hốt, ngã mình ra sau né tránh, rồi di vị đến bên trái địch thủ, vung tay nhắm các đại tử huyệt “Kỳ Môn”, “Thương Khúc” điểm tới.
Thấy kẻ địch vừa tránh né, vừa tấn công, thủ pháp ác độc, cụ già râu dài cũng phải sợ sệt, lập tức sử dụng chiêu “Hóa Thụ Ngân Tinh” trường kiếm vừa bảo vệ châu thân, vừa chém vào địch thủ.
“Xẹt” một tiếng phát ra, cụ già họ Dư không kịp né tránh, vai trái đã bị mũi kiếm chém xả.
Cụ già xấu xí cùng trung niên nho sinh nãy giờ đứng bên lượt trận, thấy thế không khỏi e dè, đoán biết một người không thể thắng nổi đối phương ví vậy mà không hẹn đều mỉm cười cất tiếng :
- Chủ nhân kiếm thuật siêu phàm huynh đệ chúng tôi mạo muội dám xin thỉnh giáo vài chiêu.
Lời vừa dứt, không đợi sự phản ứng của đối phương hai người đã tung ra một mặt trái, công vào địch thủ.
Cụ già râu dài quát lớn :
- Lũ chuột dám lấy nhiều làm thắng!
Trường kiếm vung ra một đạo hào quang lấp lánh đánh vẹt cụ già xấu xí dang ra, tay trái phất lên, tiếp ngay chưởng công của trung niên.
“Bùng!” một tiếng nổ vang tai, hai đàng đều lùi sau một bước.
Cụ già xấu xí khẽ cười, thân hình tiến tới, tung chưởng đánh vào.
Chỉ thấy ba tiếng vụt vụt vụt, ba đường kiếm múa nhanh bức cụ gìa xấu xí phải lùi sau mấy bước, bỗng nghe sau lưng có tiếng phát ra :
- Chưởng lực của huynh đài thật là thâm hậu tiếp thêm tại hạ một chưởng nữa xem nào!
Lập tức một luồng chưởng phong ào tới, cụ già râu dài vội trở kiếm thế biến chiêu “Khổng Tước Xòa Đuôi” trường kiếm đưa ra sau múa dữ, chân lực dồn vào lưỡi kiếm, chống nghinh kình lực của đối phương.
Thấy thế công của mình vô hiệu người trung niên lại càng thêm cố sức liên hồi đánh ra như chong chóng tợ gió táp mưa sao chưởng nào chưởng nấy đều nhắm ngay yếu huyệt.
Trước những thế chưởng ngông cuồng khiến cho cụ già cũng phải lúng túng, chỉ cho thế thủ hộ thân.
Cụ già xấu xí nãy giờ bị dồn vào thế bí, giờ thấy cơ hội đã đến, lập tức rút đôi phán quan, một trên một dưới công vào đối phương.
Tang tang... liên hồi mấy tiếng, lửa vẹt tứ tung, thân hình của cụ già xấu xí lại bị đẩy lùi mấy bước.
Cụ già râu dài chưa kịp nghỉ tay, song chưởng của tarung niên lại đánh vào, cứ như vậy khiến cho ông ta mỏi mệt, đường kiếm không còn linh diệu như trước nữa.
Cụ già họ Dư bị thương nơi tay nãy giờ ngồi dưỡng thương, cảm thấy trong người đã đỡ, giờ đứng dậy quát lớn :
- Đã nợ mũi kiếm của huynh đài khi nãy giờ xin trả.
Lời dứt thì tay ông cũng vừa vung ra, một loạt liên hoàn đạn bắn vào vai trái của đối phương.
Cụ già râu dài nãy giờ lo ứng phó hai địch thủ, thế đã khó đương, giờ bỗng lại có kẻ thức ba xen vào, đâu còn ứng phó nổi, chỉ nghe “phụp” một tiếng, liên hoàn đạn của cụ già họ Dư đã cắm ngay vào vai trái, máu tuôn xối xả.
Văn Đồng nãy giờ xem đã rõ, vẫn biết cụ gài râu dài ấy không phải là Yến Sơn đại hiệp Triệu Quỷ, song chàng cũng không muốn để cho ông ta phải chết lập tức quát lớn :
- Ngưng tay!
Thân hình liền từ trên cao rơi xuống. Tiếng quát như sét nổ ngang tai, chấn động cả tứ bề, khiến cho ai nấy thảy đều kinh hãi lập tức ngưng tay lại đứng nhìn.
Văn Đồng hạ người xuống đất không hề đếm xỉa đến ba kẻ kia, từ từ bước đến trước mặt cụ già râu dài lạnh lùng hỏi :
- Lão thất phu Triệu Quỷ hiện giờ ở đâu? Mau gọi hắn ra đây!
Cụ già râu dài gắng sức dùng mũi kiếm chống ngay xuống đất tay mặt bịt vào vết thương nơi vai trái đứng im không trả lời.
Cụ già họ Dư, gã trung niên và cụ già xấu xí giờ mới định thần, trông thấy kẻ đến là một thiếu niên nhò tuổi, không khỏi ngưỡng mặt cười lớn.
Văn Đồng quay đầu trở lại, hai luồng nhãn quang sáng chói quét qua ba người lên tiếng :
- Lũ chuột không biết sống chết, các ngươi cười gì im mồm ngay lập tức.
Cụ già họ Dư cứ tiếp tục cười nói :
- Thằng tiểu tử này cũng hòng xen vào việc của clhu1ng ta, thật là chẳng biết chết sống đấy, mau dang ra đợi bọn ông đắc thủ rồi, sẽ cho ngươi được chết toàn thây.
Văn Đồng nổi giận, hừ lên một tiếng, phất tay quát lớn “Đi!” một kình phong vô cùng mạnh mẽ theo với tiếng quát nhắm người cụ già họ Dư bắn tới.
Cụ gìa họ Dư tỏ vẻ khinh thường đưa tay ra nghinh đỡ lập tức rống lên một tiếng thảm thiết, thân hình như quả khí cầu bay tung ra xa mấy trượng, miệng thổ máu tươi chết ngay tại chỗ.
Trung niên nho sĩ cùng cụ gài xấu xí thấy thế vừa kinh vừa giận, đồng thanh quát lớn :
- Tiểu tử muốn chết!
Bốn chưởng lập tức tung ra, bốn đạo kình phong như bài sơn đảo hải ồ ạt xông vào người thiếu niên.
Văn Đồng nghỉnh mặt cười dài nói :
- Châu chấu cũng định đá xe!
Trong tiếng cười ngầm vận “Vô Cực huyền công”, một chiêu “Thiên Vương Chưởng Tán” hữu chưởng đánh ra thét :
- Đi!
“Ầm” một tiếng vang long trời lở đất hai đàng chưởng lực chạm nhau, tứ bề cát tung mù mịt.
Hai tiếng thảm khốc kêu lên, thân hình của trung niên cùng cụ già xấu xí đã ngã lăn xuống đất thất khiếu rỉ máu tươi, vùng vẫy giây lâu tắt thở.
Công lực thần kỳ lây nay chưa từng thấy, khiến cho cụ già râu dài bủn rủn tay chân, ngã người ngồi xuống đất.
Văn Đồng không thèm ngó ngàng gì đến ba chiếc tử thi, chậm rãi đến trước mặt cụ già nói :
- Ngươi chớ sợ, ta không giết ngươi mau đi gọi Triệu Quỷ ra đây.
Trên mặt cụ gài tái nhợt, nhưng vẫn im lặng không trả lời.
Bỗng... một tiếng động của gió phất lụa tung năm bóng người nhanh như điện xẹt từ ngoài rơi mình vào đại sảnh.
Văn Đồng từ từ quay mình, với đôi mắt lạnh lùng nhìn vào bọn họ một lượt khẽ hừ một tiếng.
Năm người này tuy đồng vào, nhưng chẳng phải cùng chung một bọn, nên vừa đến nơi đã chia thành hai phái.
Phía trái ba người, vốn đã xưng hùng thủy đạo “Ngân Hán bang” Phó bang chủ Thiết Chưởng Kim Đạn Tư Đồ Văn thống lãnh hai vị Đường chủ cùng đi.
Phía mặt là uy trấn Hằn Dương Tứ Linh bang Thanh Long đàn chủ Ngô Luân cùng Bạch Hổ đàn chủ Cam Vân.
Năm người vừa thấy ba tử thi đang nằm dưới đất đến lúc nhận ra kẻ ấy là ai, họ không khỏi sửng sờ ngơ ngác với đôi mắt kinh dị nhìn về Văn Đồng.
Cùng lúc ấy... tứ phía lại có tiếng động vang lên trên vách tường thành trên mái nhà, đột nhiên xuất hiện mấy mươi chàng đại hán tay cầm bánh xa đồng. Bọn họ cứ đứng im lặng như còn chờ đợi ai nữa vậy.
Bỗng nghe... một tràng cười quái gở, xé vỡ bầu không khí đưa tới, hai bóng người to lớn theo tiếng cười ấy phi nhanh vào đại sảnh.
Thì ra, hai người này mình mặc áo quần đẹp đẽ đầu đội kim khôi, lưng mang trường kiếm, một vị mặt đỏ, râu xồm trong hai người ấy đưa mắt nhìn Ngô Luân, tiếng nói như sấm dội :
- Phụng mạng của Giáo hoàng, phàm những hẻ nào vào đến trang viên này, đều đáng tội chết!
Nói đến đây ông ta đưa đầu sang bên một hán tử áo đỏ hất hàm :
- Hoa tướng quân mau dẹp người này cho ta.
Hán tử áo đỏ nghiêng mình vâng dạ, rồi từ từ đi đến trước mặt Ngô Luân, còn cách năm thước đứng lại trầm giọng :
- Bổn tướng quân đã phụng mạng thu dẹp, xin các hạ mau báo tin để rồi chịu chết.
Ngô Luân cười nhạt, quát lớn :
- Việc sống chết, Ngô mỗ không hề để ý đến, chỉ hỏi Tôn giá có bảo đảm được việc ấy chăng?
Hán tử áo đỏ quát :
- Được! Các hạ tiếp chiêu!
Lời vừa dứt thì quyền chưởng cũng vừa tung ra, liên hồi đánh tới sáu thức, đường nào đường nấy đều nhắm vào yếu huyệt của đối phương.
Ngô Luân vội thụp người xuống, hữu chưởng đánh vào ngang ngực, tả chưởng đánh vào đầu gối đối phương.
Hán tử thấy thế công của mình vô hiệu, trái lại còn bị đối phương phản kích, trong lòng dè dặt, chân bước kỳ môn, song chưởng biến thành chỉ, chụp nhanh vào vai Ngô Luân.
Võ công chiêu thức của Hán tử, xuất xứ không phải do võ học trung nguyên mà ra, thế đánh hiểm độc, chiêu thức tuyệt luân, khiến bên ngoài ai cũng lo hộ cho Ngô Luân vô kể.
Nhưng Ngô Luân đâu phải tầm thường, xưng hùng khắp vùng Giang Nam, lại kiêm Thanh Long đàn chủ, vừa thấy tay địch chộp tới, không còn tránh né kịp nữa hắn ra sức vận công, ngửa mình ra sau song chưởng với chiêu “Thiên Vương Thoát Tháo” mạnh mẽ đưa ra nghinh địch.
Hán tử không ngờ Ngô Luân lại liều lĩnh ứng chiến, thu tay song không còn kịp.
“Bùng” bốn chưởng vừa chạm nhau, hai bên thảy đều thối lùi một bước, đủ rõ sức lực của đôi bên cầm cự ngang nhau.
Hán tử không bỏ lỡ dịp may, lẹ làng đánh nhồi tiếp hai chưởng.
Thân hình của Ngô Luân chưa đứng vửng, đâu còn đủ sức để chống cự đối phương.
Bạch Hổ đàn chủ Cam Vân quát lớn, vội vã đánh vào sau lưng hán tử, hai đường kình lực xông vào mạnh mẽ.
Hán tử lập tức tung mình, nhảy xa ba trượng hạ xuống.
Thanh Long, Bạch Hổ hai Đàn chủ đang định liên thủ công vào, bỗng nghe cụ già mặt đỏ râu xồm quát lớn :
- Ngưng tay!
Rồi quay sang hán tử áo đỏ “hừ” một tiếng nói :
- Đã ba chiêu mà chưa dẹp nổi tên vô dụng ấy, còn không mau lui ra lập tức :
Ngô, Cam hai người sắc mặt tái mét, đồng thanh quát lớn :
- Các hạ lại có tuyệt học gì, mà trong ba chiêu có thể chế địch.
Người mặt đỏ râu xồm lạnh lùng :
- Giết hai ngươi lựa phải đến ba chiêu nữa sao!
Lời vừa dứt, tiếp theo là một tràng cười quái gở, thân hình ông ta khẽ động, song chưởng đã đánh ra nhắm ngay Ngô, Cam hai người công tới.
Ngô, Cam hai người lập tức chia ra làm hai phía, lướt đến phía sau người đối phương, bốn chưởng đánh ra nhắm ngay yếu huyệt đối phương công tới.
Cụ già mặt đỏ đợi cho chưởng lực đối phương đánh gần đến bên mình, lẹ làng lách tránh trở tay đánh ra hai chưởng.
Tác động tuy thấy nhẹ nhành, chậm chạp, nhưng kết quả là hai tiếng rống lên, hai vị Đàn chủ của Tứ Linh bang đều ngã lăn xuống đất tay chân không cử động được, đủ thấy họ đã mang thương rất nặng.
Ngân Hán bang Phó bang chủ Tư Đồ Văn cùng hai Đường chủ thấy thế thảy đều kinh sợ.
Sau khi hạ xong Ngô, Cam nhị đàn chủ cụ già mặt đỏ quay người lại đưa đôi mắt xanh dễ sợ nhìn về bọn Tư Đồ Văn ba người, miệng buông tiếng cười quái dị.
Tư Đồ Văn đã dư hiểu hôm nay hung nhiều kiết ít, lập tức dùng ám hiệu trong bang ra lệnh, hai Đường chủ tỏ dấu vâng theo, đoạn hộp nhau thét to một tiếng, song chưởng nhất tề đánh ra, hai mươi bốn phát kim đạn đều nhắm ngay vào người ông ta bắn tới.
Kim đạn vừa ra khỏi tay thân hình của ba người lẹ như chớp bay lên vòng thành tẩu thoát.
Cụ già mặt đỏ khẽ phất vạt tay áo, hai mươi bốn viên đạn đều rơi xuống đất cả, miệng quát to :
- Sát!
Lập tức mười mấy tên hán tử, đồng loạt nhảy theo bóng ba người, chiếc bánh xe đồng của họ đều đưa ra. Thiên Vạn Ngân Tinh như mưa từ trong bánh xe tỏa ra bủa vây ba người.
“Ối chà!” hai tiếng kêu thảm khốc, hai thân hình của nhị Đường chủ rớt ngay xuống đất.
Phó bang chủ Tư Đồ Văn thét lên một tiếng song chưởng tung ra bốn mũi kim đạn, đánh vẹt một đường máu, lướt mình phi nhanh.
Văn Đồng nãy giờ cứ đứng chắp tay một chỗ, tỏ vẻ không hề đếm xỉa tới sự việt vừa xảy ra.
Riêng người ăn mặc đẹp đẽ nãy giờ đứng một bên cụ già mặt đỏ, giờ mới từ từ đến trước mặt Văn Đồng mỉm cười hỏi :
- Nhãi con, ngươi là người thế nào của Triệu Quỷ?
Văn Đồng lạnh lùng nói :
- Ngươi không có quyền hỏi đến, nhưng ta có lời muốn hỏi, bắt buộc ngươi phải trả lời, nếu không...
Người mặc hoa phục liền cười lên khanh khách :
Vạt tay áo rộng phất ra, một tiềm lực âm nhu chậm rãi xông đến người Văn Đồng.
Văn Đồng mỉm cười, vận dụng “Lưỡng Nghi chân khí” xuất chưởng đẩy tới.
“Bùng, bùng” hai luồng chưởng lực chạm nhau, tiếng nổ như sấm vang, trong vòng mấy trượng, cát đá tung bay.
Người mặt hoa phục cứ đăm đăm nhìn Văn Đồng đang đứng vững như núi bất di bất dịch, miệng chàng cứ nở nụ cười, nhưng... bỗng thân hình của ông ta ngã lăn ra đất đánh ạch, thất khiếu rỡ máu tươi chết ngay tại chỗ.
Người mặt đỏ râu xồm thấy vậy, lòng không khỏi kinh hồn, xẹt một tiếng trường kiếm rút khỏi bao, miệng quát lớn :
- Sát!
Lập tức mấy mươi tên hán tử, lẹ làng phân ra tứ phía, bao vây Văn Đồng vào giữa, người nào người nấy đều giơ bánh xe đóng lên cao.
Vút vút... bốn phương tám hướng, một trận mưa đạn bắn ra, kết thành hình cái nia ụp vào đầu chàng.
Văn Đồng nào thèm để ý đến những hạt ngân tinh của kẻ địch, cười lên một tiếng, tà áo tung bay, sử dụng “Thập Bát Kim Cương Thủ” phối hợp với “Truy Quang Trục Điện” khinh công, thân hình như điện xẹt chưởng ảnh lẹ làng, một kình lực băng tuôn ra tứ phía.
Làn mưa đạn vừa bị chưởng lực tuôn ra, lộp độp rớt ngay xuống đất, kế tiếp là những tiếng kêu la thảm thiết, vang dội cả sảnh đường.
Cát bụi dần dần lắng xuống, tiếng động không còn, tứ bề im phăng phắt, Văn Đồng đứng yên một chỗ, đưa mắt nhìn tứ phía thấy mấy mươi chiếc thây nằm ra nghiêng ngửa thất khiếu đều chảy máu, chết một cách thê thảm, lòng chàng không khỏi bùi ngùi xúc động.
Nhưng bỗng mặt chàng tỏ ra phẫn nộ, thì ra người mặt đỏ râu xồm thừa lúc hỗn chiến, đã bỏ ra đi từ lúc nào.
Văn Đồng lại nhớ đến cụ già râu dài, vội quay đầu tìm kiếm, bất giác chàng đứng đờ ra, người ông ta đã nằm lăn dưới đất, không hề cử động, có lẽ chết đi đã lâu lắm rồi.
Sửng sờ giây lâu, bỗng chàng lại sực nhớ tới chàng thiếu niên đẹp đẽ, tại sao nãy giờ không hề thấy hình dạng y.
Văn Đồng vừa cất bước đi quanh tứ phía, vừa lắng tai nghe ngóng động tĩnh, bỗng... có tiếng từ phía tây phòng phát ra, bụng chàng tự nhủ :
“Tiếng nói này có hơi quen thuộc, chẳng lẽ lại là chàng ta?”
Nghĩ thế, chàng liền cất bước chạy nhanh về hướng Tây phòng.
Ánh tà dương đã lặn dần xuống núi, màn đêm sắp sửa che phủ khắp nền trời, bầu không khí tĩnh mịch trong cánh rừng thâm u hẻo lánh, càng khiến cho lòng người run sợ.
Văn Đồng chạy như bay trên những mái nhà, chẳng bao lâu đã đến chái Tây, dừng bước đưa mắt nhìn xuống.
Truyện khác cùng thể loại
134 chương
10 chương
43 chương
97 chương
249 chương
30 chương
78 chương
154 chương
1111 chương