Thiếp chờ hoa bỉ ngạn

Chương 495 : Bát Môn Đài

Bát Môn Đài là lôi đài giải quyết tranh chấp giữa các thế lực ở Ứng Long Thành. Có thể nói đây là lôi đài có tiếng kiên cố bậc nhất ở Ứng Long Thành cũng như toàn bộ Thần Vực. Hình dáng bên ngoài Bát Môn Đài gần giống với La Bàn Bát Quái gồm Bát Môn tương ứng với tám kỳ trận. Mỗi một kỳ trận phụ thuộc vào Sinh Môn, Thương Môn, Đổ Môn, Cảnh Môn, Tử Môn, Kinh Môn, Khai Môn và Hưu Môn. Bát môn này tập hợp lại tạo thành một kỳ trận có tên gọi là Bát Môn Đại Độn có tính phòng ngự, tính bất biến cực kỳ cao. Bất kỳ tổn thất nào trong phạm vi Bát Môn Đại Độn đều được khôi phục lại như lúc ban đầu. Đây là tính bất biến tối cường của Trận Pháp. Chính vì độ bền của Bát Môn Đại Độn mà bậc thầy Trận Sư xây dựng thành Bát Môn Đài phù hợp với tính chất sinh tử. Vì khi vào sinh tử, tất cả mọi thủ đoạn hủy thiên diệt địa đều phô ra bên ngoài, nếu không có trận pháp kiên cố, bất kỳ tồn tại nào đều có thể dễ dàng bị hủy hoại. Đối với vị trí khán đài là nơi tập trung trên một quảng trường rộng lớn có thể chứa đựng năm vạn người quan chiến. Xung quanh quảng trường được bố trí tám chiếc gương to lớn có thể quan sát được toàn bộ diễn biến bên trong Bát Môn Đài. Nói một cách khác, vị trí Bát Môn Đài thực chiến và quảng trường cách nhau gần một vạn dặm. Đây chủ yếu là vì tính an toàn cho những người đến quan chiến. Cũng vì thế mà người đến quan chiến phải bỏ ra một trăm Bạch Kim mới có thể vào xem được trận chiến. Lúc này, tại Truyền Tống Trận bên trên Vọng Nguyệt Tháp. Đây là tòa tháp nằm vị trí trung tâm, có thể nói là tòa tháp cao nhất ở Ứng Long Thành. La Bình An, La Nghiệp dẫn theo Phương Triết trên vai vẫn vác tượng đá Hoa Lạc Đồng cùng với chín người Cửu Đạo Minh đứng giữa vị trí Truyền Tống Trận. La Bình An quay về nhìn Phương Triết cùng nhóm Cửu Đạo Minh nói “Các vị sẵn sàng chưa?” Phương Triết cùng Cửu Đạo Minh gật đầu sẵn sàng, La Bình An liền lấy ra một tấm lệnh bài ấn vào một vị trí khuyết trên Truyền Tống Trận. Hoa văn tức thì phát sáng rồi luân chuyển liên tục. Sau một lúc, hoa văn rời khỏi mặt đất tạo thành một vòng sáng bao quanh lấy toàn bộ người có mặt bên trong Truyền Tống Trận. Sau một hô hấp, vòng sáng bắn thẳng lên trên bầu trời, mang theo những người bên trong dịch chuyển đến một vị trí Truyền Tống Trận cách Ứng Long Thành một vạn dặm. Vị trí Truyền Tống Trận đến là đỉnh một ngọn núi với khuôn viên rộng lớn xung quanh được bao bọc bởi rừng rậm bạt ngàn. Cách vị trí Phương Triết chừng năm trăm trượng là một lôi đài với tám trụ đá to lớn, dọc quanh thân trụ chứa đựng vô số hoa văn Trận Pháp. La Bình An lấy ra một tờ khế ước rồi nói “Mời hai bên điểm chỉ vào khế ước này!” La Bình An lần lượt đến từng người, để bọn họ điểm chỉ vào khế ước sinh tử. Sau khi làm xong bước đầu, La Bình An mới giới thiệu “Khi các vị đã điểm chỉ thì đã đồng ý quy định của Bát Môn Đài. Bên trong không giới hạn số người, không giới hạn thủ đoạn, chỉ người chiến thắng bước ra. Các vị hiểu chứ?” Phương Triết nhìn về phía chín người Cửu Đạo Minh rồi gật đầu. La Bình An nói tiếp “Nếu vậy, mời hai bên đi lên Bát Môn Đài!” Phương Triết gật đầu rồi bước lên bậc tam cấp đi lên Bát Môn Đài. La Bình An lúc này mới chú ý mặt đất, mỗi bước chân Phương Triết đi qua đều lưu lại một dấu chân rõ ràng. Điều này nói lên tượng đá vị tiểu cô nương trên lưng Phương Triết có trọng lượng không nhỏ. La Bình An thì thầm bên tai La Nghiệp “Sư bá có biết sức chống chịu nơi này bao nhiêu không?” La Nghiệp lắc đầu không biết. La Bình An tiếp tục thì thầm bên tai La Nghiệp “Hay là sư bá trở về Ứng Long Thành… đánh cược một ít cho tiểu tử này đi” La Nghiệp nhướng hàng chân mày lên nhìn La Bình An. Sau một hồi khóe miệng nhếch lên. La Nghiệp Không nói hai lời liền rời đi. La Bình An lẩm bẩm “Sức chống chịu nơi này là một vạn cân, là một vạn cân chứ không phải một nghìn cân… kèo này có khả năng…” La Bình An cố gắng trấn định lại tinh thần, ánh mắt chuyển hướng về phía khán đài dành riêng cho các vị chưởng quản. Nơi đó lúc này cũng đã xuất hiện ba thân ảnh. … Cùng lúc đó, tại quảng trường Bát Môn Đài. Số lượng người đến quan chiến đã vượt con số ba vạn so với ban đầu. Trong đó hơn phân nửa số người đến quan chiến là tò mò muốn xem một trận sinh tử đấu đã lâu chưa xuất hiện, một số ít đến Bát Môn Đài chủ yếu đánh cược. Theo như tỷ lệ cá cược do hội thương nhân Ứng Long Thành đưa ra, tỷ lệ cược Phương Triết thắng là một ăn một trăm. Điều này nói lên, toàn bộ người trong hội thương nhân đều cho rằng vị thiếu niên bạch y mười phần mất mạng, không có cơ hội chiến thắng. Toàn bộ quảng trường đều bàn tán xôn xao và chờ đợi xem diện mạo của Cửu Đạo Minh. Lúc này, tám chiếc gương vốn bình lặng bắt đầu dao động. Bề mặt gợn lên một cơn sóng rồi dần hiện ra quan cảnh tại Bát Môn Đài. Chân dung Phương Triết, lưng vác một tượng đá nữ nhân chễm trệ hầu như không lộ ra bất kỳ biểu hiện sợ hãi nào. Gương mặt hắn vẫn còn ngơ ngác nhìn xung quanh. Ở hướng đối diện là chín nhân vật của Cửu Đạo Minh với phong thái ngạo nghễ như thể trận chiến này bọn họ không mấy coi trọng. Nhóm người đến quan chiến lúc này mới nhận ra, một vị thiếu niên non trẻ trực tiếp sinh tử đấu với chín người trong Cửu Đạo Minh. Chuyện này nói ra, thiên hạ chê cười. Một số ít nhanh chóng đứng ra phản bát cho rằng người tham gia sinh tử đấu có quyền từ chối giao chiến. Hơn nữa danh tiếng Cửu Đạo Minh không dễ dàng gì bị hủy bởi một trận chiến không cân sức. Tại một vị trí khác trên quảng trường, Âu Dương Sinh nhìn thấy thân ảnh Phương Triết rõ ràng thông qua chiếc gương. Lần hội ngộ trước đó ở Thương Nam Sơn quá ngắn ngủi chưa đủ đế hắn nhìn rõ vị đại ca kết nghĩa này. Từ phong thái cho đến gương mặt của Phương Triết đã thêm một chút gì đó phong trần. Trong lúc Âu Dương Sinh đang hoài niệm thì bên tai vang lên tiếng to nhỏ “Các vị có cá cược không?” Âu Dương Sinh nhìn sang một bên, phát hiện một vị thương nhân dáng người mập mạp đang rủ rê cá cược. Vị thương nhân mập mạp này chính là Quan Lương. Âu Dương Sinh nhìn vị thương nhân này có dáng dấp của Hoàng Mập trước kia liền sinh ra hảo cảm. Hắn quay sang sư đệ Lưu Chí nói “Sư đệ có bao nhiêu Hoàng Kim?” Lưu Chí lấy ra một tấm kim bài, đưa cho Âu Dương Sinh rồi nói “Trước đó sư đệ lấy bảo thạch đổi được 79 Tử Kim!” Âu Dương Sinh liền hướng Quan Lượng nói “Nếu vậy… bọn ta cược đại ca ta thắng!” Quan Lượng nhìn kim bài ghi nhận bảy mươi chín Tử Kim. Hắn ngạc nhiên hỏi “Không nghĩ tới Phương đệ ta lại có người coi trọng, nếu vậy tiểu nhân thêm vào 21 Tử Kim cho chẵn 100, thế nào?” Âu Dương Sinh nhìn vị thương nhân mập mạp gọi đại ca hắn là “Phương đệ”, hắn sinh ra tò mò liền hỏi “Vị đại gia này biết đại ca ta sao?” Quan Lượng tức thì mở to mắt ra ngạc nhiên, lần này xem như xác định là người quen của Phương Triết. Hắn liền thuật lại sự việc. Âu Dương Sinh nghe xong sự việc liền mỉm cười hướng Quan Lượng nói “Nhìn thấy dáng vẻ vô hại của đại ca Phương Triết ta như vậy, chứ vận khí đại ca ta rất lớn. Hơn nữa việc không chắc, đại ca ta sẽ không làm…” Câu nói này mà Phương Triết nghe được chính miệng Âu Dương Sinh tốt ra, hắn chắc sẽ thổ huyết mà chết. Quan Lượng nghe Âu Dương Sinh nói xong, hắn dần lấy lại tự tin. Hắn mới nói “Nếu vậy… nghe theo Âu Dương đệ mà làm…” Đến đây, Quan Lương cho gọi một tên hạ nhân lại rồi thì thầm căn dặn “Ngươi về tiền trang lấy 50 vạn Tử Kim, phân bố các nơi cá cược toàn bộ đặt cho Phương Triết thắng. Xong việc, nếu thắng ta sẽ trọng thưởng cho tất cả…” Tên hạ nhân nghe xong liền biến sắc mặt, hắn hốt hoảng phân bua nhưng bị thái độ cương quyết của ông chủ mà không dám cãi lệnh. Hắn nhanh chóng rút lui, thông báo cho toàn bộ người trong tiền trang bắt đầu hành sự. Quan Lương dặn dò xong, ung dung khoanh tay bắt đầu quan chiến.