Thiếp chờ hoa bỉ ngạn

Chương 494 : Thành Tây Nhộn Nhịp

Bên trong Linh Uyển Thượng Cung, Thiên Ý Sơn. Đây là tòa cung điện trong suốt, được xây dựng xen kẽ với một trăm loài hoa quý hiếm bậc nhất Thần Vực. Vị trí tòa cung điện này nằm trên đỉnh tòa tiên sơn và là nơi tọa lạc của Thiên Chủ La Thiên Bảo. Hoàn cảnh xung quanh được bao phủ bởi vô số làn sương mù tạo không gian quanh năm mờ ảo. Linh khí cô đọng lại dày đặc, có thể gọi là một nơi phúc địa bậc nhất Thần Vực. Lúc này, Thiên Chủ La Thiên Bảo đã rũ bỏ lớp pháp bào mà chỉ mặc một bộ y phục thanh sam giản dị, tay cầm một cái gáo nước tưới một khóm hoa Linh Lan. Hoa Linh Lan là loài hoa mà Thiên Chủ La Thiên Bảo ưa thích nhất bởi vì loài hoa này toát lên vẻ thuần khiết chỉ cần nhìn ngắm cũng khiến tâm trạng thoải mái. Khi Thiên Chủ La Thiên Bảo đang nhàn nhã tưới hoa thì La Chính Hành thình lình xuất hiện. Vừa xuất hiện, La Chính Hành liền cười hắc hắc nói “Đúng là muốn gặp Thiên Chủ chỉ cần đến Linh Uyển Thượng Cung, câu nói này trở thành câu cửa miệng của Thiên Sư Đường rồi!” Thiên Chủ La Thiên Bảo thoáng mỉm cười “Nơi này ai có thể đến được ngoài La Chính Hành sư huynh chứ?” Thiên Chủ La Thiên Bảo buông cái gáo nước xuống, rồi quay sang La Chính Hành ngắm nghía thật kỹ. Sau một hồi mới nói “La Chính Hành sư huynh tính bỏ việc đi chơi nữa sao?” La Chính Hành phì cười, gãy đầu tỏ ra ái ngại nói “Thời điểm này làm gì còn tâm trạng du ngoạn chứ!” Thiên Chủ La Thiên Bảo dừng lại, ngẫm nghĩ một lúc rồi đưa ra suy đoán “Có phải sư huynh vì chuyện ở Bát Môn Đài mà đến đúng không?” La Chính Hành kinh ngạc, hắn tò mò hỏi “Thiên Chủ biết rồi sao?” Thiên Chủ La Thiên Bảo không nói mà từ từ tiến lại gần La Chính Hành, hắn nở một nụ cười âm hiểm thì thầm “Thực ra là ta cố tình đưa cho tên tiểu tử đó một vật, dẫn dụ bọn người Cửu Đạo Minh đến vây đánh để ta xem kịch. Chỉ là bọn Cửu Đạo Minh này lại công khai lập sinh tử đấu ở Bát Môn Đài. Sư huynh nghĩ xem, chuyện này ta có biết hay không?” Nói rồi, Thiên Chủ La Thiên Bảo xoay người rời đi kèm theo là một tiếng cười sảng khoái vang dội. La Chính Hành đứng im một chỗ bình tâm lại, nội tâm không ngừng ngỡ ngàng. “Tên này nhìn bề ngoài đạo mạo, tiên phong đạo cốt, mị lực vô biên lại có sở thích quái dị hơn cả ta nữa. Đúng là tên sư đệ này khiến ta bất ngờ mà…” … Cùng lúc đó, ở khu vực thành tây Ứng Long Thành. Tin tức sinh tử đấu ở Bát Môn Đài được các thương nhân thổi phồng lên thành sự kiện một thiếu niên lịch lãm vì cứu một tiểu tinh linh khả ái mà dám đương đầu với Cửu Đạo Minh trở nên rầm rộ. Đa phần nhiều người tò mò muốn xem chân dung của vị thiếu niên dũng cảm đó, đồng thời bọn họ cũng muốn xem Hoàng Kim Tinh Linh có hình dạng như thế nào. Bởi vì Hoàng Kim Tinh Linh trước giờ chỉ nghe nói mà chưa tận mắt chứng kiến. Mặc khác nhóm Cửu Đạo Minh vốn có danh tiếng nhưng ẩn giấu thân phận, giờ quang minh chính đại xuất hiện khiến nhiều người càng tò mò hơn. Trong một khoảng thời gian ngắn, số lượng người từ ba khu vực thành bắc, thành nam và thành đông hướng về Bát Môn Đài ở thành tây quan chiến hơn một vạn. Ngoài ra còn hơn hai vạn tu sĩ ở Thần Vực và các giới vực lớn nhỏ khác tham gia Thần Chiến cũng tò mò đến xem. Điều này tạo ra không khí sôi nổi chưa từng có ở Ứng Long Thành. Tại một góc nhỏ ở thành tây. Âu Dương Sinh cùng với chín đồng môn sư đệ và nhóm Cao Lãnh Xương dừng chân bên một quán trà bên đường. Sư đệ thân cận Âu Dương Sinh là Lưu Chí một bên nói “Âu Dương sư huynh có thấy hôm nay thành tây nhộn nhịp hơn những ngày trước đó không?” Câu nói này không lớn nhưng đủ để ông chủ tiệm trà ven đường nghe thấy. Hắn cười ha ha nói “Rất lâu rồi thành tây mới có một trận sinh tử quyết đấu ở Bát Môn Đài, chính điều này khiến nhiều người tập trung về đây quan chiến…” Lưu Chí tiếp tục thắc mắc nói “Chỉ là sinh tử đấu, chỗ bọn ta thường xuyên diễn ra. Có gì đâu mà nhiều người sốt sắn như vậy…” Ông chủ tiệm trà cười hắc hắc nói với một giọng mỉa mai “Quý khách không biết, nghe nói một tên tiểu tử ngu ngốc họ Phương vì tranh giành một con Hoàng Kim Tinh Linh mà xảy ra tranh chấp với các đại lão Cửu Đạo Minh. Người ta tò mò là là diện mạo thật của Cửu Đạo Minh chứ trận sinh tử đấu chưa đánh đã có kết quả rồi…” Lưu Chí nghe ông chủ giải thích, hắn càng tò mò hơn nói “Cửu Đạo Minh rất lợi hại sao?” Ông chủ tiệm trà dừng lại, quan sát nhóm đệ tử Thương Thần Tông một hồi mới gật đầu xác nhận. Hắn mới từ tốn nói “Cửu Đạo Minh đa số là đại năng thâm tàng bất lộ có danh tiếng xưa nay. Tin đồn trước kia bọn họ chuyên săn bắt tinh linh giao dịch, giờ vỡ lẽ ra, bọn họ thật sự đều là đại năng có danh tiếng. Hơn nữa săn bắt tinh linh chỉ là thú vui tao nhã của bọn họ. Còn tên tiểu tử kia chỉ đến từ Bắc Cảnh, đương nhiên chỉ là một tên hậu bối vô danh tiểu tốt…” Nghe đến đây, Âu Dương Sinh mười phần xác nhận tiểu tử mà ông chủ nhắc đến mười phần là đại ca hắn - Phương Triết. Hắn đứng phất dậy để xuống mười Bạch Kim rồi nói “Đi, chúng ta đến đó xem thế nào?” Ông chủ thấy nhóm người Âu Dương Sinh dự định đến xem sinh tử đấu. Hắn ngăn lại nói “Vé vào quan chiến là 100 Bạch Kim một người, quý khách cân nhắc kỹ…” Nói đến đây, ông chủ tiệm trà lắc đầu thở dài “Là một trăm chén trà chỉ mua được một vé. Nhân sinh đúng là quá nhàm chán!” Âu Dương Sinh hướng ông chủ tiệm trà chắp tay đa tạ nhắc nhở rồi cùng với chín sư đệ rời đi. Bọn người Cao Lãnh Xương nhìn theo mà không có phản ứng gì. Một tên sư đệ Cao Lãnh Xương dò hỏi “Sư huynh không đi xem sao?” Cao Lãnh Xương băng lãnh nhìn hắn, rồi trách mắng nói “Chuyện thiên hạ, đến xem làm gì. Chúng ta nên ở đây thăm dò tin tức Thần Chiến là được rồi…” Cách đó không xa, Đại Thiền Sư Phổ Quang cùng tiểu hòa thượng Bất Nhiễm đang dừng chân cũng là một quán trà nhỏ bên đường. Bất Nhiễm chăm chú nhìn Phổ Quang bàng quan với thế sự. Hắn khẽ tằng hắng một hơi rồi nói “Sư phụ không tò mò sao?” Từ sau sự kiện xảy ra ở Vân Hoa Nam Cổ Tử, lần thứ hai gặp lại cả hai đã có quan hệ sư đồ. Phổ Quang mở mắt ra, rồi bất đắc dĩ thở dài “Sư phụ nghe nói muốn vào xem phải bỏ ra 100 Bạch Kim, mà chúng ra rất nghèo!” Bất Nhiễm nghe lão sư phụ bộc bạch như vậy, hắn nhe răng ra cười thích thú. Hắn kề tai sư phụ nói nhỏ “Đệ tử nghe nói, hòa thượng được miễn vé!” Phổ Quang trố mắt ra nhìn tên đồ đệ mình rồi bất ngờ đứng phất dậy. Hắn ra lệnh “Đi thôi!”