Thiếp chờ hoa bỉ ngạn
Chương 460 : Dạ Tập Hạo Minh Thành 3
Bốn hộ vệ Phạm Vô Thiên lộ ra chân dung thật khiến Lâm Thanh Nhàn sửng sốt.
Bốn người này ngoại hình không giống người bình thường, khuôn mặt hầu như bị hủy hoại do thời gian dài tự đày đọa bản thân gây ra.
Vũ khí bốn người này dùng là vuốt sắt ba đinh sắc nhọn.
Đây là loại hung khí có tốc độ sát thương cao, loại hung khí mà sát thủ thường dùng.
Lâm Thanh Nhàn quay sang Ngô Giang căn dặn “Sư đệ phải cẩn thận, nếu có cơ hội lập tức chạy trốn, hiểu chứ?”
Ngô Giang gật đầu rồi đứng nép sau lưng Lâm Thanh Nhàn.
Hai trong bốn tên hộ vệ sát thủ lao về phía Lâm Thanh Nhàn thăm dò.
Cả hai tung ra vuốt sắt theo nhiều hướng vây công, tốc độ cực kỳ nhanh tạo ra vô số ảo ảnh.
Lâm Thanh Nhàn không vội mà điểm ngón tay khống chế thanh trường kiếm liên tục chống đỡ.
Mỗi một vuốt sắt tiếp cận đều bị trường kiếm đánh bật trở ra dễ dàng.
Phạm Vô Thiên từ xa quan sát đã bắt đầu hứng thú với vị cô nương đang không ngừng chống trả.
Thủ đoạn đối phương quyết liệt với ý chí cực kỳ mạnh.
Hắn âm thầm phóng thích thanh tiểu kiếm chuôi xuống lòng đất.
Lâm Thanh Nhàn không biết bản thân đang bị đối phương ám toán.
Nàng vẫn ung dung khống chế kiếm đáp trả.
Đến một giới hạn thích hợp, nàng chộp lấy trường kiếm một kiếm quét ngang đánh lùi hai tên hộ vệ sát thủ.
Hai tên này bị áp lực cực kỳ lớn bạo toạc ra, bị đánh lùi về sau.
Trong ánh mắt vốn toát lên sát khí dữ dội của hai người này dần chuyển sang một màu trắng bệch, trạng thái này không gây ra bất kỳ chú ý nào đối với hai tên hộ vệ sát thủ còn lại.
Phạm Vô Thiên thấy vậy liền quát lên “Cả bốn cùng lên cho ta!”
Bốn tên hộ vệ sát thủ lập tức nhúc nhích nhưng chỉ có hai tên lao về trước, hai tên có tròng mắt trắng đục đứng yên một chỗ rồi thình lình hướng hai tên bằng hữu ám toán.
Hai đường vuốt sắt quét nhanh trúng ngay thắt lưng của hai tên đi trước.
Hai tên đi trước bất ngờ bị đồng bọn ám toán không kịp trở tay liền bị đánh văng ra hai bên.
Hai tên bị ám toán nhìn vết thương ở thắt lưng, sắt mặt vốn bình tĩnh tức thì chuyển sang hốt hoảng rồi gào thét.
Sau vài hô hấp hai tên này bị vết thương ăn mòn, chỉ còn lưu lại hai bộ xương cốt.
Phạm Vô Thiên nhìn hai trong bốn tên hộ vệ chết không minh bạch, sắc mặt kinh ngạc nhìn về phía Lâm Thanh Nhàn.
Hắn không giấu được tò mò nói “Ngươi… thủ đoạn quá quỷ dị!”
Lâm Thanh Nhàn không thể hiện ra sự đắc ý mà ở trong tư thế luôn đề phòng.
Dù tâm thái nàng luôn ở đỉnh điểm kiêu ngạo, nhưng đứng trước kẻ địch luôn âm thầm tính toán thì không thể dao động hay tạo ra sơ hở.
Nàng chậm rãi nói “Nếu sợ, ngươi nên từ bỏ ý đồ xấu.
Bọn ta không chấp nhất vơi ngươi.
Nếu có, do nhóm sư đệ ta quá tham lam mà thôi!”
Phạm Vô Thiên nghe Lâm Thanh Nhàn nói xong, hắn liền cười ha ha thích thú.
Âm thanh vang dội khắp nơi trong khu rừng.
Hắn dừng lại, sắc mắt chuyển dần sang âm hiểm.
Hắn nói “Cô nương hiểu lầm ý bổn thiếu chủ ta rồi.
Thủ đoạn Tróc Thi Thuật của tiểu cô nương quá quỷ dị, ta có phần khen ngợi mà thôi!”
Lâm Thanh Nhàn sửng sốt, đối phương nhìn qua loa đã đoán được thủ đoạn Tróc Thi Thuật vừa rồi nàng sử dụng đối phó với hai tên hộ vệ sát thủ.
Căn bản mà nói, khi nàng khống chế kiếm chống đỡ, từng đường kiếm nhìn như chống đỡ nhưng thực chất đã cắt đứt yếu hầu của hai tên hộ vệ từ trước rồi sử dụng thủ đoạn Tróc Thi Thuật khống chế hai cỗ thi thể đó.
Người bình thường sẽ không dễ dàng nhận ra thủ đoạn này.
Vậy mà tên tự xưng là thiếu chủ lại dễ dàng nhận ra.
Đúng lúc này, một loại cảm giác tử vong áp sát khiến nàng gợn tóc gáy.
Nàng không kịp trở tay thì từ dưới mặt đất phóng lên một thanh tiểu kiếm, nàng hầu như không có chuẩn bị chỉ có thể trơ mắt ra nhìn.
Đúng lúc, Ngô Giang xuất hiện đẩy nàng ra một bên.
Ngô Giang hoàn toàn hứng chịu thanh tiểu kiếm ám toán Lâm Thanh Nhàn.
Hắn chỉ kịp nở một nụ cười đối với vị sư tỉ mình ái mộ thì cả cơ thể bạo nổ, không lưu lại bất kỳ tro cốt gì.
Lâm Thanh Nhàn nhìn tên sư đệ ngốc nghếch thay nàng chịu chết, sắc mặt nàng bỗng chốc hóa giận dữ.
Nàng hét lên “Hôm nay ta dù chết cũng phải kéo ngươi theo cùng!”
Trong mắt nàng, tơ máu nổi lên khiến đôi mắt đỏ hoe.
Nàng giận dữ tột độ vì vô duyên vô cớ gặp họa sát thân.
Tên sư đệ ngốc nghếch vốn hiền lành cương trực, luôn hiên ngang đỉnh đỉnh lại dễ dàng bỏ mình như thế.
Nàng ném thanh trường kiếm sang một bên, hai tay nàng làm cử động dâng lên.
Tóc này cũng dựng đứng lên trong tư thế chuẩn bị sử dụng tuyệt kỹ “Thi Hành Cổ”.
Một tuyệt kỹ tất sát kỹ cực kỳ âm độc của Nam Phủ Đạo Y Quán.
Không gian trong phạm vị hai mươi trượng tức thì bị bao phủ một loại áp lực khó chịu.
Trong không khí xuất hiện vô số côn trùng có hình dạng như những con sâu gớm ghiếc có hình dạng vặn vẹo.
Chúng không ngừng phóng lên từ mặt đất rồi trôi nổi trên không trung bao vây lấy Phạm Vô Thiên.
Phạm Vô Thiên dửng dưng nhìn tràng cảnh trước mắt.
Hắn hầu như không hề có bất kỳ cử động nào.
Lâm Thanh Nhàn phất tay một cái, toàn bộ côn trùng ập tới Phạm Vô Thiên, vây lấy rồi không ngừng cắn xé.
Chỉ là bọn chúng chỉ vây lấy bên ngoài Phạm Vô Thiên, hoàn toàn không chạm được hắn.
Xung quanh Phạm Vô Thiên tỏa ra một lớp ánh sáng nhàn nhạt, loại ánh sáng này phát ra từ pháp bào mà hắn đang mặc.
Đây có thể nói là lớp phòng hộ tuyệt đối an toàn, vô số côn trùng chỉ có thể hù dọa mà không làm gì được.
Lâm Thanh Nhàn biến sắc, nàng lại bạo phát ra uy lực một lần nữa, hai tay dâng lên.
Từ dưới mặt đất vô số rễ cây trồi lên rồi hướng Phạm Vô Thiên vây công dồn dập.
Phạm Vô Thiên cười nhạt, hắn điểm ra một chỉ, chỉ này chính là “Nhất Chỉ Thông Thiên” tuyệt kỹ tất sát kỹ của Huyền Môn.
Chỉ pháp cường hoành xé rách không gian, thôn phệ toàn bộ con trùng trên đường đi của chỉ pháp.
Lâm Thanh Nhàn trơ mắt nhìn chỉ pháp lóe lên, cả cơ thể nàng bị khoét một lỗ thủng ngay ngực, đồng thời bị bắn ngược về sau.
Cơ thể nàng lăn lộn vài vòng trên mặt đất rồi phun ra một ngụm máu, khuôn mặt trơ ra thất thần cho đến khi không còn khí tức nào.
Phạm Vô Thiên nhìn đám côn trùng hoàn toàn tiêu thất, hắn mới chậm rãi lại gần nhìn thi thể Lâm Thanh Nhàn nằm trên mặt đất.
Hắn nhếch miệng cười thì thầm “Để cảm tạ màn trình diễn đặc sắc của ngươi, cho ngươi chết toàn thây…”
Nói rồi, hắn nhìn về hai cỗ thi thể của hai tên hộ vệ sát thủ còn lại đã mất đi khống chế cũng ngã ngang ra trên mặt đất.
Hắn tỏ ra tiếc nuối rồi búng ngón tay một cái.
Không gian bên cạnh xuất hiện một Hắc Động cho hắn chui vào.
Thân ảnh hắn cùng dần biến mất.
Cùng lúc đó, phía trên mô đá trên ngọn thác.
Một nhóm người chứng kiến được toàn bộ sự việc.
Bọn họ chính là nhóm đệ tử của môn phái Tiểu Kiếm Có Độc.
Bọn họ cũng nhặt được một tấm địa đồ rồi lần mò theo đến nơi này, để rồi chứng kiến tất cả.
Nếu không phải nhóm đệ tử Nam Phủ Đạo Y Quán đến trước, bọn họ chính là những cỗ thi thể đang nằm bên dưới.
Đứng đầu là sư huynh Lâm Hiểu lên tiếng “Đi, chúng ta nhanh chóng rời đi.
Xem như chúng ta cực kỳ may mắn…”
Tên lùn có vẻ ngoài xấu xí là Lâm Xí run rẩy nói “Tên đó vừa rồi có nhìn về phía chúng ta.
Chẳng qua chúng ta là một đám kiến hôi nên hắn mới bỏ qua, nếu không chúng ta chết chắc…”
Sư huynh Lâm Hiểu hít sâu một hơi ra lênh “Đi, chúng ta tìm một nơi kín đáo tu luyện.
Đến thời điểm thích hợp hãy xuất đầu lộ diện.
Nếu không xung quanh chúng ta chính là những cỗ quan tài lạnh lẽo…”
Sáu tên sư đệ Lâm Hiểu cũng cảm giác ớn lạnh trong người.
Tình cảnh vừa rồi bọn họ chứng kiến rõ ràng nhất.
Một chỉ pháp cường hoành, nếu nói là diệt sát bọn họ trong một hô hấp cũng không phải là khoa trương.
Vài hô hấp sau, nơi này trở nên vắng lạnh.
Nhóm đệ tử của Tiểu Kiếm Có Độc cũng rời đi.
Bên dưới hiện trường.
Thi thể Lâm Thanh Nhàn bất động, khí tức hoàn toàn không còn.
Trải qua tầm nửa canh giờ, ngón tay nàng mới bắt đầu rục rịch.
Hai mắt nàng mở ra, nàng cắn chặt răng lật người sang một bên nằm ngửa mặt lên trời.
Vết thương bị khoét một lỗ ngay ngực cũng lành lại.
Nàng thở hồng hộc nhìn lên bầu trời với ánh trăng chiếu sáng nhàn nhạt.
Nàng rất may mắn khi Nam Phủ Đạo Y Quán còn có một tuyệt kỹ giả chết cực kỳ hiệu quả.
Nói là giả chết nhưng thực chất nàng đã chết một lần nhưng đã có thể sống lại.
Loại tuyệt kỹ này chỉ sử dụng được một lần trong đời.
Hy sinh Nguyên Anh của bản thân để đánh đổi một mạng.
Để có thể tu luyện lại, cần một khoảng thời gian rất dài mới có thể hồi phục được.
Nàng lồm cồm ngồi dậy, lẳng lặng rời khỏi hiện trường.
Mọi thứ dần trở lại bình thường.
Truyện khác cùng thể loại
98 chương
66 chương
32 chương
522 chương
7 chương
23 chương
79 chương