Thiếp chờ hoa bỉ ngạn

Chương 422 : trái tim cùng kỳ

Bên trong Hộ Sơn Đại Trận của tòa Hắc Sơn. Nam nhân tuyệt sắc đứng trên lưng Tử Mặc nhìn xuống hố sâu hun hút. Không cần nói, bên trong tồn tại một loại huyết mạch cộng hưởng khiến Tử Mặc không ngừng đung đưa chiếc đuôi. Nam nhân tuyệt sắc lãnh đạm ra lệnh “Đi, đi gặp gỡ loại tồn tại tối thượng của tổ tiên ngươi!” Tử Mặc nhận được lệnh chủ nhân tức thì lao xuống hố sâu, đôi mắt bắt đầu phát ra ánh sáng xanh có thể nhìn thấu mọi vật bên dưới. Nam nhân tuyệt sắc để kết ấn nhất chỉ trước ngực rồi niệm pháp quyết, tức thì toàn thân phát ra kim quang sáng rực rỡ soi chiếu toàn bộ không gian bên trong. Hai bên là vách đá dựng đứng còn lưu lại dấu vết xưa cũ. Thậm chí không tồn tại bất kỳ rong rêu nào mà chỉ là lớp đất đá bị thời gian bào mòn, niên kỷ cũng đã vài nghìn năm. Trải qua nửa canh giờ, Tử Mặc mới đến được điểm cuối của thông đạo. Khi Tử Mặc đi qua thông đạo thì đến một không gian khác. Nơi đây là một hang động rộng lớn, thoáng đãng với ánh sáng mờ ảo do vô số những khối đá phát quang chiếu sáng. Nam nhân tuyệt sắc đáp xuống mặt đất rồi dịch chuyển đến một tế đàn cách vị trí Tử Mặc đáp xuống gần năm trăm trượng. Tế đàn này có năm khối Hắc Kim Trụ bao quanh một khối đá cũ kỹ có kích thước chừng ba người ôm. Tử Mặc ở phía sau nhanh chóng tiến lại gần chủ nhân, động thái vô cùng nôn nóng. Nó cảm nhận được một loại huyết mạch quen thuộc từ khối đá cho nên chiếc đuôi không ngừng đong đưa mừng rỡ. Nam nhân tuyệt sắc thoáng cười nhạt rồi giơ tay sang một bên. Tử Mặc hiểu ý liền tiến lại gần chủ nhân, cúi thân thể to lớn xuống. Nam nhân tuyệt sắc đặt một tay lên đỉnh đầu Tử Mặc rồi rút ra một giọt linh huyết. Tử Mặc rên lên một tiếng, thân thể tức thì lảo đảo rồi khụy xuống như thể sinh lực đã cạn kiệt. Giọt linh huyết này chính là bản mệnh linh huyết của Tử Mặc, khi rời khỏi cơ thể nó, sinh lực tức thì bị rút cạn. Nam nhân tuyệt sắc ném giọt tinh huyết về phía khối đá cổ kín rồi bắt đầu chờ đợi kết quả. Giọt linh huyết không va chạm vào bề mặt khối đá mà chỉ lơ lửng như thể thăm dò tình huống khối đá cổ kín. Sau một hồi, khối đá rung động nhẹ, lớp đá bên ngoài vỡ vụn thành từng mảnh nhỏ. Sau vài hô hấp, khối đá biến hóa thành một khối nhục thể có hình dạng một quả tim có kích thước tầm hai người ôm. Tử Mặc nhìn hình dạng khối nhục thể, tâm tình tức thì bạo hỏa. Nếu không có chủ nhân bên cạnh, nó đã mất kiểm soát mà lao đến chén sạch quả tim đó. Giọt linh huyết lúc này mới từ từ sát nhập với khối nhục thể không còn sinh cơ. Khi giọt linh huyết của Tử Mặc hoàn toàn tiến nhập với khối nhục thể thì khối nhục thể bắt đầu phát sinh biến hóa. Khối nhục thể bắt đầu trương phồng theo từng nhịp như hơi thở. Lúc này khối nhục thể mới trở thành một quả tim hoàn chỉnh. Nam nhân tuyệt sắc cười nói “Thế này mới đúng là trái tim Cùng Kỳ. Đây mới là hình dạng nguyên thủy còn sót lại của tổ tiên ngươi. Chỉ cần tìm được ý chí còn sót lại của Cùng Kỳ, xem như có thể nhục thể trùng sinh. Như vậy xem ra thời gian còn rất là dài…” Hắn nhìn sang Tử Mặc với biểu hiện chờ đợi. Hắn ra hiệu cho Tử Mặc bước về trước rồi nói “Nếu ý chí ngươi đủ mạnh có thể thay thế tổ tiên ngươi nhục thể trùng sinh. Cơ hội này là dành riêng cho ngươi, ngươi phải biết nắm bắt. Nếu có thể hóa hình thành người, Thần Vực này tạm thời bàn giao cho ngươi quản lý...” Tử Mặc nuốt một ngụm nước bọt rồi chậm rãi tiến về phía quả tim Cùng Kỳ. Nó quay đầu nhìn chủ nhân một lần rồi bắt đầu há to miệng ra cố gắng nuốt trọn quả tim. Một loạt hấp lực cực kỳ mạnh bạo phát ra xung quanh khiến quả tim nhanh chóng chui vào miệng Tử Mặc. Sau khi quả tim hoàn toàn bị Tử Mặc nuốt trọn, Tử Mặc quay đầu nhìn chủ nhân tỏ vẻ đắc ý. Chỉ là gương mặt chủ nhân không hề lộ ra vẻ vui mừng mà sắc mặt vẫn băng lãnh như trước đó. Tử Mặc cảm giác có gì đó không ổn. Từ bên trong thể nội lúc này bạo phát ra một hơi nóng cực kỳ bạo liệt. Toàn thân Tử Mặc chuyển dần sang một màu đỏ như nham tương tuôn trào ra bên ngoài. Từ lỗ chân lông của Tử Mặc bạo phát ra bên ngoài từng làn khói như thể bên trong cơ thể nó đang bốc cháy. Lúc này nó cảm nhận nỗi đau đớn cùng cực, nó không thể kiểm soát được liền há to miệng ra gầm thét. Âm thanh gầm thét vang dội, làm rung chuyển toàn bộ hang động. Sau vài hô hấp, từ trong miệng Tử Mặc phóng ra một luồng hỏa diễm bắn thẳng lên trên không. Luồng hỏa diễm này đốt cháy lớp đá rồi xuyên qua từng lớp bùn đất bắn thẳng lên trên mặt đất. Không dừng lại ở đó, luồn hỏa diễm tiếp tục bắn thẳng lên trên bầu trời băng xuyên qua lớp Hộ Sơn Đại Trận khiến Hộ Sơn Đại Trận thủng một lỗ to lớn. Từ vết thủng bắt đầu bốc cháy rồi lan tỏa ra xung quanh, thiêu đốt hoàn toàn lớp Hộ Sơn Đại Trận. Tình huống này khiến [Linh] sửng sốt liền lao thẳng xuống hố sâu để thăm dò động tĩnh bên dưới. Thương Vô Lại cùng Vô Nan Thất Kiếm đi được một đoạn cũng phải ngoái đầu lại nhìn. Bên trong hang động. Tình huống Tử Mặc lúc này vô cùng thảm. Toàn bộ cơ thể nó đã bốc cháy, ngọn hỏa diễm hoàn toàn thiêu đốt nhục thân trước đó của nó. Nó giãy dụa, gào thét trong vô vọng vì không biết tình huống phát sinh tiếp theo sẽ như thế nào. Sau một hồi, nó quen dần với sự đau đớn do ngọn hỏa diễm thiêu đốt. Thân thể to lớn của nó đã không còn hình dạng một con hùng sư với đôi cánh sải rộng mà thành một khối thịt có màu đỏ rực lửa. Nam nhân tuyệt sắc thì thầm “Ngọn hỏa diễm này không phải ai cũng có thể tiếp cận được. Ngươi cứ ở đây hấp thụ quả tim của tổ tiên ngươi rồi nhục thể trùng sinh. Nếu thành công, ngươi chính là chủ nhân của Thần Vực này. Bởi vì ta có Giao Ước Cổ Nhân, những người kia chỉ là nương nhờ tạm trên mảnh đất của ta mà thôi...” Đúng lúc này, [Linh] từ trên cao đáp xuống phía sau nam nhân tuyệt sắc. Sắc mặt của [Linh] có phần kinh ngạc khi nhìn thấy khối thịt to lớn đang bị ngọn hỏa diễm thiêu đốt. [Linh] kinh ngạc nói “Chủ nhân… chuyện này như thế nào?” Nam nhân tuyệt sắc không nhìn [Linh] nhưng vẫn đáp “Nhiệm vụ của ngươi lúc này là truy tìm nữ nhân kia phụng mệnh. Sau khi xong nhiệm vụ, ta đáp ứng yêu cầu tự do của ngươi…” [Linh] thắc mắc nói “Còn nơi này thì sao, chủ nhân?” Nam nhân tuyệt sắc nhàn nhạt đáp “Nơi này đã có ta tiếp quản. Ngươi chỉ cần làm theo yêu cầu ta là được. Nữ nhân kia… có thể đang ở Băng Nguyên Chi Địa” [Linh] ngẫm nghĩ một lúc mới nói “Nữ nhân kia trúng Thạch Hóa của tiểu nhân nên trong phạm vi trăm dặm khó có thể trốn thoát được, chủ nhân yên tâm…” Nam nhân tuyệt sắc lúc này mới quay sang nhìn [Linh], khóe miệng nhếch lên khinh thường “Một Dạ Xoa trúng phải thạch hóa có thể trốn thoát được, ngươi nghĩ bản lĩnh nữ nhân đó tầm thường sao. Tốt nhất ngươi không nên đánh giá thấp mà toàn lực truy tìm. Nếu lần này thất bại, ngươi vĩnh viễn đừng đòi hỏi sự tự do nữa…” Lời nói này khiến [Linh] nhất thời biến sắc mặt. Hắn bất giác nhớ ra một chuyện liền nói “Trước đó còn có một tên tiểu từ đã xâm nhập bên trong Hắc Sơn. Tiểu nhân lo ngại hắn đã lấy đi một vật vô cùng quan trọng…” Nam nhân tuyệt sắc khẽ nhíu mày. Theo như hắn biết được thì Cùng Kỳ bị phong ấn là do Thất Tinh Kiếm Trận. Nguyên do Thất Tinh Kiếm Trận không hoàn mỹ nên kiếm trận có khiếm khuyết. Dù sao thì xung quanh Trận Pháp vẫn còn một vài vật dẫn, tỷ như là Thất Tinh Kiếm. Chỉ là khi hắn xâm nhập vào hắc sơn, hắn không hề nhìn thấy bất kỳ thanh kiếm nào. Chỉ có một lời giải thích đó là thanh kiếm đã bị người khác mang đi, cụ thể là tên tiểu tử đã trốn thoát trước đó. Nam nhân tuyệt sắc tức thì nhắm đôi mắt lại, để tâm vô tạp niệm, Thần Thức phóng thích ra xa vạn dặm. Từng mọi ngóc ngách Thần Vực đều bị nam nhân tuyệt sắc dò xét vô cùng tỉ mỉ. Khi Thần Thức nam nhân tuyệt sắc dừng lại ở phương nam Thần Vực. Nơi đó có linh khí dao động cực kỳ mạnh kèm theo một loại lực lượng vô cùng cường đại ngăn cản Thần Thức hắn truy quét. Phương hướng di chuyển của tiểu tử kia chính là dãi Thương Nam Sơn. Hắn mở mắt ra rồi chậm rãi nói “Nếu ta đoán không sai, tiểu tử kia bị đưa đi đến Thương Nam Sơn. Tương truyền nơi đó chính là nơi tu luyện của tiên sư sáng tạo ra Thất Tinh Kiếm. Chỉ có suy đoán này mới có thể giải đáp vì sao Thần Thức bản tọa không thăm dò được…” [Linh] nghe vậy liền khom người, hướng chủ nhân nói “Nếu vậy, tiểu nhân trước nhận nhiệm vụ này. Còn về nhiệm vụ tìm kiếm nữ nhân kia để sau vậy…” Nam nhân tuyệt sắc nhíu hàng chân mày lại, làm ra vẻ nghiêm khắc nói “Ngươi từ khi nào lại lỗ mãng như vậy…” Nam nhân tuyệt sắc dừng lại một hồi rồi nói “Nơi đó có Thanh Y Cư Sĩ, thực lực cũng không thua kém ngươi tọa trấn, ngươi cứ làm tốt nhiệm vụ ta giao là được” [Linh] nghe xong vội khom người sâu một cái rồi tức thì rời đi, thân ảnh thoáng chốc biến mất. Nam nhân tuyệt sắc lúc này mới chầm chậm tiến lại gần khối thịt đang không ngừng bốc cháy rồi dùng tay chạm nhẹ bên ngoài ngọn hỏa diễm. Ngọn hỏa diễm như sinh vật sống muốn tách ra tiếp xúc với cánh tay của nam nhân tuyệt sắc. Chỉ là áp lực quá mạnh khiến nam nhân tuyệt sắc phải rút tay trở lại. Trên trán nam nhân tuyệt sắc vô tình chảy xuống một giọt mồ hôi. Hắn thì thầm “Ngọn hỏa diễm này quả nhiên là không tầm thường!”