Thiếp chờ hoa bỉ ngạn
Chương 406 : lối vào truyền thừa
Từ khi đặt chân vào Huyền Lăng, Phương Triết một mực thăm dò từng ngóc ngách ở Huyền Lăng trong phạm vi mười dặm. Khi thần thức thăm dò xa hơn, tức thì bị một loại lực lượng cực kỳ mạnh áp chế.
Theo như Phương Triết suy đoán, nơi này còn có một đại nhân vật âm thầm bảo vệ, nên mới cấm thần thức thăm dò xa hơn.
Ngoài ra, tượng lão đạo nhân bên trong Thức Hải của Phương Triết cũng cảm ứng được một sự liên kết. Liên kết đến một Trận Pháp ẩn tàng bên trong Huyền Lăng.
Lúc này, thuộc hạ được Vô Tuyệt Bà Bá chỉ định là một đệ tử ngoài hai mươi với dáng người lù khù, nhìn bên ngoài có thể nhận ra là một người không nhanh nhạy.
Tên đệ tử này bước ra, chắp tay hướng La chủ tọa giới thiệu “Tiểu điệt là Phạm Nghĩa, đại diện Vô Tuyệt sư nương phá giải Trận Pháp này…”
Nói rồi, Phạm Nghĩa đi thẳng về phía Trận Pháp. Bản thân Phạm Nghĩa không hề chú ý đến hình dáng bên ngoài Trận Pháp mà lấy ra một tấm phù lục. Phù lục này không giống phù lục thông thường mà là một tờ giấy trắng, không ghi bất kỳ bút tích nào.
Hắn ném tấm phù lục vào Trận Pháp. Tấm phù lục vừa chạm vào bên ngoài lớp phòng hộ tức thì tan rã như không hề tồn tại.
Phương Triết một bên quan sát, một bên chú ý từng chi tiết tác dụng của tấm phù lục.
Chỉ là khi tám phù lục tan rã và thẩm thấu vào Trận Pháp. Trận Pháp rung lên một cái rồi vỡ vụn, không hề gây ra bất kỳ sát thương nào.
Cách phá giải Trận Pháp này vô cùng đặc biệt khiến Phương Triết không cách nào lý giải được.
Theo như truyền thống, bản thân Phương Triết cần lấy ra một chiếc la bàn bát quái tìm ra phương vị cụ thể, tìm ra Tâm Trận rồi mới đưa ra cách phá giải. Còn cách phá giải này nhanh mà lại vô cùng cường hoành. Trong lúc nhất thời, Phương Triết nhìn Phạm Nghĩa bằng một cặp mắt vô cùng ngưỡng mộ.
La chủ tọa nhìn trận pháp phá giải nhanh chóng liền tuyên bố bên thắng là Hắc Thiên Địa.
Lần tỷ thí đầu tiên tổ chức Hắc Thiên Địa thắng.
La chủ tọa nhìn động thái hai bên dường như sớm đã biết được điểm yếu cho nên không hề có thái độ phản kháng.
La chủ tọa nói tiếp “Nếu vậy, trận thứ hai ta lấy ra một bộ kiếm pháp. Trong vòng bảy bước, bên nào có thể tinh thông và thành thục nhiều hơn sẽ thắng…”
Vừa nói, La chủ tọa lấy ra hai quyển thư tịch ném cho Hoa Cô và Vô Tuyệt Bà Bá. Tiếp theo, La chủ tọa xuất ra một mộc nhân và cố định ở khoảng cách năm trăm trượng.
La chủ tọa tiếp tục giải thích “Bảy bước tinh thông, đánh vào mộc nhân. Bên nào gây ra sát thương nhiều bên đó thắng với điều kiện không sử dụng linh lực và công pháp phụ trợ…”
Quy tắc này khiến Hoa Cô nhếch miệng lên cười đắc ý. Nói về tư chất luyện kiếm thì Thất Kiếm Môn xếp thứ nhì thì không có ai có thể xếp thứ nhất.
Đại diện Thất Kiếm Môn là thanh sam thiếu nữ mười tám mười chín tuổi với đuôi tóc thắt hai bên nhìn có phần khả ái.
Đại diện Hắc Thiên Địa là một trung niên nhân có râu ria mép dài, bộ dáng luộm thuộm nhìn có phần nguy hiểm.
Cả hai cùng đứng ở vị trí bắt đầu và cùng cầm quyển thư tịch đồng thời tham khảo.
La chủ tọa nhìn cả hai đã sẵn sàng liền phất tay một cái ra hiệu bắt đầu.
Cả hai không chút do dự liền bước về trước một bước, bước đi không nhanh cũng không chậm, hoàn toàn thuận theo tự nhiên.
Đến bước thứ bảy, đại diện Hắc Thiên Địa là trung niên nhân tay cầm trường kiếm quét ngang một đường. Đường kiếm tạo ra khí kình, biến hóa như một lưu quang cắt một đường dài trên mộc nhân. Vết cắt khá mạnh nhưng chỉ chiếm được bảy phần, còn ba phần nữa mới có thể cắt rời mộc nhân ra làm hai.
Đại diện Thất Kiếm Môn chậm một bước, nàng ta không hề làm ra thao tác hoa mỹ mà chỉ tùy tiện giơ trường kiếm về trước rồi phóng trường kiếm bay thẳng về hướng mộc nhân. Uy lực của trường kiếm khá mạnh, đâm xuyên qua mộc nhân đồng thời cắt mộc nhân ra làm hai.
La chủ tọa gật đầu tán thưởng nói “Đại diện Thất Kiếm Môn thắng!”
Vô Tuyệt Bà Bá nhìn kết quả không phục liền phản đối “Nàng ta gian lận!”
La chủ sự cười mỉa mai nói “Ta không có quy định không được phóng kiếm về trước!”
Câu nói này khiến không ít đệ tử Thất Kiếm Môn cười thích thú. Bởi vì sự thật La chủ tọa đang thiên vị bọn họ.
Một số tán tu hay đệ tử một vài thế lực ngoài Thất Kiếm Môn và Hắc Thiên Địa hiểu rõ. Hầu hết hơn chín phần tu sĩ ở Thần Vực đều không có ưa thích gì Hắc Thiên Địa. Cho nên, đi tới đâu Hắc Thiên Địa cũng không được chào đón.
Nói về tập hợp lực lượng đối đầu với tổ chức Hắc Thiên Địa thì chưa có thế lực nào công khai đứng ra chống đối tổ chức này. Một phần, thế lực to lớn đứng sau tổ chức Hắc Thiên Địa còn khiến Thiên Sư Đường dè chừng.
Phương Triết nhìn tình huống đang diễn ra theo như suy đoán. La chủ tọa có một phần thiên vị đối với Thất Kiếm Môn.
Hắn nhìn sang Hoàng Mập, vẻ mặt Hoàng Mập lúc này có một phần lúng túng. Hai trăm đồng tiền cổ đã thua sạch, nguyên do chính là hắn suy đoán Thất Kiếm Môn thắng trận so tài Trận Pháp. Đến tranh tài thứ hai, hắn nhìn đại diện Hắc Thiên Địa hầm hố và trải đời, hắn suy đoán Hắc Thiên Địa thắng chắc. Nhưng kết cục hoàn toàn ngược lại.
Phương Triết cười nói “Vận khí của tứ đệ đúng là quá tệ!”
Hoàng Mập bất đắc dĩ đưa ánh mắt trợ giúp về phía Phương Triết.
Phương Triết thoáng cười nhạt rồi ra ám hiệu rời đi.
Từ khi bắt đầu, Phương Triết sớm đã dùng thần thức thăm dò toàn bộ tượng đá hình dạng đạo nhân. Cho đến khi thần thức dừng lại ở một tượng đá có hình thể to lớn nhất nằm ở khu vực đông nam, cách tế đàn chừng hai dặm đường. Nơi đó có điểm đặt biệt, điểm đặc biệt chính là ngoài tượng đá đạo nhân còn có một bệ đá bỏ trống. Bệ đá này thiếu đi một bức tượng.
Chính điều này khiến Phương Triết tin chắc, nơi đó chính là địa phương cần tìm - lối vào tiếp nhận truyền thừa.
Phương Triết vịnh lấy vai Hoàng Mập rồi vận dụng “Nhất Niệm Xuyên Vạn Lý” đến bên cạnh tượng đá.
Hành động này không gây ra động tĩnh nhưng vẫn khiến một vài người chú ý. Một vài người nhanh chóng lần theo khí tức lưu lại hướng đến tượng đá, nơi Phương Triết cùng Hoàng Mập dịch chuyển đến.
Lúc này, Phương Triết rơi vào trạng thái thất thần.
Khung cảnh xung quanh nhanh chóng biến hóa, biến hóa thành không gian bên trong Thức Hải.
Tượng đạo nhân vốn bất động, khóe miệng khẽ động như thể nhếch lên mỉm cười.
Tượng đạo nhân nhanh chóng biến mất, lúc xuất hiện chính là lơ lửng bên trên bầu trời.
Tình huống tượng đá như hình chiếu mờ mờ ảo ảo xuất hiện trên bầu trời Huyền Lăng khiến toàn bộ chúng nhân để ý. Toàn bộ nhanh chóng lao đến phương hướng dị tượng xem tình hình.
Tượng đạo nhân đáp xuống bệ đá rồi hợp nhất với nhau.
Lớp bao phủ bằng đá bên ngoài trụ đá có hình dạng đạo nhân bắt đầu bong tróc, lộ ra một làn da có màu hoàng kim, ánh sáng tỏa ra tứ phương.
Từ trong tròng mắt tượng đạo nhân có màu da màu hoàng kim phóng xuống bên cạnh Phương Triết một thông đạo.
Vô số người đến quan chiến nhận ra động tĩnh cũng như lối vào di tích truyền thừa. Hầu hết mọi người vận dụng toàn lực, sát khí trùng thiên muốn diệt sát hai thiếu niên đứng bên cạnh thông đạo.
Chỉ là nhóm người vừa tiếp cận Phương Triết cùng Hoàng Mập trong phạm vi mười trượng thì mặt đất chấn động. Từ phía mặt đất phóng vút lên bầu trời một lớp màn sáng trong suốt. Lớp màn sáng này ngăn chặn nhóm người bất thiện tiếp cận.
Phương Triết cùng Hoàng Mập không do dự, lập tức đi vào thông đạo. Thông đạo cũng tức thì khép lại.
Dị tượng xung quanh trở về trạng thái bình thường.
Bức tượng đạo nhân có màu hoàng kim trở về một lớp bỏ bọc bằng đá bình thường.
Một số người nóng lòng tung một chưởng đánh nát tượng đá. Tượng đá vỡ vụn nhưng không có gì đặc biệt xảy ra.
Nhiều người không bỏ cuộc lùng sục khắp nơi, nhưng khí tức của hai thiếu niên vừa đi vào thông đạo đã hoàn toàn biến mất.
Truyện khác cùng thể loại
98 chương
66 chương
32 chương
522 chương
7 chương
23 chương
79 chương