Thiếp chờ hoa bỉ ngạn
Chương 195 : nộ diễm sơn dậy sóng
Ngày đại hôn thiếu chủ Bách Vực Kiếm Môn đến.
Khắp nơi đều tụ họp về, dù ban đâu chỉ tầm năm nghìn người được mời. Nhưng cuối cùng số khách nhân tụ tập ở Nộ Diễm Sơn trên vạn người.
Các con phố gần Nộ Diễm Sơn tấp nập người qua lại, hầu như người nào cũng khoe với nhau tấm thiệp mời tham dự đại hôn. Bởi vì đây là một sự kiện quan trọng, một đại lễ rất được môn chủ Kiếm Vô Trần coi trọng. Người tham sự, về sau ắt hẳn sẽ được chiếu cố.
Hai bên đường, đèn lồng đỏ được treo từ bên dưới chân núi cho đến tòa trang viên rộng lớn trên đỉnh Nộ Diễm Sơn. Khách nhân mang lễ vật đến kéo dài thành đàn. Đây chính là danh tiếng to lớn mới được nhiều người quan tâm như vậy.
Lúc này, Bạch Vô Thiên dị dung lại thành một tán tu bình thường. Vai mang Lưu Quang Kiếm trên vai, nhìn bên ngoài không ai đoán được hắn đến từ Đạo Viện.
Về phần La Ngọc Yến, nàng ta nói không trợ giúp chính là không trợ giúp. Từ khi hắn đặt chân đến Nộ Diễm Sơn thì không còn thấy bóng dáng nàng ta đâu nữa.
Hắn theo chân những tán tu bình thường du nhập vào như những khách hân bình thường.
Nhóm hắn trà trộn vào gồm ba mươi tu sĩ. Trong đó tu vi cao nhất là Tứ Phẩm còn lại đều Tam Phẩm. Bọn họ xuất thân phía đông bắc Bắc Cảnh Thượng Thiên. Bởi vì là tán tu, tài nguyên tu luyện không nhiều nên bọn họ phải đánh cướp của người khác mới có thể nâng cao tu vi của mình.
Nhóm hắn trà trộn vào cũng không ngoại lệ.
Hắn giới thiệu bản thân cũng là tán tu, ở khu vực Hạ Thiên. Bởi vì cơ duyên được hai viên Ám Linh Thạch, trong đó một viên khảm vào Lưu Quang Kiếm còn một viên đổi thiệp mời. Lời hắn nói hoàn toàn có căn cứ nên những tán tu khác không ai nghi ngờ. Điều này khiến hắn đi vào khu vực trung tâm dễ dàng hơn.
Hắn thăm dò nhiều ngày mong muốn sớm tìm được tung tích Hoa Lạc Đồng, nhưng người Bách Vực Kiếm Môn canh gác vô cũng cẩn thận. Đến thời điểm hiện tại, hắn vẫn không biết nàng ta đang ở nơi nào.
Hắn theo đoàn khách nhân đến tòa trang viên rộng lớn trên đỉnh Nộ Diễm Sơn. Nơi đây được trang hoàng cực kỳ lộng lẫy. Nơi nơi đều phủ đầy màu sắc đỏ rực rỡ.
Hắn phát hiện, Nộ Diễm Sơn đúng như cái tên gọi. Dù chỉ mới giờ tý nhưng cảm giác như đang đứng trên miệng núi lửa. Nếu không phải là người tu luyện, khả năng không thể nào chống chịu được không khí áp bức này.
Khi ánh mặt trời dần đứng bóng. Khách nhân đã tụ họp đông đủ ở khuôn viên tổ chức đại lễ.
Phía trên đài cao là cao tầng Bách Vực Kiếm Môn. Trong đó chủ tọa là môn chủ Kiếm Vô Trần, xung quanh có chín vị trưởng lão. Trẻ nhất ngoài ba mươi, lớn nhất đã ngoài bảy mươi. Tu vi bọn họ cao nhất cũng chỉ ở cấp bậc Ngũ Phẩm.
Vị thiếu niên đứng bên cạnh Kiếm Vô Trần là Kiếm Nô. Hắn đóng vai trò là tân lang của ngày hôm nay. Trong trang phục tân lang, sắc mặt hắn lúc nào cũng nhếch miệng lên cười đắc ý. Bởi vì sắp cưới được một thê tử xinh đẹp. Mặc dù nàng ta đã khiến hắn mất một cánh tay.
Nhiều ánh mắt nhìn về phía hắn với một ánh mắt căm ghét, không ai thích hắn chỉ vì tiếng xấu hắn truyền xa. Bản tính hung ác cũng như háu sắc khiến không ít người chịu thiệt thòi. Bọn họ đến đây không phải vì tham dự đại hôn của hắn, mà chẳng qua là vì một mối quan hệ.
Lúc này, từ bên ngoài có vài đoàn người khiên lễ vật đi vào.
Một vị chấp sự Kiếm Môn thấy vậy liền bước ra nhận lấy thiệp mừng kèm theo tặng lễ. Hắn đứng giữa đài cao tuyên bố “Vô Thượng tông tặng năm mươi mai lộc nhung trăm năm tuổi. Gấm lụa Hoa Nam chín mươi chín cuộn. Thượng phẩm Xích Linh Thạch mười viên kèm lời chúc bách niên giai hợp”
Hắn tiếp tục nhìn vào thiệp mừng của Thiên Võ Tông và Linh Thú Tông, rồi lần lượt liệt kê lễ vật cho khách nhân chiêm ngưỡng.
Tất cả lễ vật mà tông môn tặng đều vô cùng trân quý, không phải ai cũng có thể sở hữu được. Điều này nói lên quan hệ giữa Bách Vực Kiếm Môn với các đại tông môn không tầm thường.
Sau khi vị chấp sự tuyên đọc lễ vật xong, hắn nhìn sắc trời âm thầm tính toán thời gian.
Sau một lúc hắn tuyên bố “Giờ lành đến, cho mời tân nương!”
Lời tuyên bố này hoàn toàn là áp đặt, không hề có một chủ ý tự nguyện. Điều này khách nhân cho là bình thường. Một thế lực lớn, cưỡng ép người khác là một điều không quá xa lạ.
Khi chấp sự nói xong, từ bên không trung xuất hiện một dải lụa đỏ phóng đến tiếp nối đài cao tạo thành một con đường.
Từ phía xa xuất hiện bốn đệ tử Kiếm Môn ăn mặc sắc phục màu đỏ khiên kiệu hoa. Kiệu hoa này trống suốt, nên người ngoài có thể dễ dàng nhìn thấy thân ảnh tân nương. Đó là một tiểu mỹ nhân thanh tao, có một lớp khăn voan che trước mặt.
Nhiều người tinh ý nhìn thấy, vẻ mặt nàng hoàn toàn vô hồn. Những tu sĩ từ cấp bậc Tứ Phẩm trở lên có thể nhận ra, nàng ta đã bị phong bế ngũ quan. Không còn phân biệt được xung quanh.
Một số người lắc đầu “Một mỹ nhân như vậy lại gả cho một tên không ra gì, đây đúng là điều đáng tiếc!”
Bạch Vô Thiên một bên quan sát, nội tâm hắn rung động. Trong lòng hắn dâng lên một nỗi cồn cào không tả được. Cảm giác này khiến hắn bước chân muốn nhích về trước, nhưng hắn kiểm soát được.
Bên cạnh hắn, không biết từ khi nào cũng xuất hiện một lão giả. Lão râu tóc bạc phơ, vẻ mặt cũng tràn ngập lo lắng.
Hắn mới chú ý, ngoài hắn và lão giả này thể hiện một sự lo lắng. Số còn lại đều hân hoan hoặc là mong mỏi chờ đợi đại hôn diễn ra. Tình huống này chính là gặp người hữu duyên.
Hắn không kiềm lòng được, tò mò hỏi “Cho hỏi tiền bối là…”
Lão quay sang nhìn hắn, cả hai vẫn chưa bỏ được cảm xúc lo lắng. Lão không trả lời mà hỏi ngược lại “Ngươi nhắm nắm bắt được mấy phần?”
Nghe câu hỏi này, hắn mở hai mắt to ra ngạc nhiên. Hắn vô ý lắc đầu không nói.
Lão giả nói tiếp “Có một số loại Trận Pháp kết hợp hoàn cảnh thuần âm chi khí, có thể gia tăng uy lực cũng như độ bền. Ở Kiếm Môn có một nơi mộ địa, nơi đó chính là âm khí dày đặc vô cùng thích hợp…”
Lão vừa nói, vừa chỉ tay về hướng Tây Nam. Nét mặt có phần chờ mong kèm theo là ánh mắt bí hiểm.
Lời của lão giả bất giác đập vào nội tâm hắn. Khiến hắn nhất thời nhắm mắt lại suy diễn. Hắn lập lại “Trận Pháp kết hợp với hoàn cảnh âm khí, âm hàn…”
Chuyện này hắn chưa từng nghĩ qua cũng như chưa từng bố trí Pháp Trận ở một nơi như thế. Hắn lại ngạc nhiên, lão giả này là ai lại có thể biết được hắn có tu luyện qua Trận Pháp.
Khi hắn mở mắt ra thì đã không còn thấy lão giả đâu nữa. Hắn rất muốn biết, lão là ai, lão là cao nhân phương nào lại lợi hại như vậy.
Bên tai truyền đến một âm thanh “Cứ gọi lão là Vô Danh Lão Yêu đi. Hữu duyên gặp lại!”
“Vô Danh Lão Yêu!”
Hắn bình tĩnh lại suy nghĩ, dù không biết thân phận lão là ai nhưng nhìn sắc mặt lo lắng cho Hoa Lạc Đồng. Như thế đủ hiểu, đối phương chắc chắn không phải là người xấu, cũng có khả năng cùng hội cùng thuyền với hắn.
Lúc này bốn người khiêng kiệu hoa đáp xuống mặt đất rồi chầm chậm đặt kiệu hoa xuống. Hoa Lạc Đồng vô ý thức bước xuống, rồi đứng yên một chỗ.
Xung quanh, nhiều tu sĩ gần nàng không khỏi xuýt xoa vì ngỡ ngàng. Tân nương thật sự xinh đẹp, không hiểu thiếu chủ Kiếm Nô tu mấy kiếp mới cưới được một thê tử như vậy.
Trên người nàng băng lãnh, không hề toát ra bất kỳ dao động nào. Lúc này càng chứng minh rằng, nàng thật sự không thể tự mình kiểm soát được. Vị tân nương này bị một loại thủ đoạn, cắt đứt với thế giới quan bên ngoài.
Bạch Vô Thiên siết chặt tay, hắn rất muốn ra tay nhưng chưa đúng thời điểm. Bởi vì Diệp Chân tiên sinh chưa xuất đầu lộ diện. Nếu không có cao nhân trợ giúp, hắn một mình không thể thoát khỏi được nơi này.
Trước đó, La Ngọc Yên trao cho Diệp Chân tiên sinh một quyển trục có ghi chép lại một loại Trận Pháp. Bản thân hắn không biết bên trong nói về điều gì, nhưng qua sắc mặt và thái độ. Trận Pháp đó cực kỳ khủng bố.
Một vài khách nhân vốn đang theo dõi vị tân nương và tân lang trên đài cao. Bất giác bọn họ phát hiện không khí xung quanh bắt đầu bức bối. Cảm giác bức bối này do không khí xung quanh bắt đầu nóng lên.
Lúc đầu, bọn họ không chú ý vì bản thân đang đứng ở Nộ Diễm Sơn. Mà phía dưới Nộ Diễm Sơn là ngọn núi lửa đã ngủ yên hàng trăm năm nay. Điều này người nào cũng biết, vốn chỉ là bình thường.
Đến khi cảm giác không thể chịu đựng được nữa, một vài tu sĩ tu vi Kết Đan bắt đầu khó thở, bị sốc nhiệt. Nhiều người bắt đầu ngã xuống. Tràng cảnh dần phát sinh biến hóa, một vài người bắt đầu hoảng sợ.
Trong luồng gió mang theo hơi nóng của hỏa diễm từ bốn phương bắt đầu nổi lên, từ từ chuyển hóa thành những trận cuồng phong.
Người tham gia đại hôn nhận ra điều bất thường, bọn họ bắt đầu hoảng sợ. Tâm trạng bọn họ lúc này chính là muốn rời khỏi Nộ Diễm Sơn càng nhanh càng tốt. Bởi vì bên trong đã bắt đầu nảy sinh ra khí tức tử vong.
Trên vị trí hàng ghế chủ tọa, môn chủ Kiếm Vô Trần nhìn tràng cảnh hỗn loạn. Hắn nhíu hàng chân mày, ánh mắt nhìn về hướng một luồng cuồng phong hung bạo bên trên bầu trời.
Bên trong có khí tức hắn đã từng quen thuộc.
Hắn sớm phát hiện có người giở trò bởi vì hắn có rất nhiều địch nhân. Người chống đối với hắn đại đa số đều đã chết.
Không nghĩ tới, người quậy phá đại hôn của nhi tử hắn lại là người quen củ.
Trên bầu trời, cơn cuồng phong đi qua. Thân ảnh Diệp Chân tiên sinh xuất hiện. Diện mạo hắn lúc này là một nam tử ngoài ba mươi với khuôn mặt sắc bén trải đời. Bộ dạng đã không còn là một tên tàn phế nữa, thay vào đó khí tức vô cùng mạnh mẽ.
Diệp Chân tiên sinh từ tốn nói “Đã nhiều năm không gặp, ngươi sống tốt chứ?”
Truyện khác cùng thể loại
98 chương
66 chương
32 chương
522 chương
7 chương
23 chương
79 chương