Thiếp chờ hoa bỉ ngạn

Chương 168 : ám diện nhân

Trong làng khói bụi bay tứ tán, thân ảnh Mặc Thần Dương mờ ảo xuất hiện. Trên khuôn mặt lộ ra một nét giận dữ, ánh mắt lúc này chứa đầy sát khí. Ba tên Thiên Võ Tông tay cầm Bán Nguyệt Đao, vẻ mặt vô cùng đắc ý. “Tam Xuất Bất Kỳ Biến” cũng xem như một tuyệt kỹ của Thiên Võ Tông. Ba người họp lại như một, có thể đánh lui trăm tên địch nhân. Một tên tu sĩ Nhị Phẩm có thể chống chọi nổi sao. Mặc Thần Dương trầm mặc, hắn nhắm mắt lại tập trung. Toàn thân hắn lúc này tỏa ra một loại khí tức áp bức. Quỷ Ảnh Thủ chậm rãi tiêu thất về lại hình dạng một cánh tay bình thường. Khi hắn mở đôi mắt ra, Quỷ Mục xuất hiện, trong đôi mắt sâu không lường được gây ra một loại áp bức sát phát khiến ba tên Thiên Võ Tông lùi về sau hai bước, rồi ba bước cho đến khi giữ một khoảng cách chừng hai trăm trượng. Bọn chúng có thể nhận ra sự thay đổi của một người có năng lực Thiên Sinh. Khí tức thay đổi chứng tỏ đối phương đã bắt đầu mở ra hình thức thứ hai của Thiên Sinh, xem như vượt cấp chiến đấu cũng có thể xảy ra. Điều này làm bọn chúng ba người nhất thời dè chừng, không dám manh động. Mặc Thần Dương xuất ra xích đao, xích đao trong tay hắn lúc này cũng đã phát ra sát khí nồng đậm. Hắn bước về trước một bước, một tay cầm đao quét một đường trải dài từ vị trí hắn đang đứng cắt mặt đất ra làm hai. Đồng thời tách ba tên Thiên Võ Tông ra hai bên. Hắn phi thân về trước, khí thế bùng phát khiến ba tên Thiên Võ Tông rơi vào thế phòng thủ. Cả ba tên quơ Bán Nguyệt Đao ra chống đỡ, nhưng áp lực tạo ra quá mạnh khiến bọn chúng ba người liên tục bị đẩy lùi. Mặc Thần Dương nhếch miệng cười, một đao đâm ra, nhanh chóng xiên qua một tên. Hắn tiếp một đao bổ xuống cắt một tên khác ra làm hai. Tên còn lại hoảng sợ quỳ xuống xin tha mạng. Nhưng chưa kịp đợi đối phương phản hồi, hắn ngã nghiêng ra không có bất kỳ phản kháng nào. Ánh mắt Mặc Thần Dương nhìn về một thân cây đại thụ. Hắn quát lên “Ra đi!” Tiếng quát khá lớn, khiến chim bay tán loạn, nhưng vẫn không thấy bất kỳ động tĩnh nào. Hắn chém một đao về trước, cắt phăng cây đại thụ ra làm hai. Từ phía sau thân đại thụ xuất hiện một thân ảnh. Đó chính là thất trưởng lão Lưu Cơ Đạo Nhân. Nàng ta đã âm thầm theo dõi Mặc Thần Dương một thời gian dài, đợi chờ cơ hội ra tay. Không nghĩ tới đối phương quá lợi hại, chỉ một người có thể diệt sát ba tên Thiên Võ Tông có tu vi kém hơn nàng một chút. Đây chính là ý tứ, nàng chưa hẳn đã có thể đối phó được hắn. Sắc mặt Lưu Cơ Đạo Nhân lúc này vô cùng khó coi, nàng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh. Sắc mặt trở nên băng lãnh, chậm rãi chất vấn “Giết nhi tử ta, nợ máu phải trả bằng máu!” Mặc Thần Dương thờ ơ đáp “Nếu hắn sống lại, ta vẫn sẽ giết thêm một lần nữa!” Ánh mắt Mặc Thần Dương sắc bén xuất hiện. Đôi mắt đỏ ngầu lại hiện lên một lần nữa nhưng lần này ảm đạm hơn. Trong đó có một sự gượng gạo nên khí tức phát ra không ổn định. Mặc Thần Dương không có quá nhiều thời gian, nên hắn phóng về trước một đao bổ ra muốn kết thúc nhanh chóng. Lưu Cơ Đạo Nhân có phần hốt hoảng, nhưng nàng vẫn điểm hai ngón tay ra. Một hư ảnh xích kiếm lơ lửng trên không trung, kèm theo là bốn thanh tiểu kiếm hướng Mặc Thần Dương tấn công. Ánh lực hai bên không cân sức, Mặc Thần Dương chỉ dùng một đao có thể đánh tan hư ảnh đại kiếm đó. Hắn tiếp cận, cách Lưu Cơ Đạo Nhân khoảng chừng hai trượng, một đao đâm ra. Lưu Cơ Đạo Nhân cảm nhận bản thân vô hình dung lại bị một tên đệ tử áp bức, nàng không cảm tâm. Lúc này, trước mặt nàng xuất hiện một tấm lá chắn màu hắc ám. Tấm lá chắn giống như một đám mây, có vân vụ liên tục luân chuyển. Xích kiếm của Mạc Thần Dương vừa chạm vào tấm lá chắn thì lập tức tan chảy ra. Tấm lá chắn này vô cùng lợi hại, tính ăn mòn nhanh như chớp. Nếu Mặc Thần Dương không nhanh chóng buông tay ra, bản thân hắn cũng sẽ bị tấm lá chắn ăn mòn. Hắn lui về sau hai mươi trượng, ánh mắt nhất thời ngưng trọng. Đối phương là một người hắn quen biết. Từ trên không trung, lơ lửng một thân ảnh trường bào màu sắc ảm đạm, toàn thân có một áo khoác bên ngoài che kín, không nhận diện được khuôn mặt. Chỉ có khí tức hắc ám tỏa ra xung quanh. Người này chính là phó môn chủ Quỷ Vực Ma Môn tên gọi Ám Diện Nhân. Cả khuôn mặt Ám Diện Nhân chỉ thấy rõ ràng một cặp mắt màu đỏ như máu, nhìn không ra bất kỳ cảm xúc nào. Ánh mắt gã nhìn về phía Mặc Thần Dương chăm chú, gã chậm rãi nói “Ngươi sống dai thật!” Mặc Thần Dương buông lỏng, đứng thẳng người tỏ ra một phần kiêu ngạo. Hắn cười hắc hắc nói “Mạng thiếu chủ ta lớn, cũng nhờ các ngươi mà ta càng trưởng thành hơn. Cảm giác của ta giống như được các ngươi mài giũa, cảm giác này không tệ!” Ám Diện Nhân không nói, tên này từ đâu lại có một ý nghĩ lạ lùng như vậy. Gã chậm rãi đáp xuống mặt đất, cách Lưu Cơ Đạo Nhân chừng năm bước chân. Lưu Cơ đạo Nhân nhìn thân ảnh đáp xuống, trước đó người lạ mặt này đã cứu nàng một mạng, cũng xem là một ân nhân. Nàng khom người, chắp tay nói “Đa tạ đạo hữu cứu ta một mạng, ân tình này ngày sau sẽ trả…” Nói rồi, nàng xoay người định rời đi, nhưng nàng ta không thể. Không biết từ lúc nào đã có một bàn tay chộp lấy cổ nàng, nhấc bổng nàng treo lơ lửng. Sắc mặt Lưu Cơ Đạo Nhân hốt hoảng, nàng cố gắng vùng vẫy thoát thân nhưng không thể. Toàn bộ như bị định thân, không cách nào nhúc nhích. Từ trong ống tay áo gã Ám Diện Nhân xuất hiện một luồng khói, hình dạng như thể được kết hợp lại từ hàng nghìn con rắn cực kỳ nhỏ. Bọn chúng tiếp cận Lưu Cơ Đạo Nhân rồi nhanh chóng ăn mòn toàn bộ thân thể nàng ta. Nàng ta không kịp hét thảm thì đã không còn tồn tại, chỉ còn đạo bào rơi xuống đất. Giải quyết xong Lưu Cơ Đạo Nhân, Ám Diện Nhân mới quay sang Mặc Thần Dương từ từ tiến lại. Bàn tay xòe ra, xuất hiện một thanh kiếm như được hun đúc từ vân vụ tỏa ra những luồng khói bay nghi ngút. Gã chém một nhát về phía Mặc Thần Dương, đường kiếm phóng xuất ra một đám vân vụ tấn công Mặc Thần Dương. Chiêu kiếm này đơn giản, nhưng có tính ăn mòn cực kỳ khủng bố. Khi Mặc Thần Dương xuất ra Quỷ Ảnh Thủ đỡ, bề mặt Quỷ Ảnh Thủ như bị bào mòn. Cũng may Quỷ Ảnh Thủ có tính hồi phục cực kỳ cao nên có thể đối kháng, nếu không thì hắn khó lòng chống trả. Mặc Thần Dương rút lui về sau, giữ khoảng cách chừng hai trăm trượng. Hắn thả lỏng người, nhìn về phía Ám Diện Nhân trêu chọc “Chẳng lẽ phó môn chủ chỉ có bao nhiêu bản lĩnh, nếu vậy thì thiếu chủ ta trước rút lui đây!” Trong lòng hắn biết, tên này không dễ đối phó. Đối phương chỉ một ngón tay cũng có thể giết hắn. Tình cảnh này, chẳng qua là đối phương đang đùa giỡn hắn, giống như đang đùa giỡn một con kiến. Nên không rút lui, một chút nữa hắn chết chắc. Mặc Thần Dương nhanh chóng di chuyển về phương hướng Thâm Uyên. Trên bầu trời lúc này thình lình xuất hiện một thân ảnh bạch cốt khổng lồ như một ngọn núi. Đây chính là một thủ đoạn cực kỳ lợi hại của Ám Diện Nhân. Bạch Cốt không cần đuổi theo, chỉ dùng một bàn tay đập xuống, đất đá đều bị sang bằng. Thân ảnh của Mặc Thần Dương so với bạch cốt chỉ bằng một phần nghìn, hắn vô cùng nhỏ nhoi. Ám Diện Nhân phía sau khẽ động, khi xuất hiện là đứng trước mặt Mặc Thần Dương. Gã tung ra một chưởng ngay ngực, đánh bay Mặc Thần Dương về sau, thân thể hắn bị bắn lui về sau như một lưu quang, cây cối chắn đường đều bị đốn ngã. Hắn phun một ngụm máu, ôm ngực đứng dậy thì nhận ra bản thân bị đối phương đánh trở về vị trí củ. Hắn nhủ thầm “Tình hình này đúng là ngoài dự liệu. Tên kia sai Ám Diện Nhân đến lấy mạng ta, chỉ là mạng ta quá nhỏ bé. Phương thức dày vò người sắp chết quả nhiên là phong cách quen thuộc” Hắn nhìn lên bầu trời, thân ảnh bạch cốt đang tiếp cận, một bàn tay khổng lồ vỗ xuống. Trúng chiêu này hắn chắc chắn thịt nát xương tan. Hắn thở dài tự nhủ “Xem như đánh một trận sảng khoái đi!” Nói xong hắn hai chân dang rộng, khí thế bạo phát ra xung quanh. Quỷ Ảnh Thủ xuất hiện một lần nữa, lần này hắn dùng một ngón tay điểm ngay mi tâm, hai mắt hắn nhắm nghiền tập trung toàn bộ linh lực. Cả người hắn bạo phát ra một luồng hỏa diễm, rồi biến thành một Hỏa Diệm Nhân bạo phát khí tức mạnh mẽ ra xung quanh. Cánh tay Quỷ Ảnh Thủ cũng trở về bình thường. Ánh mắt bốc cháy, cả thân thể bốc cháy bạo lộ ra sát khí hủy thiên diệt địa.