Thiếp chờ hoa bỉ ngạn
Chương 156 : huyền minh động
Huyền Minh Cốc là một sơn cốc rộng lớn với nhiều thảo dược mọc khắp nơi. Xung quanh có nhiều khối đá dựng đứng như những hòn non bộ, bên cạnh đó còn có một con suối với nước được chảy ra từ những khe núi.
Khu vực này giống như một không gian kính, bị phong bế bốn hướng nên không hề có lối ra.
Lúc này Bạch Vô Thiên cùng Hoa Lạc đồng ngồi bên bờ suối, chân ngâm dưới hồ nước.
Không gian xung quanh yên tĩnh, lâu lâu vang lên những tiếng thở dốc của Tiểu Hắc. Nó mải mê rượt đuổi theo tiểu tinh linh không còn màng đến chủ nhân nó nữa.
Trong lòng Hoa Lạc Đồng lúc này mang một cảm xúc rất khó tả, cứ nghĩ rằng sau khi rời khỏi Đạo Viện tìm tung tích phụ thân thì rất khó gặp lại hắn, không nghĩ đến lặp gặp nhau ở hoàn cảnh này.
Nàng vén mái tóc lên, nhìn về phía hắn ngượng ngùng nói “Chuyện đó, sư đệ phải chịu trách nhiệm với ta!”
Âm thanh trách móc, có phần đáng yêu đó khiến tim hắn đập liên hồi. Hắn không hiểu vì sao lại được truyền tống đến đây. Trùng hợp là gặp Hoa Lạc Đồng ở Huyền Minh Cốc.
Hắn ra vẻ tò mò hỏi, hòng đánh lạc hướng “Sư tỷ vì sao đến được nơi này?”
Hoa Lạc Đồng phùng mang lên nói “Không được, sư đệ không được lãng đi, trước trả lời ta!”
Hắn gãy đầu, sau một lúc nghiêm túc lại nói “Sư tỷ, ta thật sự không được…”
Hoa Lạc Đồng trợn mắt lên “Sư đệ thích nam nhân, thế sao lần trước to gan dám phi lễ ta?”
Hắn cười hắc hắc. Chuyện đó quả thật không hiểu sao bản thân hắn lại to gan đến như vậy. Chỉ cần nghĩ lại thôi hắn cũng muốn đào một lỗ chui xuống.
Hắn nhích lại gần Hoa Lạc Đồng, nhìn nàng một lúc. Biểu lộ vô cùng nghiêm túc “Ta sẽ chịu trách nhiệm với sư tỷ, chỉ là không hiểu sao ở trong lòng ta có một khúc mắc. Giống như có một lời hứa gì đó mà không thực hiện được, nên sợ sẽ khiến sư tỷ không vui…”
Hoa Lạc Đồng mỉm cười. Đương nhiên nàng hiểu được điều hắn đang nói về điều gì, chẳng qua là nàng muốn trêu chọc hắn một lúc mà thôi.
Hoa Lạc Đồng tằng hắng một cái, mới nói “Thôi được rồi, nếu sư đệ đã nói vậy, làm sư tỷ ta sẽ không chấp nhất. Đợi khi nào sư đệ gỡ bỏ được khúc mắc, rồi chịu trách nhiệm với ta cũng không muộn…”
Nói đến đây, nàng quay sang nơi khác để giấu đi tiếng cười. Trêu chọc hắn, cảm giác rất thú vị. Không hiểu sao hắn lại ngu ngốc đến như vậy.
Hoa Lạc Đồng ngẫm nghĩ một lúc rồi nói tiếp “Thế còn sư đệ, vì sao sư đệ lại đến được nơi này?”
Hoa Lạc Đồng hỏi câu này khiến hắn nắm tay siết chặt. Mối thù này chắc chắn hắn sẽ không bỏ qua và tự tay đòi lại. Nếu mạng hắn không lớn, có lẽ đã không còn gặp được nàng ta ở đây rồi.
Hắn thở ra một hơi dài, rồi chậm rãi nói “Ta làm nhiệm vụ Đạo Viện, giải trừ tai họa ngầm cho Lang Nha Thôn, được trưởng thôn tặng một sợi dây chuyền này…”
Hắn vừa nói, vừa tháo sợi dây chuyền xuống, hắn nói tiếp “Sau đó ta tiếp tục tìm nguyên liệu chế tạo Lưu Quang Kiếm, vô tình lạc vào Cổ Miếu. Ở Cổ Miếu có thông đạo dẫn đến lối vào Huyền Minh Cốc, sau đó ta đến đây…”
Hắn hiểu tính cách Hoa Lạc Đồng, nàng tính tình nóng nảy, chỉ cần đụng chạm đến nàng thì nhất quyết phải làm cho ra lẽ. Hắn không muốn Hoa Lạc Đồng vì hắn lại gặp phải rắc rối. Chuyện này hắn phải tự mình giải quyết.
Hoa Lạc Đồng nhìn về phía tiểu tinh linh, rồi mới gật đầu hiểu ra mọi chuyện. Tiếp theo nàng kể lại sự việc của bản thân nàng. Đương nhiên là giấu đi sự việc bị bốn tên Quỷ Vực Ma Môn tập kích rồi. Nàng cũng như hắn, chỉ là “vô tình” lạc vào Truyền Tống Trận đến được nơi này.
Hắn nghe Hoa Lạc Đồng kể lại sự việc mình, cảm giác có gì đó sai sai. Bản thân nàng cũng cảm giác tên sư đệ này cũng giấu đi một số chuyện. Đây là nói dối không chớp mắt chính là như vậy, nhưng chắc chắn không giấu được khi cả hai cùng song tu.
Hoa Lạc Đồng đứng dậy, phủi phủi vạt áo, sau đó nói “Đi, cho sư đệ xem cái này!”
Nói rồi, nàng phóng lên một cái đã cách bờ suối hơn trăm trượng. Nơi nàng dẫn đến chính là một hang động, phía trên cửa động có khắc ba chữ “Huyền Minh Động”. Hai bên có hai tượng thạch điêu hình dạng như loan phượng.
Cả hai người đứng trước lối vào hang động. Hang động này được ngăn cách bởi một lớp màn trong suốt, có dấu hiệu linh khí ba động.
Hoa Lạc Đồng nói “Nơi đây chính là nơi phụ thân ta nhận truyền thừa trận pháp. Người nào có thể vượt qua màng sáng này, điều đó có nghĩa người đó có thiên phú pháp trận. Có thể tiếp nhận truyền thừa. Một khi bước vào được, chỉ có thể trở ra khi đã vượt qua được bốn cửa ải bên trong”
Bạch Vô Thiên tò mò nói “Sư tỷ trước kia đã từng đến nơi đầy rồi sao?”
Hoa Lạc Đồng không nói, nàng tiến lại gần vách đá, đặt tay vào một vết tích có sẵn. Tức thì từ trong ánh mắt hai con thạch điêu phóng ra một hình chiếu. Trong hình chiếu là một nam nhân ngoài ba mươi, với dáng vẻ cương trực có phần tuấn tú. Từ trong hình chiếu vang lên một giọng nói.
“Có thể giải khai được hình chiếu này tức là hậu nhân của ta. Ta là Hoa Kiếm Nhân thập tứ trưởng lão của Đạo Viện. Bên trong Huyền Minh Động là truyền thừa trận pháp của Cổ Nhân Trận Sư tên là Trần Anh. Ngài ấy gom tụ tinh hoa trận pháp tạo nên truyền thừa nơi này. Ta chỉ học qua da lông cũng đã có một thân bản lĩnh. Một khi tiến vào Huyền Minh Động thì không thể ra được cho đến khi vượt qua ba ải đầu tiên. Nếu người hữu duyên gặp qua nữ chi ta Hoa Lạc Đồng đệ tử Đạo Viện, thì nhắn nhủ nó phụ thân rất nhớ nó. Chỉ là ta đang làm một chuyện đại sự không thể bên cạnh chăm sóc nó được. Thứ lỗi cho phụ thân không làm tròn trách nhiệm…”
Nói đến đây thì hình chiếu tiêu thất.
Bạch Vô Thiên thoáng nhìn về phía Hoa Lạc Đồng, ánh mắt nàng có một chút ẩm ướt. Không biết nàng đã xem qua bao nhiêu lần rồi, nhưng vẫn không kìm được xúc động.
Hắn tiến lại gần, vén mái tóc nàng lên. Chậm rãi nói “Có ta bên cạnh, dù bản lĩnh không hơn được ai, nhưng ta sẽ chăm sóc cho sư tỷ…”
Hoa Lạc Đồng ngước nhìn hắn, đúng là dù ký ức bị phong ấn nhưng tính cách đúng là không thay đổi. Hắn vẫn nói những câu an ủi ngây ngô như vậy.
Nàng nhìn về phía sau, rồi dùng tay chỉ về phía năm thạch trụ như thể đang đánh dấu cho Bạch Vô Thiên để ý. Tiếp theo nàng chỉ về phía một cái gương bát quái đang được ghim chặt trong vách đá cạnh bờ suối.
Nàng chậm rãi giải thích “Năm thạch trụ chính là trận bàn, gương bát quái chính là tâm trận. Trận pháp này mô phỏng một cái Truyền Tống Trận sơ cấp. Điều này phụ thân ta dàn xếp cho người đến Huyền Minh Cốc chỉ được rời đi khi đã lĩnh hội được truyền thừa trận pháp. Nếu không sẽ vĩnh viễn bị kẹt ở nơi này…. sư đệ hiểu chứ?”
Hắn gật đầu, Hoa Lạc Đồng mới nói tiếp “Cho nên, ta cùng sư đệ phải có người tiếp nhận truyền thừa thành công mới được rời đi. Sư đệ đã chuẩn bị kỹ chưa?”
Hắn gật đầu một lần nữa. Hoa Lạc Đồng thấy vậy, mới nắm lấy tay hắn đi xuyên qua lớp màn ánh sáng, tiến vào bên trong Huyền Minh Động.
Cả hai thuận lời đi vào bên trong, không hề có một sự đào thải nào, chỉ là khi vừa tiến vào bên trong thì cả hai bị tách ra làm hai. Mỗi người ở một không gian khác nhau.
Bạch Vô Thiên trạng thái lúc này ngơ ngẩn vì không gian trước mặt hắn chập chờn chưa ổn định. Qua một lúc sau, hắn mở mắt ra thì phát hiện bản thân đang ở trong một hang động khá rộng rãi.
Chính giữa hang động có một lão giả râu tóc bạc phơ, thân mặc một bộ sam y đơn giản. Tay lão chống gậy ngồi trên một băng ghế đá. Lão đang ngồi chơi cờ, điệu bộ vô cùng tự tại.
Ánh mắt hắn lại nhìn xung quanh, ngoài khoảng không rộng lớn của hang động còn có nhiều kỳ trân dị thảo được trồng khắp nơi với đủ loại màu sắc rực rỡ.
Lão giả cầm quân cờ trong tay, sau đó đặt xuống bàn cờ. Bàn cờ chính là bề mặt của cái bàn đá. Quân cờ vừa đặt xuống, thì tại một vị trí gần đó xuất hiện một thân đại thụ mọc lên.
Hắn ngạc nhiên tiến lại gần lão giả, sau đó chắp tay lại thi lễ “Vãn bối gặp qua tiền bối!”
Lão giả không phản ứng, động tác như thể đang chờ đợi.
Hắn đánh giá tình huống, bàn cờ này có hình dạng như cờ vây có mười hai đường kẻ ngang dọc. Quân cờ chính là năm loại thuộc tính ngũ hành đã được bố trí tương sinh tương khắc sẵn. Chỉ còn lại ba khoảng trống trên bàn cờ. Ý tứ là cho hắn chọn một trong ba vị trí trống đó, lựa chọn thuộc tính đặt vào.
Hắn ngồi xuống ngẫm nghĩ một thời gian, trong lòng tính toán.
Bàn cờ này không phải phân thắng thua, mà là tìm chỗ khiếm khuyết bổ sung vào cho hoàn chỉnh.
Bên ngoài bàn cờ lúc này chỉ có ba quân cờ với ba từ “Càn”, “Chấn” và “Ly”. Hắn nhìn ba quân cờ này một hồi vẫn hiểu phải sử dụng thế nào.
Hắn trầm mặc một thời gian, sau đó ánh mắt hắn liếc nhìn về phía một thạch bích được khảm một tấm kính bát quái. Hắn như bừng sáng, tiến lại gần quan sát kính bát quái một lần.
Dựa theo phương vị trên kính bát quái thì “Càn” thuộc hệ Kim, “Chấn” thuộc hệ Mộc và “Ly” thuộc hệ Hỏa. Hiểu được vấn đề này, hắn tiến lại gần bàn cờ một lần nữa.
Ba vị trí áp dụng ngũ hành tương sinh tương khắc, vị trí đầu tiên chính là Mộc khống chế, nên hắn đặt quân cờ “Càn” vào. Vị trí thứ hai cần bổ trợ, khiếm khuyết quân cờ Hỏa, hắn liền đặt “Ly” vào. Cuối cùng còn một quân cờ duy nhất, hắn không vội đặt vào ngay mà phải quan sát một lúc.
Bên trái tương sinh là Thủy, bên phải tương khắc là Mộc. Hắn lúc này mới thở ra, xem như “Chấn” chính là đáp án cuối cùng. Hắn không do dự đặt quân cuối cùng vào bàn cờ. Bàn cờ lập tức biến hóa phát ra hào quang sáng chói.
Sắc mặt lão giả vô hồn lúc này trở nên sống động, lão nở một nụ cười nói “Chúc mừng ngươi vượt qua khảo nghiệm thành công!”
Truyện khác cùng thể loại
98 chương
66 chương
32 chương
522 chương
7 chương
23 chương
79 chương