Thiếp chờ hoa bỉ ngạn
Chương 145 : bắc lương lĩnh
Bắc Lương Lĩnh là vùng núi nằm phía đông nam Lang Nha Thôn. Khu vực này quanh năm vân dụ lượn lờ, ánh sáng yếu ớt khiến khu vực này lúc nào cũng âm u, có phần đáng sợ.
Nơi đây tập trung rất nhiều Mạnh Thiết, nguyên liệu thứ ba của trung phẩm phi hành kiếm Thanh Phong Kiếm. Nhưng số đệ tử các tông môn, chi viện đến đây làm nhiệm vụ thưa thớt, nói chung là thiếu vắng bóng dáng con người nơi đây. Bởi vì nơi đây cực kỳ nguy hiểm. Thay vào đó để tìm Mạnh Thiết, bọn họ đến Tứ Nguyệt Cốc, một nơi an toàn hơn. Dù có tranh chấp, giành giật nhau nhưng ít ra tính mạng được đảm bảo.
Lúc này, Bạch Vô Thiên cùng bốn đệ muội kết nghĩa đã đến được Bắc Lương Lĩnh. Bọn họ đứng trên một mỏm đá cheo leo ra bên ngoài ngọn núi. Khung cảnh bên dưới nhìn rất hùng vĩ, sương mù bao phủ khắp nơi.
Khi bọn họ vừa đến đây, dọc theo hai bên đường có nhiều xác thú rừng, hung thú nằm la liệt. Mùi hôi thối lan tỏa khắp mọi nơi, kết quả của việc tự tàn sát lẫn nhau. Đây chính là dấu hiệu đã nhiễm U Linh, nên thú tính không kiểm soát được, hung tính bạo phát mới có tràng cảnh như vậy.
Sắc mặt Mặc Thần Dương âm trầm, hắn đánh giá xung quanh sau đó nở một nụ cười.
Hắn từ khi kết nghĩa huynh đệ với Hoàng Mập, Lý Nhược Băng, Âu Dương Sinh. Tâm tình đã thay đổi khá nhiều. Bản tính băng lĩnh đã không còn như lúc ban đầu, thay vào đó là một sự quan tâm hơn.
Hắn nói “Nơi xú khí lan tỏa khắp nơi, đúng thật là bản địa của U Linh. Nhưng lại là cơ duyên của chúng ta…”
Âu Dương Sinh nhướng chân mày “Tên này từ bao giờ nói nhiều, lại biết quan tâm người khác như vậy?”
Hoàng Mập tò mò, chạy lại gần Mặc Thần Dương nài nỉ với mong muốn Mặc Thần Dương tiết lộ.
Mặc Thần Dương cười hắc hắc nói tiếp “Nơi đây có thứ vô cùng quý giá!”
Hắn càng nói, càng khiến mọi người hoang mang. Hắn cảm giác, hắn cùng những đồng đội này không có điểm chung. Nhưng hắn vẫn giải thích “Nơi nào có U Linh, nơi đó có … Ám Linh Thạch!”
Nghe đến Ám Linh Thạch, Hoàng Mập hai mắt sáng ra. Hắn nhanh chóng lật ra “Thanh Phong Kiếm Tạp Lục” tra xét. Sau đó hắn biểu hiện vô cùng kích động, hắn nói “Đây… loại ngọc thạch này thuộc dạng cực kỳ quý. Nếu khảm vào Thanh Phong Kiếm, Thanh Phong Phiếm sẽ rất mạnh a!”
Bạch Vô Thiên cũng sửng sốt, bản thân hắn không cần phải tra xét thư tịch. Thông tin này hắn sớm biết, nhưng tung tích của những ngọc thạch trân quý này, không có đề cập. Lần này Mặc Thần Dương nhắc đến Ám Linh Thạch, nhất thời gây ra một sự phấn khích không hề nhỏ.
Lúc này ánh mắt hắn nhìn về phía Mặc Thần Dương bằng một sự hiếu kỳ. Tên này biết quá nhiều.
Hoàng Mập một bên nói tiếp “Nhị ca biết U Linh tọa lạc chỗ nào không?”
Hắn quay sang trừng mắt Hoàng Mập, trong lòng oán trách “Ta không phải là thư tịch cái gì cũng biết, tứ đệ quá đề cao ta rồi!”
Hắn kiềm nén cảm xúc nói “Chúng ta chia ra năm hướng, phát hiện dấu hiệu lạ thì bắn pháo hiệu. Như vậy sẽ sớm tìm thấy thôi!”
Mọi người đều tán thành chủ ý của Mặc Thần Dương.
Bạch Vô Thiên nhìn bốn đệ muội kết nghĩa nói “Ta cùng Tiểu Hắc tốc độ khá nhanh, nên trước tìm kiếm. Khi phát hiện dấu hiệu lạ, sẽ thông báo mọi người tụ họp. Cứ quyết định như vậy đi!”
Nói rồi, hắn phóng lên lưng Tiểu Hắc phi thẳng vào trong khu rừng. Hắn chỉ đi chừng hai trăm trượng, bóng dáng đã bị sương mù che mất, không còn thấy gì nữa.
Hoàng Mập cùng những người khác cũng chia nhau ra bốn hướng khác nhau, bắt đầu tìm kiếm tung tích của U Linh.
Lý do Mặc Thần Dương đề nghị tản ra, một phần khu vực này hung thú không gây khó dễ được bọn họ, hai là phạm vi tìm kiếm rộng hơn. Khả năng tìm thấy U Linh thuận lợi hơn.
Mặc Thần Dương nhìn ba thân ảnh tản ra, hắn mỉm cười.
Từ trong hành trang, hắn lấy ra một cái la bàn, la bàn này kích cỡ như một tấm gương bát quái có đầy đủ tám phương vị. Hắn đặt la bàn trong lòng bàn tay rồi chậm rãi đi vào bên trong khu rừng.
Khung cảnh quanh quẩn Bắc Lương Lĩnh lúc này âm u, không khí lạnh lẽo, ánh sáng ban ngày như thể đang vào chiều tối. Khắp nơi đều mịt mờ trong làn sương mù. Đôi khi lại vang lên một tiếng kêu quái ác, có khi là một tiếng hét thảm không rõ ràng.
Mặc Thần Dương cầm la bàn, theo chiều mũi tên chỉ về hướng tây bắc. Con đường càng đi càng mịt mờ, ẩm ướt. Xung quanh tơ nhện giăng khắp nơi, những tơ nhện này không bình thường, vì trong từng sợi tơ có thoang thoảng khí tức của U Linh tỏa ra.
Mặc Thần Dương thử chạm tay vào sợi tơ, sợi tơ lập tức quấn chặt lấy hắn không rời. Loại tơ nhện này khiến hắn liên tưởng đến hung thú ở Quỷ Vực. Hắn không dám khẳng định mười phần, nhưng bảy tám phần xem như đã xác định.
Hắn lần theo dấu vết lưu lại, đi một vòng sườn núi, đoạn đường có hơn năm dặm. Đây chính là đoạn đường khá dài, mà một loài nhện thông thường ít có khả năng như vậy. Đây chính là khả năng di chuyển linh hoạt, khả năng săn lùng con mồi của một loài nhện mà hắn biết.
Đến lúc này, hắn chín phần đã xác định suy đoán của mình đúng.
Mặc Thần Dương lần theo dấu vết, cho đến khi đặt chân đến hang động. Hang động này từ bên ngoài cho đến cửa động đều tràn ngập tơ nhện. Hắn đánh giá một phen, trong lòng thầm nghĩ phóng pháo hiệu cho những người khác biết để cảnh giác. Nhưng sau đó, hắn muốn tự mình giải quyết.
Bên ngoài cửa động có lưu lại một sợi dây buộc tóc, màu sắc này trùng hợp với màu sắc của Lý Nhược Băng. Hắn chợt hoảng hốt, không còn do dự nữa mà lao nhanh vào bên trong hang động.
Không khí ẩm ướt, mùi xú khí tràn ngập khắp hang động. Hắn cắn răng tiến sâu vào bên trong.
Khi đã vào tận hang ổ của con nhện, hắn phát hiện một cái mạng nhện khổng lồ được mắc đan xen từ những thạch nhũ phía trên hang động.
Trên mạng nhện có hai thân ảnh đang bị quấn chặt, đó là Hoàng Mập cùng Lý Nhược Băng. Bọn họ đã mất đi ý thức, da dẻ khắp người xanh xao. Dấu hiệu đã trúng độc cực nặng.
Hắn nhanh chóng hướng ngoài cửa động bắn ra pháo hiệu để cho huynh đệ tới. Hắn vốn cẩn thận, hơn nữa nhìn dấu hiệu này, bên trong hang động không dưới một con nhện.
Thình lình từ trên đỉnh đầu hắn rơi rớt xuống một chất dịch nhầy màu xanh lục. Đây chính là một loại chất độc người nào không có tính kháng độc, chắc chắn sẽ bị tê liệt, không cử động được. Cũng may hắn xuất thân từ Quỷ Vực, loại độc này đối với hắn vô dụng.
Hắn ngước nhìn lên, quả nhiên như hắn suy đoán. Đây chính là Nhân Diện Cốt Chu đến từ Quỷ Vực. Không phải một con mà có đến ba con đang treo lơ lửng bên trên, chúng sẵn sàng tấn công bất cứ lúc nào. Chỉ là con mồi không hề phản ứng với chất độc, khiến ba con cốt chu không dám hành động lỗ mãng.
Mặc thần Dương thở dài “Nếu mà bọn chúng kéo cả gia đình qua, kiểu này nguy to!”
Hắn vừa dứt lời, sâu bên trong hang động lộ ra hai cặp mắt màu tử sắc. Hai con từ bên trong bò ra có kích thước chừng mười xích, to gấp ba lần ba con đên trên vòm hang động.
Phần đầu có hình dạng như sọ người màu trắng. Người bình thường thấy cảnh này, chắc chắn sẽ bị dọa vỡ mật mà chết.
Hắn không do dự, phóng nhanh về phía mạng nhện. Xuất ra Quỷ Ảnh Thủ rồi cắt đứt từng tơ nhện, giải vây cho Hoàng Mập cùng Lý Nhược Băng. Bởi vì nếu kéo dài thời gian, tình trạng của Hoàng Mập cùng Lý Nhược Băng sẽ vô cùng nguy hiểm.
Khi ba con cốt chu từ trên vòm hang động phóng xuống, cũng là lúc Bạch Vô Thiên cùng Âu Dương Sinh kịp thời chạy đến.
Âu Dương Sinh xuất ra trường thương, điểm mũi thương về phía ba con cốt chu. Phần Bạch Vô Thiên cũng xuất ra hai trăm thanh tiểu kiếm lơ lửng. Hai trăm thanh tiểu kiếm hướng mũi kiếm về phía chúng, đe dọa chúng. Trong lúc nhất thời ba con cốt chu không dám tiến lên.
Mặc Thần Dương nhận ra Bạch Vô Thiên cùng Âu Dương Sinh bảo hộ. Hắn lấy ra một lọ đan dược, sau đó nhét vào miệng Hoàng Mập cùng Lý Nhược Băng mỗi người một viên. Đối với độc của Nhân Diện Cốt Chu, hắn có sẵn giải dược.
Sau khi nuốt vào giải dược, sắc mặt Hoàng Mập cùng Lý Nhược Băng đã ổn định lại, có sắc hồng hào.
Lý Nhược Băng mở mắt ra, nàng ta nhìn thấy khuôn mặt Mặc Thần Dương. Trong lòng vô cùng cảm kích. Chuyện trước đó nàng không nhớ được gì, chỉ thấy bỗng nhiên đầu óc tối sầm lại, sau đó ngủ thiếp đi. Cảm giác khi đó không hiểu sao lại vô cùng dễ chịu.
Mặc Thần Dương dìu Lý Nhược Băng về phía sau, rồi hắn đứng ngang hàng với Bạch Vô Thiên, Hoàng Mập và Âu Dương Sinh đối đầu với ba con Nhân Diện Cốt Chu. Hai con cốt chu to lớn phía sau thì không hề cử động.
Tiểu Hắc đứng bên cạnh chủ nhân, ánh mắt nó nhìn về phía hai thân ảnh con Nhân Diện Cốt Chu phía sau. Nó liếm liếm mép khi phát hiện ra hai con vật phía sau đó có thể ăn được.
Truyện khác cùng thể loại
98 chương
66 chương
32 chương
522 chương
7 chương
23 chương
79 chương