Thiếp chờ hoa bỉ ngạn
Chương 124 : đến kiếm các
Đúng như lời Khúc Lạc Đồng nói, hôm sau nàng đến Chấp Sự Đường quậy tưng bừng khiến vị chưởng quản Chấp Sự Đường một phen kinh hoảng. Nàng vốn là nhi nữ của Hoa Kiếm Nhân, khi còn ở Đạo Viện danh tiếng không kém. Nên vụ việc Lữ Kiếm Bình cùng Khúc Linh Lung ám hại đồng môn được triệt để điều tra. Sự việc có nhiều người chứng kiến, vật chứng cũng có, nên hai người bọn họ không thể chối bỏ tội lỗi do mình gây ra.
Vấn đề là hình thức xử phạt vô cùng qua loa, hầu như không hề có tính răn đe. Như Lữ Kiếm Bình chỉ bị phạt diện bích ba tháng, còn Khúc Linh Lung cấm túc trong sơn phong không cho ra ngoài nửa bước.
Một phần cả hai đều có thế lực không nhỏ ở Đạo Viện. Một người được đại trưởng lão chống lưng, còn người kia được thập nhị trưởng lão bao che. Vụ việc nhanh chóng bị ém nhẹm, không lộ ra bên ngoài. Những người bên ngoài chỉ biết được tin tức đơn giản đó là cả hai phạm giới luật Đạo Viện và bị trừng phạt. Chi tiết hơn thì không ai biết.
Hoa Lạc Đồng cũng không phải là người thích dây dưa hơn thua, nàng ta có một niềm vui mới, nên nhất thời không còn chú ý đến những chuyện khác.
Về phần Bạch Vô Thiên, hắn phải mất hai ngày mới có thời gian đến Kiếm Các. Trước đó liên quan đến vụ việc của Hoa Lạc Đồng, hắn hầu như cũng bị cấm túc nên sau khi giải quyết xong, hắn mới được thoải mái ra ngoài.
Hắn cưỡi Tiểu Hắc một mạch đến Chủ Phong. Mỗi nơi hắn đi qua đều khiến ánh mắt đệ tử phải ngoái đầu nhìn. Hắn như một phú nhị đại của một tông môn không hơn không kém. Từ trước đến nay chưa từng có ai sở hữu được một con thú cưỡi. Bọn họ, thậm chí các bậc trưởng lão, chỉ có thể cưỡi phi kiếm là cùng. Chỉ hơn nhau ở phẩm chất linh khí sử dụng.
Nên lần đầu nhìn thấy một tân nhân cưỡi sủng thú đi lại, ai ai cũng tò mò nhìn ngắm. Thậm chí là ao ước sở hữu được một con sủng thú.
Đến chân ngọn Chủ Phong hắn mới dừng lại. Hai bên có vài đệ tử canh gác trên nét mặt người nào cũng đầy sát khí. Bọn là là người của Chấp Sự Đường. Nhiệm vụ bọn họ là canh gác và giữ gìn an ninh ở ngọn Chủ Phong.
Hắn thu Tiểu Hắc vào Thú Linh Liên, sau đó một mạch đi vào Kiếm Các.
Trên đường đi, số đệ tử nội viện và ngoại viện ra vào khá đông đúc. Lần này có đến hơn bốn nghìn tân ngoại viện đệ tử nên không khí nhất thời có phần đông đúc hơn.
Hoàng Mập từ xa nhận ra hắn, nhanh chóng tiến lại chào hỏi. Hắn cười tươi nói “Bạch huynh… à Bạch sư thúc đã quen với nơi này chưa?”
Bạch Vô Thiên nhất thời không biết nói sao. Từ hàng huynh đệ, nhảy lên làm sư thúc. Cảm giác quá xa vời. Hắn chậm rãi nói “Trước mặt huynh đệ, đừng gọi sư thúc. Ta cảm giác bị tổn thọ!”
Hoàng Mập thấy vậy, liền thay đổi giọng nói “Vậy thì gọi là Bạch huynh vậy, không ngờ Bạch huynh giấu kỹ như vậy. Về sau, nhớ chiếu cố đến tiểu bàn tử đệ!”
Khả năng nịnh nọt của Hoàng Mập đúng là cao thăm, hắn nói mà không hề có một chút giả dối.
Bạch Vô Thiên nhìn về phía Mặc Thần Dương, u Dương Sinh và Lý Nhược Phàm đều tập trung một chỗ. Xem ra bọn họ đã dự định là đồng đội sau này.
Hắn nhanh chóng theo Hoàng Mập tiến về phía bọn họ. Tâm tính cao ngạo, băng lãnh của từng người vốn như vậy. Điều này khiến cách giao tiếp của bọn họ khá khô cứng.
Hắn chắp tay nói “Gặp qua ba vị huynh đệ!”
Mặc Thần Dương bỏ qua phong thái lạnh lùng, hắn cũng chắp tay chào hỏi “Đệ tử chân truyền, vẫn khách sáo với bọn ta. Điều này Mặc Thần Dương ta kính phục!” u Dương Sinh hướng hắn chắp tay nhưng không nói gì. Còn Lý Nhược Phạm mỉm cười, hắn ta tỏa ra một mùi hương vô cùng dễ chịu. Hắn cũng chắp tay nói “Tiểu đệ cũng gặp qua Bạch huynh, sau này nhớ chiếu cố tiểu đệ!”
Bạch Vô Thiên nhìn bốn người này khách sao, trong lòng có một cảm giác chưa quen. Đúng là màu y phục khác nhau, đẳng cấp cũng khác nhau.
Trong Đạo Viện đệ tử ngoại viện mặc thanh y, đệ tử nội viện mặc bạch y. Chỉ có một mình hắn cũng là bạch y, có thắt lưng màu xanh riêng biệt. Chỉ cần nhìn thấy trang phục, ai cũng có thể nhìn ra hắn là đệ tử chân truyền. Vinh dự này, hầu như ai cũng mong muốn có được.
Hắn dẫn bốn người đi vào Kiếm Các. Mặc dù đệ tử ngoại viện tập trung đông đúc, cũng có vài đệ tử nội viện nhưng hắn đi đến đâu, số người cản đường tự động nép sang một bên. Đây chính là chân chính nhường đường, mặc dù hắn không hề muốn khoa trương như vậy. Nếu có thể, hắn sẽ thay một bộ y phục khác, cho bình thường hơn một chút.
Bên trong Kiếm Các phân ra làm hai khu vực rõ ràng. Một bên có một thanh đại kiếm được làm từ đá cắm xuống mặt đất, độ cao không dưới năm mươi trượng. Đây chính là nơi lưu trữ bảo khí, linh khí. Một bên cũng có chiều cao tương tự, nhưng là một bức tượng lão giả có mái tóc dài và chòm râu dài vô cùng khí thế. Đây là nơi chứa thư tịch, võ kỹ của Đạo Viện.
Mỗi một khu vực, do một vị trưởng lão chưởng quản. Bảo khí do Ngọc Đạo Nhân, lục trưởng lão chưởng quản. Thư tịch do Hoàng Đạo Nhân, ngũ trưởng lão chưởng quản.
Năm người dừng chân trước một gian phòng rộng, có treo một tấm bảng “Điển Tịch Các”, gian phong vô cùng rộng lớn. Bên trong có một vị trung niên nhân ngoài bốn mươi ngồi canh giữ. Vị trung niên nhân đó chính là Hoàng Đạo Nhân, chưởng quản Điển Tịch Các.
Cả năm người giơ lệnh bài thân phận cho Hoàng Đạo Nhân xem xét. Hắn cầm kim bài trong tay, ánh mắt nhất thời mở to ra quan sát Tử Sắc Kim Bài. Đây chính là tên chân truyền đệ tử đồn thổi dạo gần đây. Vóc dáng bình thường, tướng mạo có phần dễ nhìn, ngoài ra không hề nhận ra hắn có tư chất hơn người.
Hắn lắc đầu nhưng cũng không quên nhiệm vụ mình.
Hắn nói “Tân ngoại viện đệ tử trước khi tu luyện phải xem qua Tu Chân Bách Yếu Lục. Sau khi đã xem xong, mới được lựa chọn công pháp, võ kỹ phù hợp. Mỗi đệ tử được quyền chọn một bộ công pháp và ba loại võ kỹ. Có thể đem về tu luyện, năm ngày sau phải đem trả thư tịch lại Điển Tịch Các. Đệ tử không được quyền truyền thụ, sao chép công pháp, võ kỹ đem ra bên ngoài. Nếu không sẽ vi phạm Đạo Viện giới luật. Nhẹ thì phế tu vi, nặng thì giam giữ một trăm năm…”
Có thể vì hắn lần đầu nhìn thấy Tử Sắc Kim Bài nhất thời lúng túng, nên chính miệng truyền đạt nội quy Điển Tịch Các cho năm người cùng nghe. Thật ra những điều này đều được treo xung quanh Điển Tịch các.
Hắn cảm giác mình vừa thất thố, nên ho nhẹ, đuổi năm người nhanh chóng rời đi.
Bạch Vô Thiên tiến lại gần khu vực tân nhân, hắn cầm quyển Tu Chân Bách Yếu lục nghiêm túc xem xét.
Đẳng cấp tu luyện ở Bắc Cảnh chia làm hai khu vực, Hạ Thiên và Thượng Thiên.
Hạ Thiên bao gồm chi viện, môn hộ và hoa cốc. Đẳng cấp từ Nhất Phẩm đến Ngũ Phẩm tương đương Nhất Phẩm Khai Mạch, Nhị Phẩm Trúc Cơ, Tam Phẩm Kết Đan, Tứ Phẩm Nguyên Anh và Ngũ Phẩm Hóa Thần.
Khi tu sĩ tu luyện đến Tam Phẩm sẽ được phong đạo hiệu là Đạo Nhân, Tứ Phẩm là Chân Nhân và Ngũ Phẩm là Chân Quân.
Đối với Thượng Thiên, nơi đây tập trung các đại tông môn, chính là thế lực chân chính của Bắc Cảnh. Thực lực của các đại năng Thượng Thiên vô cùng mạnh, họ có thể dời sông lấp biển, có thể nghịch chuyển không gian. Những vị đại năng này hầu như ẩn thân trong các đại tông môn, ít khi xuất đầu lộ diện. Nên thực lực chân chính như thế nào, cũng không ai biết được rõ ràng. Chỉ biết rằng, khi đã là một đại tông môn thì tông môn đó nhất định phải có một vị đại năng thuộc hàng Bát Phẩm trấn giữ.
Hắn khép quyển “Tu Chân Bách Yếu Lục” lại, vậy là ngoài Lục Phẩm thì không có thông tin gì thêm. Lúc này hắn đã biết được cảnh giới của sư phụ hắn là Ngũ Phẩm. Ngũ Phẩm đã mạnh như vậy, nếu ngoài Ngũ Phẩm không biết vị đại năng đó sẽ như thế nào.
Hắn tiến về khu vực chứa công pháp, khu vực này chỉ lưu lại năm bộ công pháp.
Bộ thứ nhất tên là “Kim Cương Kinh” đúng như cái tên, khi tu luyện quyển công pháp này. Khi đại thành, cơ thể sẽ được phủ một lớp kim sa có thần công bất hoại. Loại công pháp này thích hợp cho mãnh nhân tu luyện.
Bộ Thứ hai là “Ngũ Hành Bất Biến” khi tu luyện đến một cảnh giới nhất định, thể nội sản sinh ra một thuộc tính nằm trong ngũ hành. Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ. Một số đệ tử có tư chất đặc biệt, có thể sản sinh ra băng hệ, lôi hệ. Người tu luyện công pháp này, chỉ có thể tu luyện các võ kỹ có thuộc tính tương ứng. Hạn chế chính là như vậy.
Bộ Thứ ba là “Thiên Tàm Công”, người tu luyện bộ công pháp này. Nội công sẽ vô cùng mạnh, có thể khiến võ kỹ tăng lên sức sát thương cực kỳ lớn.
Bộ Thứ tư là “Phong Hoa Thập Anh”, người tu luyện đến một cảnh giới nhất định có thể truy phong, truy nhật, truy thiên địa. Thân pháp vô ảnh vô tung cực kỳ lợi hại.
Đến quyển thứ năm tên là “Minh Lý Thiên”, vận dụng để minh tưởng võ kỹ.
Hắn cân nhắc một lúc, nhất thời hai mắt sáng lên.
Truyện khác cùng thể loại
98 chương
66 chương
32 chương
522 chương
7 chương
23 chương
79 chương