Thiên Ý
Chương 44 : Xuân Phong quán, Kinh Tiên lầu.
“Vậy thì kỳ lưng giúp ta vậy!” Liễu Thiên thần ra hơi đỏ mặt, ngay tức khắc hắn nằm quay vào trong để lưng hướng ra chỗ cung nữ kia nói.
Cung nữ kia liền đi lại xắn tay áo, lấy dụng cụng bên cạnh bắt đầu chà lưng cho Liễu Thiên. Từng lượt, từng lượt nhẹ nhàng làm cho Liễu Thiên cảm giác vô cùng thoải mái.
“Ta là Liễu Thiên, ngươi tên là gì?” Liễu Thiên hai mắt nhắm hờ không quay lại hỏi. Hắn muốn hỏi thăm về những thứ ở Văn Đài này, nhưng muốn bắt đầu nói chuyện thì phải giới thiệu trước.
“Tiểu nữ tên Linh Hiên, Đoàn Linh Hiên!” Cung nữ kia vừa chà lưng cho Liễu Thiên vừa nói.
“Hiên Linh thủy?” Liễu Thiên lẩm bẩm rồi trợt quay lại hướng Đoàn Linh Hiên hỏi: “Thì ra nước tắm này là người tự pha chế ra rồi tự đặt tên cho nó luôn?”
“Không phải!” Đoàn Linh Hiên lắc đầu nói: “Nước tắm này đúng có tên là Hiên Linh, nó là một trong ba cách pha chế thượng hạng tại Văn Đài. Do nó có danh tự liên quan đến tiểu nữ nên tiểu nữ mới thích pha chế nó.”
“Thì ra là vậy!” Liễu Thiên gật đầu, hắn lại quay đi rồi lại hỏi:
“Văn Đài này có cái gì đặc biệt nói ta nghe thử xem nào?”
Đoàn Linh Hiên nghe vậy thì nghĩ nghĩ rồi bắt đầu kể.
“Xuân Đô có ba khu xầm uất nhất là Hoàng cung – nơi hoàng tộc sinh sống và cai trị, chúng ta cũng đang ở đây. Hội đường hay Văn Đài – nơi mà hội đồng quan lại chấp chính làm việc và sinh sống, nó nằm song song với Hoàng cung. Cuối cùng là Xuân Phong Quán – nơi tập trung ăn chơi mua bán của những người có tiền trong Xuân Đô.”
Đoàn Linh Hiên lúc này bĩu môi tỏ vẻ hiểu biết nói: “Hội đường chắc ngài cũng chẳng có hứng thú đến rồi, cái ngoài quan tâm chắc chỉ có Xuân Phong quán kia thôi!”
“Đúng vậy!” Liễu Thiên mỉm cười gật đầu, hắn không ngờ cung nữ này lại hiểu hắn không có hứng thú với những nơi như văn phòng hội đường của quan lại.
“Xuân Phong Quán là nơi tập hợp tất cả các dịch vụ ăn chơi ở Xuân Đô này. Ở đó gồm sòng bài, lầu xanh, tửu lầu, đấu trường, thương điếm, tư trai,…tất cả các loại dịch vụ đều có ở đó mà dịch vụ nào cũng là loại hạng nhất. Không biết đại nhân muốn đi đến đâu?”
Đoàn Linh Hiên giảng giải một hổi rồi lại hỏi ý tứ của Liễu Thiên để tiếp tục giới thiệu.
Liễu Thiên ngồi thần ra suy tư. “Ở đây đúng là cái gì cũng có a, nhưng mình cũng không hứng thú với mấy thứ này. Lầu xanh thì cũng thích thích nhưng có vẻ không hợp với lứa tuổi của mình. Sòng bài, thương điếm, tư trai thì không có tiền mà sài. Tửu lầu thì chắc sẽ đi cùng với Hứa đại ca, còn đấu trường!”
Nghĩ đến đây, hắn liền quay lại hỏi: “Thế đấu trường ở đây là cái gì vậy?”
“Đấu trường là nơi tổ chức các trận đấu và nhận cá cược. Những trận đấu có thể là người đánh với người hoặc người đánh với thú. Nói chung chỗ đó cũng chỉ là chỗ cho những người dân thường thưởng thức thôi, còn những người như ngài chắc không có hứng thú gì đâu.”
Đoàn Linh Hiên giải thích xong liền kéo người Liễu Thiên ý muốn hắn quay lại để nàng kỳ đằng trước.
Liễu Thiên quay lại liền nói: “Không cần xưng hô khách sáo như vậy nữa, dù sao ta cũng ít tuổi, ngươi cứ gọi ta là đại ca!”
“Tên này thật là gian xảo đã nói mình ít tuổi còn muốn người khác gọi là đại ca, nhưng không sao đằng nào cũng tốt hơn là gọi đại nhân gì đó!” Đoàn Hiên Linh thầm mắng nhưng vẫn đồng ý với cách xưng hô này của Liễu Thiên: “Thế tiểu nữ gọi ngài là đại ca vậy!”
Khi này, Đoàn Linh Hiên đang nói lại nhíu mày nhìn Liễu Thiên rồi lại hỏi: “Thế đại ca có thể bỏ tay xuống để tiểu muội trà cho không?”
Không biết từ lúc nào Liễu Thiên đã lấy tay ôm ngực mà nói chuyện.
“Èm! Èm! Để tiểu muội tắm cho có vẻ không ổn cho lắm!” Liễu Thiên gương mặt có chút ngại ngùng nhưng rất nhanh tỏ vẻ đại nghĩa nói rồi dật lấy miếng chà lưng vừa chà vừa phân phó:
“Muội ra ngoài chờ tý, ta tắm thế là xong rồi!”
Đoàn Linh Hiên nghe vậy liền thở dài lương lữ một chút nhưng cuối cùng thì cũng đành quay đi ra ngoài, nàng vừa đi vừa suy tính gì đó mà vẻ mặt bỗng trở lên nghịch ngợm lém lỉnh.
Đoàn Linh Hiên vừa ngồi một lúc bên ngoài thì thấy Liễu Thiên từ trong đi ra, hắn đã thay một bộ đồ mới mà Đoàn Linh Hiên vừa mang đến. Một bộ đồ màu đen, trang trí hoa văn trên viên khá tinh xảo, chất liệu vải cũng rất tốt, xem ra đây cũng là đồ tốt dành cho thượng khách.
Nhưng bộ đồ này cũng không phải là may cho hắn mà chỉ phát theo kích cỡ nên nhìn cũng không được vừa vặn cho lắm, nói chung là hơi rộng.
Mỗi người như Liễu Thiên đến đây mỗi ngày sẽ được phát một bộ quân áo. Liễu Thiên hôm nay được thay bộ này, mai sẽ được bộ khác, còn quần áo mặc rồi lại được cung nữ đem đi giặt. Quả nhiên được cung phụng sung sướng hơn người!
Lúc này, Liễu Thiên vừa đi ra Đoàn Linh Hiên liền tiến vào buồng thu quần áo cũ đi ra, nàng ra vẻ cung kính pha chút đùa cợt nói: “Tiểu muội cáo lui, hẹn gặp lại đại ca!”
“Từ đã, chúng ta nói chuyện chút đã!” Liễu Thiên liền chặn lại nói.
“Cái này thì không được! Tiểu muội không được phép ở lại đây quá lâu, hẹn đại ca ngày mai nha!” Đoàn Linh Hiên lắc đầu nói.
Liễu Thiên nghe vậy chỉ mỉm cười gật đầu mà không nói thêm gì mặc cho Đoàn Linh Hiên rời khỏi.
"Tiểu cô nương này có gì đó khá lạ!" Liễu Thiên đứng thần trong phòng lẩm bẩm.
…
Xuân Phong quán nằm ở phía đông Xuân Đô thành, nó có khuôn viện rộng hơn trăm mẫu, bên trong là những rất khu giải trí khác nhau, mỗi khu đều có những kiểu trang trí bài bố đặc thù thế nhưng các khu đều có một điểm chung đó là tất cả đều có rất nhiều dãy nhà đồ sộ, mặt tiền lộng lẫy đèn hoa, không khí tấp tập ngày đêm và lúc nào cũng có người qua kẻ lại.
Mà giữa các khu nhà lớn trong Xuân Phong Quán là những hoa viên, quảng trường rộng lớn xanh tươi về ban ngày nhưng lại lung linh về ban đêm. Nguyên nhân chính là những khu vực này tuy không cho xây nhà cửa chèn vào nhưng vì nhiều người thăm quan nên lại có rất nhiều hàng dịch vụ mọc lên. Mà các ngành nghề phục vụ này thì đủ cả từ ăn uống, thời trang, giải trí, làm đẹp, y học, tu luyện,… nói chung là đủ cả. Mà những cửa hàng này thì phục vụ cả ngày lẫn đêm nên nơi đây không chỗ nào vắng vẻ cả. Xuân Phong Quán so với Trung Dương thành có phần phồn thịnh tấp nập hơn.
Bây giờ trời đã tối hẳn, trên đường phố tại khu một khu ăn uống ở Xuân Phong Quán được thắp sáng bằng ánh đèn sáng rực đỏ vàng đủ sắc. Trên đường, người người đi lại, kẻ kẻ mua sắm, ai đấy cười cười nói nói tạo lên một bầu không khí nhộn nhịp vui tươi vô cùng.
Trên một con phố nhỏ nhiều người qua lại đang có bốn thanh niên nho sinh sánh vai mà đi.
“Các ngươi nói xem lần mở bảng khoa này khó hay dễ hơn lần trước?” Cả đám đang đi thì một nho sinh dáng người gầy gầy mở miệng hỏi đám đồng bạn.
“Ta thấy có phần khó hơn lần trước, mà ta nghe nói “bảng khoa” năm nay lại trùng với dịp “tuyển thư” của Kỳ Nhân các.” Một nho sinh khác với vẻ mặt thanh tú suy tư nói.
“Như vậy thì khó rồi, nghe nói những vị quản thư trong Kỳ Nhân Các ai đấy đều sống lâu hơn thường nên kiến thức cũng uyên thâm hơn các vị đại quan trong triều rất nhiều!” Một nho sinh mập mạp lo lắng.
“Có gì mà lo lắng! Chúng ta dù sao cũng làm hết sức rồi. Giám khảo khó thì khó chung, nếu yếu kém hơn ngươi thì ai chấm cũng vậy thôi!” Một nho sinh lớn tuổi với tròm râu dài đang đi ở giữa nghe vậy liền lắc lắc đầu tỏ vẻ không quan tâm nói.
“Tính huynh nói đúng! Dù sao cũng không thay đổi được gì. Chúng ta hôm nay ra đây để đi uống rượu. Tất cả hãy quên những thứ mệt mỏi đó đi mà làm một bữa cho sảng khoái!” Nho sinh gầy gầy lúc này gật đầu rồi lại tỏ hào sảng nói.
“Đúng vậy! Chúng ta đến Kinh Tiên lầu uống rượu!” Mấy người còn lại cũng không nói về vấn đề thi cử nữa mà hướng ánh mắt ra một tòa tháp cao vút đang lấp lánh trong trời đêm mà đi.
Bốn người qua nhiều con đường phồn hoa cuối cùng dừng lại ở một khu trung tâm của Xuân Phong quán. Trước mặt bốn người lúc này là một cái tháp cao không thấy đỉnh, xung quanh tòa tháp này là một khuôn viên nhiều công trình hợp lại thành một khu nhà lớn. Khu nhà này được một lớp tường cổ kính mỹ lệ bao quanh.
Trên lớp tường mặt tiền khu nhà dài hơn trăm mét này lại phân chia ra ba cái đại môn để khách nhân vào trong.
Mà cả ba đại môn này dù lớn dù nhỏ thì đều được trang trí rất tinh sảo và mỹ lệ. Lúc này, bốn người nho sinh đi đến đại môn nhỏ bên trái. Trên đại môn bên trái này có một biển hiệu có đúc ba chữ “Kinh Tiên lầu” bằng vàng nhìn long lanh bắt mắt vô cùng, hai bên đại môn lại là hai con thạch sư cao mấy mét dược đính Thạch đăng nhiều màu nhìn rất lộng lẫy. Cùng với đó là một dàn thiếu nữ chân dài ăn mặc thướt tha đứng hai bên đang tiếp đón khách nhân đi vào.
Đây mới chỉ là cửa phụ chứ nhìn sang cửa chính lớn như cổng thành kia thì không những có nữ tiếp tân mà còn nhiều nhóm người đứng xung quanh đánh đàn thủi sáo ca hát rộn ràng chào đón khách nhân. Không khí nơi đây phải nói là quá nhộn nhịp vui tươi khiến ai cũng muốn đi vào.
“Thôi khi nào đậu bảng thì chúng ta sẽ vào đó! Bây giờ cứ phải ăn bên này vậy!” Nho sinh râu dài nhìn đám đồng bạn ngơ ngác thì liền nói.
“Chúng ta vào thôi!”
Ba người nho sinh kia nghe vậy cũng biết bản thân không có cửa đi vào chính môn nên khi này nhìn nhau không hẹn mà cùng nói rồi bốn người đồng loạt bước lên những bậc thang tiến vào của bên trái của Kinh Tiên lầu.
Kinh Tiên lầu là một tửu lầu lớn nhất Xuân đô này. Nó có diện tích trên mười mẫu, với nhiều khu ăn uống, nghỉ ngơi và giải trí đi kèm. Nhìn chung lại thì Kinh Tiên lầu chia ra làm ba khu là Tiền sảnh, Trung đường và Hậu viện. Mỗi khu này lại được chia làm ba mảng gồm tả, chính, hữu. Như vậy tổng cộng nơi đây có chín khu chính.
Đằng trước ba khu thì từ chính môn đi vào khu giữa chính là một đại sảnh lớn dùng để tiếp khách. Hai phụ môn hai bên đều nối vào hai phòng ăn lớn giành cho những người bình thường có tiền tại vừa đủ. Ba khu phía sau là Hậu Viện thì đều là những dãy nhà san sát, có cao có thấp có, tất cả đều là những khu nhà nghỉ khách sạn giành cho đám khách nhân phương xa nghỉ ngơi. Cuối cùng là ở trung tâm Kinh Tiên lầu gồm ba mảng thì hai bên là khu giành cho nhân công trong lầu sinh hoạt và làm việc, đồng thời các phòng bếp nhà kho cũng được đặt ở hai khu này.
Còn lại trung tâm của Kinh Tiên lầu chính là Cửu Cửu Vân tháp cao vút trong mây kia. Tháp này gồm chín mươi chín tầng, tầng nào cũng xa hoa mỹ lệ vô cùng, những tầng trên cao nhiều lúc còn bị mây vờn quanh nhìn rất có phong phạm tiên cảnh.
Lại nói thì cái Cửu Cửu Vân tháp này chu vi cũng chỉ vài chục mét như lại cao đến hơn ba trăm mét. Nó như một cột trụ trọc trời giữa Xuân đô vậy. Nhiều nhà thầu xây dựng tài ba tại Xuân đô khi thấy công trình này thì đều lắc đầu ngán ngẩm rồi đưa ra phán đoán rằng Cửu Cửu Vân tháp này không phải thường nhân có thể xây dựng mà do một số vị dị giả mạnh mẽ xây lên và dùng trận pháp để gia cố nên qua nhiều năm mưa gió vẫn không bị hư hao gì.
Với luồng thông tin này đã làm nhiều người tin rằng cả cái Kinh Tiên lầu này chính do Kỳ Nhân Các kinh doanh nên rất ít người dám làm loạn ở đây, ngay cả quan lại trong triều đến những dị giả có tiếng cũng phải thành thành thật thật tuân theo quy củ của Kinh Tiền lầu này.
Lúc này, tại gian phòng chữ Nhân của tầng tám của tòa tháp, có hai người đang ngồi uống rượu. Trong đó một người là trung niên tầm ngoài bốn mươi, gương mặt chính trực, ánh mắt sắc bén có khí chất đại trượng phu. Một thiếu niên tầm mười năm mười sáu, nước da hơi ngăm đen, gương mặt gọn gàng, ngũ quan cân đối, ánh mắt sắc sảo có phần hơn người. Hai người này không ai khác chính là Hứa Vĩnh Thiên và Liễu Thiên.
Truyện khác cùng thể loại
166 chương
5 chương