Thiên Ý
Chương 14 : Hà minh, tằng nhất.
Kiểm tra một lượt, tổng cộng hắn có bốn bộ quần áo, hai bộ là ngoại trang đồng phục, hai bộ là đồ thông dùng dùng khi luyện tập.
Ngoại trang đồng phục kia là một bộ đồ mỏng, màu xanh pha trắng, ống tay có viền hoa văn xanh dương, đằng sau lưng có biểu tượng một cánh đào lớn bằng bàn tay, bên trong đó chia làm hai nửa. Phía trên có số mười hai, phía dưới có ghi một chữ Càn.
“Thế chi sáu thì biểu hiện qua cái gì nhì?”
Liễu Thiên nhìn qua một lượt nhưng vẫn không thấy chi sáu được ghi ở chỗ nào cả.
“Đây rồi!” Liễu Thiên mỉm cười nhìn vào ống tay áo bên trái.
Ở phía ống áo bên trái có một biểu tượng nữa, ở đó có một hình tròn, bên trong có ghi chi sáu. Thế là chỉ một cái áo thôi nhưng hắn chỉ cần mặc nên là sẽ được đánh số chia khu rõ ràng.
Liễu Thiên bỏ hai bộ ngoại trang xuống, hắn đánh giá hai bộ quần áo để luyện tập, đây là những dạng trang phục khá gọn gàng, mát mẻ và dễ vận động, đồng thời chất liệu cũng rất tốt, hắn không biết là vải lụa gì nhưng hắn khẳng định người thường khó mà mua được hai bộ đồ này.
Cuối cùng Liễu Thiên nhìn vào hai đôi giày đen phía dưới, chúng cũng khá gọn gàn và chắc chắn, đặc biệt là khi ướm thì nhìn rất vừa vặn như đi đặt may vậy.
Xem xét tư trang một lượt, Liễu Thiên nhìn lại lịch học thì bỗng cảm thấy hứng khởi với nơi này! Lúc này, hắn vui vẻ cầm đống đồ cất vào tủ sau đó liền mờ cuốn chỉ lang ra đọc
…
Nửa giờ sau, lúc này bên ngoài hành lang có tiếng nói chuyện ồn ào vọng vào nên Liễu Thiên liền vất cuốn sách đó xuống giường ròi đứng dậy đi ra ngoài.
Lúc này bên ngoài có khá đông những đệ tử đang đứng ở hành lang. Mọi người đang làm quen đồng thời bàn tán về những thứ mình biết.
Nhìn qua một lượt thì Liễu Thiên hình như vẫn là kẻ lớn tuổi nhất. Trước mặt Liễu Thiên có tổng cộng sáu người, trong đó có năm nam, một nữ. Nữ đệ tử kia tầm mười hai mười ba, ngoại hình bình thường, Liễu Thiên cũng không để ý cho lắm.
Quay sang mấy tên nam đệ tử thì tất cả cũng chỉ tầm mười hai mười ba tuổi, không có tên nào đặc biệt cả. Nhìn cách ăn mặc và tuổi tác thì biết những kẻ này đều có thân phận đệ tử gia tộc trực thuộc giống như Liễu Thiên.
Liễu Thiên lúc này liền tỏ ra thân thiện, hắn mỉm cười đi lại nói: “Xin chào! Ta là Liễu Thiên, rất hân hạnh được ở cùng mọi người!”
Cả đám kia thấy vậy đều đứng im không nói gì, một số người còn trực tiếp rời đi. Nhưng trong đó vẫn có một người trả lời Liễu Thiên.
“Hân hạnh! Ta là Hà Minh.” Một thiếu niên đứng gần nhất đáp, thiếu niên này có ngoài hình bình thường, gương mặt có phần non lớt cộng thêm chút hiền lành chất phát.
Liễu Thiên gật đầu đi ra hành lang đứng gần Hà Minh. Lúc này, hắn không biết nói gì nữa, hắn nhìn ra ngoài trời nói vu vơ: “Môi trường ở đây thật tốt!”
Hà Minh kia bề ngoài nhìn có vẻ non nớt nhưng tên này lại tỏ ra rất hiểu biết, hắn cũng nhìn ra ngoài trời rồi nói: “Một quốc tông chắc chắn phải tốt rồi. Chúng ta mới là ngoại môn đệ tử nên vẫn chưa thực sự được tông môn coi trọng. Nếu như được tông môn bồi dưỡng thì cuộc sống lúc đó mới gọi là xa hoa.”
Liễu Thiên nghe vậy liền tò mò hỏi: “Ngươi có biết tỷ lệ thành nội môn đệ tử của những người như chúng ta là bao nhiêu không?”
“Trước đây khi giới hạn tuổi là hai mươi thì tỷ lệ đó là chưa đến năm thành, giờ giới hạn tuổi là mười tám thì ta nghĩ không quá bốn thành.”
Hà Minh bình thản nói ra, hắn nói xong liền nhìn Liễu Thiên định nói gì nhưng lại thôi.
Liễu Thiên thấy vậy thì khẽ mỉm cười, hắn biết Hà Minh đang nghĩ đến tu vi và tuổi tác của mình. Nhưng hắn không lấy làm phiền lòng vì ở đây mọi người đều lấy thực lực làm đầu nên những ai tu luyện kém cỏi đều bị coi thường. Lại nói những kẻ như hắn thì gần như không có cửa vào nội môn nên tương lai sẽ chẳng đi đến đâu cả.
Lúc này, Liễu Thiên cười là vì đối phương tuy biết hắn kém cỏi nhưng không xa lánh hắn, không muốn nhắc đến nỗi khổ của hắn, còn có vẻ lo lắng cho hắn. Chỉ qua chút suy nghĩ đơn giản vậy thôi cũng làm cho hắn muốn kết giao với người này.
“Ta giờ mới Linh Cơ cảnh đệ nhị trọng, nói ra đúng là mọi người coi thường rồi. Nhưng ta vẫn tin mình có thể trở thành nội môn đệ tử.” Liễu Thiên khi này lại thoải mái nói ra tu vi cùng ý nghĩ và quyết tâm của mình.
Hà Minh nghe cũng gật đầu từ từ nói: “Tu luyện phụ thuộc vào nhiều yếu tố, không phải ai cũng có căn cơ tốt để tu luyện nhưng lại có những mặt khác bù vào, tương lai khó nói trước được. Theo ta thì mỗi người cứ cố gắng hết sức của mình là được, kết quả có thấp thì mọi người cũng không có quyền chê trách mình vì mình đã làm hết sức.”
“Ừm!” Liễu Thiên cũng gật đầu tán thành.
“Ta đây bắt đầu tu luyện từ năm sáu tuổi, đến nay đã được sáu năm nhưng cũng chỉ đạt Linh cơ cảnh đệ ngũ trọng. So với ngươi thì không hơn là bao.” Hà Minh khi này lại tỏ vẻ khiêm tốm nói tiếp.
“Haha! Chắc vậy không?” Liễu Thiên nghe vậy tỏ vẻ nghi hoặc cười lớn nói.
Hà Minh nghe Liễu Thiên hỏi vậy liền lắc đầu không có trả lời mà lại nói tiếp: “Tư chất không tính là gì! Ngươi cứ cố gắng là được.”
Liễu Thiên cũng chỉ gật đầu, hắn biết Hà Minh này chắc chắn đã trải qua một tuổi thơ không tầm thường. Dựa vào cách đối nhân xử thể, cách ứng xử cùng những nhìn nhận về cuộc sống cũng biết Hà Minh là một người từng trải. Còn về việc tu luyện từ năm sáu tuổi đến giờ mới đạt Linh Cơ cảnh đệ ngũ trọng thì theo Liễu Thiên thì thiếu niên này cũng có một nguyên nhân nào đó đặc biệt hoặc là tên này đang bịp mình.
Theo như Liễu Thiên biết thi độ tuổi từ sáu đến tám tuổi tuy có thể bắt đầu tu luyện nhưng giai đoạn này không tính là gì cả. Ở độ tuổi này mỗi hài tử đều chỉ làm bước đầu tiên là làm quen với linh khí trong thiên địa mà thôi. Rất ít trường hợp tu luyện được ở độ tuổi này.
Đến khi đủ tám tuổi cơ thể mới phát triển nộ tuyến kinh mạch rõ ràng, lúc đó mới xuất hiện căn cơ đan điền và cơ thể mới hấp thụ được linh khí. Khi đó mới chính thức bắt đầu tu luyện.
Liễu Thiên lại thầm suy tính, theo như Hà Minh nói thì hắn mất năm năm mới đạt Linh cơ đệ ngũ trọng. Mà mỗi cảnh giới thì tầng sau đều khó tiến giai hơn tầng trước. Như vậy tên này dù sao cũng đạt đệ nhị trọng từ một hai năm về trước rồi!
Nghĩ đến đây Liễu Thiên liền hỏi: “Năm trước ngươi có đại sự gì à?”
“Tại sao lại hỏi thế?” Hà Linh ngạc nhiên hỏi lại.
“Thì cứ trả lời đi đã!” Liễu Thiên lại nói.
Hà Minh lắc đầu nói: “Không! Ta năm trước vẫn ở nhà với phụ mẫu không có gì đặc biệt!”
Liễu Thiên nghe vậy thì cười nói: “Như vậy thì sao ngươi không gia nhập tông môn sớm hơn. Đừng nói một năm trước ngươi vẫn chưa đạt đến Linh cơ cảnh đệ nhị trọng. Nếu đúng vậy thì ngươi quả thật là một đại nhân tài a!”
Theo Liễu Thiên biết thì tất cả mọi người một bắt đầu tu luyện cao hơn thì đều phải gia nhập tông môn để rèn luyện. Mà khi một người đủ điều kiện gia nhập thì chắc chắn không chậm chễ. Mà tông môn thu nạp đệ tử một năm một lần, lần trước còn chưa đủ điều kiện mà lần này đã thừa vài cảnh giới thì người đó chắc chắn không phải dạng vừa.
Hà Minh gật đầu nhìn Liễu Thiên bằng ánh mắt tán thưởng nói: “Ngươi quả nhiên suy nghĩ thông minh. Nói thật ta tu luyện cũng không tính nhanh gì, chỉ là có chút vướng bận nên năm nay mới đến đây học tập!”
Hà Minh nghĩ đến đây lại nhíu mày tỏ vẻ khó hiểu hỏi: “Ta không hiểu theo cách ăn nói thì ta đoán tư chất ngươi cũng không đến nỗi nào, tại sao có thể lại tu luyện chậm như vậy?”
Hà Minh nói xong lại lắc đầu phụ định trước: “Không thể có chuyện ngươi không hiểu cách tu luyện được?”
“Ta trước đây ham chơi không tập trung vào tu luyện, mới đây khi đến Kỳ Nhân các ta mới biết mình cần phải tu luyện thật nhanh.” Liễu Thiên tỏ vẻ thành thật giải thích.
“Nói vậy còn nghe được! Vậy từ sau chúng ta là bạn rồi! Cả hai cùng cố gắng!” Hà Minh gật đầu vui vẻ nói.
“Ừ! Nhất định phải cùng đi chơi nữa!” Liễu Thiên cũng gật đầu cười nói.
Hai người đứng nói chuyện một hồi thì trời cũng tối dần.
Lúc này, Hà Minh quay qua hỏi Liễu Thiên: “Ngươi đói chưa, chúng ta đi ăn cơm?”
“Đi! Ta cũng đói rồi!” Liễu Thiên hưng phấn nói, mà cứ nhắc đến ăn là hắn luôn hưng phấn!
Hai người khóa cửa phòng lại rồi cùng nhau đi ăn tối.
Lúc này trời cũng gần tối rồi nên mấy người đệ tử khác trong chi cũng bắt đầu đi ăn tối. Tất cả đều tủ tập đi xuống cầu thang tạo thành không khí vui nhộn.
“Nhường đường! Nhường đường nào!” Lúc này, một tên thiếu niên tầm mười năm mười sáu có dáng người cao cao đang mang theo một đống hành lí đứng dưới cầu thang kêu lớn.
“Á đây rồi! Cuối cùng thì cũng có một tên tầm tuổi mình!” Liễu Thiên nhìn thấy gương mặt thiếu niên kia thì vui sướng trong lòng, hắn có cảm giác như tìm được người thân vậy.
Lúc này, tên kia vừa xin đường vừa rẽ đám người đi lên.
Tên kia lệnh khệnh đi lên, hắn vừa đi lên đến tầng hai thì liền quay lại hỏi: “Mọi người đi ăn tối đó hả?”
Giống như Liễu Thiên lúc trước, không ai trả lời tên này.
Mọi người tiếp tục đi xuống, chỉ có hai người Liễu Thiên là dừng lại, Liễu Thiên nhìn kỹ tên kia một lượt.
Tên này quả nhiên lớn tuổi, gương mặt không có gì đặc biệt lắm nhưng nhìn kỹ thì có điểm láu cá tinh nghịch. Mà không cần gương mặt mà chỉ nhìn qua người cũng đoán được tên này là một kẻ thích nghịch ngợm sáng chế gì đó vì những thứ hắn mang theo đều là những thứ đồ vớ vẩn linh tinh mà người ngoài nhìn vào không biết đó là cái gì, có công dụng gì?
Nhìn qua tên này một lượt, Liễu Thiên hỏi: “Ngươi là người ở phòng hai mươi?”
Tên kia gật đầu, hắn để đống đồ xuống rồi nói: “Đi ăn cơm hả, chúng ta đi chung đi.”
Tên này nói xong liền đi ra chỗ hai người Liễu Thiên như muốn đi cùng hai người.
“Đống đồ đó chặn cả cái nối đi như vậy chắc lúc ngươi về đã bị người khác dọn đi rồi. Ngươi cất đồ đi, chúng ta có thể đợi!”
Hà Minh giơ tay chặn lại rồi chỉ vào đống đồ lớn giữa hành lang nói.
Rất nhanh tên kia gật đầu mạnh một cái rồi quay người khoác đống đồ lên theo hành lang chạy đi. Tên đó chạy đến đâu thì tiếng leng keng đến đó.
Tiếng leng keng đã hết, tên kia từ cuối hành lang chạy lại đi đến gần hai người Liễu Thiên.
“Ta là Tằng Mao! Hai ngươi tên gì?” Tên kia vừa đi đến thì liền giới thiệu rồi lại hỏi hai người Liễu Thiên.
“Liễu Thiên!”
“Hà Minh!”
Cả hai người cùng đáp.
Tằng Mao nghe vậy nhíu mày hỏi: “Các ngươi không thấy tên của ta buồn cười sao?”
“Tên cũng chỉ là thứ để gọi, con người mới quan trọng!” Hà Minh lắc đầu rồi dùng vẻ mặt không chút biểu tình nói.
Liễu Thiên cũng chỉ gật đầu mà không nói gì vì những gì Hà Minh nói cũng rất hợp với suy nghĩ của hắn. Tên tuy quan trọng nhưng con người mang tên chứ tên không mang con người. Danh xưng có hay có dở, người có tốt có xấu, tên tuổi của một người không thể nói lên con người đó được! Nhưng nói thật thì tên của tên này nghe cũng khá buồn cười!
Khi này, Tằng Mao cười hà hà nói: “Tằng Mao là tên khi mẫu thân của ta hay gọi, tên thật của ta là Tằng Nhất!”
“Haha! Haha!”
Nghe đến đây thì bất trợt cả hai người Liễu Thiên đều bật cười.
Liễu Thiên vừa cười vừa nói: “Nhất Mao! Haha! Mẹ ngươi thật biết cách đặt nhũ danh.”
Tằng Nhất lúc này cũng cười rồi lại nói: “Khi ta mới ra đời trên đầu chỉ có một sợi tóc nên phụ thân định đặt tên ta là Nhất Mao. Nhưng mẫu thân lại sợ ta mặc cảm vì cái tên nên đã đổi lại nên tên ta là Tằng Nhất. Nhưng từ nhỏ đến lớn song thân của ta đều gọi ta là Mao nhi.”
Cả hai người Liễu Thiên đang cười thì dần im lặng! Lúc này, cả hai đều cảm thấy được Tằng Nhất rất đáng được kính trọng.
Bọn hắn không ngờ Tằng Nhất ngay lần đầu gặp đã đem mấy truyện này ra kể cho mình nghe. Đây không phải là hành động dại dột mà là hành động thẳng thắn, không hề ngại ngùng về quá khứ, không sợ người khác biết những thứ không hay của mình.
Lúc này Tằng Nhất lại nói: “Khi bình thường ta giới thiệu tên mình ra thì mọi người đều sẽ cười rồi chê bai đủ kiểu. Nhưng ta lại không chê, tên do phụ mẫu đặt cho, dù tên là gì thì mình vẫn là mình, vẫn là con của họ, tên gì ta cũng thấy hay cả. Mà bình thường những kẻ chê tên của ta không thể biết sự tích cái tên này, hai người tính ra may mắn đó!”
Liễu Thiên gật đầu rồi mỉm cười nói: “Xem ra trời định chúng ta sẽ là bạn của nhau rồi!”
"Đúng!" Hai tên kia cũng gật đầu nói.
Thế là cả ba cùng đi xuống cầu thang tiến về phía phòng ăn Tân quán.
Trong mỗi cung có bốn khu chính. Trong đó hai chỗ giành cho đám đệ tử sinh hoạt và tu luyện là Tân Quán và Thường Quán, hai chỗ khác là chỗ giành cho trưởng lão, chấp sự và quản sự nghỉ ngơi. Căn cứ theo đó cũng có bốn phòng ăn lớn cho bốn khu đó.
Theo sơ đồ thì phòng ăn Tân Quán nằm cạnh dãy nhà của “chi” một, một mặt kia của phòng ăn chính là một cái hồ nhỏ.
Phòng ăn Tân quán nằm cạnh chi một, đây là một khu nhà lớn gồm ba dãy nhà tạo thành hình chữ “U”. Đáy chữ “U” kia chính là nơi nấu nướng và sắp xếp đồ ăn của các trù sư. Hai dãy hai bên là nơi để các ngoại môn đệ tử trong “cung” ăn uống.
Lúc này, ba người Liễu Thiên đứng ở cửa vào của phòng ăn, Hà Minh liền hỏi: “Bên nào đây?”
“Bên trái đi! Bên đó ăn cơm còn ngắm cảnh được, bên phải là cả tòa nhà chi một chán chết!” Tằng Nhất nói xong liền cất bước đi sang bên trái.
Dãy nhà bên trái của phòng ăn cũng như dãy bên phải đều được xây dựng theo kiểu hành lang kéo dài mà chiều rộng của hành lang này cũng phải đến mười lăm mét. Trong dãy nhà ăn bên trái này c bốn hàng bàn chia làm hai bên tạo thành một nối đi ở giữa. Đặc biệt là ở đây không được xây bằng tường mà là một hệt thống cột chống và lan can bao quanh. Đứng bên trong đây có thể nhìn ra ngoài, bền ngoài có thể nhìn vào trong. Vì vậy mà dãy nhà tuy không cao chỉ tầm hơn bốn mét nhưng lại tạo lên một không gian ăn uống rất thoáng đãng.
Lại nói thì ở cấp độ đệ tử ngoại môn thì không có phòng ăn kín đáo riêng tư, ít nhất phải thành nội môn đệ tử thì phòng ăn mới có một số phòng kín đáo. Nhưng đây cũng là hợp lí vì kín đáo đối với đám tân đệ tử là không cần thiết, họ cũng không có gì phải cần kín đáo, ở độ tuổi của đám đệ tử thì lại muốn càng đông vui càng tốt.
Theo dãy bên trái đi vào, cả ba người đi dọc theo hành lang nhỏ giữa mấy dãy bàn. Mà lúc này, ở đây cũng có mấy chục đệ tử cả nam cả nữ đang ngồi ăn uống.
Không khí ăn uống khá trầm tĩnh, chỉ có tiếng va chạm bát đũa không hề có tiếng nói chuyện. Chắc là do mới gặp mặt lên rất ít tiếng nói chuyện, mọi người chỉ tập trung vào ăn uống cho xong mà thôi.
Cả ba người đi hết dãy nhà này đến chỗ lấy đồ ăn thì bắt đầu liếc qua liếc lại chọn món.
Kỳ Nhân các là một quốc tông, những người vào đây đa phần đều có trợ cấp gia tộc nộp vào rất lớn nên ăn uống là việc khá đơn giản và không đáng nhắc đến. Vì vậy đồ ăn ở đây cũng rất đa dạng và ngon miệng. Nhưng vì tính tiết kiệm nên mỗi đệ tử lấy đồ ăn cũng chỉ trong định mức mà thôi. Định mức này sẽ phụ thuộc vào sự quyết định của mỗi trù sư ở mỗi phòng ăn. Ăn uống chắc chắn là thỏa mái nhưng không có nghĩa là thích lấy bằng nào thì lấy để rồi phung phí.
Mỗi người đều lấy xong đồ ăn của mình, ba người bê ba khay đi ra một cái bàn cạnh phía hồ ngồi xuống.
Không cần nói gì cả ba bắt đầu bữa tối của mình.
Ăn được một lúc thì Liễu Thiên mới ngẩng đầu lên nói: “Thức ăn ở đây thật ngon a! Tiếc là ta ăn yếu quá, nhìn thì thèm nhưng không ăn được nữa!”
“Có thế mà người cũng kêu! Cứ là như cả đời chỉ còn một bữa ăn vậy!”
Hà Minh ngồm ngoàm nói.
Bên cạnh, Tằng Nhất đang ăn như hổ đói thì bỗng nhiên dừng lại, hắn thất thần nhìn về phía đằng sau Liễu Thiên. Điều này khiến cả hai người Liễu Thiên cũng phải ngoảnh đầu nhìn lại.
Truyện khác cùng thể loại
120 chương
81 chương
87 chương
57 chương
501 chương
8 chương
171 chương