Thiên xuân mộng 2
Chương 8 : ngày đầu năm mới. . .
Tuyệt phẩm tiên hiệp - Đạo QuânChương 8: Ngày đầu năm mới. . .
Tôi tắm rửa, thay quần áo mới. Tôi mặc chiếc áo dài gấm cách tân form suông vàng cùng chiếc quần ống rộng trắng. Thường thì những ngày đầu năm mới, tâm trạng tôi rất háo hức nhưng hôm nay lại có một nỗi lo lắng bất an, tôi nên đặt tên cho nó là “nỗi sợ khi gặp mặt thầy” nhỉ? Tối hôm qua tôi từ chối thẳng thừng như vậy nhưng thầy vẫn mặt dày mày dạng tuyên bố sẽ theo đuổi tôi từ đầu. Vậy mà... ai đã từng nói sẽ biến mất theo yêu cầu của tôi chứ? Dối trá! Nhưng hình như tôi không có yêu cầu thầy biến mất nhỉ? Thôi bỏ đi bỏ đi, ngày đầu năm mới mà suy nghĩ vớ vẩn cái gì vậy hả Tú Anh? Tôi lắc đầu hai cái, chải tóc rồi ra khỏi phòng.
Mọi người đã có mặt đông đủ, ba tôi do chưa đi lại được nên nằm trên giường, còn mẹ tôi thì ngồi trên chiếc bàn gỗ. Anh Quân, thầy, Gia Bảo đứng khoanh tay xếp hàng chờ lì xì. Tôi cũng nhanh chân chạy đến đứng sau lưng bé Bảo. Khi thấy thầy đứng đó, tôi cũng hơi e ngại nhưng thầy lại mỉm cười với tôi khiến tôi cảm thấy khó xử nên tốt nhất đứng sau lưng thầy thì sẽ không phải thấy vẻ mặt đó.
- Nhân dịp năm mới, Duy Quân chúc ba mẹ khoẻ mạnh, sống lâu trăm tuổi, gia đình chúng ta sẽ hạnh phúc như thế này, mỗi năm sẽ lại đoàn tụ cùng nhau...- Anh Quân nói chưa dứt lời liền bị mẹ tôi chen ngang, mắng yêu:
- Coi con kìa, có phải đọc bài báo cáo bệnh án bệnh nhân đâu mà bài bản thế?
- Suýt nữa thì con quên, mẹ đó, mẹ sẽ trẻ mãi không già càng ngày càng trẻ đẹp, Tú Anh rồi sẽ trông giống chị gái của mẹ!- Anh quay đầu lại chọc ghẹo tôi. Tôi khịt mũi:
- Này này này, mồng 1 Tết em không “đại khai sát giới” nên anh may mắn đấy!
- Muốn mẹ làm bạch cốt tinh sao? Đây, tiền lì xì của con. Tuổi mới thành công như mong đợi nhé, con trai của mẹ càng lớn càng đẹp trai đó!- Mẹ tôi cười hạnh phúc, vuốt tóc Duy Quân. Tôi mỉm cười, chẳng hiểu sao trong lòng bình yên đến lạ, tôi rất mến người anh trai không cùng dòng máu này...
Anh Quân cúi người ôm mẹ tôi thật chặt:
- Con yêu mẹ! Và cả ba nữa!- Anh nói. Tôi thấy sóng mũi cay cay, thật ra, ba mẹ tôi thương ba anh em rất đồng đều, tôi cũng không biết lí do vì sao ba mẹ tôi có thể đong đếm đều đến vậy!
- Mẹ yêu con, làm việc nhiều nhưng cũng phải chú ý đến sức khoẻ của con nhé. Rãnh thì nên về quê thăm ba mẹ nhiều hơn.- Mẹ nói. Anh Quân buông tay ra, cho bao lì xì vào túi:
- Đại gia năm nay sẽ lì xì cho con bao nhiêu đây?
- Mẹ là đại gia “tình cảm” đấy nhé! Mẹ cho con chưa nhiều sao?- Mẹ tôi bông đùa. Tôi bất giác mỉm cười, đúng vậy, mẹ rất giàu có về mặt tình cảm đấy.
- Xong chưa vậy? Con còn phải chúc Tết hàng xóm nữa mẹ à!- Gia Bảo rú lên vì thằng nhóc thấy mấy đứa trẻ trong xóm đang lấp ló ngoài cửa vẫy tay với nó. Tôi nắm áo nó giật lên:
- Không đợi được thì có thể không lấy lì xì!
- Ôi, buông em ra!- Nó lắc lắc mình. Tôi buông tay. Nó chen hàng chạy lên trước thầy, chúc vội vàng:
- Chúc ba mẹ làm ăn phát tài, vạn sự như ý, tỉ sự như mơ, tiền vô như nước, tiền ra như rùa. Con yêu ba mẹ nhiều lắmmmmm!- Nó hôn chụt lên má mẹ tôi rồi giật lấy tờ lì xì trên tay mẹ, chẳng để mẹ tôi kịp ú ớ gì nó đã chạy ra ngoài với mấy đứa bạn. Còn lại tôi đứng cạnh thành, quả thực có chút áp lực, còn có chút mơ hồ.
- Năm mới, con chúc hai bác mạnh khoẻ, phát tài, hạnh phúc, vạn sự như ý ạ!- Thầy tươi tỉnh chúc, giọng nói trầm ấm như lúc thầy tuyên bố sẽ theo đuổi tôi lại từ đầu vậy! Ối, tôi đang nghĩ đến chuyện gì thế này? Tôi vỗ vỗ mặt mình mấy cái. Anh Quân nhìn tôi:
- Sao thế Tú Anh?
- Ồ... em hơi buồn ngủ nên vỗ mặt cho tỉnh táo!- Tôi cười giã lã. Mẹ tôi đưa cho thầy chiếc bao lì xì màu đỏ:
- Cảm ơn con đã giúp đỡ Tú Anh và Duy Quân, hai bác xem con cũng như người trong nhà vậy...
- Úi!- Tôi cắn phải lưỡi mình hét lên. Thầy xoay đầu lại nhìn, tôi liền trợn mắt lên trăn trối. Mẹ hỏi tôi:
- Con sao vậy?
- Con cắn phải lưỡi!- Tôi thành thật thú nhận, vừa quê độ vừa đau đớn liếm liếm chiếc lưỡi trong miệng mình.
- Có chuyện gì ư?- Thầy khó hiểu hỏi tôi. Tôi đứng im, hai chân dang rộng bằng vai, hai tay áp sát vào thân người lắc đầu như dại.
Thầy cầm lấy lì xì cho vào ví một cách thận trọng, nâng niu. Tôi biết trong bao lì xì không có bao nhiêu nhưng thầy lại quý trọng nó như thế, thầy có vẻ gì đó khác lắm. Thầy bây giờ chính là chàng thư sinh sơ mi trắng 6 năm về trước mà tôi đem lòng mến mộ. Nụ cười trên khoé môi thầy làm tôi sống lại những ngày mộng mơ thuở học sinh. Thầy của 6 năm về trước là một người lễ phép, hoà nhã, thích giúp đỡ người khác. Cách thầy cầm bao lì xì cho vào ví cũng giống cách thầy món quà chia tay mà tôi tặng. Một chút hụt hẫng dâng trào trong tim mình. Tôi thở dài, vô thức đặt tay lên tim. Thầy rời khỏi vị trí, tôi mới ngẩng đầu lên nhìn mẹ mình. Tôi phụt cười với mẹ:
- Năm mới, mong mẹ bớt càm ràm về con. Con gái đã 23 tuổi, đã biết lo cho mình. Con hy vọng ra đường người mọi người sẽ nói mẹ là chị con chứ không phải em gái như anh Quân chúc ban nãy.- Mẹ gõ lên trán tôi:
- Con chúc Tết vậy à? Con gái con lứa...
- Mẹ là đại gia rồi, cần gì mấy lời chúc vô nghĩa đó nữa. Ba mẹ sẽ sống quãng thời gian còn lại như là đại gia! OK không?- Tôi choàng tay câu cổ mẹ. Mẹ liếc tôi:
- Không có lì xì đâu nhé!
- Mẹ thiên vị, con đã thành tâm vậy rồi mà... Ba à~~~!- Tôi mè nheo gọi ba. Ba tôi nằm bên giường lên tiếng:
- Con gái của ba mẹ đẹp nhất, tài giỏi nhất, lì xì của con là nhiều nhất!
- Mẹ thấy chưa?- Tôi giật lấy tờ lì xì của mẹ cười tít mắt. Mẹ tôi cũng ôm lấy vai tôi:
- Năm nay mẹ hy vọng con không phải làm quá nhiều việc để kiếm tiền... con chỉ cần sống thoải mái, hạnh phúc là được.
Nụ cười trên môi tôi đông cứng lại. Thầy và anh Quân nhìn tôi. Tôi phì cười:
- Mẹ lo xa quá rồi, chẳng phải con mẹ luôn đạt xuất sắc ư?- Nhưng đôi mắt tôi lại rưng rưng. Anh Quân vịn vai tôi:
- Chuyện tiền bạc thì có anh lo rồi, em không cần đặt nặng vấn đề này đâu!
Thầy nhìn tôi trầm ngâm. Chắc thầy đã biết lí do tôi hay cúp học rồi, chắc thầy cũng đang cảm thông cho tôi lắm. Tôi nén nước mắt vào trong, hít một hơi thật sâu, tươi cười:
- Con lớn rồi, con biết rồi mà!
Lúc sau, tôi đi ra ngoài cửa cho thoáng, nhanh tay gọi cho Tuyết San chúc mừng năm mới.
- Tuyết San à, happy new year!
- Tú Anh, HAPPY NEW YEAR, tuổi mới xinh đẹp, giàu có!- Cô bạn nói như hét vào loa điện thoại, vui vẻ hưng phấn đến thế ư? Tôi bịt tai trái lại nói:
- Cậu đang ở đâu thế?
- Ở quê chứ đâu? Tớ đi chơi nhé! Tạm biệt!
Nói xong Tuyết San liền cúp máy không kịp để tôi tạm biệt. Tôi buông điện thoại thở dài một hơi. Đúng lúc thầy cho tay vào túi quần đi ra nhìn tôi:
- Tú Anh?
- Huh?- Tôi trợn mắt giật nảy người. Thầy ngoắc tôi lại:
- Chúc đi rồi thầy lì xì cho em!
Tôi thận trọng nhìn thầy từ đầu đến chân. Thầy thân thiện như thế làm gì? Tôi không quen tí nào. Biết đâu phút trước còn thân thiện là thế phút sau biến thành kẻ đáng ghét thì sao? Tôi hỏi:
- Không kèm theo yêu cầu gì nữa chứ?
Thầy cười tươi lắc đầu. Tôi chép miệng gật đầu:
- Năm mới chúc thầy sớm có người yêu...
Là vạ miệng. Đêm qua chuyện tôi từ chối thầy nó cứ chạy lòng vòng trong não nên tôi vô thức tuôn ra câu đó. Tôi biết mình sai rồi, sai rồi. Vẻ mặt của thầy đang bình thản như nước hồ thu thì bị đóng băng như tảng băng ở Bắc Cực. Tôi đưa tay lên che miệng mình, nuốt nước bọt một cái. Thầy cười khẩy tôi:
- Cảm ơn em nhé! Thầy độc thân 6 năm qua là vì ai?
Tôi nín thở đưa mắt nhìn xung quanh rồi lại nhìn xuống mũi giày đang chùi chùi xuống đất. Tôi lấy hết can đảm ngẩng đầu lên, cười thật tươi:
- Chúc thầy làm ăn phát đạt, vạn sự như ý, sức khoẻ dồi dào...
- Chúc câu đầu tiên là đủ lấy được bao lì xì nặng nặng rồi.- Thầy tỉnh bơ chen ngang câu chúc muôn thuở của người dân Việt Nam đang được lưu truyền từ miệng tôi. Tôi đực nước làm tới, chúc một cách hàm hồ:
- Sớm có vợ, sớm sanh quý tử.
- Con trai hay con gái gì cũng được!
- Vậy con gái đi, sẽ xinh xắn hơn.
- Con gái hay con trai gì cũng được!
- Vậy con trai thì sẽ nối dỗi tông đường.
-!!!
Tôi nghe tiếng ếch kêu râm rang quanh đây, kì lạ thật, là buổi sáng mà. Tôi cười như mếu đưa tay ra xin tiền lì xì:
- Em xin ạ!
- Ừm...- Thầy nhướn mày rồi đưa tiền cho tôi. Có vẻ nặng đấy, nặng đấy. Tôi cười với thầy một cái nữa rồi co chân chạy ra bờ sông xem tiền mừng tuổi nặng như thế này là bao nhiêu.
Lúc tôi hồ hởi nhất cũng là lúc tôi thất vọng nhất. Ừmmm, không có tiền mừng? WTF? Thầy đùa với tôi à? Đùaaaaa! Uổng công tôi chúc thành tâm thành ý như vậy mà. Tôi bực tức đổ xấp giấy trong bao lì xì ra...
Một loạt hình ảnh đã nhoè cũ rơi ra. Tôi bàng hoàng nhìn đống ảnh trên bãi cỏ xanh. Như từ cõi xa xăm vọng về, lòng tôi nao nao kì lạ. Tôi cầm tấm ảnh đầu tiên lên, một tấm ảnh phủ đầy sự cô đơn trống trải. Một tách cà phê nóng đặt bên ô cửa sổ đầy tuyết. Tôi nhìn ra sau tấm ảnh, một dòng chữ biết bằng bút mực bơm đã nhoè đi đôi chút, xung quanh còn bị xù xù lông lên. “Ở đây cái gì cũng có, chỉ là không có em. Nhớ em, Tú Anh của anh!”
Nếu là tụi con gái mới lớn sẽ sung sướng đến chết nhưng tôi đã đi qua cái dốc bên kia của cuộc đời, như Chí Phèo vậy đó, nên tôi chỉ thấy sởn da gà da vịt mà thôi. Tôi đặt tấm ảnh đó xuống. Cầm tấm ảnh của tôi mặc áo dài trắng, nở nụ cười thật tươi lên em. Lúc trước tôi cũng xinh xắn thật đấy, 6 năm rồi tôi vẫn chẳng già đi tí nào. Tôi xem sau lưng bức ảnh, có một dòng chữ:” Em cười đẹp lắm.” Lúc này tôi mới bật cười, lâu rồi tôi chưa cho phép mình cười thoải mái như trong bức ảnh. Chỉ khi về với gia đình, tôi mới có thể thoải mái như thế thôi.
Một bức ảnh selfie của tôi và thầy. Cả hai đứng khá xa nhau, tôi nép qua một bên thật bẽn lẽn. Nụ cười của thầy lúc đó sao có thể đẹp đến vậy chứ? Tôi vô thức đưa ngón tay cái sờ vào mặt thầy rồi rụt lại. Phía sau có dòng chữ:” Tấm ảnh đầu tiên của hai chúng ta, anh hy vọng rồi sẽ có nhiều tấm ảnh khác nữa.”
Tấm ảnh đầu tiên cũng sẽ là tấm ảnh cuối cùng đó thầy giáo ạ! Tôi lắc đầu rồi nhét nó lại vào trong bao lì xì. Tấm ảnh cuối cùng, là bức ảnh tôi đang phục vụ cà phê cho khách. Tôi khựng lại, thầy chụp nó khi nào mà tôi không biết nhỉ? Phải thu phí chụp lén! Tôi giở ra sau bức ảnh, đọc:” Cuối cùng thì anh cũng gặp được em rồi!”
Tôi ừmmmm một hơi thật dài rồi giở tấm ảnh xuống, đột nhiên hình ảnh của thầy hiện ra trước mắt không thể chân thực hơn.
- Ôi trời, ôi trời, ôi trời...- Tôi giật mình đặt tay lên ngực mình trợn mắt. Hừmmm.- Giật cả mình!- Tôi chu môi. Thầy đi đến cạnh tôi ngồi xuống:
- Thầy hết tiền để lì xì cho em rồi. Xin lỗi nhé!
- Thầy không có đến 20 nghìn, 50 nghìn ư?- Đồ keo kiệt. Tôi hừ lạnh. Thầy gật gật đầu. Keo kiệt đến thế là cùng? Chuyện gì vậy? Theo đuổi con gái mà như vậy ư?
- Ờ...- Tôi ờ một tiếng dằn mặt rõ to. Thầy vẫn mặt dày vui vẻ nói với tôi:
- Thầy đã giữ những tấm ảnh này rất lâu rồi đấy!
Tôi nhìn thầy im lặng. Thầy nói tiếp:
- Em vô tâm thật đấy, chỉ vì em nói sau này gả cho thầy nên thầy mới độc thân tận 6 năm trời. Thầy nên làm gì tiếp đây? Có phải thầy tin người quá không?
Bốn mắt giao nhau. Tôi ngồi thẳng lưng, môi mím lại nhìn vào đôi mắt thầy. Đôi mắt thầy vẫn trầm tĩnh như thế nhưng khiến tôi không tài nào tịnh tâm được. Tim tôi đang đánh lô tô trong lòng ngực, cờ ra có mấy mà lộn xộn thế này! Tôi hít một hơi lấy bình tĩnh nhưng tim càng lúc càng đập nhanh hơn. Thầy cười:
- Thôi bỏ đi!
“Bựt” Tiếng dây chằng tim tôi bị đứt ra đó. Tôi bị trọng thương rồi. Tôi cười cứng ngắc:
- Bông đùa vậy mà thầy cũng tin ư?
- Hả?- Thầy có vẻ ngạc nhiên nhướn mày hỏi lại. Rồi lại tự cười mình.- Đúng là... em xinh đẹp thế này, 6 năm qua cũng không ít người theo đuổi, sao có thể nhớ lời hứa một đời một kiếp yêu một người chứ. Đáng lí ra thầy nên yêu thêm vài cô nào đó...
- NÀY!- Tôi quát lên cắt ngang mấy câu quở trách tôi bội bạc, tham phú phụ bần. Lúc đó là tôi suy nghĩ không thấu đáo, tôi không nên viết tờ giấy: “Sau này, không gả cho anh thì em không gả cho ai hết!” Tôi vỗ trán mình một cái bốp. Thầy tỏ vẻ buồn bã đứng dậy bỏ đi. Nhà kế bên ai bật bản nhạc:” Biết thế ngày xưa tôi đừng tin, chớ nên vội tin vào lời thề. Lời yêu đâu bằng câu thuỷ chung sống trọn đời nhau...”
- TẮT NHẠC!- Tôi gào lên trong vô vọng.
Truyện khác cùng thể loại
391 chương
21 chương
40 chương
10 chương
222 chương