Thiên Vu
Chương 821
Thế nhưng, linh hồn đi ra từ núi Táng Cổ cũng không chỉ có một mình Nghịch Lang Gia, trừ hắn ra còn có một đám thiên kiêu trước đó bị Trần Lạc chém giết như Đường Tuấn, Vân Phi Dương, Phương Thiếu Khanh đều dồn dập đi ra từ bên trong núi Táng Cổ, không ai ngoại lệ, đều là trạng thái linh hồn, có tới hơn mười vị, những vị thiên kiêu hai đời mười năm bị chết đi dĩ nhiên đều ở nơi này, sắc mặt ai nấy đều lo sợ tái mét, nhìn chung quanh, như ẩn như hiện, phảng phất như bất cứ lú nào cũng có thể tán loạn.
Nhìn những linh hồn này, mọi người không khỏi tiếc hận thay cho bọn hắn, những người này có người nào không từng là hạng thiên kiêu tài năng xuất chúng, tiền đồ có thể nói là vô cùng sáng lạn, không tới bao nhiêu năm sợ là đều trở thành những đại tong sư ngạo thị quần hùng, nhưng bọn hắn hết lần này tới lần khác tự cao vô địch, nhất định phải đi trêu chọc Lạc gia kia, kết quả là, từng người từng người hiệ chỉ có thể lưu lạc thành linh hồn, bằng không khi tiến vào núi Táng Cổ, không chừng chờ đợi bọn họ có thể là thiên đại tạo lắm.
Dát dát dát, có tiếng người vỗ tay, chính là Hoàng Phủ Đô Linh, hắn đứng ở một bên, vừa vỗ tay vừa cười nói:
- Nhìn dáng vẻ từng người từng người các ngươi xem, thực khiến người ta cảm thấy đáng thương lại buồn cười, nếu như ta suy đoán không sai, chư vị đều là những thiên kiêu tiếng tăm lừng lẫy thiên hạ ngày nay chứ? Nhiều người như vậy dĩ nhiên toàn bộ đều chết trong tay Trần Lạc kia… Các ngươi không cảm thấy mất mặt, thế nhưng ta lại cảm thấy mất mặt, thật khiến cho ta không biết phải nói gì cho phải, ha ha… Thiên kiêu? Các ngươi… Xứng sao?
Bị Hoàng Phủ Đô Linh công nhiên hạ nhục như vậy, đám người đã từng là thiên kiêu kia chỉ có thể làm bộ không nghe thấy, giận nhưng không dám nói gì, kinh khủng rúc lại như một đám chim cút, không dám động đậy, ngay cả đầu cũng không dám nhấc lên. Bất quá có một người vẫn đứng dậy, chính là Nghịch Lang Gia, linh hồn của hắn xem ra rất cường đại, bởi vì linh hồn người khác đều là mờ ảo mơ hồ như sương khói, còn linh hồn Nghịch Lang Gia vẫn không nhúc nhích, giống như một cái bóng.
- Ngươi! Là! Ai!
Khi còn sống, Nghịch Lang Gia chính là một người cuồn ngạo, hung hang ương ngạnh, cho dù hiện tại chỉ là một đạo linh hồn, nhưng hắn vẫn ngông cuồng tự đại như trước.
Hoàng Phủ Đô Linh đọc ra từng chữ tên gọi của mình, sau đó cười nói:
- Ta biết ngươi, ngươi là Nghịch Lang Gia, trước đây thức tỉnh chính là huyết mạch Bạch Hổ, bất quá cũng chỉ là trước đây thôi, hiện tại ngay cả thân thể cũng không có, chỉ là một linh hồn, ngươi còn muốn sống chui sống lủi trên thế gian còn có ý nghĩa gì?
- Ồ? Ngươi cho là Nghịch Lang Gia ta dễ chết như vậy sao?
- Thế nào? Lẽ nào ngươi muốn lấy thân thể linh hồn tu thành Vu yêu sao?
Hoàng Phủ Đô Linh ngay cả đại năng thượng cổ luân hồi chuyển thế cũng không đặt vào trong mắt, há lại coi trọng Nghịch Lang Gia chỉ còn là một linh hồn?
Khóe miệng hắn nhếch lên nụ cười đầy rẫy xem thường, nói:
- Ngươi có tư cách tu thành Vu yêu sao? Ngươi có can đảm đi lên con đường Vu yêu này sao? Ngươi không có tư cách, ngươi cũng không dám, ha ha, không biết ta nói đúng không?
- Ha ha ha!
Nghịch Lang Gia đột nhiên cười to, ngạo nghễ nói:
- Ngươi bất quá chỉ là thứ được sinh ra theo thời thế khi núi Tang Cổ xuất hiện, hừ! Thiên địa to lớn, ngươi mới biết được bao nhiêu, hôm nay Nghịch Lang Gia ta liền cho ngươi xem một chút, ta tái tạo lại thân thể như thế nào.
- Ồ?
Hoàng Phủ Đô Linh hơi sững sờ, tựa như không lý giải được, cũng không người nào biết Ngịch Lang Gia nói tới tái tạo thân thể đến tột cùng là có ý gì.
Thoáng chốc, chỉ thấy linh hồn Nghịch Lang Gia bay lên phía chân trời, ngửa đầu nhìn lên trên hư không, hô to:
- Vân Đoan tại thượng, Nghịch Lang Gia ta chính là người thiên mệnh, khẩn cầu Vân Đoan hạ xuống lực lượng bản nguyên tái tạo lại thân thể cho ta!
Rào! Hành động của Nghịch Lang Gia khiến cả biên hoang ồ lên một trận, thiên mệnh theo lời hắn nói là gì, không ai biết được, bất quá hắn dĩ nhiên khẩn cầu Vân Đoan vận dụng lực lượng bản nguyên tái tạo lại thân thể cho hắn, điều này có thể sao? Mọi người đều biết, Vân Đoan thông trị bản nguyên của phiến thế giới này, còn bản nguyên là cái gì, e là không có mấy người chân chính biết được. Cũng phải nói lại, coi như bản nguyên của Vân Đoan thật sự thần kỳ đến độ có thể tái tại thân thể cho người ta, nhưng Vân Đoan sẽ vận dụng sao? Dù sao đó cũng là bản nguyên thế giới a.
Đột nhiên, âm thanh thần thánh, quang minh vang lên, đây là tiếng ca của Vân Đoan. Theo đó, trong hư không xuất hiện một mặt thủy kính óng ánh long lanh, giống như một dạng thẩm phán chi nguyên, nhưng đó không phải thẩm phán, còn là thứ gì thì không ai biết, nó càng giống như một loại sinh mệnh chi nguyên, bởi vì bất luận người nào cũng có thể cảm nhận được bên trong đó ẩn chứa khí tức sinh mệnh cường đại.
Ngay sau đó, từ mặt thủy kính long lanh chứa đầy khí tức sinh mệnh chi nguyên kia chiết xạ ra một đạo ánh sáng màu nhũ bạch, ánh sáng bao phủ lấy linh hồn Nghịch Lang Gia, sau đó là một cảnh tượng khó tin xảy ra ngay trước mắt bao người, linh hồn Nghịch Lang Gia hóa thành bạch hổ, ngay sau đó thân thẻ của hắn thật sự bắt đầu tái tạo, chuyện này thực sự quá thần kỳ, thần kỳ tới mức khiến người ta khó có thể tin được.
Không biết qua bao lâu, khi mặt thủy kính lóng lánh sinh mệnh chi nguyên biến mất giữa hư không, Nghịch Lang Gia cũng biến mất, thay vào đó là một đầu Bạch Hổ vương giả, thần thánh và quang minh.
Ngao! Một tiếng hổ gầm chấn động thiên địa.
Qua giây lát, bạch hổ hóa thành hình người, không phải ai khác, chính là Nghịch Lang Gia, đây là một Nghịch Lang Gia hoàn toàn mới, quanh thân hiện ra ánh sáng màu trắng chói mắt, bên trong ánh sáng màu trắng ẩn chứa khí tức quang minh thần thánh và cường đại, giống như nhật nguyệt quân lâm, thật là cường đại.
Thành công? Vân Đoan thực sự vận dụng lực lượng bản nguyên tái tại lạo thân thể cho Nghịch Lang Gia? Trời ạ! Chuyện này quả thật quá…
- Ngươi có gì muốn nói?
Nghịch Lang Gia đứng trên cao nhìn xuống, nhìn vào Hoàng Phủ Đô Linh ở bên dưới.
- Ghê gớm! Đúng là không tin nổi!
Hoàng Phủ Đô Linh lại vỗ tay, cười nói:
- Bội phục, bội phục, có thể khiến Vân Đoan không tiếc vận dụng lực lượng bản nguyên tái tạo lại thân thể cho ngươi, xem ra người thiên mệnh quả nhiên không phải bình thường.
Chuyển đề tài, hắn lại nói:
- Bất quá vì tái tạo thân thể, ngươi dĩ nhiên ký kết khế ước với Vân Đoan, thậm chí bá luôn chân hồn bạch hổ độc nhất vô nhị của mình cho Vân Đoan… Việc này thực khiến người ta kính nể không thôi!
Tuổi đời Hoàng Phủ Đô Linh bất quá mới chỉ mười hai, nhưng những chuyện hắn biết lại nhiều đến đáng sợ, Nghịch Lang Gia ký kết khế ước với Vân Đoan, còn có linh hồn bạch hổ gì đó, chuyện như thế ngay cả đại lão lánh đời cũng không biết, vì sao hắn biết được?
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
12 chương
532 chương
201 chương
44 chương
116 chương
125 chương
85 chương