Thiên Vu
Chương 419
Khóe môi Trần Lạc cong lên:
- Ô, mấy huynh đệ, nửa năm không gặp còn biết ra cửa đón, giỏi giỏi.
Trần Lạc cười tiêu sái, cười tự nhiên, cười rất chân thành. Chỉ khi Trần Lạc cười Ngạo Phong, vương tử điện hạ mới cảm thấy hắn là chân thật.
- Lạc gia, đã lâu không gặp.
- Lạc gia quang lâm sao dám không nghênh?
Nửa năm trước sau sự kiện Hồng lâu mỗi khi Tần Phấn, Ngạo Phong nói mỗi khi gặp Trần Lạc là sẽ tôn xưng hắn làm Lạc gia biểu thị kính ngưỡng, hai người nói được cũng làm được.
Quân tử chi giao đạm như nước, Trần Lạc, vương tử điện hạ, Ngạo Phong không phải quân tử, tình cảm của ba người lại nhạt hơn nước lã ba phần. Có vẻ ba người thích quan hệ lạnh nhạt như vậy, mỗi người giữ bí mật riêng, không ai hỏi ai. Trần Lạc, Tần Phấn, Ngạo Phong tụ tập lại đa phần là uống rượu vui chơi, nói nhảm chuyện trên trời dưới đất. Lần này cũng vậy, Trần Lạc đến trang viên Thượng Thiện Nhược Thủy, vung tay lên bảo không say không về. Thế là Hồng lâu Trung Ương học phủ hôm nay thu thêm một món tiền kếch sù.
Ba canh giờ, phòng riêng Hồng lâu, mười đàn túy linh lung có chín bình rỗng, một bình đầy. Trần Lạc, vương tử điện hạ, Ngạo Phong mỗi người uống ba đàn, là ai say? Không biết. Ba người bắt đầu nói nhiều hơn. Tần Phấn, Ngạo Phong không hỏi câu nào về tình huống của Trần Lạc, mặc kệ hắn đã mất tu vi hay gì, sau này có tính toán gì không? Bọn họ nói nhiều nhất là một ít truyền thuyết, chuyện lý thú ít ai biết, ví dụ như Hạ Mạt.
Trần Lạc tìm vương tử điện hạ, Ngạo Phong một là vì uống rượu ôn chuyện, thuận tiện hỏi chuyện liên quan Đường Phi.
- Phải rồi, hai ngươi có ai từng nghe tên Đường Phi không?
- Đường Phi?
Tần Phấn nâng ly rượu lên, nghi hoặc hỏi:
- Là kỳ nữ tử Đường Phi?
- Đúng, chính là nàng.
Ngạo Phong mở miệng nói:
- Ta có nghe nói về Đường Phi, hình như khá lợi hại, mới mấy năm ngắn ngủi sáng tạo ra mười tám bộ đại thần thông, bảy mươi hai trận pháp bí ẩn. Hình như sau này tu luyện xảy ra vấn đề, dẫn đến đi vào hỏa ma, thần trí không rõ, điên điên khùng khùng. Nhưng có người nói Đường Phi là ma đầu hiếu sát thành tính trên bảng truy nã thế giới, Huyết Y.
- Huyết Y? Là sao?
- Đường Phi nhập học đến năm thứ tư thì tẩu hỏa nhập ma, nghe nói đại náo trong điện nghị sự, đánh bị thương nhiều trưởng lão. Tuy sau này học phủ tuyên bố đã nhốt Đường Phi nhưng từ đó về sau trên thế giới có thêm một nữ ma đầu khiến người nghe tiếng sợ vỡ mật, thị huyết thành tính, giết người như ngóe, người ta gọi nàng là Huyết Y. Có người nói khi Đường Phi đại náo điện nghị sự không bị học phủ bắt nhốt mà trốn ra ngoài, giết người khắp nơi. Tất nhiên đây chỉ là tin đồn, là thật hay giả thì không có chứng cứ nào chứng minh Đường Phi chính là Huyết Y.
Vương tử điện hạ nói xong đến lượt Ngạo Phong:
- Ta cho rằng Đường Phi chính là Huyết Y. Hình như là năm thứ bảy hoặc thứ tám Đường Phi bỗng nhiên xuất hiện trong Trung Ương học phủ, khi đó Trung Ương học phủ tuyên bố với bên ngoài là Đường Phi tu luyện tẩu hỏa nhập ma dẫn đến thần trí không rõ, biến mất vài năm do học phủ bí mật chữa trị cho nàng. Trung Ương học phủ tỏ rõ phủ nhận Đường Phi là Huyết Y.
Ngạo Phong đổi giọng:
- Trung Ương học phủ càng giải thích càng nói lên bọn họ muốn che giấu cái gì, nên biết sau khi Đường Phi xuất hiện thì Huyết Y giết người như ngóe không còn lộ mặt nữa.
- Tại sao lúc trước Đường Phi đại náo điện nghị sự?
Trần Lạc càng nghe càng thấy đáng ngờ, cảm giác Đường Phi rất có thể là nữ nhân điên hắn cần tìm.
Ngạo Phong lắc đầu ý bảo không biết, hai người nhìn hướng Tần Phấn. Bởi vì Trần Lạc, Ngạo Phong biết vương tử điện hạ là bác học nhất, biết nhiều chuyện nhất trong ba người, đặc biệt là bí mật không ai biết.
Quả nhiên, Tần Phấn cúi đầu lắc rượu trong ly, ngần ngừ giây lát sau mở miệng nói:
- Nghe nói nàng luôn tìm một người, ta không biết tìm ai. Lý do nàng địa náo điện nghị sự, thần trí không rõ thật ra không liên quan đến tu luyện mà là vì người nàng tìm, nhưng...
Vương tử điện hạ ngừng một chút uống cạn ly rượu, tiếp tục bảo:
- Nếu Đường Phi thật sự là Huyết Y, nàng đại khái sát giới bên ngoài chắc liên quan đến người nàng tìm.
Mặt Trần Lạc cứng ngắc, nghe đến đây hắn hoàn toàn khẳng định Đường Phi là nữ nhân điên xuất hiện trong không gian hư vọng.
Trần Lạc trầm ngâm, hỏi:
- Bây giờ Đường Phi ở đâu?
- Khoảng một năm trước học phủ đưa mấy người điên trong Long Xà viện vào mật tháp chữa trị. Mấy tháng trước những người khác đều về chỉ mình Đường Phi là không, ta không biết nguyên nhân cụ thể, học phủ chưa từng công bố gì về chuyện này.
Trần Lạc nhớ lúc hắn hôn me,e trong không gian hư vọng tàn thức nữ nhân điên nói nàng sắp hết thời gian, phải gặp hắn trước khi hoàn toàn thức tỉnh.
Không có thời gian là sao? Thức tỉnh là sao?
Bây giờ Đường Phi như thế nào?
Mọi thứ Trần Lạc đều không biết.
Nhưng Trần Lạc khẳng định Đường Phi là người hắn tìm thì công việc tiếp theo dễ dàng hơn.
Đêm, vầng trăng tinh khiết, ánh sao rực rỡ.
Trung Ương học phủ, Nguyệt Hồ Loan, một tòa trang viên tên là Phao Phù. Trong trang viên chim hót hoa thơm, đôi khi xuân về mặt đất, có khi đông tuyết đầy trời, bốn mùa luân hồi tuyệt đẹp.
Hạ Mạt đứng dưới gốc cây ngô đồng, nàng dựa vào thân cây. Hạ Mạt là thiếu nữ có nha sắc không thua gì Lạc Anh, Tiết Thường Uyển. Hạ Mạt đẹp không phải kiểu quyến rũ của Lạc Anh, không phải kiểu thần thánh hoàn mỹ như Tiết Thường Uyển, càng không lãnh diễm giống Mạc Khinh Sầu. Hạ Mạt đẹp thanh thuần, ngây thơ thanh tú, đẹp yên tĩnh như phù dung trồi lên mặt nước.
Bạch Phiêu Phiêu đi tới đi lui trước mặt Hạ Mạt như lốc xoáy. Từ khi Bạch Phiêu Phiêu biết lý do Hạ Mạt bị buộc ngừng rèn luyện trở về Trung Ương học phủ là vì chăm nom Trần Lạc thì nàng cứ huyên thuyên, lải nhải không ngừng.
- Ta nói này Hạ Mạt, chuyện vất vả không được ích lợi thế này ngươi cần gì đồng ý?
Giọng Bạch Phiêu Phiêu như con người nàng, cho cảm giác tràn đầy sức sống.
- Tên đó tâm linh bị tổn thương, cảm xúc thấp, tinh thần uể oải, đấu chí đánh mất thì kệ hắn. Con người đó nguy hiểm nhất, không lẽ ngươi không rõ sao? Lỡ đâu hắn luẩn quẩn trong lòng cắn lưỡi tự tử thì ai chịu trách nhiệm? Ngươi có nghĩ đến hậu quả không?
- Hắn...
Hạ Mạt dịu dàng nói:
- Mấy ngày nay tiếp xúc, ta cảm thấy khả năng chịu đựng của hắn rất mạnh, đã dần thoát khỏi bóng ma. Hắn đã bắt đầu tuyển chọn trận pháp, đấu chí cũng hồi phục, tin tưởng không lâu sau sẽ tự tin lên, hơn nữa...
Hạ Mạt chưa nói xong đã bị Bạch Phiêu Phiêu cắt ngang, nàng chỉ vào Hạ Mạt tức giận đồng bạn không biết tiến tới.
Bạch Phiêu Phiêu thở dài bất đắc dĩ nói:
- Được rồi, chúng ta gác chuyện này sang một bên, ngươi biết tên kia nổi tiếng cỡ nào không? Ngươi có biết nhiều người tranh luận về hắn? Ngươi có biết mấy ngày nay người ta nói gì về ngươi không? Mọi người đều đồn rằng ngươi là tình nhân của tên đó!
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
12 chương
532 chương
201 chương
44 chương
116 chương
125 chương
85 chương