Thiên Vu
Chương 1170
Trăm năm vội vàng qua đi, thế giới Vân Đoan không còn như xưa. Dù sao lúc tranh giành Nhân Thư thì Nữ Đế, Thiên Hạ Ngũ Y đều tham gia chiến đấu. Lực lượng của bọn họ cực mạnh, tạo thành phá hoại nghiêm trọng cho phương thế giới này. Huống chi sau đó đại nhân vật vũ trụ vì xóa sổ Trần Lạc mà giáng thẩm phán xuống, cuối cùng Trần Lạc vì cứu Trần Lạc đánh với trời. Phương thế giới này này không tan vỡ đã là vô cùng may mắn.
Trăm năm qua đi, thế giới dần xây dựng lại, làm Trần Lạc thấy rất xa lạ, như chưa từng sống trong thế giới này. Trần Lạc đi trong không trung, cảm nhận thế giới vừa quen thuộc vừa xa lạ, lòng thầm khó hiểu. Vì Trần Lạc phát hiện linh khí trong phương thế giới này đậm đặc hơn trăm năm trước, có lẽ vì căn nguyên thế giới.
Chẳng lẽ là Vân Đoan?
Trần Lạc khuếch tán linh thức điều tra, phát hiện Vân Đoan không còn lại dấu vết gì, hoàn toàn biến mất. Căn nguyên thế giới dường như đã dung hợp với phương thế giới này.
Vân Đoan biến mất, căn nguyên trở về, không biết trăm năm qua xảy ra chuyện gì. Không biết Ngạo Phong, Tần Phấn, Lãnh Cốc, nhóm Vương Khắc lão sư, Đồ lão già ra sao.
Trần Lạc không nghĩ nhiều, hắn tiếp tục khuéch tán linh thức điều tra mọi thứ trong thế giới. Giờ đây linh thức của Trần Lạc cường đại vô biên, miễn hắn sử dụng thì gió thổi cỏ lay trong phương thế giới này in rõ ràng trong đầu hắn.
Trần Lạc đang điều tra bỗng lòng máy động:
- A?
Vì Trần Lạc điều tra ra một thứ quen thuộc, đó là một chiếc nhẫn, chiếc nhẫn ngày xưa hắn dùng máu của mình ngưng tụ. Trần Lạc nhớ lúc đó hắn lo Lãnh Cốc gặp nguy hiểm nên tặng cho gã chiếc nhẫn này.
Trần Lạc lao đi ngay, tốc độ siêu nhanh chớp mắt đến nơi.
Đây là một dãy núi, sơn mạch như cự long khoanh tròn dưới đất, rất là tráng lệ hùng vĩ. Sơn mạch này khá giống Chúc Long sơn lúc trước Lãnh Cốc cư ngụ.
Trần Lạc vào trong núi, tuy sơn mạch bị trận pháp bao phủ, trận pháp rất hoàn mỹ nhưng đối với Trần Lạc hiện tại thì trận pháp hoàn mỹ mấy cũng không thể ngăn cản hắn.
Phong cảnh trên núi rất đẹp, hoa thơm chim hót, lầu các mái chòi khắp nơi. Trên núi có khá nhiều người, khoảng mấy trăm nhưng toàn khuôn mặt lạ. Trần Lạc đi hướng trang viên giữa núi, hắn cảm ứng được chiếc nhẫn tặng cho Lãnh Cốc đang ở trong trang viên. Nhưng Trần Lạc không thấy Lãnh Cốc đâu, chỉ có một tiểu cô nương đang đùa con mèo nhỏ.
Tiểu cô nương khoảng mười bảy, tám tuổi, cực kỳ xinh đẹp, tóc ngắn ngang tai, không đeo trang sức, chỉ mặc đồ tu luyện màu trắng sạch sẽ, rất là anh tư hiên ngang. Tiểu cô nương đang răn dạy một con mèo trắng nhỏ.
Chiếc nhẫn nằm trong trang viên vậy chắc nơi này liên quan đến Lãnh Cốc, nhưng không biết có phải chỗ gã ở không. Trần Lạc ngần ngừ giây lát, định tìm tiểu cô nương hỏi thăm. Trần Lạc sợ làm tiểu cô nương sợ hãi nên cố ý gõ cửa trước.
Giọng tiểu cô nương thô bạo quát:
- Là ai? Báo tên đi.
Trần Lạc mở miệng hỏi:
- Xin hỏi Lãnh Cốc ngụ ở đây sao?
- Không nghe thấy bản tiểu thư nói gì sao? Báo tên ra!
- Ta họ Trần, tìm Lãnh Cốc!
- Xì, có nhiều họ Trần, bản tiểu thư làm sao biết ngươi là ai?
Tiểu cô nương nóng nảy ôm con mèo trắng nhỏ mở cửa, thấy Trần Lạc thì cảnh giác hỏi ngay:
- Ngươi là ai?
Vì tránh rắc rối không cần thiết, Trần Lạc tùy tiện tìm tên giả:
- Ta tên Trần Tiểu Nhị, bằng hữu của Lãnh Cốc, cô nương có thể cho ta biết Lãnh Cốc có ngụ ở đây không?
Tiểu cô nương ôm con mèo lẩm bẩm lặp lại:
- Trần Tiểu Nhị?
Tiểu cô nương vòng quanh Trần Lạc đánh giá từ trên xuống dưới, ánh mắt sắc lẹm như xem xét tội phạm.
Tiểu cô nương hỏi:
- Ngươi nói ngươi là bằng hữu của Lãnh Cốc?
- Ừm! Cô nương, Lãnh Cốc có ở đây không?
Trần Lạc liên tục hỏi mấy lần nơi này có phải chỗ Lãnh Cốc ở không nhưng tiểu cô nương không trả lời, còn điều tra chặt chẽ như thẩm tội phạm, lần này cũng vậy,
- Bản tiểu thư biết hết bằng hữu của Lãnh Cốc, sao ta chưa từng thấy mặt ngươi? Cũng chưa từng nghe Lãnh Cốc nói có bằng hữu tên Trần Tiểu Nhị.
Tiểu cô nương này giọng điệu thật lớn lối, nói biết hết bằng hữu của Lãnh Cốc.
Trần Lạc tò mò hỏi:
- Cô nương có quan hệ gì với Lãnh Cốc?
Trần Lạc chưa từng thấy người nhà của Lãnh Cốc nên không dám suy đoán lung tung.
- Ngươi không biết bản tiểu thư là ai còn nói là bằng hữu của Lãnh Cốc. Ha, ngươi đang lừa ai?
- Ta thật sự là bằng hữu với Lãnh Cốc.
- Nếu ngươi là bằng hữu của Lãnh Cốc tại sao không biết bản tiểu thư?
Trần Lạc hỏi:
- Không biết cô nương là...?
- Ta là ai? Hừ, cho ngươi biết, ta là thê tử của Lãnh Cốc.
- Cái gì?
Trần Lạc giật nảy mình, hắn không ngờ tiểu cô nương sẽ thốt ra câu đó. Tiểu cô nương là thê tử của Lãnh Cốc?
Trần Lạc thầm nghĩ:
- Chết tiệt, trăm năm không gặp Lãnh Cốc đã kết hôn, còn cưới một tiểu cô nương? Tuy tu hành có thể giữ mãi tuổi xuân, tu vi của cô nương này không kém, đã là cảnh giới đại vu sư nhưng hơi thở thanh xuân tràn đầy sức sống rất rõ ràng, điều này không ngụy trang được. Nói cách khác tiểu cô nương chỉ khoảng mười bảy, tám tuổi chứ không phải loại nữ nhân tu luyện mấy chục năm, trăm năm còn giữ tuổi xuân.
- Tính năm thì Lãnh Cốc ít nhất hơn một trăm tuổi nhưng đi cưới tiểu cô nương mười bảy, tám tuổi về, tiểu tử này đúng là cầm thú.
Không phải Trần Lạc không thông cảm được mà vì thời đại này thay đổi quá nhanh, mau đến nỗi hắn khó thích ứng.
Trần Lạc thầm khinh thường Lãnh Cốc một vạn lần, nhưng rất nhanh hắn nhận ra có điều lạ. Lãnh Cốc làm người tùy tiện, không lẩn quẩn chuyện nhỏ nhưng bảo gã cưới một tiểu cô nương mười bảy, tám tuổi làm thê tử thì cá tính như gã tuyệt đối không làm được. Lùi một vạn bước, cứ cho rằng Lãnh Cốc sẽ làm chuyện này thì gã tuyệt đối không cưới tiểu cô nương này. Trần Lạc nhớ Lãnh Cốc thích mẫu người đằm thắm, còn tiểu cô nương này há mồm ngậm miệng bản tiểu thư, hơi điêu ngoa tùy hứng, không hợp khẩu vị của Lãnh Cốc.
Nếu nói tiểu cô nương này không phải thê tử của Lãnh Cốc thì nàng là ai?
A?
Trần Lạc nhìn kỹ tiểu cô nương, này đường nét, mi mắt hơi giống Lãnh Cốc, càng xem càng thấy giống. Nhìn kỹ lại không giống Lãnh Cốc mà như người khác.
Bạch Phiêu Phiêu!
Đúng rồi! Chính là Bạch Phiêu Phiêu!
Trần Lạc lắc đầu, thần kinh thác loạn, hắn không biết tiểu cô nương có thân phận gì. Trần Lạc định hỏi chợt thấy có người đến, đưa mắt nhìn thì ra là một nữ nhân, một nữ nhân tóc dài xão vai, váy dài thướt tha. Nữ nhân đoan trang hoa quý, toát ra khí chất trưởng thành.
Trần Lạc trông thấy nữ nhân đó thì xoe tròn mắt.
Vì nữ nhân này chính là Bạch Phiêu Phiêu.
Trong ấn tượng của Trần Lạc thì Bạch Phiêu Phiêu nổi tiếng là nữ cường, sao giờ bộ dáng của nàng như quý phụ trí thức trang nhã? Đây là đại tỷ ngày xưa sao? Là Bạch Phiêu Phiêu đánh lộn ẩu đã, cương cường háo thắng sao? Thay đổi quá lớn, lớn đến nỗi Trần Lạc không dám tin vào mắt mình.
Truyện khác cùng thể loại
7 chương
138 chương
80 chương
242 chương
47 chương