Thiên Vu

Chương 1169

Hoa tỷ cười nói: - Trần Lạc, ngươi dù gì lav nghịch thiên mà đi, sao lại sợ bay trong vô tận hải? - Cái này không giống nhau! Con đường ta mặc dù không thích náo nhiệt nhưng nơi này quá yên lặng. Trần Lạc đi dạo trong hư không, một bước vượt vạn thước. Trần Lạc nhìn bốn phía, hỏi: - Ta đọc trong sách thấy ghi chép về vô tận hải, nói nơi này rất náo nhiệt, có từng nhóm Thiên Hành giả đi du lịch, có thuyền u linh lướt trong vô tận hải, còn có chợ gì đó. Sao ta không thấy gì hết? Hoa bảo: - Trần Lạc, ngươi không biết là mấy câu chuyện ghi trong sách toàn nói xạo? Tuyết lên tiếng: - Tiểu Lạc, Hoa đang trêu ngươi. Những gì ghi trong sách là có thật, nhưng chúng ta hiện đang đi tuyến đường hẻo lánh. - Ha ha ha ha ha ha! Hoa tỷ quyến rũ gợi cảm bật cười nói: - Bổ sung một chút, xét thấy ngươi và quân thượng hiện nay là tội phạm truy nã hàng đầu trong vô tận hải, nên chúng ta chọn đi con đường vô cùng hẻo lánh. Trần Lạc gật gù: - À, ra là vậy. Trần Lạc chợt nghĩ tới một điều: - Ta luôn muốn hỏi nơi này không có vật chỉ đường, không phân rõ đông nam tây bắc, các người làm sao biết đường đi? Thất Dạ xòe tay lấy ra thứ giống la bàn: - Dùng cái này. Trần Lạc cầm lấy ngắm nghía, hỏi: - Nó là thứ gì? - Cái này ogị là tinh bàn, ngươi thử thả linh thức ra thử xem. Trần Lạc khuếch tán linh thức ngay, khi linh thức tiếp xúc với tinh bàn hắn liền nhìn thấy trời đêm rực rỡ ánh sáng, các ngôi sao rậm rạp. Trần Lạc lại điều tra kỹ hơn, mỗi ngôi sao có biểu thị, hoặc tên của mỗi thế giới, hoặc là di tích, hang ổ hư không thú này nọ, thậm chí có dấu hiệu thiên đường địa ngục, cửu u cửu thiên. Thứ tốt! Cái này hiển thị bản độ vô tận hải. - Cái này thần kỳ quá! Hoa tỷ lườm Trần Lạc, nói: - Có gì mà thần kỳ, mỗi người đều có tinh bàn, nó là vật phẩm cần thiết để phiêu bạt trong vô tận hải. Trần Lạc như đứa con nít ngắm nghía đồ chơi mình yêu thích không buông tay, hưng phấn huơ tay múa chân. Thất Dạ, Phong Hoa Tuyết Nguyệt dở khóc dở cười nhìn. Có ai ngờ người nghịch thiên mà đi, tu ra nguyên thủy, nguyên tội chi nguyên, cướp Nhân Quả chi tâm, Nhân Thư chi tâm lại ngắm nghía tinh bàn, thứ mỗi người trong vô tận hải đều có một cách thích thú? Trần Lạc tiếp tục ngắm tinh bàn, thấy rất mới mẻ, càng chơi càng thích. Đối với Trần Lạc dù ở trên đất liền trong thế giới kia còn lạc đường thì tinh bàn là bảo bối chí tôn. Thất Dạ cười bất đắc dĩ nói: - Huynh đệ, tặng ngươi tinh bàn này, nhận đi. Nghe Thất Dạ nói muốn tặng tinh bàn cho, Trần Lạc rất vui vẻ, không khách sáo nhận. Trần Lạc hỏi: - Đại ca, thế giới của chúng ta tên là gì? - Thế giới Vân Đoan. Trần Lạc nhanh chóng tìm ra dấu hiệu đại biểu thế giới Vân Đoan, xem khoảng cách không xa, hỏi: - Sắp đến rồi. - Khoảng một ngày nữa. - Một ngày? Lâu vậy? Trần Lạc biết trong vô tận hải không thể sử dụng đại thủ đoạn thuấn di, Thất Dạ cũng không dám mạo hiểm như thế. Trong vô tận hải nguy hiểm trập trùng, pháp tắc không gian cực kỳ hỗn loạn. Thần thông thuấn di là dùng pháp tắc không gian xuyên toa, sơ sẩy một cái khiến pháp tắc không gian hỗn loạn sẽ dẫn đến không gian loạn lưu. - Trong vô tận hải không có mặt trời mọc và lặn nên quan niệm thời gian rất mỏng, nhiều lúc ngươi không biết xảy ra chuyện gì đã qua một ngày. - Quân thượng, Trần Lạc tiểu đệ chưa từng sống trong vô tận hải, không hiểu khái niệm thời gian nơi này, quân thượng có giải thích với hắn cũng vô dụng. Quân thượng không tin thì hỏi đi, e rằng tiểu tử này không biết mình hôn mê bao lâu. Trần Lạc trực giác không may, vội hỏi: - Ta hôn mê bao lâu rồi? - Ngươi đoán. - Khoảng mấy tháng? Lúc hôn mê Trần Lạc còn chút ý thức, dựa theo kinh nghiệm quá khứ, hắn cảm thấy khoảng mấy tháng trôi qua. Nhưng khi Trần Lạc thốt lời, Phong Hoa Tuyết Nguyệt cùng cười. Nhất là Hoa tỷ quyến rũ, nàng ôm bụng cười sặc sụa. - Chết tiệt, có cần như vậy không? Khi dễ ta lần đầu tiên đến vô tận hải phải không? - Rồi rồi, không đùa nữa. Trần Lạc đệ đệ, trước khi ta cho ngươi biết thì hãy chuẩn bị tâm lý. - Hoa đại tỷ, có gì cứ nói thẳng đi. - Vậy ta nói đây, ngươi hôn mê khoảng hơn ba ngàn năm. - Cái gì? Hơn ba ngàn năm? Nghe nói hôn mê hơn ba ngàn năm thì Trần Lạc trợn tròn mắt, đầu óc trống rỗng. Nhưng khi Trần Lạc thấy Hoa tỷ lại ôm bụng cười thì biết mình bị lừa. Tuyết nói: - Tiểu Lạc đừng nghe Hoa nói, nàng luôn giưỡn với ngươi. Ngươi chỉ hôn mê chín mươi hai năm. - Chín mươi hai năm? Thật không vậy? Tuyết tỷ cũng đang lừa ta đúng không? Trong ấn tượng của Trần Lạc về Phong Hoa Tuyết Nguyệt thì Tuyết là nữ nhân đằm thắm, tính cách không giống hay gạt người. Nhưng Trần Lạc không tin hắn hôn mê chín mươi hai năm, liếc sang Thất Dạ thấy gã gật đầu hắn mới chấp nhận sự thật. Hắn hôn mê chín mươi hai năm. Thế này rất... Điên cuồng. Thấy biểu tình của Trần Lạc kỳ lạ, Hoa tỷ thích đùa ovọi xin lỗi: - Trần Lạc tiểu đệ đan giận tỷ tỷ sao? Tỷ tỷ chỉ đùa với ngươi một chút, đừng... - Hoa tỷ nghĩ gì vậy, sao ta giận tỷ được? Chẳng qua hôn mê thời gian dài làm ta rất bất ngờ, ta cứ nghĩ chỉ hôn mê vài tháng là cùng, không ngờ đã qua hơn chín mươi năm. Trong lòng Trần Lạc rất cảm thán, hắn cảm thấy chưa kịp làm gì đã hơn một trăm tuổi. Ngẫm lại một trăm năm nay hắn làm gì? Ba lần nghịch thiên, mỗi lần nghịch thiên là hôn mê vài tháng, trong Táng Cổ Phong hôn mê mười năm, nhân quả mở ra hôn mê vài năm. Lần này càng dữ, một hơi hôn mê hơn chín mươi năm. Tuổi trẻ chưa qua đã là lão nhân hơn trăm tuổi, Trần Lạc muốn khóc. Trần Lạc nhìn thấu Trần Lạc lẩn quẩn trong lòng, nói: - Tu hành không năm tháng, đặc biệt tu vi càng cao thì ngươi càng không có khái niệm thời gian. Bế quan một lần hở tí là trăm năm, thậm chí ngàn năm là chuyện bình thường với tu hành giả. Đặc biệt trong vô tận hư không hải, có lẽ ngươi chỉ vừa mở mắt nhất nhắm mắt đã qua mấy trăm năm. Trần Lạc, hãy dần chấp nhận đi. Trần Lạc buông tiếng thở dài: - Ài. Trần Lạc nhớ đến lúc trước cùng Lạc Anh xuyên đến thế giới xa lạ, nơi đó có câu danh ngôn thời gian là vàng bạc. Nhưng ở đây thời gian dư dả, miễn ngươi muốn thì có thể thoải mái hoang phí. Không biết qua bao lâu, đoàn người đến thế giới Vân Đoan. Trần Lạc biết đã tới lúc chia tay. Trần Lạc xoay người nhìn nhóm Thất Dạ, nói: - Đại ca, đa tạ các người chăm sóc ta thời gian dài, ơn lớn không lời nào kể xiết. Các người đưa đến đây được rồi, về đi. - Tiễn quân ngàn dặm vẫn phải chia tay. Huynh đệ, trân trọng!