Thiên Vu
Chương 1120
Không ai có thể từ chối Lạc Anh quyến rũ, dù Trần Lạc thành tựu hư vọng linh hồn vững chắc đến không sợ thiên địa, bị nàng khiêu khích làm lòng hắn dao động. Trần Lạc không chịu nổi, định hôn Lạc Anh nàng ngờ nàng giơ tay bịt miệng.
Lạc Anh cười đắc ý:
- Ui chao, tiểu ca nhi mới đó đã không chịu nổi sao? Ngươi không có tâm trí kiên định gì hết, ha ha ha ha ha ha!
Thấy ánh mắt Trần Lạc bực dọc, Lạc Anh cười đắc ý. Lạc Anh nâng mặt Trần Lạc, hôn hắn cuồng nhiệt. Trần Lạc bị Lạc Anh trêu chọc người nóng ran, định làm thêm mấy hiệp.
Lạc Anh đang hôn chợt nhớ điều gì, vỗ trán tự trách:
- Nguy rồi!
- Sao vậy?
- Chúng ta làm đã bao lâu?
- Không nhớ, có chuyện gì?
- Ta chợt nhớ là nhóm Hoa tỷ còn đang chờ chúng ta?
Trần Lạc kinh ngạc hỏi:
- Táng Hoa? Nàng chờ chúng ta? Là sao?
- Ngốc, chúng ta định tìm ngươi bàn chút chuyện, ta phụ trách đưa ngươi qua, kết quả mãi đến bây giờ chưa về.
- Bàn chuyện gì? Có gì mà bàn, chúng ta làm tiếp đi!
- Làm khỉ gì nữa, đứng dậy nhanh! Ngươi không biết mấy nữ nhân kia linh tinh quỷ quái, nếu bị bọn họ biết hai chúng ta làm tình trong này sẽ xé xác ta ra. Đặc biệt Ngự Nương, cô nương kia chuyên nghiên cứu chuyện giữa nam và nữ...
- Dù sao đã thế này rồi, gấp gì?
- Thân mến, mau lên đi, ngoan... Chết tiệt, Trần Lạc, đồ lưu mạnh! Đứng lên nhanh! A... Ngươi... tổ cha ngươi dám đè... Chết tiệt, nhẹ chút!!!
Lạc Anh sốt ruột muốn trở về, Trần Lạc bị nàng trêu chọc lửa dục hừng hực tất nhiên không chịu dừng tay, trực tiếp cứng rắn đè người. Lạc Anh không chịu theo, chống cự kịch liệt nhưng vô dụng, không thể ngăn cản Trần Lạc tấn công. Cuối cùng Lạc Anh nằm yên mặc Trần Lạc chà đạp.
***
Cùng lúc đó, Hồng lâu.
Bảy nữ nhân Táng Hoa, Ngự Nương, Cổ Du Nhiên, Tiết Thường Uyển, Hoàng Tuyền, Hạ Mạt, Bạch Phiêu Phiêu ngồi nhìn nhau. Trên bàn bày đầy đồ ăn thức uống phong phú. Bảy nữ nhân nhìn nhau, không ai nói chuyện.
Bạch Phiêu Phiêu hỏi:
- Anh Tử đã đi được ba canh giờ đúng không?
Ngự Nương rất bực mình nói:
- Chính xác là hơn bốn canh giờ.
- Chờ thêm chút đi, Anh Tử đã lâu không gặp Trần Lạc, chắc có nhiều chuyện muốn nói.
Các nữ thần biết Lạc Anh chặn Trần Lạc lại trước cổng Trung Ương học phủ. Lúc trước bọn họ đã bàn bạc là Lạc Anh đưa Trần Lạc đến, nhưng các nàng không ngờ Lạc Anh gặp Trần Lạc xong không trở về mà đi nơi khác. Không ai biết hai người đi đâu, đang làm gì.
Ngự Nương bực tức khoanh tay trước ngực:
- Đã qua bốn canh giờ, lời nên nói chắc sớm nói xong mới dúng.
Ngự Nương ngồi cắn hạt dưa:
- Huống chi các ngươi cảm thấy Anh Tử mang Trần Lạc đi chỉ vì tâm sự sao? Chỉ để tâm sự nỗi lòng tương tự với hắn?
Các nữ nhân lắc đầu. Các nàng và Lạc Anh là tỷ muội tốt, biết rõ tính cách của Lạc Anh. Nói muốn tâm sự, thổ lộ nỗi tương tư thì có lẽ Tiết Thường Uyển, Hạ Mạt sẽ làm nhưng Lạc Anh tuyệt đối không bao giờ.
- Nếu không tâm sự thì làm gì?
- Phiêu Phiêu, ngươi ngốc sao? Khờ quá.
Ngự Nương bóc vỏ hạt dưa ném vào người Bạch Phiêu Phiêu, liếc nàng một cái:
- Các người cũng biết Anh Tử phóng đãng cỡ nào, nữ nhân dâm đãng đó gặp người trong lòng sẽ nhịn được sao? Chắc chắn là đè trước nói sau.
Các nữ thần biết Lạc Anh tuyệt đối làm được hành động này. Bọn họ tin miễn Lạc Anh đồng ý, bất cứ nam nhân nào cũng sẽ quỳ gối dưới váy của nàng. Nghĩ đến đây biểu tình các nữ thần trở nên phức tạp, dù sao mỗi người dính líu chút tình cảm với Trần Lạc.
Chỉ một mình Bạch Phiêu Phiêu là trong sạch, nàng thấy các nữ thần lúng túng thì an ủi:
- Chắc không đâu, dù Anh Tử muốn thì Trần Lạc sẽ không làm vậy. Có lẽ Anh Tử dụ dỗ được nam nhân khác nhưng Trần Lạc là Trần Lạc, ta nghĩ hắn sẽ cưỡng lại được sức hấp dẫn của Anh Tử.
Ngự Nương như nghe thấy chuyện cười vui nhất thế giới, nàng ôm bụng cười thắt ruột.
Ngự Nương xem Bạch Phiêu Phiêu như ngó đồ ngốc:
- Bạch Phiêu Phiêu, có phải vì Trần Lạc tha mạng cho Bạch Kiếm nên ngươi bắt đầu nói tốt cho hắn không?
- Làm gì có, ta chỉ nói công bằng. Huống chi bây giờ Nhân Thư sắp hiện thế, ta nghĩ bọn họ chắc không có tâm tình đó.
- Tin tưởng ta, đừng nói Nhân Thư hiện thế, dù ngày mai trời sập thì hai người kia cũng sẽ không quan tâm. Thậm chí nếu trời sập, hai người đó sẽ không ngừng lại. Ngươi nghĩ hai người kia tốt lành gì sao?
Ngự Nương mới nói xong trong đại sảnh vang lên thanh âm kỳ lạ.
- Tỷ tỷ biết ngay lúc vắng mặt thì đám nhóc các ngươi sẽ nói xấu tỷ tỷ. Đặc biệt là ngươi, Ngự Nương, mới rồi nói gì? Nói ai không phải người tốt?
Các nữ thần rất quen thuộc thanh âm này, trừ Lạc Anh ra còn có ai?
Quả nhiên Lạc Anh xuất hiện, Trần Lạc theo đến. Hai người mây mưa trong Băng Hỏa Tiểu Linh giới xong Lạc Anh nói đám người Táng Hoa muốn tìm Trần Lạc bàn chuyện, hắn không từ chối. Trần Lạc nghĩ chuyện Nhân Thư đúng là nên bàn bạc kỹ.
Lạc Anh ngồi xuống ghế, mệt mỏi nói:
- Các tỷ muội, may mắn không làm nhục mệnh, ta đã mang người đến cho các ngươi.
Ngự Nương bắt chéo chân, mắt liếc tới liếc lui giữa Lạc Anh và Trần Lạc:
- Ô, còn biết trở về?
- Ngự Nương, ánh mắt đó là sao?
- Không cho xem sao? Khai thật đi, lâu như vậy hai người đã làm gì?
Lạc Anh nhún vai, bình tĩnh nói:
- Thì trò chuyện, còn làm gì được?
- Trò chuyện? Suốt bốn canh giờ? Ngươi nghĩ các tỷ tỷ khờ sao? Đã dã chiến phải không?
- Biến đi, ngươi nghĩ ai cũng dâm như ngươi sao?
- Anh Tử, mới rồi ngươi xuất hiện, tỷ tỷ cảm nhận được ngay linh tức sót lại sau khi âm dương giao hợp từ thân thể khao khát của ngươi. Dù ngươi cố gắng che giấu nhưng đừng quên tỷ tỷ làm nghề gì, đừng nghi ngờ ánh mắt chuyên nghiệp của tỷ tỷ. Dã chiến thì cứ nói là dã chiến, lại còn chối.
Lạc Anh lườm Ngự Nương:
- Mặc kệ ngươi, chết khát!
Lạc Anh tự rót rượu, la lên:
- Ta uống rượu trước!
- Vớ vẩn, dã chiến bốn canh giờ, ngươi không khát mới lạ.
Lạc Anh suýt bị sặc:
- Chết tiệt!
Lạc Anh biết chuyện này không thể lừa Ngự Nương giỏi âm dương, nên dứt khoát thừa nhận.
Lạc Anh nhún vai:
- Được rồi, nếu đã bị ngươi nhìn ra thì nói cho biết cũng không sao. Chúng ta đã dã chiến, đại chiến mấy hiệp.
- Hay cho nhà ngươi, rốt cuộc chịu thừa nhận?
- Đúng đúng, ta nhận. Ngự Nương, có phải ngươi ghen không?
- Ta ghen? Ta ghen cái gì?
Thấy Ngự Nương và Lạc Anh cãi cọ, các nữ thần đã thói quen. Các nàng biết ai cãi lộn với Lạc Anh chỉ chịu thiệt, miệng nàng mà độc mồm là có thể chọc người tức chết, dù đối phương là Ngự Nương quyến rũ xinh đẹp cũng độc miệng không kém.
Quả nhiên, cãi không lâu sau Lạc Anh đứng dậy, bước tới vỗ vai Ngự Nương an ủi:
- Được rồi tiểu Ngự Nương, ghen thì nói là ghen, tỷ tỷ sẽ không cười ngươi.
Không đợi Ngự Nương phản bức, Lạc Anh tiếp tục bảo:
- Ngoan, đừng bướng nữa. Ta biết rừng của ngươi khô cạn nhiều năm, yên tâm, tối hôm nay tỷ tỷ cho ngươi mượn lão công hưởng dụng mấy ngày ôn nhuận. Nhìn mặt ngươi nghẹn đến nổi mụn, nên dập lửa.
Truyện khác cùng thể loại
7 chương
138 chương
80 chương
242 chương
47 chương