Thiên Vũ Khúc
Chương 21 : ⋅ Chương 21
1.
Mấy hôm nay ở núi Thánh không ngày nào là không có chuyện mà chuyện nào cũng kinh thiên động địa, dân cư trong vùng lâu lâu mới có dịp thể hiện trình độ học thức lý luận uyên bác của mình nên vô cùng mãn nguyện. Mộc Diệp thực thấy rất ngạc nhiên bởi chẳng mấy khi thấy thần dân hào hứng bóc tách, moi móc mấy chính sách của triều đình thế mà lần này sôi nổi thảo luận suốt mấy đêm ròng rả, bấy giờ mới biết núi Thánh lắm nhân tài.
Trong trà lâu lớn nhất núi Thánh, một vị tiên sinh vừa phe phẩy cái quạt vừa nhìn các vị đồng môn lão đệ nói: " Các huynh đã nghe chuyện đêm mồng năm vừa rồi ở Tuyến Thính Các có mở một bàn đại tiệc hay chưa".
Vị huynh đài mặc áo nâu ngồi bàn bên cạnh chỏ cái mỏ sang: " Có phải buổi đại tiệc thuê cả Tuyến Thính Các trong mười hai canh giờ, nhưng suốt buổi tiệc chỉ có hai vị khách".
" Chính là nó"_ chàng ta hứng phởi đập cây quạt một cái_" Theo thông tin chính xác thì đó là đại tiệc do nhị điện hạ tổ chức để tiễn đưa bằng hữu...Nhưng....". Hắn ậm ừ một lát lại thở dài phe phẩy chiếc quạt.
Mọi người thấy biểu tình này vô cùng tò mò: " Có chuyện gì sao? Mong vi huynh tiết lộ cho".
Hắn ta che chiếc quạt ngang miệng, giọng phát ra trầm bổng rất có vần điệu: " Trong lúc xem những vũ sư nhảy múa trên khán đài vị bằng hữu của điện hạ đã nói thế này: Họ múa đẹp cũng chưa chắc bằng ta múa đao đẹp. Ta múa cho người xem một đoạn người về sau nhất định phải nhớ đến ta...Ta cũng sẽ khắc ghi đoạn hồi ức này".
Cả đám lại nhôn nhao: " Vậy cũng chưa thấy gì?".
Chàng ta lại đập quạt một cái nữa: " Cái ý chính là đoạn múa đao đó lại dựa theo điệu Song Yến Đồng Ái, vậy chẳng phải vị bằng hữu đó công khai có tình với nhị điện hạ hay sao? Họa hoằn thay hắn ta lại là nam nhi".
" Hả ?"_ đám văn nhân nhàn rỗi mắt trợn tròn há hốc miệng.
" Đúng rồi" vị huynh đài lúc nảy đập bàn cái rầm:
" Tháng trước núi Thánh có ban sắc lệnh tự do hôn nhân phải chăng nhị điện hạ nhân chuyện này làm gương cho quần chúng".....
Tin đồn cứ thế bay xa bay cao, chốc lát bay đến tai Ngọc Nguyên, đang lúc ăn cơm cùng Thiên Hậu nàng ta đánh rơi bát cái xoảng, rồi vội vội vàng vàng tiến thẳng đến núi Thánh.
Mộc Diệp do chạy đến chậm chân nên chỉ kịp thấy đoạn cuối cuộc tỉ thí giữa Khải Phong ca và Ngọc Nguyên.
Ngọc Nguyên đứng giữa tầng không, tà váy đỏ yêu mị như cánh hồng mảnh dẻ, nàng xoáy mũi kiếm thành một vòng tròn dứt khoát đâm về phía nam nhân trước mắt, thanh Lục Linh chưa rút khỏi bao, lần quyết định này cũng nhất quyết không rút ra, chỉ nâng ngang thanh kiếm chắn đòn. Vị nữ tử ngơ ngác khi thấy mảnh bao kiếm bằng ngọc vỡ vụn bắn vào ngực chàng thẩm đỏ, bàn tay run rẩy, đánh rơi kiếm lúc nào không hay.
Ngọc Nguyên nhìn Khải Phong mắt ngấn lệ:" Sao lại không rút kiếm ?"
Chàng đáp: " Tại sao ta phải rút kiếm ?".
Giọng nàng run run: " Nếu rút kiếm ta sẽ thua, chàng sẽ không bị thương".
Khải Phong cười hơi tái nhìn nàng:" Nhưng nàng sẽ bị thương".
Mỹ nữ lấy tay lau nước mắt, lau mãi vẫn không hết, vừa lau vừa hét: " Ta bị thương thì sao? Cũng không liên quan đến chàng".
Một giọng nói vang lên rất gần bên tai, vòng tay nam tử vừa ấm áp vừa rắn chắc ôm trọn lấy nàng thủ thỉ: " Có chứ, ta không thể để người mình yêu bị thương được".
Mộc Diệp suy nghĩ rất lâu, lại cảm thấy rất có lỗi với Tam Thất, nàng vốn chuẩn bị một bữa đại yến để hắn ta có thể thổ lộ tâm tình cùng nhị ca, rốt cuộc lại se duyên cho Ngọc Nguyên. Đang lo lắng nên nhìn mặt hắn thế nào bỗng có tin vui từ trên trời rơi xuống, nghe đâu Dược Sư Lưu Ly Quang Phật từ Thập Thiên Ảo Cảnh trên đường về Cực Lạc ghé qua núi Thánh thăm hỏi ông ngoại, ngài vừa đặt chân xuống đại điện đã gửi thấy mùi bệnh nhân nguy kịch, nàng lúc đầu còn rùng mình cứ tưởng bệnh tương tư của Tam Thất chuyển sang giai đoạn cuối, hóa ra người Đức Phật nói đến là Tam Thường. Hai ngày sau Tam Thất và đại ca hắn cùng Đức Phật khởi hành đến Cực Lạc cõi, nàng ôm hắn tiễn biệt còn dặn dò phải biết cách giữ mình bởi theo nàng thông tin mới thăm dò được Tây Thiên Phạn Cảnh đa phần phật tử đều có dung nhan họa thủy.
Mấy chuyện này cũng chỉ như gió thoảng bèo trôi, dân chúng ở núi Thánh buôn chán rồi cũng quên bẳng, có một vị đại thúc nhận xét thế này: " Nhị điện hạ thực ra là thích vị bằng hữu của mình nhưng gia đình không ưng, bởi vậy ngài liền thông minh đưa người mình yêu vào cửa Phật thoát khỏi thế tục, đây là chiêu ve sầu lột xác trong binh pháp cổ. Nhất định về sau sẽ đón vị bằng hữu này về làm nhất phẩm vương phi...", mọi người đều rất tán đồng quan điểm này, nếu nàng không phải người trong cuộc nhất định sẽ bái vị đại thúc kia làm sư phụ để học thêm về khả năng kiến giải.
Câu chuyện động trời bây giờ mới thực sự bắt đầu....
Cuối tháng mười tiết trời như tấm gương mờ phủ đầy sương, mây giăng thành tấm lụa mỏng chầm chậm quấn quanh đỉnh núi, trên cành mai tứ quý một chú chim khách ưởn mình kêu rảnh rang, La Bình công chúa đang ngồi trong đình viện cùng phu quân thưởng thức món điểm tâm mới làm bổng từ phía Nam một cơn giông ùa đến, phút chốc biến khung cảnh đào nguyên ngập trong nước mặn.
Nam Hải Long Vương cùng vương hậu và ngũ hoàng tử Trịnh Quy đội mưa đáp xuống, ba cung tì đi phía sau cẩn thận gấp lại những chiếc ô làm từ lụa bạc rồi trải một thảm lụa dệt bằng loài hải quỳ đỏ từ sân điện đi vào. La Bình công chúa còn đang ngẩn người bổng từ đằng sau có ba trăm tiên tì thủy tộc tay nâng cháp đỏ xếp thành ba hàng ngay ngắn tiến vào đại sảnh. Nam Hải Long Vương cùng vương hậu sau khi chào hỏi thân mật mới vào chuyện chính, đại ý là muốn đem sính lễ đến cầu thân chỉ cần sau khi Mộc Diệp hoàn thành lễ Phi Thiên Vũ sẽ chính thức cử hành đại lễ.
Xưa nay không hiếm chuyện vui hóa buồn, chuyện vui hóa mất mặt, ngày hôm đó vương tộc Long cung đã thực sự mất mặt.
Trong cơn mưa thâm rét buốt hai họ đang tỉ tê bàn bạc lại vấn đề trọng đại của hai con đột nhiên có tin cấp báo từ bên ngoài.
Thị nữ của Sơn Cung chạy sộc vào: " Bẩm đế cơ, công chúa Mộc Diệp...công chúa...".
Tướng quân Sơn Chính Đạo nhăn mày: " Công chúa xảy ra chuyện gì ?".
Cung nữ giọng điệu run run: " Công chúa trên người mặc lễ phục, hai tay nâng roi gia pháp, đi một bước dập đầu một bước, đã dập đầu như vậy từ cổng Chính Môn sắp vào sân đại điện rồi ạ".
" Gì kia?", La Bình công chúa làm rơi chén trà xuống đất, ngay đó cùng phu quân và Long gia đến trước sân đại điện.
Sau cánh cửa Đại Điện là bóng dáng mờ ảo của bạch y nữ tử, toàn thân nàng vận bộ lễ phục trắng muốt, hoa văn trên lễ phục là những đóa tuyết liên nửa nổi nửa chìm, mái tóc quấn cao buộc một dải dây lụa hồng đơn giản, nổi dọc hai bên gò má trắng như tuyết là dòng máu đỏ tươi, máu chảy thành dòng từng giọt một chạm cằm mà rơi xuống nền đất. Từ lớp váy lụa của lễ phục, hai chỏm màu đỏ dần hiện lên mỗi lúc một rõ, càng gần càng rõ dần.
Nam Hải Long Vương mặt hơi khó coi hỏi cha mẹ nàng: " Rốt cuộc chuyện này là thế nào ?".
Ngũ hoàng tử - Trịnh Quy hai bàn tay siết chặt nãy giờ hiện tại đã không chịu đựng được nữa, chàng ta hất văng một cháp lễ trên tay cung tì trước mặt, bước chân dứt khoát tiến về phía nàng ở khoảng giữa sân.
Hắn nắm lấy tay nàng kéo lên, ánh mắt muôn vàn lời muốn nói giờ lại sâu thăm thẳm: " Rốt cuộc nàng đang nghĩ gì vậy hả, nghĩ cái gì mà làm thế này ?".
" Ta chỉ muốn tạ lỗi với ngươi, với Long gia các người".
Hắn buông tay nàng ra,chân tay như muốn rụng cả: " Tỷ không có lỗi, là ta sai. Ta đã hy vọng rằng chúng ta có thể nhưng tất cả chỉ là ở phía ta".
Trịnh Quy lấy khắn lau vết máu trên má nàng: " Nói cho ta biết tỷ thích người đó đến vậy sao ?".
Khóe môi nở một nụ cười diễm lệ: " Không phải thích. Ta yêu chàng".
Bàn tay hắn ngưng một chút: " Lần trước bị người ta từ chối ta đã khóc suốt ba tháng, giờ cũng bị tỷ từ chối, vậy phải làm sao đây ".
Nàng vỗ vào vai hắn vừa tinh nghịch vừa an ủi: " Đợi ta hoàn tất vai trò của một công chúa, sau đó sẽ cùng ngươi uống rượu giải sầu".
" Vẫn định tiếp tục sao ?"._ Mắt chàng ta trợn tròn.
" Phải làm chứ, để xứng đáng với hai từ công chúa không phải dễ đâu".
Sau khi Mộc Diệp đứng trước toàn thể gia trung hai bên dập đầu khước từ hôn ước, Nam Hải Long Vương tức giận đùng đùng gọi mây lớn cùng toàn thể gia nhân trở về Hải Cung lúc quay đi cũng chỉ cáo từ sơ sài, xem ra họa lớn này tạm thời coi như ổn thỏa.
2.
Người ta bảo ngày nghĩ gì đêm mộng ấy, Mộc Diệp mấy hôm liền nằm trên giường bệnh đều vẩn vơ sợ rằng chuyện này sẽ đến tai thần quân, không biết chàng có tức giận rồi làm điều gì dại dột hay không. Ngày đầu thì cũng lo nhưng đến ngày thứ ba vẫn chẳng thấy tăm hơi của chàng trong lòng đột nhiên thấy tưng tức, là nữ nhi ai chẳng muốn người yêu ghen vì mình chứ.
Đêm nay không ngờ lại mộng thấy chàng, cánh cửa sổ phòng khẽ pưng một tiếng nhẹ, nam tử mặc áo bào lam đội ánh trăng bạc sóng sánh, thân thủ hư vô đáp xuống nền gạch hoa, chàng hơi cúi xuống nhìn nàng, làn hơi lạnh toát ra chẳng khác nào mới từ sông Băng chui lên. Tuy ngày nào cũng mong chàng đến nhưng nàng chắc nhẩm rằng bản thân chưa từng có suy nghĩ chàng sẽ vạch ống váy của nàng lên để xoa thuốc vào chân thế này, có lẽ đây là sai số trong mộng.
Mộc Diệp ấm ức nhìn chàng, hơi tủi thân lại muốn khẳng định rằng đây là mộng cảnh, nàng nắm lấy vạt áo chàng:
" Thần quân này, cho em cắn một cái đi. Nếu không đau thì đây hẳn là mơ rồi"
Không ngờ chàng ngoan ngoãn đưa tay ra, càng làm nàng tin chắc đây là trong mơ, Phù Đổng thản nhiên để nàng nắm lấy tay mình thản nhiên để nàng đưa lên miệng cắn một cái, cắn xong lại cười ngây ngô hỏi chàng:
" Chàng cảm thấy thế nào ?"
Phù Đổng chỉ mỉm cười lắc đầu.
" Hóa ra là mơ thật"_ Nói đến đây lại ấm ức cầm bàn tay vừa bị cắn đưa lên miệng cắn thêm lần nữa, cái hay là hai lần cắn đều cùng một vị trí mà lần sau cắn còn mạnh hơn lần đầu.
Thần quân đợi nàng trút giận cho đã, mới lấy một mảnh vải trong ống tay áo quấn quanh vết thương, vừa quấn vừa nhìn nàng hỏi:
" Có phải cắn ta xong thấy rất hả hê hay không ?"
" Cũng chẳng có ích gì, dù sao chàng cũng chỉ là ảo ảnh"
" Vậy à_ Chàng mặt mày thản nhiên_ Trong mộng mà vẫn muốn thấy ta...nàng rất nhớ ta ?"
Mặt dày thật đấy, Mộc Diệp thầm nghĩ rồi không muốn so đo với một ảo ảnh nói:
" Trút giận xong rồi, giờ chàng đi đi"
" Nhưng ta chưa muốn đi_ suy tư một chốc nói_ Đây là mộng cảnh của nàng nếu muốn ta đi chỉ cần nàng tỉnh lại là được...nhưng nếu nàng không muốn tỉnh thì đó là chuyện khác"
Nghe đến đây máu trong người đột ngột dồn lên đầu, nàng bật dậy khoanh chân ngồi trên giường, mắt to tròn dữ tợn:
" Phù Đổng, ta không muốn đánh chàng hồn bay phách lạc đâu đấy. Tốt nhất là chàng mau đi ngay nếu không..."
" Nếu không thế nào?"
" Ta...."
" Thế nào ?"
" Ta...ta, mặc kệ chàng"
Mộc Diệp còn đang làu bàu vì chuyện tự nhiên bị chiếm mất mộng cảnh không để ý đã thấy dải băng buộc vết thương trên trán tụt xuống. Thần quân dùng một loại cao dược màu lục hết sức nhẹ nhàng xoa lên trán nàng, da ở trán rất mỏng vết thương bị rách mới khẽ chạm vào liền nhói đến tận óc. Nàng đẩy tay chàng ra, tay che trán mặt nhăn nhó nói:
" Đau lắm. Em không bôi đâu".
Thần quân kéo nàng sát vào trong lòng, dịu dàng như dỗ trẻ: " Xin lỗi em, đau lắm phải không ? Chịu khó một chút lát nữa sẽ hết đau ngay thôi".
" Ưm", vòng tay nhỏ ôm cứng lấy eo chàng, Mộc Diệp thút thít: " Em rất nhớ chàng, đợi mãi cuối cùng trong mộng chàng cũng tới....nhưng vừa tới lại làm em đau chết đi được, nếu không phải là mơ thì....".
Khoan đã, hình như có gì không đúng, nàng tắt ngay bài ca làm nũng bất hủ, lấy tay phải bấu vào tay trái một cái, cảm giác đích thị là đau, bấy giờ cũng cố lại tinh thần thấy trong ba mươi sáu kế giả vờ ngủ là thượng sách, đáng tiếc chưa kịp áp dụng đã bị chàng vạch trần.
"Bây giờ mới ngủ, e rằng hơi muộn".
Tự cắn lưỡi mình một cái, Mộc Diệp đẩy chàng ra ánh mắt gườm gườm:
" Đại dâm tặc, nữa đêm canh ba chàng vào phòng nữ nhi thế mà coi được à".
Chàng hơi sững một chút, công nhận khả năng ứng biến của nàng rất thần thông:
" Nàng vừa nói ta là gì ?"
Mộc Diệp hít một hơi dài:
" Là đại...chính là đại dâm tặc".
Đáy mắt thần quân ánh lên vẻ hứng thú hỏi:
" Ồ, vậy kẻ gian díu với dâm tặc thì gọi là gì hả? Tiểu dâm nữ".
Lần này quả thực quá xấu hổ, nàng lấy hai tay che mặt rồi hét lớn: " Mau ra khỏi phòng em, đi đi...đi ngay".
Phù Đổng cười thành tiếng gỡ tay nàng xuống, giọng chàng như gió thoảng: " Hôm nay đến để trộm người, chưa trộm được sao ta có thể đi".
" Hả ?"
Chàng nhấc bổng nàng lên ẳm gọn trong lòng, ánh trăng vắt lên khung cửa sổ kéo dài đến tận giường, ánh nến trong phòng tắt lịm, từ khung cửa nhỏ hai bóng đen thoáng chốc tan vào không gian.
3.
Hương lạnh rừng đào ngàn năm không đổi, cũng như mối tình này trọn kiếp còn đây.
Nàng ngơ ngác nhìn Dao Trì cảnh đẹp nên thơ, những viên minh châu treo lủng lẳng trên cành lấp lánh, nụ hoa đào mới chỉ kịp hé một chút còn chưa đủ để phân biệt rõ màu sắc.
" Sao chàng lại đưa ta đến đây ?".
" Hẹn hò".
Mộc Diệp đờ đẩn chốc lát rồi khoan khoái đến bừng tỉnh: " Ý chàng là chúng ta đang hẹn hò hả ?".
" Nàng nghĩ sao ?".
Phù Đổng nắm tay nàng đến một khoảng vườn rộng, chàng vén những tấm rèm sa màu phấn hồng hiện lên chính giữa thảm hoa là một bàn ăn tươm tất.
Mộc Diệp vịn tay vào bàn cảm thấy lần này chàng thực có tiến bộ, trên bàn chỉ có một món là bắp còn tất cả đều là những món ăn mà nàng thích.
Thấy nàng ngơ ngác, chàng liền giục: " Nàng mau ngồi xuống đi".
" Ưm", Mộc Diệp chống hai tay lên bàn láu lỉnh nhìn chàng: " Hẹn hò nửa đêm có hơi kì lạ không ?".
" Nàng thấy hơi kì ?".
" Bình thường thì là vậy...nhưng nếu là chàng thì cũng không lạ lắm".
Chàng tinh tường hỏi: " Ý nàng ta không bình thường".
Mộc Diệp che miệng lại sắp phá cười đến nơi lại cố gắng kìm nén: " Chàng là người bình thường nhất trong những người bình thường mà em từng gặp".
Phù Đổng chống tay lên má chăm chú nhìn nàng: " Diệp nhi! Gan nàng hơi to rồi".
Phù Đổng rời khỏi ghế định bụng tóm nàng để giáo huấn, chỉ là Mộc Diệp rất nhanh ý chạy trước vài bước, không gian tĩnh mịch chốn Dao Trì phút chốc lại rộn rã tiếng cười, tiếng cười trong trẻo như dòng nước suối đầu nguồn thanh khiết mà tươi trẻ.
Nàng đã từng nghĩ nếu có một người đặc biệt trong lòng, nàng nhất định sẽ cùng người đó tạo thật nhiều ký ức, những ký ức hạnh phúc nhất để đến một trăm năm, một ngàn năm hoặc lâu hơn nữa khi cả hai cùng già đi vẫn có thể cùng nằm trên ghế mây nắm tay nhau ôn lại chuyện xưa. Bây giờ người đặc biệt đó đang ở đây, còn ôm lấy nàng, che chở nàng, bảo vệ nàng, cảm giác lúc này chính là hồi ức đẹp nhất.
Nàng hơi ngửa cổ lên: " Nếu em già đi chàng sẽ không chê em chứ".
Chàng dịu dàng: " Ngốc, sao lại hỏi thế ".
Nàng cựa quậy trong lòng chàng, ánh mắt rất cương liệt: " Thì em là bán tiên, tuổi thọ bán tiên không giống thiên tiên, lại càng không giống thượng thần".
Phù Đổng cúi xuống khẽ cười: " Ừm, không chê".
" Thật không....Em không tin, lúc đó tóc sẽ bạc trắng, da nhăn nheo, có khi còn bị móm nữa, chàng vẫn sẽ yêu em ?".
Phù Đổng cúi xuống hôn lên môi nàng, âm thanh thoáng qua ngọt ngào: " Đến lúc đó ta sẽ phụng dưỡng em".
Mộc Diệp đánh vào ngực chàng một cái má căng phồng: " Ai mượn chàng phụng dưỡng".
Nàng rời khỏi lòng chàng, tà váy khẽ rung rinh: " Để kỉ niệm ngày đầu tiên chúng ta hẹn hò em sẽ tặng chàng điệu múa mà em đã sáng tạo".
" Không được. Chân nàng còn chưa khỏi hẳn".
Mộc Diệp nhảy lên vài cái chứng minh: " Không sao, chàng xem còn dùng rất tốt".
Phù Đổng lắc đầu coi như không cản được nàng.
Cánh hoa đào khẽ bay như tạo nền, dưới ánh trăng bạc cơ thể của vị nữ tử thanh khiết như đóa ngọc lan đang chậm rãi khoe sắc, ngón chân uyển chuyển, dải lụa thướt tha quấn lấy lưng ong, lúc xoay vòng trên không như hạc nhạn tung cánh lúc thu tay về như phù dung chuyển sắc, mỗi một bước đi đều làm người ta mê muội đắm chìm. Phù Đổng tay nâng bình rượu, ánh mắt như ẩn chứa điều gì khó nói, rất muốn nói lại không tài nào nói được.
Bốn dải lụa cùng lúc quấn vào bốn nhành cây chính điểm giao nhau là nơi đặt mũi giày của nàng vũ cơ, Mộc Diệp nhẹ nhàng nhón chân một cái cả cơ thể như chiếc lông vũ đáp xuống thảm hoa đào, gió kẽ cuộn lên, những cánh hoa vần vũ trong gió rồi vướng lại trên y phục, nữ tử xinh đẹp lấy làm tự đắc chạy về phía chàng.
" Xung Thiên Thần Quân, cho hỏi ngài thấy thế nào ?".
" Giỏi lắm".
" Uầy, chỉ thế thôi sao ? Chàng có thể khen hơn thế nữa mà".
Thần quân kéo nàng vào trong lòng mình: " Rất giỏi, là nàng công chúa giỏi nhất mà ta từng gặp".
Mộc Diệp cười đến tận mang tai, nhưng vẫn thú thật với chàng: " Thực ra điệu múa này chưa hoàn chỉnh".
" Còn sai sót ư ?".
Nàng lắc đầu: " Không phải sai sót mà là không có nhạc họa".
" Em đã tìm một vài nhạc sư để phối điệu múa này nhưng họ đều nói rất khó, nếu có người phối được chỉ có Nhạc Sư Ngũ Thanh có điều ông ấy ở đâu thì chịu", nói cho đỡ buồn rồi giật giật áo chàng vòi vĩnh: " Em đang buồn hay chàng nhảy với em một khúc".
" À, em biết ta không..."
" Không sao, không sao..". Mộc Diệp lôi chàng đứng dậy, " Lần trước ở hội sông Tiêu Tương chàng nhảy thế nào thì giờ nhảy thế ấy".
Hai cái bóng quấn quýt bên nhau, mỗi lần chàng trai định trốn liền bị nàng kéo lại, cứ thế tay trong tay đến tận ban mai.
" Em về đây", Mộc Diệp vẫy tay từ biệt chàng.
" Khoan đã, Diệp nhi"
" Sao vậy ?".
" Ta muốn xem tranh họa vũ khúc của nàng".
" Ừm, em sẽ sai Hàm Thụ đem đến cho chàng". Lại thắc mắc " Nhưng chàng cần làm gì ?".
" Khi không thể nhìn thấy vũ điệu của nàng, ta muốn xem có được không ?"
Mộc Diệp bắt tay sau lưng giả bộ ra dáng: " Có tư tưởng tốt, rất đáng khen! Chàng yên tâm sau này ngày nào em cũng sẽ múa cho chàng xem".
Truyện khác cùng thể loại
69 chương
154 chương
37 chương
419 chương