Thiên Vận Online
Chương 58 : Đột nhiên mộng tỉnh
—-
Tàng Đao chỉnh lý xong thương khố, lưu lại một số đạo cụ có giá trị kỷ niệm, những tạp vật khác đều bán đi, tổng cộng cũng được hơn ba vạn kim tệ.
Hắn hiện tại phải mang một ít trang bị tố chất tương đối tốt, đến phòng đấu giá trung ương gửi bán.
Bước trên đường lớn Ngân Chi Vô Hạn thành, Tàng Đao lưu luyến nhìn từng cảnh vật nơi này, cước bộ bất tri bất giác đi tới trước thành chủ thất. Bên ngoài thành chủ thất, có một người không ngờ được đang đứng ở nơi đó.
“Bạch Nhật Hiểu? !”
“Ác… Là ngươi a!” Bạch Nhật Hiểu thiêu thiêu mi, biểu tình cũng kinh ngạc như Tàng Đao.
“Xin chào a, Bạch Nhật Hiểu.” Tàng Đao cười chào hỏi.
“Tiểu Nguyệt đâu? Hắn ở nơi nào?” Bạch Nhật Hiểu đi tới trước mặt hắn, trực tiếp hỏi.
Tàng Đao ngẩn người, lập tức cười khổ nói: “Ngươi tới cũng quá chậm đi, hai người bọn họ đã không có việc gì.”
“Cái gì?” Bạch Nhật Hiểu nhất thời không rõ ý trong lời của Tàng Đao.
“Ác.” Hắn dừng một chút, hừ nhẹ một tiếng, “Vậy thì sao?”
Tàng Đao biết, Bạch Nhật Hiểu không giống hắn. Hắn đối với Nguyệt là hãm sâu trong tình yêu say đắm, vô pháp quay đầu lại, nhưng Bạch Nhật Hiểu, khởi nguyên tình yêu của y là hiếu kỳ, còn mang tính trẻ con không chịu thua.
Đó không phải tình yêu, có lẽ, chỉ có thể gọi là thích…
“Thích một người, không phải mong muốn hắn có thể được hạnh phúc sao.” Tàng Đao nói: “Cùng Vô Cực bên nhau, chính là hạnh phúc của hắn.”
“Cho nên? Ta nên rời khỏi” Bạch Nhật Hiểu khinh thường cười khẽ.”Ngươi đừng nói giỡn. Hắn và Vô Cực cùng một chỗ có thể hạnh phúc thì thế nào, ta tin tưởng, ta có thể cho hắn hạnh phúc hơn gấp trăm lần tên Vô Cực kia!”
Tàng Đao nhất thời không lời nào để nói, Bạch Nhật Hiểu nói cũng không phải không có đạo lý, thế nhưng…
Hắn lắc đầu, bất đắc nói: “Ngươi cảm thấy tốt… là được rồi.”
Nhìn thành chủ thất nhiều hơn một chút, hắn cũng không quay đầu lại xoay người ly khai.
“Tên ngu ngốc!” Nhìn bóng lưng Tàng Đao, Bạch Nhật Hiểu lần thứ hai hừ nhẹ.
“Ngươi đang nói chính ngươi?” Một nam tử bán Tinh Linh có mái tóc ngắn màu trắng, đôi mắt xám lục từ góc đi ra, trên mặt là nụ cười bất cần đời, trêu chọc Bạch Nhật Hiểu. “Một đống chuyện trong thành không chịu làm, chạy đến nhà người khác để làm chi, trông cửa cho người ta?”
Đích xác, Bạch Nhật Hiểu hiện tại giá đứng trước cửa cũng không nhúc nhích, thật có điểm giống thủ vệ trông cửa.
“Là ngươi!” Bạch Nhật Hiêu trừng nam tử trước mặt. “Ngươi theo ta tới sao!”
“Ta là một phó thành chủ nho nhỏ của Trích Nguyệt Thành, có chuyện muốn tìm thành chủ đại nhân thương lượng thương lượng.” Nam tử cười nói.
“Ít nói nhảm!” Bạch Nhật Hiểu trở mình xem thường. “Mỗi lần ta muốn tới Vô Hạn Thành, ngươi đều dùng lý do này bám theo ta.” Hắn vừa nghe tin Vô Cực và Nguyệt Nguyệt cãi nhau (? ) đã muốn lập tức đến xem, thế nhưng mỗi lần đều bị nam tử trước mắt này tìm việc mà bám theo, ngày hôm nay mình thừa dịp gã không online, một mình len lén chạy tới.
“Đây cũng không phải lý do.” Nam tử tóc bạc nghiêm mặt nói: “Đây là mượn, cớ.” Sau đó lại bĩ bĩ nở nụ cười.
“Oa ha ha!”
“Ngươi!” Bạch Nhật Hiểu chán nản, người nọ trước mặt người ngoài luôn luôn một bộ ôn ôn hòa hòa, rất dễ nói chuyện, thế nhưng một khi đơn độc đối mặt với hắn, thói hư tật xấu ( bản tính thật? ) tất cả đều lòi ra, lúc nào cũng nhầm vào hắn, nơi chốn trêu đùa chọc ghẹo hắn, Bạch Nhật Hiểu hiện tại vừa nhìn đến cái tên này là đau đầu.
“Ta thế nào?” Nam tử cười xấu xa, nương ưu thế thân cao, đưa tay tóm lấy gáy Bạch Nhật Hiêu, cố sức mà kéo hắn đi.
“Thành chủ đại nhân, ngươi đã không còn tác dụng gì, trở về thành làm việc tương đối thực tế hơn đấy!”
Đối phương rõ ràng là một luyện kim thuật sư hệ tinh thần yếu đuối, nhưng hết lần này tới lần khác lại giống như vậy đơn giản mà lôi hắn đi, Bạch Nhật Hiểu phải thừa nhận, người này quả nhiên là khắc tinh của hắn.
“Thích Phó Nhật Nghiêu! Ngươi với ta có thù oán a! Dừng sức như vậy để làm chi, ta sắp bị ngươi bóp chết rồi!” Bạch Nhật Hiểu giẫy giụa trong vô vọng.
Tàng Đao cửa thành lại gặp một người khác.
“Sao ngươi lại tới đây?” Tàng Đao hỏi.
“Tiễn đưa.” Lạc Hồn nhàn nhạt nói.
“Cảm tạ.” Tàng Đao ấm áp cười, trong mắt tràn đầy cảm động cùng tình cảm ấm áp.
“Ngươi đem những gì cần gửi bán cho ta đi.” Lạc Hồn nói: “Ngươi không cần mất công đi một chuyến.”
“Ân, vậy phiền phức ngươi!” Tàng Đao lấy ra những trang bị đang muốn đưa đến phòng đấu giá, giao dịch với Lạc Hồn.
“Ta dùng tên của ngươi bán đấu giá, tiền sẽ chuyển tới tài khoản của ngươi.”
“Cám ơn nha!” Tàng Đao lần thứ hai nói lời cám ơn.
“Như vậy…” Lạc Hồn vung lên khuôn mặt tươi cười đẹp mắt.”Bảo trọng.”
“Chờ ta trở nên mạnh hơn, ta sẽ trở lại.” Tàng Đao phất phất tay, cũng cười đến sáng lạn.
“Tái kiến!”
Vô Cực nói đúng, ở đây… đã không còn chuyện của hắn.
Hắn nên rời đi.
Sau đó, một ngày kia, khi hắn năng chân chính buông tay, sẽ trở về…
Sau khi Tàng Đao ly khai, lại qua vài ngày, ta theo đoàn viên luyện công, chờ cuối tháng quái vật công thành, làm nhiệm vụ, những ngày trôi qua vô cùng yên bình, yên bình đến mức ta không khỏi hoài nghi, những ngày thế này thực sự có thể tiếp tục kéo dài sao?
Rất đáng tiếc… là không thể…
Vô Cực quy định, mỗi ngày từ sáu giờ tối đến tám giờ tối là thời gian ăn cơm, trừ phi đã ăn no, bằng không thành viên Ngân Chi Vô đều bị hắn đuổi logout ăn cơm.
Theo thuyết pháp của Vô Cực thì chính là, làm việc và nghỉ ngơi bình thường, mới có tinh thần chơi trò chơi, cho dù không muốn ăn, ra ngoài đi một chút cũng tốt, cho nên lúc này, sáu giờ rưỡi tối, ta đang ở trù phòng làm cơm.
Trên bếp đang hầm một nồi thịt bò kho, trong nước dùng màu sắc tươi sáng, cà rốt, thái đầu, đậu da, cải trắng, các loại nguyên liệu phối hợp, thoạt nhìn thập phần mỹ vị.
Trước đó trong lúc vô tình nghe được Nửa Cuộc Đời nói, Vô Cực thích ăn các món hầm nhất, giống như cà ri, thịt kho tàu thịt bò nạm các loại món ăn có thể trực tiếp chang vào ăn cùng cơm trắng, tiện lợi lại ngon miệng. Vì thế ta liền dự định hầm một nồi bò khi gởi cho Vô Cực.
Nồi thịt này đã hầm từ giữa trưa, hiện tại đã mềm mại ngon miệng, ta lấy ra một cái nồi nhỏ, múc ra phần cho mình, còn lại ta dự định dùng túi chân không đóng gói thành từng túi nhỏ, nhanh chân đi ký gởi cho Vô Cực. Đóng gói chân không đặt vào ngăn đá tủ lạnh, có thể bảo tồn rất lâu, dù để hai ba tuần, muốn ăn thì lấy ra hâm cách thủy, mùi vị cũng ngon lành như mới làm.
Múc xong phần của mình, ta nhấc cái nồi lớn xuống bếp, chờ nó nguội đi ( phải nguội mới có thể đóng gói ). Sau đó bắt một nồi nước lên, chờ nước sôi thì đập vào cái trứng, khuấy đều cho trứng sống đông lại thành những sợi đản hoa, thêm gia vị vừa ăn là đã xong một món canh trứng.
Hiện tại canh đã xong, gia vị cũng tốt, chỉ còn thiếu cơm trắng. Bởi vì buổi trưa ta đều bận rộn chuẩn bị cho món thịt bò kho, đến lúc nãy mới vo gạo cho vào nồi cơm điện, cơm vẫn chưa chín.
Không quan hệ, dù sao vẫn còn sớm. Tuy nghĩ như vậy, nhưng ánh mắt ta vẫn không tự chủ nhìn chằm chằm vào nồi cơm, chờ mong nó mau mau tỏa ra hơi nóng hầm hập, mang theo mùi gạo thơm ngát.
Lúc này, chuông điện thoại vang lên.
Tiếng chuông chói tai, giống như tiếng đồng hồ báo thức vào sáng sớm, đánh thức ta từ trong giấc mộng đẹp. Ta chậm rãi đi tới trước điện thoại, ngón tay băng lãnh run rẩy ấn nút nhận cuộc gọi.
Trên màn ảnh điện thoại di động, xuất hiện mặt một nam một nữ, ta đột nhiên có loại xúc động quăng điện thoại, quay đầu bỏ chạy.
“Chúng ta quay về Đài Loan rồi.” Trung niên nam tử nói.
“…” Ta nên nói hoan nghênh trở về không?
“Chuyện tình ngươi bên kia xử lý một chút, thứ sáu tuần này đi lên Đài Bắc, ta giúp ngươi an bài xem mắt.” Nam tử nói tiếp.
“Con…” Hít sâu một hơi, ta lần thứ hai mở miệng.”Con cũng không thể không…”
“Ngươi muốn cự tuyệt? !” Nam tử nhưỡng mày, ngữ điệu nặng thêm.”Đừng quên, đây là sứ mệnh của ngươi tại Quý gia!”
“Con…” Thân hình bất ổn lui ra sau mấy bước, hai tay gắt gao siết chặt.
“Ân?” Nam tử giận dữ.”Ta là phụ thân ngươi, lẽ nào ngươi muốn phản kháng ta?”
“Con…” Hạ mắt, hai tay nắm chặt rồi lại vô lực buông ra.
“Con không dám…”
“Không dám là tốt rồi.” Nam tử nói.
“Thứ sáu ta sẽ kêu tài xế đến đón ngươi, nhớ giữ thể diện.” Người phụ nữ nói tiếp.
“… Con đã biết.”
Trò chuyện kết thúc, ta ngây ngốc nhìn điện thoại di động, trong đầu trống rỗng.
“Được rồi… cơm chín rồi… Không ăn cơm Vô Cực lại lèm bèm.” Ta thì thào những lời vô nghĩa.
Bới một chén cơm, múc một tô bò kho, đặt lên khay, ta bưng khay vào phòng khách.
“Hơn bảy giờ rồi, không mau ăn cho xong không được.” Nói xong, ta múc một thìa cơm bỏ vào miệng.
Đem thức ăn trong miệng nuốt xuống, một cảm giác buồn nôn ghê tởm mãnh liệt từ dạ dày xộc lên, ta nhịn không được chạy đến phòng tắm, ghé vào bồn cầu nôn khan.
“Khái khái khái…” Ta một tay dùng sức đè chặt dạ dày co rút đau đớn không thôi, một tay chống trên gạch men phòng tắm, những món vừa ăn, kể cả mật xanh mật vàng đều nôn ra.
“Thật… Thật là khó chịu…” Ta thống khổ thở phì phò, khóe mắt yếu đuối bị buộc ra nước mắt.
“Ai tới…” Cứu cứu ta…
Dạ dày đau đớn như bị thiêu đốt, đầu óc càng mê muội không thôi.
Gạch men băng lãnh, từ lòng bàn tay, từ từ truyền tới trên người, kể cả tâm, cũng trở nên hàn lãnh…
Một khi mộng tỉnh.
Hảo cho câu một khi mộng tỉnh.
Hạnh phúc, quả nhiên giống như nằm mơ, tỉnh lại… cái gì cũng không còn.
Mấy ngày nay tâm tình Vô Cực phi thường tốt, giải quyết xong chuyện Phương Thủy Trữ, tình cảm giữa hắn và Nguyệt lại càng thêm thân mật.
Vô Cực hiện tại mới biết được, nguyên lai Nguyệt vẫn rất lưu ý đến sự tồn tại của Phương thủy Trữ, chỉ là y ôn nhu, không muốn nói ra mà thôi.
Hạ lệnh phong tỏa ( sau khi hạ lệnh này, người bị đặt lệnh không thể vào thành thị của người đặt lệnh), Phương Thủy Trữ không thể vào thành đến quấy rầy hắn, mặt khác còn có Nửa Cuộc Đời trợ giúp ( bịa đặt sinh sự ), Phương Thủy Trữ càng không có mặt mũi tiếp cận Vô Hạn Thành, đành phải tìm chỗ dựa vững chắc khác bao nuôi.
Đương nhiên, khiến Vô Cực sung sướng nhất, chính là chuyện Tàng Đao ly khai.
Hắn rốt cục đã khiến cái tên đối thủ làm hắn sợ hãi kia biết khó mà lui!
Húc Chi Vô Cực luôn luôn cao cao tại thượng, tự phụ không ngớt, cư nhiên lại có ý tưởng ấu trĩ như vậy, chuyện này nói ra chắc không có ai tin…
Vô Cực tâm tình tốt, dự định cuối tuần này đến Đài Nam tìm Nguyệt hảo hảo vượt qua. Chuyện công tác, hắn đã thông báo cho Nửa Cuộc Đời việc mình nghỉ phép, chỉ chờ Nguyệt login.
Bạch quang lóe lóe, tám giờ, nhóm đoàn viên Ngân Chi Vô login .
“Tiểu Dương nói, ba mẹ hắn dẫn hắn đi ra ngoài ăn tối, nên đến khuya mới lên.” Thiên Lý vừa mới nói chuyện điện thoại với Tiểu Dương, vừa login đã thông báo trên kênh đoàn.
“Ân.” Vô Cực đáp: “Tiểu Dương có nhắn tin cho ta.”
“Ác ác ác!” Thiên Lý gật đầu. Nếu như vậy, còn muốn hắn truyền lời làm chi.
Vô Cực hỏi tiếp: “Nguyệt đâu? Thế nào còn không login?”
“Không biết.” Nhất Kiếm nhún nhún vai.
“Nguyệt Nguyệt có onl a!” Sa Lợi Diệp nói : “Trong danh sách dong binh đoàn có hiện mà.”
“Đúng a! Nguyệt đại ca đang onl.” Nhất Kiếm cũng gọi danh sách dong binh đoàn đến xem.”Sao lại không nói lời nào?”
“Vô Cực lão đại — ngươi không phải lại gây ra chuyện gì khiến Nguyệt Nguyệt mất hứng chứ.” Sa Lợi Diệp xấu xa cười.
Câu trả lời của Vô Cực lại là thưởng cho nàng một ánh mắt sắt như dao.
Sa Lợi Diệp rụt cổ, le lưỡi: “Chỉ là nói đùa thôi nha.” Hung dữ như thế để làm chi.
“Xin lỗi, ta đang có chuyện suy nghĩ, không có nghe các ngươi nói.” Ta từ thành chủ thất đi tới, áy náy nói.
“Nguyệt Nguyệt sớm như vậy đã onl, có phải không chịu ngoan ngoan ăn cơm không a?” Sa Lợi Diệp nghịch ngợm cười nói.
“Ân…” Ta suy yếu gật đầu, vô lực nói bất cứ điều gì.
Vô Cực nhìn ra ta khác thường, đi tới trước mặt ta, quan tâm hỏi: “Sắc mặt ngươi không tốt lắm, khó chịu sao?”
“Không có.” Ta lắc đầu, giương mắt nhìn mãi cái người bản thân không muốn mất đi, nhưng lại phải rời đi.
Rất nhiều lời, nghẹn trong lòng, nói không nên lời.
Cũng không thể cho ta thêm một chút thời gian sao?
Một chút thời gian cuối cùng, có thể chăm chú nhìn người này…
Vô Cực đưa tay xoa mặt ta, đôi mày đẹp mắt nhíu lại, hàn mâu tràn đầy lo lắng.
“Ngươi thoạt nhìn…” Hắn dừng một chút.”Cuối tuần này ta đến Đài Nam tìm ngươi, cùng ngươi đi đến bác sĩ.”
“Cuối tuần!” Ta ngẩn người, lập tức vung lên nụ cười khổ thảm đạm không thôi. “Cuối tuần này ta không rảnh.”
Không nghĩ tới, nhanh như vậy đã phải đối mặt.
Đối mặt với hư không tịch lương sau khi mộng tỉnh.
“Không rảnh?”
“Cuối tuần này, ta muốn lên Đài Bắc một chuyến.” Ta nhàn nhạt nói.
“Vậy vừa lúc.” Vô Cực hai mắt tỏa ánh sáng, hài lòng nở nụ cười.”Chờ ngươi bận xong, ta mang ngươi đi tham quan. Ta có quen biết với một số bác sĩ ở mấy bệnh viện lớn, ngươi hẳn là hảo hảo kiểm tra thân thể một chút.”
“Ngươi đại khái rảnh lúc nào?” Vô Cực hỏi tiếp.
“Khi nào à?” Ta hạ mắt, trào phúng nở nụ cười. “Tiệc xem mắt… chắc mất vài giờ.”
“Tiệc xem mắt?” Vô Cực không giải thích được.”Có ý gì?”
Đẩy ra bàn tay hắn đặt trên mặt ra, ta lùi về phía sau, lạnh lùng nói: “Chính là ý tứ này, tiệc xem mắt của ta.”
Vô Cực như hóa đá sững sờ tại chỗ, một hồi lâu, hắn mới chậm rãi mở miệng.”Ngươi muốn kết hôn?”
“Đúng vậy… Không sai. Ta phải kết hôn.” Ta nỗ lực khiến mình thoạt nhìn không có bất kì biểu cảm nào.
“Cái gì!” Vô Cực kinh ngạc mở to hai mắt nhìn, phút chốc lại phẫn nộ khẽ híp.
“Ngươi nói lại lần nữa xem!”
“Ngươi đã nghe được.” Ta nói: “Cho nên chúng ta…”
“Không được! Ngươi đừng mơ tưởng!” Vô Cực cố sức nắm cánh tay ta, ngăn cản ta nói ra ba từ kia. “Ngươi đừng hòng lưu lại một mình ta. Ta không cho phép!” Hắn rống to, “Ta tuyệt đối không buông ngươi ra!”
“Nếu như ngươi không thể buông tay…” Ta cười khổ, “Chờ ta kết hôn xong, chúng ta vẫn có thể tiếp tục.” Ta biết Vô Cực tuyệt đối không dễ dàng tha thứ loại sự tình này.
“Ngươi nói cái gì!” Trong đôi mắt bán mị tản ra quang mang nguy hiểm.”Ngươi đây là có ý gì?”
Đối mặt với Vô Cực chất vấn, ta chỉ không nói một câu, ngưng mắt nhìn hắn, hình dáng người trước mắt này, sẽ vĩnh viễn vĩnh viễn, khắc sâu trong lòng ta.
“Ngươi nói chuyện a!” Phẫn nộ vì ta mãi trầm mặc, Vô Cực càng siết chặt cánh tay ta.
Tay hắn dùng lực rất lớn, nhưng ta lại không cảm thấy một tia đau đơn nào, cho tới nay, lực đạo mạnh như thế luôn luôn gắt gao nắm chặt như vậy, níu lấy ta, không cho ta ly khai, không cho ta tiêu tán…
“Ngươi như vậy rốt cuộc là có ý gì!” Vô Cực nổi giận rống lên một tiếng, cất giấu sợ hãi cùng bất an thật sâu.
Nghe xong, lòng đau quá.
Ánh trăng không muốn đi, ánh trăng không muốn đi a!
Tiếng rống của Vô Cực khiến cho những người khác chú ý, Sa Lợi Diệp là người đầu tiên tiến lại.
“Các ngươi làm sao vậy?” Đối mặt với một Vô Cực như vậy, nàng có chút sợ hãi. “Sao lại cãi nhau?”
“Lão đại? Ngươi và Nguyệt đại ca thế nào vậy?” Nhất Kiếm nơm nớp lo sợ hỏi.
“Vô Cực?” Nửa Cuộc Đời cũng hỏi.
“Nguyệt nói…” Câu kế tiếp, Vô Cực nói không nên lời.
“Ta muốn đi xem mắt.” Ta giúp Vô Cực nói cho hết lời, “Cuối tuần này.”
“Xem mắt!”
Tất cả mọi người hít một hơi sâu, ngoại trừ Nhất Kiếm…
Nhất Kiếm dùng loại nhãn thần rất bất đắc dĩ nhìn ta.”Vẫn phải đến a.” Hắn thì thào than thở.
“Nguyệt đại ca, ý của ngươi thì sao?” Nhất Kiếm mật ta.
“Ta nghĩ đi…” Ta yếu ớt nói: “Ta không muốn ở trước mặt mọi người bộc lộ sự yếu đuối của bản thân.”
“Ta đã biết!” Nhất Kiếm nói xong, thần sắc đột nhiên trở nên nghiêm túc.
“Vô Cực ngươi bình tĩnh một chút.” Nửa Cuộc Đời ở một bên khuyên, “Chí ít phải để Tiểu Nguyệt nói cho rõ ràng.”
“Hắn cái gì cũng không nói!” Vô Cực kích động gào thét.
“Tiểu Nguyệt, ngươi đem sự tình nói cho rõ thì tốt hơn!” Nửa Cuộc Đời chuyển qua khuyên ta, “Ngươi xem Vô Cực đều tức giận như vậy.”
Ta như trước trầm mặc không nói, âm thầm cho Nhất Kiếm một ánh mắt.
Nhận được ám chỉ của ta, Nhất Kiếm rút trường đao ra, thừa dịp Vô Cực không chú ý, nghiêng người vọt tới hắn.
Vô Cực bị Nhất Kiếm mãnh lực va chạm, thân hình ngã về phía sau, Nhất Kiếm thừa cơ dùng sức mà áp chế hắn trên tường.
“Nguyệt đại ca! Ngươi đi mau!”
Ta lập tức gọi ra hệ thống tuyển đan, chọn lệnh logout, trước khi Vô Cực giẫy khỏi sự kềm chế của Nhất Kiếm, kết thúc thời gian đếm ngược logout.
“Chết tiệt!” Vô Cực cuồng nộ, hung hăng thưởng cho Nhất Kiếm một đạo nộ lôi. “Nhất Kiếm Thiên Hạ! Ngươi muốn chết sao!” Khi nói chuyện, vung tay, lại bắn ra vô số đạo nộ lôi.
“Bình tĩnh một chút!” Tà Hỏa Hoàng nhìn không được, lên tiếng khuyên nhủ.
“Là tiểu tử này muốn chết!” Vô Cực lại muốn vung tay.
“Chấn thối tiễn!” Một đạo hồng quang hình mũi tên bắn về phía Vô Cự đang đọc chú, đánh hắn lui ra sau một đoạn.
Vô Cực lãnh mâu quét về phía người phát động tiễn kỹ. “Lạc Hồn! Ngươi cũng muốn tìm cái chết à!”
Lạc Hồn giơ cung tiễn lên, mũi tên nhọn nhắm vào tim Vô Cực, nụ cười nhàn nhạt, biểu tình bất biến, ngữ khí vẫn nhẹ nhàng nhàn nhạt như cũ, “Ta không để tâm.”
“Hồn…” Nhất Kiếm cảm động nhìn Lạc Hồn, lập tức chuyển mâu, không hề sợ hãi nhìn thẳng vào Vô Cực.
“Ta sẽ không cho ngươi thương tổn Nguyệt đại ca!” Nhất Kiếm kiên định nói.
“Ta không có thương tổn hắn!” Vô Cực rống giận, bộ dạng kia, tựa như một đầu dã thú bị thương giẫy giụa.
Vô Cực rất hận bản thân, Nguyệt chết tiệt nói cái gì cũng không chịu giải thích! Lẽ nào y lại muốn một mình thừa nhận toàn bộ thống khổ?
“Ai!” Nửa Cuộc Đời thở dài một hơi, tay xoa xoa trán. “Ai đến giúp hắn bình tĩnh một chút đi.” Đầu của hắn đau muốn chết!
“Ta đến!” Sa Lợi Diệp không biết từ nơi nào lấy ra một thùng nước, thùng nước tràn đầy, cứ như vậy tạt thẳng vào mặt Vô Cực.
“Như vậy sẽ… càng hỏng bét đi.” Thiên Lý nuốt một ngụm nướt bọt.
Nhất Phương vội mật cho Chú Minh chưa từng thấy qua loại tình huống gay go này, muốn hắn chuẩn bị tùy thời logout bỏ chạy.
Không nghĩ tới, Vô Cực cũng không tức giận, hắn rất khó có được nói tiếng cám ơn với sa Lợi Diệp. Ít nhiều gì cũng nhờ có thùng nước lạnh kia, hắn mới có thể tỉnh táo lại.
Vô Cực nhắm mắt lại, hòa hoãn hô hấp, chờ khí tức bình ổn lại, hắn mới mở mắt, đôi ngươi lợ hại quét về phía Nhất Kiếm, “Nói đi…” Trong giọng nói có uể oải nhàn nhạt.”Về chuyện của Nguyệt.”
Nhất Kiếm gật đầu: “Ta và Nguyệt đại ca đã quen biết từ nhỏ, khi đó Nguyệt đại ca luôn luôn có bộ dạng rất tịch mịch…
“Phụ thân hắn ở bên ngoài không hề thiếu nữ nhân, cá tính Nguyệt đại ca quá ôn hòa, không có biện pháp cạnh tranh với đám [huynh đệ tỉ muội] trong nhà, càng vô lực kế thừa gia nghiệp.
“Nguyên nhân duy nhất phụ thân Nguyệt đại ca lưu lại hắn, chính là vì bộ dạng xuất sắc kia… ” Nhất Kiếm lần thứ hai phát huy bản tính lắm mồm trời cho, bla bla bla không ngừng. Bất quá, cũng không có ai kêu hắn câm miệng, mọi người lẳng lặng lắng nghe…
——-
Truyện khác cùng thể loại
72 chương
32 chương
23 chương
32 chương