Thiên Tung Xinh Đẹp
Chương 97
"Các vị, mọi người xin chú ý!" Thời điểm mọi người trong phòng đấu giá Thánh Ca Hoa kêu la lẫn lộn, mỹ nữ áo đỏ kia xinh đẹp cười một tiếng, "Giá trị của Thiên Nguyên Đan này tin tưởng mọi người đều biết, tiểu nữ cũng không dám múa rìu qua mắt thợ trước mặt các vị! Giá khởi điểm của Thiên Nguyên Đan là một trăm vạn kim tệ, mỗi lần tăng giá mười vạn kim tệ! Bây giờ, đấu giá bắt đầu!"
Nữ tử áo đỏ vừa tuyên bố giá tiền, phía dưới mọi người đều cùng ồ lên. Một trăm vạn kim tệ! Quả thật chính là giá trên trời. Giá này vừa đưa ra, tất cả mọi người biết đây tuyệt đối sẽ là một cuộc so đấu tài phú của các đại gia tộc và các thế lực lớn. Những tiểu thương, tiểu gia tộc cũng chỉ có ngồi xem náo nhiệt mà thôi!
Lúc này, chỉ nghe một tiếng hô to từ chỗ ngồi của Bắc Thần gia truyền đến, "Lão phu ra một trăm vạn kim tệ!"
Gia chủ Bắc Thần gia Bắc Thần Thương là người đầu tiên mở miệng hô giá. Bất quá, ông vừa dứt lời, gia chủ Âu Dương gia Âu Dương Minh bên cạnh lập tức bức thiết hô: "150 vạn kim tệ!"
Mọi người đều cả kinh, không ai nghĩ tới mới vừa hô lần thứ hai, giá cũng đã tăng thêm một nửa. Xem ra màn giành giật Thiên Nguyên Đan sẽ cực kỳ kịch liệt.
"160 vạn kim tệ!" Một giọng nói già nua chen vào.
Người thứ ba mở miệng hô giá không ngờ không phải là Tề Thiên Minh đứng đầu tứ đại gia tộc mà là người vẫn tương đối trầm mặc trong buổi đấu giá, hội trưởng công hội luyện đan Tô Tuân.
Điều này cũng khó trách, công hội luyện đan của Tô Tuân si mê nhất là đan dược, hôm nay gặp được Thiên Nguyên Đan - thánh phẩm trong đan dược, công hội bọn họ cho dù tài lực kém hơn so với tứ đại gia tộc cũng muốn nỗ lực một lần!
“Được! 160 vạn kim tệ! Còn có ai muốn nâng giá không? Đây chính là cực phẩm thánh đan do các loại thần bảo dung hợp mà thành đó. Cơ hội không thể bỏ qua!" Đôi môi đỏ mọng của nữ tử áo đỏ kia hé mở, mê hoặc nhìn về phía khán đài.
"Hai trăm vạn kim tệ!" Lúc này Tề Thiên Minh rốt cuộc ra tay! Mà hậu quả của việc ông ra tay chính là nâng giá trị của Thiên Nguyên Đan lên gấp đôi! Thế nhưng Tề Thiên Minh không chút nào cảm thấy tiếc tiền. Trong lòng ông chỉ có một suy nghĩ: sẽ lập tức nhìn thấy Tiểu ThiênTung, thế nào cũng phải có một lễ vật để ra mắt không phải sao?
"210 vạn kim tệ!" Tô Tuân của công hội luyện đan chưa từ bỏ ý định tiếp tục hô.
"220 vạn kim tệ!" Ngay cả Lý Hoa của công hội kiếm tu giả cũng tới đấu giá.
Tứ đại công hội và tứ đại gia tộc cạnh tranh nâng giá, giá trị của ThiênNguyên Đan đã tăng mạnh tới 380 vạn kim tệ, nhưng lại vẫn đang có khuynh hướng gia tăng.
Nhưng nếu nhìn kỹ lại sẽ lập tức phát hiện, trong buổi đấu giá có hai nơi chưa một lần hô giá. Hai nơi này chính là chỗ ngồi của Khinh Hồng lâu và thái tử.
Đang lúc Tề Thiên Minh nâng giá lên đến năm trăm vạn kim tệ, giọng nói cuồng ngạo của thái tử rốt cuộc vang lên trong phòng đấu giá, "Sáu trăm vạn kim tệ!"
Một lần tăng giá một trăm vạn! Mạnh tay nhường này cũng chỉ có hoàng gia mới có tài lực như thế, lại thêm tất cả mọi người trong tứ đại gia tộc đều biết phía sau bọn họ có thế lực lớn ủng hộ, tự nhiên sẽ không thể không biết tự lượng sức mình đi tranh đoạt Thiên Nguyên Đan.
Thái tử nhìn phòng đấu giá lập tức an tĩnh, vẻ mặt trên mặt càng liều lĩnh.
Đến lúc này Thiên Tung mới phát hiện thì ra thái tử cũng ở trong phòng đấu giá, có lẽ là sau khi nàng rời đi mới tiến vào. Hơn nữa, hôm nay toàn bộ bên cạnh hắn đều là thi vệ, bên cạnh chỉ có mấy lão giả áo đen cấp Kiếm Đế. Mà những ánh mắt tham lam lúc trước chính là từ những lão giả áo đen này phát ra.
Thiên Tung nhìn dáng vẻ phách lối không coi ai ra gì kia, bên môi dâng lên nụ cười lạnh. Chắc hẳn hắn còn chưa biết những người mặc áo đen mình phái đi tập kích Tề gia đã toàn quân bị diệt rồi! Thiên Tungtruyền cho Tịch Nhan một ánh mắt, Tịch Nhan lập tức hiểu ý gật gật đầu.
Lúc này, nữ tử áo đỏ trên đài đang hưng phấn mà hô: "Sáu trăm vạn kim tệ lần thứ nhất!"
"Sáu trăm vạn kim tệ lần thứ hai!"
Thời điểm mắt thấy nữ tử kia muốn mở miệng hô: ‘sáu trăm vạn kim tệ lần thứ ba’, một giọng nam kiều mỵ chen vào.
"Bảy trăm vạn kim tệ!"
Mọi người đều cả kinh, tất cả mọi người đều nhìn về nơi phát ra âm thanh, chỉ thấy lâu chủ Khinh Hồng lâu Tịch Nhan, một tay phe phẩy chiếc quạt ngọc viền vàng, một tay ôm tuyệt đại xinh đẹp mềm mại không xương . . . . .
Yêu Dạ, cảnh tượng kia rất thoải mái phong lưu!
Thế nhưng, trong nháy mắt mọi người đều kịp thời phản ứng, Khinh Hồng lâu này không ngờ trắng trợn đấu giá cùng với thái tử! Dường như tất cả mọi người đều ngửi thấy mùi thuốc súng trong đó. Dĩ nhiên cao hứng nhất hẳn là phải kể đến tiểu cô nương mặc áo đỏ trên đài rồi.
"Bảy. . . . . . Bảy trăm vạn kim tệ lần thứ nhất!" Trong giọng nói của tiểu cô nương mặc áo đỏ có kích động không che dấu được.
Giờ khắc này, thái tử quả thật tức đến giận sôi lên. Cho dù là ai, con vịt đã bị luộc chín bay đi mất bụng cũng sẽ không có cảm giác tốt. Nhất là mấy lão giả áo đen bên cạnh thái tử, ánh mắt như hai cái đèn pha, âm ngoan nhìn chằm chằm mấy người Thiên Tung.
Thiên Tung tinh tường nhìn thấy, ngay lúc đó mấy lão giả áo đen kia quăng cho thái tử một ánh mắt hết sức quyết tuyệt. Là muốn nhất định phải có được sao? Tốt! Khinh Hồng lâu cái gì cũng không xưng, nhưng chỉ có tiền là nhiều. Cộng thêm những giao dịch hai năm qua của Diệp sát môn, dường như toàn bộ Thánh Thiên thành có ba phần tư kinh tế là nắm trong tay Thiên Tung, chẳng lẽ còn sợ một thái tử sao?
"710 vạn kim tệ!" Lần này thái tử cũng không dám hô nâng giá quá nhanh, dù sao tám trăm vạn kim tệ chính là giới hạn của hắn. Ngay lúc trong lòng hắn đang âm thầm tính toán tình thế, Tịch Nhan lại một lần nữa lười biếng mở miệng.
"Tám trăm vạn kim tệ!"
Lần này cả hội trường cũng chấn động rồi! Tám trăm vạn kim tệ! Cho dù Thiên Nguyên Đan này giá trị vạn kim đi nữa, cũng sẽ không có người thật sự coi tiền như rác rưởi, dùng tám trăm vạn kim tệ đi mua một viên đan dược nho nhỏ. Ở trong mắt mọi người, Tịch Nhan không thể nghi ngờ đã trở thành một kẻ coi tiền như rác rồi! Sợ rằng trong tất cả mọi người ở đây chỉ có Thiên Tung và những lão giả áo đen kia biết được giá trị của đan dược này. Về phần thái tử chỉ là thuần túy nghe lệnh làm việc cũng nuốt không trôi khẩu khí này.
Quả nhiên, khóe mắt hắn đã sắp rách ra, tám trăm vạn kim tệ đã là giới hạn của hắn. Hắn dường như kìm nén đến đỏ bừng cả khuôn mặt. Qua một lúc lâu, thái tử rốt cuộc nghẹn ra một câu, hắn nói: "Ta. . . . . . Ta cũng ra tám trăm vạn kim tệ!"
Lời này vừa nói ra, dường như đạt được sự nhất trí khinh bỉ của mọi người. ‘Ta cũng ra tám trăm vạn kim tệ?!’ Lời như vậy cũng có thể nói ra khỏi miệng!
Thiên Tung ở trong lòng trực tiếp phun một ngụm nước miếng. Đây chính là thái tử điện hạ của Thánh Thiên Đế quốc? Đây chính là phong phạm khí độ của một thái tử? Thiên Tung lại đem ánh mắt chuyển sang nam tử lịch sự tao nhã như ngọc ở chỗ ngồi của công hội luyện đan. Không thể không nói, Thiên Tung là một người cực kỳ bao che khuyết điểm, hai người kia hoàn toàn đối lập nhau, càng ngày càng cảm thấy Tô Ngọc Cẩn kiên cường hơn vạn lần so với Tô Ngọc Thành kia. Sao hai người này có cùng một nửa gen mà chất lượng sản phẩm sau khi lắp ráp lại kém nhau nhiều như vậy chứ?
Tiểu cô nương mặc áo đỏ kia cực kỳ khó xử nhìn nhìn thái tử rồi lại nhìn nhìn Tịch Nhan tuấn mỹ, trong lúc nhất thời, không biết nên nói như thế nào.
Dường như là vì giải quyết sự phiền não của mỹ nhân, Tịch Nhan phong tình cười một tiếng, lại ném ra một quả bom tấn. "Ta ra chín trăm vạn kim tệ!"
Một lần tăng một trăm vạn kim tệ! Mọi người thật sự là bị tài lực khổng lồ của Khinh Hồng lâu làm cho giật mình. Thiên Tung tự nhiên biết, qua hôm nay, Khinh Hồng lâu nhất định sẽ trở thành tiêu điểm cho thế lực khắp nơi đua tranh chú ý. Thế thì sao? Bọn họ đã ẩn nhẫn quá lâu. Nếu muốn hô giá, dĩ nhiên là muốn bỗng dưng nổi tiếng!
Bây giờ, chỉ cần có đầu cũng biết Khinh Hồng lâu là đánh vào mặt thái tử. Đồng thời mọi người cũng mơ hồ ngửi thấy có điểm không tầm thường: đó chính là Khinh Hồng lâu sẽ trở thành một thế lực mới thổi quét Thánh Thiên thành.
"Chín trăm vạn kim tệ lần thứ nhất!"
"Chín trăm vạn kim tệ lần thứ hai!"
"Chín trăm vạn kim tệ lần thứ. . . . . ."
Thời điểm tiểu cô nương mặc áo đỏ kia đang muốn hô chín trăm vạn kim tệ lần thứ ba, một lão giả áo đen bên cạnh thái tử đột nhiên đứng lên lớn tiếng ngăn cản.
"Không biết vị lão tiên sinh này có gì chỉ giáo?" Tịch Nhan thờ ơ như không trước đám người Tề Thiên Sách, không coi ai ra gì ăn đậu hũ của Thiên Tung, vuốt vuốt bàn tay ngọc của nàng.
Động tác này của hắn khiến cho dường như toàn bộ nam tử trong hội trường Thánh Ca Hoa đều lộ ra một loại ánh mắt vừa ao ước vừa ghen ghét. Nhất là thái tử, thiếu chút nữa từ chỗ ngồi nhảy dựng lên. Trong lòng hắn, mình mới là người tài giỏi nổi bật, chỉ có hắn mới xứng được hưởng thụ nữ tử tốt nhất. Loại nữ tử như Yêu Dạ nhất định phải là vật trong túi của hắn. Thế nhưng, hiện giờ nàng lại đang ở trong ngực một nam tử khác, điều này khiến trong lòng hắn vô cùng không cam lòng!
Lúc này, lão giả kia trầm giọng nói: "Vị công tử này, ngươi nên biết phòng đấu giá Thánh Ca Hoa không phải nơi có thể nói bừa. Ngươi ra giá chín trăm vạn kim tệ! Chúng ta dĩ nhiên là cam tâm nhận thua. Nhưng không biết công tử có thể lấy ra được nhiều kim tệ như vậy hay không?"
"A? Ông hoài nghi năng lực của bản công tử sao!" Tịch Nhan hoàn toàn phớt lờ liếc lão giả áo đen một cái, trong mắt tỏa ra một loại trêu tức như mèo vờn chuột.
"Ta không phải là không tín nhiệm công tử, chẳng qua là tin tưởng sự thật mà thôi." Lão giả áo đen không nhường bước chút nào.
"Hay cho một câu tin tưởng sự thật! Bản công tử ta luôn luôn thích dùng sự thực nói chuyện! Người đâu!"
Tịch Nhan vừa dứt lời, sáu thiếu niên mười lăm mười sáu tuổi, diện mạo thanh tú lập tức khiêng ba chiếc rương lớn đi tới trên đài cao. Theo động tác đồng loạt mở rương của ba thiếu niên, một trận ánh sáng màu vàng kim sáng loáng trực tiếp đâm thẳng vào mắt mọi người.
"Trời ạ! Nhiều kim tệ như vậy!"
Chỉ thấy trong ba rương kia tràn đầy kim tệ! Tuy nói tiền bạc không phải là vạn năng, nhưng không có tiền là vạn vạn không thể. Mọi người trong một lúc thấy nhiều tiền như vậy, cũng khó thoát khỏi không động tâm.
"Thế nào? Lão tiên sinh có muốn đếm từng đồng một hay không. Nếu ông nguyện ý làm công không, ta nghĩ phòng đấu giá Thánh Ca Hoa cũng sẽ nhận phần tình cảm này của ông đấy!" Tịch Nhan lên tiếng châm chọc nói.
"Ngươi!?" Lão giả áo đen không khỏi nổi đóa, nhưng mắt thấy người ta lấy ra nhiều tiền như vậy, mình còn có thể nói gì đây?
Lúc này, Tịch Nhan nói với tiểu cô nương mặc áo đỏ kia: "Tại hạ là lâu chủ Khinh Hồng lâu Tịch Nhan. Đây là một trăm ngàn kim tệ! Không biết cô nương có thể tuyên bố chủ của Thiên Nguyên Đan hôm nay hay không?"
Tiểu cô nương mặc áo đỏ kia vốn có cảm tình với Tịch Nhan, lập tức thẹn thùng nói: "Dĩ nhiên có thể, công tử đã nguyện ra vạn kim, ThiênNguyên Đan này dĩ nhiên là công tử! Ta tuyên bố chủ của ThiênNguyên Đan là Khinh Hồng lâu chủ Tịch Nhan!"
Trong lúc nhất thời, bên trong bên ngoài hội trường Thánh Ca Hoa đều là một tràng tiếng tựa như thở dài, tựa như kinh ngạc. Quả nhiên, dưới tài lực dũng mãnh cùng với sự cường thế trong đấu giá của Khinh Hồng lâu, tất cả mọi người đều bị rung động thật sâu.
Lúc đám người Thiên Tung cầm Thiên Nguyên Đan muốn rời khỏi, nàng rõ ràng cảm thấy trên người mấy lão giả áo đen phát ra sát khí. Xem ra mấy người mặc áo đen này đối với Thiên Nguyên Đan là nhất định phải có được! Xem ra nàng phải nhanh hơn rồi, vì để tránh cho đêm dài lắm mộng, chỉ có nuốt Thiên Nguyên Đan này vào trong bụng mới là thượng sách.
Trong khi mọi người ở đây dùng ánh mắt quỳ bái cùng lửa nóng nhìn dàn xe siêu hào hoa của đám người Thiên Tung đi xa thì trong xe đang trình diễn một cảnh cực kỳ tàn ác. Tịch Nhan vừa mới rồi còn nở mày nở mặt vô cùng đang bị Tề Thiên Sách cầm đầu bốn người cuồng ẩu loạn dẹp.
Tiếng kêu thảm thiết hoa hoa lệ lệ suốt một đường.
Trước khi Tịch Nhan ngất đi, ý niệm cuối cùng chính là: vì để tránh cho mình thanh niên chết yểu, sau này tuyệt đối không chiếm tiện nghi của tiểu thư!
Truyện khác cùng thể loại
56 chương
20 chương
34 chương
11 chương