Thiên Tống

Chương 86

Phiên dịch nói: "Nàng nói, chỉ cần ngươi thả nàng, nàng bảo đảm tánh mạng của ngươi an toàn." "Lừa dối, nàng liền lừa dối. Trên một lần là người khác giảo hoạt, trên hai lần đó là mình ngu xuẩn". Âu Dương nói: " Kim quốc các người với Tư gia ngược lại cam đoan rõ ràng, nhưng vừa trở mặt liền không chịu nhận". Phiên dịch nói: "Nàng nói, chúng ta chỉ nói bảo đảm ngươi an toàn ở nước Kim, cũng không đáp ứng để các ngươi rời khỏi." Âu Dương nói: "Đây là nói xạo. Ngươi nói cho nàng biết, chỉ cần ta lên thuyền rời khỏi, ta liền thả nàng." Phiên dịch nói: "Nàng nói, ngươi ở trước mặt binh sĩ của nàng vũ nhục nàng như vậy, nàng chỉ có giết ngươi mới có thể vì mình lập uy." Âu Dương thở dài hỏi: "Giết người rất vui vẻ sao? Hay là giết người có thể làm cho tâm lý biến thái của ngươi nhận được thỏa mãn?" Phiên dịch nói: "Không phải! Nàng nói, sinh mệnh người Nữ Chân ở trong mắt người Khiết Đan ngay cả con kiến cũng không bằng. Cho nên bọn họ mới muốn phản kháng, là vì tôn nghiêm bản thân mà giết người". Âu Dương khẽ gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu. Nhưng lại nói: "Ta hiểu nhưng không đồng ý cái nhìn của ngươi. Tỷ như ngươi quất hắn, truy cứu nguyên nhân chính là vì ngươi không tôn trọng hắn. Chẳng lẽ mục đích các ngươi phản kháng, chính là vì có thể quất hắn sao? Các ngươi đến tột cùng là vì tôn nghiêm, hay là hâm mộ địa vị người Khiết Đan mà phản kháng? Khởi nghĩa nông dân đều là như vậy, ban đầu là sống không nổi, nhưng cuối cùng lại thành người khiến người khác sống không nổi". Phiên dịch nói: "Nàng nói, cho tới bây giờ nàng chưa từng nghĩ tới vấn đề này". "Ta không phải kẻ truyền đạo, không muốn thay đổi cái nhìn của nàng. Bảo nàng không nên nghĩ nhiều". Âu Dương nói: "Nhưng, bây giờ ta là vì sinh tồn của bản thân mà phản kháng, ngươi hỏi nàng có phải giống tình cảnh nàng trước kia không?" Hoàn Nhan Lan trầm mặc thật lâu mới nói. Phiên dịch nói: "Nàng bảo ta nói với A Cốt Đả, dời tất cả binh sĩ, nàng tiễn ngươi lên thuyền. Nàng nói suy nghĩ của ngươi đả động nàng, hơn nữa nể tình ngươi đã cứu nàng một lần, nàng sẽ đưa ngươi an toàn đến Tống quốc. Ta đi truyền lời đây. Có điều... Huynh đệ, cẩn thận một chút, A Cốt Đả cũng không phải là người thiện lương, cẩn thận người ta đâm lén". "Cám ơn". "Đi đây". . . . Sau hai khắc, tất cả binh sĩ dưới núi rời khỏi toàn bộ, chung quanh thành một mảnh yên tĩnh. Âu Dương tiếp tục đút Hoàn Nhan Lan ăn, Hoàn Nhan Lan cũng rất phối hợp, ánh mắt một mực nhìn Âu Dương, miệng nhẹ nhàng nhấm nuốt. Âu Dương bị ánh mắt này nhìn đến mức sợ hãi trong lòng, đứng lên duỗi người, uống một hớp rượu, toàn thân thoải mái. Lại ngồi xuống ăn ít đồ, bắt đầu mệt mỏi, đã hơn ba mươi tiếng chưa ngủ. "Ngươi không nên chạy, ta liền ngủ một lát đã". Âu Dương nói xong chậm rãi nhắm mắt lại. Cũng không biết bao lâu, Âu Dương đột nhiên cảm giác mình không nên ngủ, vội vàng mở to mắt xem xét, không ngờ đã là sáng sớm. Lại nhìn Hoàn Nhan Lan, vẫn ở đó, liền ở trên mặt đất cách mình không xa, trợn tròn mắt nhìn mình. "Không nên yêu anh, anh chỉ là một truyền thuyết". Dương xoay người mà dậy, cầm rượu uống hớp hỏi: "Muốn đi tiểu không?" Cũng không biết có phải là Hoàn Nhan Lan nghe hiểu không, liền gật đầu. Âu Dương cởi dây thừng trên chân nàng, nới lỏng đai lưng. Hoàn Nhan Lan phối hợp trở tay bắt quần, đến mép bụi cỏ một bên. Sau khi giải quyết xong, lại kéo quần đi tới, Âu Dương phụ trách thắt đai lưng. Âu Dương rất muốn nói với nàng, ngươi tốt nhất lần sau đi tiểu có thể dùng giấy lau, nhưng ngươi cũng đừng vứt. Nhưng Âu Dương không ngốc, biết nói cũng vô ích, người ta nghe không hiểu, ngược lại mình khó xử. Hành trình kế tiếp rất thuận lợi. Âu Dương trực tiếp vào Thần Châu, trói một người như vậy, quân Kim Thần Châu không ngờ đều không phát hiện. Có âm mưu. Âu Dương ngửi được mùi vị này. Tìm thương hội Dương Bình, ra cửa, người tiếp đãi thấy Âu Dương cả kinh: "Đại... đại nhân? Không ngờ là ngài, sao lại ở đây?" Nói năng lộn xộn. Hừm! Vẫn là người quen, đây là con của một cổ đông thương hội Dương Bình, thành thật hơn nữa trung hậu, phái tới đây cũng khá phù hợp. Âu Dương nói: " Không cần nói nhảm, bây giờ ta muốn lên thuyền trở về Tống, có cách gì không?" "Đại nhân có việc dùng gấp, không có cách gì cũng phải có cách. Chúng ta vừa xong hàng hóa, đổi một đám da lông, còn chưa lên thuyền". "Không đợi nữa, tổn thất nhóm hàng này ta phụ trách. Ngươi dẫn ta đi bến thuyền". "Dạ!" Chưởng quỹ bảo người ta dắt ngựa tới, dẫn Âu Dương đi bến thuyền nói: "Đại nhân, Đông Hải này thuyền hàng không nhiều lắm. Thuyền buôn cũng không hợp. Thuyền này vẫn là thuyền đánh cá cải trang, điều kiện không tốt lắm". Âu Dương hỏi: "Dương Bình không có người áp hàng tới à?" "Có, thương hội Dương Bình mỗi tháng tới một thuyền, đều có nhân viên đặc biệt sai khiến". "Gần đây Đại Tống có đại sự gì xảy ra không?" "Có, chuyện tháng trước". Đại sự rốt cục đã xảy ra. Âu Dương vừa nghe, vừa mừng vừa sợ, vừa sợ vừa lo. Dựa theo chưởng quỹ nói, Tống Huy Tông đột nhiên học Hán Vũ đế hạ chiếu chỉ tội mình, chiếu cáo thiên hạ. Nói bản thân vô đức vô năng, hoa thạch cương tai họa thiên hạ, cho nên nhượng xuất ngôi vị hoàng đế, trở thành thái thượng hoàng. Triệu Ngọc do là con gái của Hoàng đế trước, lợi dụng thân phận trưởng công chúa tạm thời giám quốc. Thái Kinh đại biểu quan văn, quân Tây do Đồng Quán làm đại biểu đồng loạt tỏ vẻ ủng hộ, hơn nữa vài ngày sau, Thái Kinh dùng cớ nước không thể một ngày không có vua, thăng Triệu Ngọc làm Hoàng đế. Mấy ngày như vậy có mấy chục triều thần bạo bệnh mà chết. Mặt khác chính là Ứng Phụng cục ở Tô Châu và Hàng Châu bị bách tính phá huỷ, Chu Miễn chủ quản Ứng Phụng cục bị đánh chết, hơn nữa thi thể bị kéo khắp phố, đến nay không người nào liệm. Còn cả bách tính Đông Nam, Hồ Quảng, Tứ Xuyên hơn mười châu hơn chín mươi huyện kêu nhà chúc mừng tân hoàng lên ngôi. Triệu Ngọc trong lúc nhất thời danh vọng vô lượng, tiếng dân gian ca tụng vang một vùng. Quá trình vô nghĩa như vậy Âu Dương sẽ không tin. Dựa theo dấu vết suy luận, công chúa là bắt Tống Huy Tông trước, sau đó bức bách Tống Huy Tông bổ nhiệm thân tín mình làm tam soái, rồi sau đó bức bách Tống Huy Tông nhường ngôi. Tống Huy Tông sao phải nghe lời, đại hình mà! Đừng nói hắn, bản thân Âu Dương cũng thấy không nhịn được. Hơn nữa hắn mất tích một hai ngày, không ai sẽ để ý. Tống Huy Tông duy nhất không ngờ chính là, Triệu Ngọc lại được dân gian nhất trí ủng hộ. Bắc quân vốn có phái nhi tử của hắn cần quân, nhưng không ngờ quân đội vừa nghe nói phải vào kinh cần vương, tập thể bất ngờ làm phản. Hơn mười võ tướng Đông Nam dẫn đầu quân binh cả đêm chém Đại tướng lĩnh quân cùng con trai của Tống Huy Tông, do một tên tướng quân dâng thư triều đình, bày tỏ Bắc quân làm phản đã bị diệt, chúc mừng Hoàng thượng lên ngôi. Không ngờ Tây quân cũng có con trai của Tống Huy Tông làm quân... Loại thanh thế này to lớn vượt quá ý liệu của tất cả mọi người bao gồm Triệu Ngọc và Âu Dương ở bên trong. Âu Dương không biết, sự hung ác vụ hoa thạch cương của Tống Huy Tông ở ngoài hắn chứng kiến, nhưng lại bức bách tính Đông Nam làm phản, tân vương vừa hô, sáu châu năm mươi hai huyện cùng hưởng ứng, có bốn châu nạp quân hiến thành. Lão bách tính Trung Quốc nếu không phải sống không nổi, thì cũng sẽ không công khai tạo phản. Nơi Hoa thạch cương đến, thu nhập từ thuế thậm chí tăng gấp mười, cảnh bán con cái không phải ở Đông Kinh có thể biết đến. Mà triều Tống thi hành chính là chế độ mộ lính, binh sĩ chiêu mộ tỷ lệ lớn chính là bị hoa thạch cương bức bách trở thành người lưu lạc. Bán con cái bán bản thân, chẳng lẽ còn muốn đi bảo vệ người chế tạo hết thảy những thứ này sao? Soán vị của Triệu Ngọc, ngược lại khiến mọi người thấy hi vọng. Lại nói người ta vốn là người hoàng gia, sao có lý không ủng hộ? Lão bách tính đều là người thiện lương lại thực tại, ai khiến bọn họ có thể sống tốt hơn, bọn họ liền ủng hộ người đó. Kết cục cuối cùng chính là, binh mã trú đóng ở các nơi, không có bất kỳ ai dám nhắc hai chữ cần vương, đều thượng biểu chúc mừng tân hoàng lên ngôi. Âu Dương bây giờ chính là không rõ công chúa làm sao khiến Thái Kinh và Đồng Quán phản bội. Một điểm nữa, ngoại trừ hoa thạch cương, tình huống triều đình cùng lúc Tống Huy Tông tại nhiệm có gì khác nhau? Soán vị của Triệu Ngọc so với Võ Tắc Thiên triều Đường có nhiều hơn rất nhiều ưu thế. Thứ nhất, nàng vốn là Vương tộc, lại là cốt nhục duy nhất của Hoàng đế trước. Võ Tắc Thiên chỉ là hoàng hậu. Thứ hai: Tống Huy Tông thất đức, còn Đường Cao Tông mà Võ Tắc Thiên soán vị cũng coi như khá được. Thứ ba: Thời kì Tống Huy Tông thần tầm thường cả triều, mà lúc Võ Tắc Thiên được xưng là quân tử cả triều. Chớ xem thường ba ưu thế này, ưu thế đầu tiên đại biểu sẽ không bộc phát loạn Lý thị thời Võ. Ưu thế thứ hai có thể làm cho bách tính cảm kích hắn, chứ không phải nghịch Võ dân gian truyền tụng. Ưu thế thứ ba chính là các đại thần sẽ không phản đối. Âu Dương lo lắng chính là, hai người Thái Đồng chính là đại biểu một văn một võ, hai người này vốn là vị trí ngang nhau, muốn bọn họ phản bội, sẽ phải trả giá rất lớn. Cũng khó nói Triệu Ngọc bây giờ có bao nhiêu quyền lợi, hơn nữa Tống Huy Tông còn chưa có chết, không phải không thể trở mình. Không trở về thì sẽ không rõ rốt cuộc là chuyện gì xảy ra.