Thiên Tống

Chương 353

Lý Kiền Thuận hỏi: “Vậy nếu Âu Dương một là không làm, mà đã làm thì làm đến không ngừng, thành người vô sỉ, cũng không đi mời Triệu Hô Nhi, trực tiếp giết trẫm không có binh quyền thì sao?” “Ha ha, bệ hạ nghĩ nhiều rồi. Âu Dương mặc dù là khâm sai, nhưng lần này Tống đi theo nhiều quan viên như vậy cũng không phải ngồi không, sao lại để mặc cho Âu Dương phá hư thanh danh hoàng thượng. Nói khó nghe một điểm, nếu Âu Dương khư khư cố chấp giết chúng ta, chúng ta ít nhất cũng kéo Âu Dương chôn cùng.” “Cao” Lý Kiền Thuận vui vẻ nói: “Chỉ cần hòa ước vừa ký, cho dù Âu Dương thất tín hay không, đó đều là tử cục. Âu Dương vừa chết, Đại Tống tất có chỗ hao tổn, đến lúc đó Triệu Ngọc nếu còn muốn chinh Liêu phạt Kim, chính là lúc người Đảng Hạng ta trở mình mà dậy.” “Ừm, bệ hạ, nghe đồn Tống Giang kia hơn vạn nhân mã, hoành hành Tống hơn một năm, chỗ đến, đều như chẻ tre. Nếu bệ hạ khai hoa trong Tống, lại liên hợp Liêu hoặc Kim, không chỉ có thể Đông Sơn tái khởi, còn có thể làm đứng đầu trung nguyên.” “Tốt tốt, nếu chết cũng phải kéo họ Âu này.” Ở trong mắt người nắm quyền các quốc gia, chỉ có người thượng vị Liêu nhìn Âu Dương thoải mái. Tại sao vậy chứ? Căn cứ lịch sử ghi lại, Lý Kiền Thuận, Hoàn Nhan A Cốt Đả này đều là chủ triển vọng. Mà Thiên Tộ đế cùng Tống Huy Tông thì đều thuộc về vua vong quốc. Kết cục đều bi ai giống nhau. Người xấu nhìn người xấu, mày gian chống lại mắt chuột, thuộc dạng hiện tượng rất bình thường. Trung Quốc vốn không thiếu hụt chính trị gia âm hiểm như Ngô Vi, Ngô Vi thấy rõ, bên Tống cũng có người thấy rõ. Những người chơi chính trị lạc hậu này mặc dù cũng không hiểu nổi trong long Âu Dương đang suy nghĩ gì, nhưng lúc thấy Âu Dương ký kết hòa ước, chỉ có một quan văn không nhịn được hơi nhắc nhở một câu: “Âu đại nhân ngài đang đại biểu bệ hạ, quốc gia đại sự như thế, tốt nhất có thể nghĩ thêm mấy ngày rồi hãy quyết định.” Âu Dương vừa ký tên vừa nói: “Hòa ước vừa ký, có thể chết ít đi rất nhiều người, ta Âu Dương tính hết rồi. Hơn nữa, ký kết hòa ước muộn một ngày, sẽ hao phí binh không thêm một ngày. Ta cũng không muốn làm tội nhân.” Các đại thần có tâm nhắc nhở thấy Âu Dương nói như thế, cũng không kiên trì thêm nữa. Vì vậy hòa ước cứ như vậy ký kết xuống. Trở lại quân trướng, Hàn Thế Trọng dựa theo hòa ước, phái ra binh sĩ vài ngày sau tiếp quản Hưng Khánh phủ. Có điều những việc này đều là căn dặn người phía dưới làm sẵn kế hoạch, Hàn Thế Trọng thì lại rất khẩn trương kéo Âu Dương mật đàm. Hàn Thế Trọng chỉ điều hòa thân trên hòa ước nói: “Âu đại nhân, ta biết vài năm trước đây rất ầm ĩ việc hòa thân với Liêu hòa. Theo ta được biết thái thượng hoàng đã chuẩn bị gả Triệu Hô Nhi cho đệ tử hắn đắc ý nhất. Ngài ký hòa ước này, tất sẽ dẫn đến đại họa.” Âu Dương cười hỏi: “Hàn Tướng quân từ trong việc giả truyền thánh chỉ nhìn ra ta có phẩm chất cao quý gì sao?” “Cái này. . .” Hàn Thế Trung muốn nói lại thôi. “Nếu Hàn Tướng quân cho rằng không có phẩm chất gì, đều có thể nói thẳng.” “Nói thực ra, ta cảm giác đại nhân rất vô liêm sỉ. Lưu tướng quân viết thư cho ta cũng nói, nếu đánh trận vô liêm sỉ có thể thắng, hắn cũng có thể vô liêm sỉ.” Hàn Thế Trung nhìn biểu lộ Âu Dương bổ sung: “Nhưng đại nhân lần này là không muốn sống.” “Ha ha” Âu Dương cười đứng lên vỗ vỗ bả vai Hàn Thế Trung: “Một người ngay mặt mũi cũng không cần, làm sao có thể sẽ mất mạng chứ? Hàn Tướng quân nên mau chóng an bài tiếp quản công việc Hưng Khánh phủ. Đúng rồi, nếu những người này hai ngày này muốn thu thuế vàng, vì tương lai chuẩn bị làm An Nhạc công, đều để tùy bọn họ. Nhưng bên Ngô Vi theo dõi kỹ cho ta, thời cơ chín muồi ta cũng không cần nói thêm, Hàn tướng quân nên biết làm thế nào.” “Đương nhiên” Hàn Thế Trung đứng lên ôm quyền nói: “Hàn mỗ sớm mong chính tay đâm thất phu này. Tống và Tây Hạ gần trăm năm chiến hỏa có thể nói đều do người này khơi mào. Sinh là người Hán, là một Hán gian. Mặc dù hắn mất chức mới dẫn đến bất mãn với triều đình, nhưng thử hỏi thiên hạ này ai có chuyện toàn mãn. Nếu một việc không như ý liền oán trời trách đất, vậy làm sao được? Còn nữa lúc Ngô Vi đảm nhiệm Tri huyện, tiếng quan cũng không tốt. Hắn mất chức là vì bất mãn hạ ngục thủ trưởng yêu tha thiết hắn, với thủ trưởng mới lại khẩu xuất cuồng ngôn, bề ngoài trung thành với chủ cũ.” “Ừm.” Âu Dương gật đầu: “Người này đầu nhập vào Tây Hạ, khơi mào chiến hỏa, rất được quân chủ mấy đời Tây Hạ coi trọng. Con cháu hắn vinh hoa phú quý vì hành vi phản loạn của hắn, nên cuối cùng vẫn muốn nữa.” Thân là một nhân viên tư pháp hiện đại, Âu Dương thật ra với một số pháp luật vẫn rất khó hiểu. Nói thí dụ như tham ô, quan viên nào đó tham ô sau hai mươi năm bị bắt, nhưng lại chỉ truy cứu tội hành của quan viên này, lại không để mắt đến chỗ tốt mà thê tử và con cái hưởng thụ trong hai mươi năm do tham ô mang đến. Dựa theo Logic của Âu Dương, hưởng thụ thành quả phạm tội phán xử tòng phạm cũng không đủ. Dù sao cũng một bộ phận là vì bọn họ cần, mà thành tội phạm tham ô.