Thiên Tống

Chương 220

Đương nhiên nguyên nhân thất bại còn có rất nhiều, tỷ như Tây Hạ từ trước đến nay trở mặt với Thổ Phiên, tỷ như không phái chuyên gia du thuyết Liêu quốc, khách quan còn có hai năm qua thiên tai nghiêm trọng, thực lực của một nước suy yếu từng ngày. Chuyện chính là như vậy, thành chính là nhiều điểm thắng, thua chính là nhiều điểm bại. Bị đánh có thể biến thành nhẫn nhục. Cho nên quan trọng nhất chính là thành hay bại! Bất kể nói thế nào, ngày nay lấy tư thế kẻ thất bại ngồi vào vị trí này. Lý Càn Thuận đánh giá Âu Dương hồi lâu mới thở dài một tiếng than: " Không ngờ Âu đại nhân trẻ tuổi như vậy. Ngày nay đã có tiền đồ như thế, đợi một thời gian, chỉ sợ không còn đất cho chúng ta sinh tồn nữa." " Đa tạ bệ hạ khích lệ, thật ra tại hạ chỉ là có nhiều tiền hơn chút. Đối với đánh trận quả thật một chút cũng không hiểu." Âu Dương khách khí nói: " Ngược lại hiền danh của bệ hạ tại hạ đã từng nghe qua, cần chính yêu dân, chỉnh đốn lại trị, giảm bớt thuế má, chú trọng nông tang, khởi công xây dựng thuỷ lợi." " Nếu không phải là khởi công xây dựng thuỷ lợi, trọng nông bỏ mục, chỉ sợ cũng không đến nỗi có kết cục như ngày hôm nay." Lý Càn Thuận hiểu rõ, sai lầm lớn nhất của bản thân chính là lúc chuyển từ du mục sang nông nghiệp, trước kia chọn dùng chiến pháp toàn dân đều là binh mà dân tộc du mục xưa nay vẫn luôn sử dụng, thì binh sĩ sẽ không quá mức ỷ lại tiếp tế của triều đình. Âu Dương nói: " Mọi người đều hướng về cái tốt, từ vốn dĩ sống trong lều trại giờ đây đã sống trong phòng ốc, trước kia chỉ ăn thịt, bây giờ có rau cỏ có lương thực có thương phẩm. Chẳng lẽ để vì vẫn luôn đánh thắng trận, thì duy trì cuộc sống du mục? Còn nữa nếu như không có chuyển biến, rèn giáp lạnh, kiếm Tây Hạ từ đâu mà có? Bệ hạ dường như vô cùng tự trách." " Có câu tiếng Hán nói ba mươi đông Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây. Thời Đường, Đảng Hạng ta cùng Thổ Dục Hồn liên hợp chống cự, Thổ Phiên bị diệt, rồi sau đó phụ thuộc Trung Nguyên cường thịnh, với Thổ Phiên truy cùng đuổi tận, với Trung Nguyên cũng cướp đất đoạt thành. Không ngờ ngược lại, Thổ Phiên cùng Trung Nguyên phản đối Đảng Hạng ta xâm lược." Lý Càn Thuận hơn ba mươi tuổi nói chuyện giờ đây lại giống như lão già năm mươi tuổi, phấn chấn lại tinh thần nói: " Âu đại nhân chỉ sợ đã biết tình cảnh gian nan của người Đảng Hạng ta hôm nay, trẫm cũng không gạt ngươi, Tây Hạ ngày nay nói là loạn trong giặc ngoài một chút cũng không đủ." " Quả thật biết." Âu Dương hỏi: " Bệ hạ suy nghĩ thế nào?" " Ý của trẫm là nhường ra Linh, Vĩnh Lạc cho quân Tống. Tống Triều lập tức rút về Hưng Khánh phủ, huyện Thiên Hoàng, hơn nữa giao nộp một ngàn thạch lương thảo." Âu Dương lại lấy ra một tấm bản đồ: " Bệ hạ, ý của tại hạ là, từ Linh Châu đến Qua Châu, một đường này tại hạ đều muốn có." Lý Càn Thuận nghiêm mặt nói: " Âu đại nhân đây là nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của." " Thật ra tại hạ cảm giác vẫn là bệ hạ có lợi." Âu Dương mở ra bản đồ nói: " Trước tiên Tây Hạ sẽ không còn lại cùng Thổ Phiên giáp giới, chẳng khác nào bệ hạ bớt đi một kẻ địch. Tiếp theo, vùng này là muốn làm khu công nghiệp, tương đương làm cho biên cương Tây Hạ phồn vinh lên. Còn nữa, Tống Triều có thể đả thông con đường tơ lụa, tất nhiên sẽ không dụng binh với Tây Hạ nữa." Lương Châu kiểm soát nửa hành lang Hà Tây, là vùng đất ngựa. Mà Qua, Sa Châu lại đại châu nông nghiệp, hai miếng thịt này chính là thịt trong lòng Lý Càn Thuận. Lý Càn Thuận có điểm phẫn nộ nói: " Âu đại nhân có cảm thấy bản thân khẩu vị quá lớn hay không?" " Bệ hạ, xin thứ cho tại hạ nói thẳng. Hình thức trước mắt, những địa phương này Đại Tống ta cũng có thể tự đoạt lấy. Tại hạ không đành lòng thấy sanh linh đồ thán mà thôi. Còn nữa cho dù quân Tống không lấy, Thổ Phiên phía tây hăm he chằm chằm, Đông Bắc Liêu quốc trọng binh gia tăng. Cho dù quân Tống bất động tại chỗ, những địa phương này cũng sẽ không còn là của Tây Hạ nữa." Âu Dương nói: " Lấy đồ của người khác làm lãi, luôn luôn là món lợi kếch sù của thương nhân chúng ta. Bệ hạ thấy đấy, một khi có quân lương bổ sung, lại phải suy nghĩ thêm cho Hưng Khánh, Thiên Hoàng. Bệ hạ có thể thoải mái trục xuất quân Liêu xâm lấn ra ngoài. Còn Thổ Phiên chiếm được Tuyên Hoá phủ, tại hạ bảo đảm hắn không thể xuất binh quấy rầy." "..." Lý Càn Thuận không nói lời nào. Âu Dương sau khi ngẫm lại nói: " Bệ hạ, rớt lại phía sau thì phải chịu đòn, đây là sự thật rõ như ban ngày. Mấy năm nay Đại Tống loại bỏ hoa thạch cương, xem trọng dân sinh, trọng dụng tướng lãnh tuổi trẻ có tài. Hỏa khí thay thế đao kiếm trở thành vũ khí chính. Bệ hạ phải biết rằng, lần này ra quân chỉ vẹn vẹn có một tuyến Tần Phượng Lộ, hơn nữa trợ giúp đường này hậu cần chẳng qua hai mươi châu mà thôi, cho dù bệ hạ đánh bại nhóm này của tại hạ, chỉ cần triều đình nguyện ý, lập tức có thể phái ra một nhóm khác. Dân cư năm trăm ngàn, một năm thu thuế hơn ba vạn bạc vạn. Nếu như là ta, ta tất nhiên học Đại Lý. Không chỉ có hàng năm có thể được phía Đại Tống trợ cấp, hơn nữa không cần nuôi quân, mậu dịch với Tống lại có thể có được rất nhiều tiện nghi. Mà Tống cũng chưa bao giờ có ý niệm chiếm đoạt Đại Lý. Vẫn luôn là huynh đệ chi bang. Cho nên không cần lo lắng sau khi Tống cường thịnh sẽ chiếm đoạt Tây Hạ." Âu Dương lời này chính là so sánh, như Đại Lý, Tống Triều đời nào cũng đều sử dụng chính sách lung lạc. Ý tứ cũng rất rõ ràng, chỉ cần các ngươi không có ý đồ với chúng ta, chúng ta cũng sẽ không có ý đồ với các ngươi. Lý Càn Thuận nói: " Dựa theo thân phận của Âu đại nhân, dường như không nói xa như vậy." " Bẩm bệ hạ, tại hạ bây giờ là khâm sai, chính là đại biểu hoàng đế Đại Tống nói chuyện cùng bệ hạ. Ngươi xem quan văn ta mang theo bên cạnh, hắn sẽ đem từng câu từng chữ tại hạ ghi chép lại đầy đủ. Ta là người không sợ chuyện, bệ hạ nếu thật sự bằng lòng, ta có thể vì vinh hoa phú quý của Tống và bệ hạ ký điều ước ba mươi năm không xâm phạm. Hàng năm vật phẩm ban cho Tây Hạ không dứt. Trong ba mươi năm cho dù ngươi không để lại bất cứ binh lính nào ở biên cương, Tống cũng tuyệt không xâm lấn."