Thiên Tống

Chương 198

Hàn Thế Trung nhẹ nhàng cười một tiếng nói: " Lưu tướng quân không có ở đây." "Hả?" " Lý đại nhân cũng đã hỏi mấy ngày, Lưu tướng quân cùng với một vạn hai ngàn nhân mã của hắn đã đi đâu." Hàn Thế Trung nói: " Ta chỉ nói cho hắn biết đang nghỉ ngơi và hồi phục ở một huyện trong Tây Ninh. Trên thực tế..." Hàn Thế Trung nhỏ giọng nói: " Lưu tướng quân đã mang theo nhân mã đi trước, hắn trước khi đi bảo ta nói với đại nhân một câu." " Nói cái gì?" " Hắn nói khẩu phần lương thực kia thật không phải là để người ăn, chó ăn một lần cũng không ăn lần thứ hai." Âu Dương đổ mồ hôi nói: " Ta lần sau sẽ bảo người ta thêm chút đường." Ngày thứ ba sau khi nhóm vũ khí đầu tiên được đưa đến, Lưu Kỹ đã đi, một vạn hai ngàn người của hắn toàn bộ đổi thành kỵ binh. Dưới màn đêm bao phủ đi đến biên quanm dọc theo Trường Thành hành quân về phía tây hai ngày tiến vào biên cảnh Thổ Phiên chờ lệnh. Hắn duyên được tiếp tế từ bộ lạc Phan La Chi bên Thổ Phiên. Âu Dương đến rồi, cơ bản nhân viên đã đến đầy đủ. Vì vậy liền bắt đầu hội nghị chiến lược lần đầu tiên. Hàn Thế Trung nói: " Đặc phái viên ba ngày trước đã vào Tây Hạ, phỏng chừng hơn mười ngày sau có thể trở về Đại Tống. Căn cứ trinh sát thám báo của bổn tướng, ở Lương Châu từng có hai vạn quân cầm sinh và năm vạn quân đội địa phương. Chủ soái của họ là Lý gia phụ tử thuộc một chi của hoàng tộc Tây Hạ. Cha Lý Khảm, con Lý Hoan. Lý Khảm này là một tên lão tướng, cuộc chiến Chính Hòa chính là hắn dẫn người đánh bại cánh trái quân Vĩnh Hưng, kết quả khiến mười vạn quân Vĩnh Hưng lâm vào vòng vây, cuối cùng chết hơn bốn vạn. "Lấy Hoành Sơn làm giới, Tây Bắc bộ quy về Tây Hạ, nam bộ thuộc Tống, quân Vĩnh Hưng Lộ, phủ Duyên An quân Tuy Đức. Nhưng Vĩnh Lạc, Linh Châu đều đang ở vị trí phía bắc. Muốn lấy được hai châu này, phải phá ít nhất một huyện. Muốn uy hiếp được Tây Hạ, phải phá ba huyện. Nơi này cũng là trọng điểm phòng ngự của người Tây Hạ. Ba nghìn quân hạt nhân, năm vạn quân cầm sinh, mười vạn bộ đội địa phương toàn bộ đều tập kết ở ba huyện này. Tây Hạ mấy năm gần đây thiên tai không ngừng, quốc khố trống không. Cho nên bọn họ lần này liền muốn xây thành mà thủ, mà còn Vĩnh Hưng cùng với quân Hà Bắc chúng ta cũng không có buông lỏng. Mục tiêu lần này cũng không phải là diệt vong Tây Hạ mà là lấy được đất thì coi như là thắng lợi rồi." Triệu Ngọc nhưng thật ra muốn như Chính Hòa ba đường binh mã đầy đủ, nhưng cần phải có tiền, còn phải có thời gian chuẩn bị. Hơn nữa lại nói mục đích chiến đấu lần này chỉ cần chiếm một châu, nửa châu hoặc là người Tây Hạ cúi đầu xin hòa là đủ rồi. Âu Dương lắc đầu: " Tin tức của Hàn tướng quân dường như có chút vấn đề. Căn cứ vào tình báo bên ta nói, Hoành Sơn bên kia còn có ba vạn quân cầm sinh do lão tướng có kinh nghiệm dẫn dắt, mai phục tại Hoành Sơn và bên cạnh Tây Lương. Nếu như quân ta chủ lực lấy Hoành Sơn, hắn đột nhập vào hậu quân ta, thẳng đến phủ Tây Ninh, chắt đứt hậu phương của quân ta. Nếu như quân ta thủ Lương Châu, bọn họ sẽ ở xung quanh Lương Châu bao bọc lấy chủ lực quân ta." Hàn Thế Trung ngẩn người hỏi: " Ba vạn người rút ra, bọn họ không cần Hoành Sơn nữa sao?" "Cần, một khi chúng ta đánh Hoành Sơn, Hắc Sơn Uy Phúc quân tư sẽ từ hành lang Hà Tây đi vào tiếp viện Hoành Sơn. Huyện chủ lực của chúng ta ở đâu, bọn họ liền đi vào huyện đó. Hơn nữa người Liêu sẽ không giúp chúng ta, Hắc Sơn Uy Phúc quân tư của Tây Hạ tặng người Liêu năm nghìn ngựa chiến, cho nên bọn họ có thể rút đi bộ phận quân đội phòng Liêu để đối phó chúng ta. Hoàng đế Tây Hạ Lý Càn Thuận không phải là người lương thiện, hắn mười sáu tuổi đã diệt mẫu đoạt quyền. Hắn ** Lương thị chúng ta cũng biết, hai lần chiến tranh với Tống. Về sau năm Chính Hòa bị Đồng đại nhân đánh bại, Lý Càn Thuận liền dùng mẹ hắn để hoà giải với chúng ta, đem mọi lỗi lầm đểu đổ lên trên người mẹ hắn. " Cái này..." Hàn Thế Trung hỏi: " Đại nhân lấy tin tức ở đâu ra?" Âu Dương cười cười nói: " Có tiền tất nhiên sẽ có tin tình báo. Tướng quân biết cái gì gọi là quân hạt nhân không? Kỳ thật chính là do con dòng cháu giống tạo thành, nhưng thực chất là làm con tin. Về sau quân hạt nhân nhiều lần lập được chiến công, rất được Nguyên Hạo tin cậy mới trở thành một lực lượng quan trọng." Giữ lại quân hạt nhân, nhân viên hay là con cháu quý tộc, tên cũng đổi thành càng kêu hơn Ngự Vây Nội Lục Ban Trực. Nếu đã là con cháu quý tộc, ăn chơi trác táng sẽ luôn nhiều, trùng hợp có một kẻ như lão tử hắn là một kẻ thất bại trong Xu Mật Viện... Có điều tướng quân cũng biết, thất bại không có nghĩa là không tiếp xúc cơ mật." Âu Dương đem món đồ đẩy tới. Hàn Thế Trung xem vài lần liền kinh hãi: " Lý Càn Thuận này tự mình dẫn đầu ba nghìn vệ đội thân tín, hai vạn bộ đội cảnh vệ chỉ huy ở trong thành Lương Châu? Lương Châu này chẳng phải là có gần mười vạn bộ đội sao? Nhưng lại đều là tinh duệ trong tinh duệ? Chẳng lẽ Tây Hạ lần này không chỉ có không muốn thủ, ngược lại còn muốn tấn công phía sau ta?" Đây đại biểu cho không thể đem tất cả bộ đội đều dẫn đi tấn công, mà phải ở Tây Trữ an bài lực lượng phòng thủ tương đương. Mặc dù có thành quách hiểm yếu, nhưng là ít nhất phải để lại ba vạn người. Tần Phượng Lộ này sau khi tinh giản, chỉ có hơn bảy vạn cấm quân, để lại ba vạn người, chẳng phải cũng chỉ có không đến bốn vạn? Năm vạn Năm vạn dựa vào cái gì đi đánh người ta? Hàn Thế Trung nhìn bản đồ trầm tư một hồi rồi lại nói: " Nếu đã là như vậy... Phái Lưu Kỹ bản bộ men theo biên cảnh tập kích Qua Châu và Sa Châu. Quân địch nếu như cứu viên, ta chủ lực tìm kẽ hở mà đánh. Nếu quân địch không cứu viện, từ Qua châu đi vòng tới gần Hưng Khánh phủ, khiến cho chủ lực địch tiếp viện. Đồng thời xin Thổ Phiên đưa ra ba vạn người, uy hiếp Tuyên Hoá phủ, khiến bộ đội địa phương xung quanh không dám cứu viện." Lý Hán vỗ nhẹ bàn nói: " Hàn tướng quân, triều đình là bảo chúng ta lấy Linh Châu cùng Vĩnh Lạc châu, các ngươi như vậy không phải là bỏ qua trọng điểm không thèm chú ý sao. Bố trí như thế cho dù người ngoài như ta cũng nhìn ra. Muốn lấy lại một châu trong đó cũng tuyệt đối không thể nào." Hàn Thế Trung nói: " Lý đại nhân, trước mắt hai châu này trọng binh kẻ địch đồn trú bốn phương. Chỉ dựa vào nhân mã không đủ mười vạn của ta, muốn miễn cưỡng đoạt lấy hai châu tuyệt đối không thể nào."