Thiên Tống

Chương 194

Âu Dương cầm lấy thánh chỉ có chút buồn bực, sao mình lại trở thành giám quân thế này? Cân nhắc ngẫm lại thấy cũng đúng, giám quân này của mình còn nhận gánh vác công việc phối hợp quân đội với thương nhân, còn có giám sát công việc vận chuyển vũ khí. Xem ra giám quân này của mình không phải là giám quân với mục đích kia. Giám quân chính quy phỏng chừng vẫn là Lý Hán, Lý Hán người ta là hoàng sai, là người bên cạnh Hoàng đế. Nếu muốn tháng hai đầu tháng ba đến được Tần Phượng Lộ, vậy trung tuần tháng giêng phải chuẩn bị lên đường, tính tính thời gian, bản thân Tống Huy Tông cũng chịu không nổi, không biết có thể náo ầm ĩ ngất trời hay không, có điều Tông Trạch thì khá hơn một chút. Khai trương Đại học mình cũng không cách nào tham gia... Có điều những thứ này sẽ có người phụ trách, nếu không thành lập một uỷ ban trù bị đại học lâm thời sẽ không có bất cứ ý nghĩa gì cả, lấy tiền thì sẽ phải làm việc. Danh sách Tây Hạ mà Hiệp hội buôn bán Dương Bình có ý muốn khai thác đã được đưa ra. Lĩnh vực được đề cập rất nhiều, trong đó các ngành trồng trọt là cạnh tranh lớn nhất, có bốn nhà đều muốn ăn một miếng. Tiếp theo là nguyên liệu thuộc da, cũng có ba nhà muốn cướp đoạt. Này đều không phải là vấn đề, hiệp hội buôn bán Dương Bình cho dù cạnh tranh cũng là đồng minh, dựa theo phân phối cổ phần là được. Tháng hai chắc chắn vẫn chưa đánh, vũ khí của mình là tháng hai giao hàng nhóm đầu tiên, còn phải mất mấy ngày sử dụng thuần thục. Hơn nữa lại nói triều đình sau đầu xuân mới có thể chính thức viết chiếu văn yêu cầu trả lại hai châu là Linh Châu và Vĩnh Lạc Châu. Từ cổ chí kim, từ ngoài nước đến trong nước, đánh trận đều phải có lí do. Chờ chiếu văn đưa đi, triều đình sẽ chính thức hạ lệnh xuất binh, dù sao cũng phải đến tháng tư. Tháng bảy Dương Bình có tổ chức cuộc thi đá cầu Đại Tống lần thứ nhất, đã có hơn mười châu ghi danh, dự tính trận đấu sẽ kéo dài liên tục hơn một tháng. Hạ tuần tháng tám có hội hiệp đàm mậu dịch lần thứ hai ở Dương Bình, là trọng điểm để phát triển hiệp hội buôn bán Dương Bình. Những thứ này đều là chuyện quan trọng cần chuẩn bị trước, bản thân không có ở đây, phải sắp đặt kế hoạch chi tiết, tỉ mĩ mới được. Có điều lượng công việc này đối với Âu Dương mà nói cũng không coi vào đâu, cổ đại dù tiết tấu có mau đến đâu cũng không nhanh bằng kinh tế xã hội hiện đại. Một đại án bốn mươi tám tiếng đồng hồ không phá được sẽ có vô số áp lực theo nhau mà đến. Vừa điều tra án kiện vừa phải liên lạc với sở Luật Chính, vừa phải tiếp nhận điều tra nội bộ, cuộc sống như vậy Âu Dương cũng đã trải qua, đây mới chính là bận rộn đến muốn giết người nè. Có điều Âu Dương sau khi nhận được thánh chỉ quả thật có chút không biết làm sao, hai việc cùng tới với nhau. Hóa ra là muốn lấy đi chức tri huyện của Âu Dương trước. Nhưng Triệu Ngọc bây giờ thật không dám loạn bậy điều chức vị Tri huyện của Âu Dương đi. Nhưng chuyện Tây Hạ bên kia không có Âu Dương thì không được. Cuộc chiến này cũng không chỉ là các chiến sĩ xung phong mà còn liên quan đến nhiều phương diện, chính trị, hậu cần, sau chiến tranh... Đều phải lo lắng suy nghĩ. Cuối cùng đành phải giả bộ hồ đồ ban ra đạo thánh chỉ như vậy. ... Buổi tối hôm đó Âu Dương không có làm việc. Đầu tiên là cùng Lương Hồng Ngọc chơi mạt chược, rồi sau đó bị đuổi đi. Rồi chơi vài bàn bóng bàn, cảm giác không có sức lực nữa. Cuối cùng nhận lời mời đi uống rượu nói chuyện phiếm với Cam Tín và Triển Minh, lúc này mới tìm được biện pháp giết thời gian. Đến nơi vừa thấy hóa ra là Huệ Lan đẩy đẩy bụng đang cùng với Tô thị chơi mạt chược, hai nam nhân không giỏi cái này nên mới kéo Âu Dương ra ngoài. Ba người tùy tiện thương lượng một chút, cuối cùng ba người cưỡi ngựa đến Thanh Hà vừa ngắm trăng vừa uống rượu. Sáng sớm hôm sau, nhóm vũ khí đầu tiên đã bắt đầu lên đường đi ở Tần Phượng Lộ. Nhóm vũ khí này đến phụ cận Đông Kinh sẽ được áp tải bởi ba nghìn binh mã do cấm quân Đông Kinh phái ra. Âu Dương cũng hào phóng cho mỗi người chuyển vận vũ khí năm trăm đồng tiền lì xì. Hắn cũng không có nhàn rỗi, Tô Thiên bên kia cũng chẳng nhàn rỗi, cũng đang thảo luận phân chia lợi ích buôn bán Tây Hạ. Mà nay bí mật tác chiến với người Tây Hạ đã không phải là bí mật nữa. Ngay cả người Tây Hạ cũng đã phái ra quân thị vệ trung ương, quân cầm sinh. Quân thị vệ trung ương bao gồm quân hạt nhân, vệ đội Hoàng đế, bộ đội cảnh vệ kinh thành. Ba nghìn quân hạt nhân phái ra toàn bộ đều được tạo thành từ đệ tử cường hào Tây Hạ, độ trung tâm cao, sức chiến đấu mạnh. Quân cầm sinh nghĩa là bắt kẻ địch làm nô lệ, tổng số khoảng mười vạn, là bộ đội tinh nhuệ của Tây Hạ. Tây Hạ còn có 50 vạn người là quân trong biên chế địa phương, những người này không thoát ly sản xuất, chiến tranh thì sẽ làm binh, không chiến tranh thì làm dân. Tóm lại, Tây Hạ thuộc loại chế độ quân sự toàn dân giai binh (toàn dân đều là binh), mà loại chế độ này phản ánh đặc điểm xã hội rất lớn, đó chính là vẫn còn tồn tại chế độ du mục và nô lệ. Theo báo hoàng gia đưa tin, ở biên cảnh Vĩnh Lạc châu, quân đội Tây Hạ trữ tám vạn binh, ở Linh Châu trữ năm vạn binh. Mà lính tác chiến của Hàn Thế Trung không đến mười hai vạn, này còn bao gồm bốn vạn người đã bị hắn tinh giản đi làm bộ đội chuyển vận Tây Hạ. Nhưng phiền toái của Tây Hạ chính là Thổ Phiên đang ở khu A Sài tập kết ba vạn người, mà còn phủ Đại Đồng của Liêu quốc cũng không yên tĩnh. Thổ Phiên vẫn còn là quốc gia loại hình bộ lạc, bộ lạc thường không thích nghe theo mệnh lệnh từ trung ương, ba vạn người này là cấp dưới của Thổ Phiên lục cốc bộ tộc do Phan La Chi dẫn đầu. Phan La Chi là Phòng Ngự Sử Diêm Châu kiêm tuần kiểm sử phía tây Minh Châu do Tống Triều chứng nhận. Thổ Phiên cùng với Đại Tống vẫn có cùng chung thể chế quân sự biên phòng, mà phòng biên phòng chính là Tây Hạ. Mà còn Liêu quốc thật ra thì vẫn còn đứng bên cạnh nhìn thôi, triều đình còn đang thảo luận có muốn giúp người Tống đánh trận hay không. Điều kiện rất hậu đãi, được khống chế một châu, sau đó có thể bán châu này cho Đại Tống lấy 10 vạn bạc. Nội bộ thì phái phản đối chủ yếu đến từ võ tướng, bọn họ cho rằng không nên đối nghịch với Kim, lại đi giúp đỡ Tống. Hơn nữa một khi bọn họ uy hiếp được Tây Hạ, đối phó bọn họ rất có thể là ba vạn bộ đội cảnh vệ tinh nhuệ. Nhìn như tất cả mọi người không chiếm được tiện nghi gì, nhưng Tống lại có hai vũ khí bí mật đặc biệt. Đầu tiên là vị tướng lĩnh Hàn Thế Trung, thứ hai chính là vũ khí hỏa dược thực chiến đệ nhất. Hàn Thế Trung đã nhằm vào hỏa khí mà thiết trí ra trận hình, chẳng hạn như phân ra ba binh chủng chuyên môn là quân trịch đạn (ném đạn), quân phá thành, quân phòng ngự. Hàn Thế Trung dâng tấu chương nói, mình có thể chiến thắng kẻ địch mạnh gấp đôi. ...