Thiên Tống

Chương 166

" Đại nhân, người này thật sự không tầm thường đâu. Người kia chính là công tử của tiền tể tướng Triệu Đĩnh, Hồng Lư Thiếu Khanh, tri châu Lai Châu Triệu Minh Thành." Lý Dật Phong đè giọng nói: " Chỉ có điều người này rất không có cốt khí, phụ thân hắn sau khi chết, hắn bị Thái Kinh hãm hại, cùng phu nhân ẩn cư thôn Thanh Sơn mười ba năm. Năm ngoái thật sự không hiểu thế nào thể hiện tốt với Thái Kinh, rồi sau đó có được vị trí tri châu Lai Châu, người này rất có nghiên cứu với kim thạch. Có điều ta muốn nói chính là phu nhân hắn, phu nhân hắn ở kinh thành còn nổi tiếng hơn cả hắn, tự xưng Dịch An Cư Sĩ, mẫu thân nàng là cháu gái của trạng nguyên Vương Củng thần. Phụ thân Lý Cách Phi, xuất thân tiến sĩ, đệ tử Tô Thức, Hàn Lâm đại học sĩ." "Ồ!" Âu Dương ngạc nhiên hỏi: " Phu nhân hắn có phải là Lý Thanh Chiếu?" Nữ nhân này hắn biết, đây là nội dung trong đề thi nào đó. Đề thi này sẽ không hỏi Tống Huy Tông là ai, cũng sẽ không hỏi Hàn Thế Trung là ai. Mà lại hỏi về Lý Bạch, Đỗ Phủ, Lý Thanh Chiếu tất nhiên cũng không bỏ sót. Đề mục này đến hiện tại Âu Dương vẫn còn tức giận, không chỉ có hỏi Lý Thanh Chiếu hiệu gì, còn phải mặc tả từ của nàng, còn phải nói nàng là nhà nào. Đề thi liên quan đến nàng không chỉ có xuất hiện ở trong điền từ, còn xuất hiện ở trắc nghiệm, phán đoán và trong đề viết. Thể chế giáo dục gì đây chứ, từ nhỏ đã lấy học thuộc thơ Đường Tống từ làm vẻ vang. Cha mẹ Âu Dương cũng không ngoại lệ. Cho nên Âu Dương từ nhỏ đối với thi nhân tràn đầy oán niệm. Càng đáng ghét hơn là, tiểu học cha mẹ đã chọn trường tư cho hắn, không ngờ rằng gặp mặt lão sư chuyện đầu tiên bắt làm chính là bảo Âu Dương đọc thuộc lòng từ của Lý Thanh Chiếu. Âu Dương vứt ra hai câu Túy Hoa Ấm rồi không thể thêm gì được nữa, rồi sau đó trực tiếp bị over, sau khi về nhà, cha mẹ thương tâm khiến hắn đến giờ vẫn còn nhớ rõ, quân tử báo thù ba năm không muộn, ba năm sau, hai miếng thủy tinh của cái trường danh tiếng kia chết thảm dưới ma trảo của Âu Dương. Ngày nay gặp được kẻ thù chính, trong lòng Âu Dương cảm khái ngàn vạn. Có câu cừu nhân tương kiến đặc biệt đỏ mắt! Mặc dù là mối thù của gần một ngàn năm sau, nhưng đây dù sao cũng là đại cừu gia thứ ba của mình. Tam thù đều là tiểu học mà kết thành. Mối thù lớn thứ nhất là Einstein, thứ nhì là nhân dân toàn bộ đại lục châu Mỹ. Mối thù lớn nhất khiến mình lần đầu tiên trong đời thất bại, cũng bởi vì viết thành Edison, đều là họ Ed, một nhà thân thích không ngờ còn cho điểm 0. Thứ hai khiến mình lần đầu tiên gian lận thất bại, thi địa lý đại lục châu Mỹ, bản thân cầm sách lịch sử đi tra chiến tranh nam bắc, càng gian lận càng buồn bực, cuối cùng mới phát hiện lộn sổ rồi, mất mặt chết được. " Giới thiệu gặp mặt!" " Không có vấn đề!" Lý Dật Phong giao tiếp rộng khắp, đi qua nói mấy câu trò chuyện với Triệu Minh Thành trước, rồi sau đó liền làm quen Lý Thanh Chiếu. Trùng hợp Âu Dương lại lách người đi qua, trùng hợp giới thiệu một hồi, vì vậy mọi người làm quen với nhau: " Vị này chính là nhân nghĩa Dịch An Cư Sĩ Lý Thanh Chiếu, Lý nương tử. Ở trong giới kim thạch cũng là một chuyên gia." " Hạnh ngộ, hạnh ngộ!" Âu Dương chắp tay thành lễ đánh giá Lý Thanh Chiếu, rất thanh tú, cũng rất có thú vị, bảo dưỡng không tồi, chính là nhất phẩm trong nữ nhân, ít nhất ở thời đại Đại Tống này có phẩm chất như vậy thật đúng là hiếm thấy, có cơ hội có thể suy nghĩ thay thế Lý Sư Sư viên mãn chuyến du hành Đại Tống của mình, thuận tiện báo mối huyết thù. Lý Dật Phong lại giới thiệu: " Vị này chính là tri huyện Dương Bình..." " Âu Dương!" Lý Thanh Chiếu vui vẻ nói: " Sớm nghe nói danh tiếng của Âu Dương, trạng nguyên, Đông Kinh quan bổ vương, Đại Tống đệ nhất năng lại, một câu có thể cho tăng thêm ba thành ngân khố cho Đại Tống, không ngờ lại còn trẻ tuổi hơn thiếp thân tưởng tượng rất nhiều." Ngươi nhắc cái khác thì thôi đi, sao lại nhắc tới quan bổ? Âu Dương không biết, Lý Thanh Chiếu đối với đánh bạc rất có tìm hiểu và nghiên cứu. Cho dù lưu lạc đến Nam Tống vẫn đối với đánh bạc nhớ mãi không quên. Âu Dương hổ thẹn nói: " Nương tử chê cười, Âu Dương không có bản lãnh lớn như vậy." " Âu đại nhân biết quan bổ, vậy biết chơi bài Âu chứ?" Âu Dương mê mang hỏi: " Bài Âu?" Lý Thanh Chiếu lấy ra một bộ bài Poker nói: " Đây là Liêu quốc lưu truyền sang, nơi đây nhàm chán vô vị, vừa rồi còn cùng nội tử thương lượng cùng nhau chơi một chút... Âu đại nhân?" " Không có việc gì!" Âu Dương áp chế một ngụm máu tươi muốn phun ra nói: " Nương tử có chỗ không biết, ta mới từ Liêu quốc đi sứ trở về, ngày nay Liêu quốc lưu hành loại bài này." Bà nội nó, truyền bá thì truyền bá, không có việc gì sao lại chém mất hai chữ chứ, rõ ràng là Poker kiểu Âu mà. " Ồ?" Lý Thanh Chiếu có hứng thú hỏi. Âu Dương vã mồ hôi nói: "Cái này cũng rất phiền phức, còn phải dùng công cụ chuyên môn, không bằng chúng ta tìm một chỗ, mời Triệu đại nhân cùng nhau đánh bài được không?" Không ngờ cống hiến khác của mình đều không nổi bật như thế, truyền bá bài bạc thì lại là hảo thủ hàng đầu. Triệu Minh Thành do dự nói: " Cái này..." Hắn là muốn nhân cơ hội này làm quen với nhiều người trong triều, nhưng mà không muốn lãng phí thời gian vàng bạc. " Bỏ đi! Lý Thanh Chiếu nói: " Nội tử xã giao bận rộn, lát nữa lại cùng nhau vui đùa." "Được! Tương lai có thời gian thì đến Dương Bình, ta ở đó còn cất giữ một bộ bài Âu." Âu Dương chắp tay nói: " Triệu đại nhân, hạ quan tạm thời cáo từ." " Ừm!" Triệu Minh Thành nhẹ nhàng gật đầu. Lý Thanh Chiếu một bên thở dài: " Phu quân, ngươi không kết giao người này, chỉ sợ là được cái này mất cái khác." " Một tri huyện bát phẩm..." " Một tri huyện bát phẩm có thể đi vào yến thọ được, chẳng lẽ phu quân chưa phát giác ra kỳ quái sao?" Lý Thanh Chiếu lắc đầu: " Phu quân đúng là đem hết tâm tư đặt ở trên thi họa kim thạch." .. Âu Dương chắp tay: " Tông đại nhân!" Tông Trạch thấy Âu Dương ánh mắt sáng lên: " Âu đại nhân." " Nhiều ngày không gặp, Tông đại nhân khí sắc tốt thật!" Tông Trạch lắc đầu: "Nơi đây ngợp trong vàng son, ở đâu ra khí sắc." Quả nhiên là đau đầu, lời này Âu Dương nghe rồi thôi, người khác nghe thì lại suy nghĩ nhiều hơn. Tuổi tác lớn như vậy, sao vẫn còn không biết nói chuyện làm việc như vậy. Âu Dương không biết là trong lịch sử Tông Trạch còn xui xẻo hơn bây giờ. Cáo lão hồi hương lại bị thân hào nông thôn cưỡng chế giam lỏng dài đến hai năm, hoang đường nhất không ngờ không có quan viên đến hỏi thăm hắn. Người này đắc tội còn nhiều hơn Âu Dương tưởng tượng. Âu Dương cười nói: " Tông đại nhân có một đôi tuệ nhãn, giấy không thể uống say, vàng không thể mê. Ta qua bên kia chào hỏi chút." Vẫn là bớt nói chuyện với hắn thì tốt hơn, miễn cho người khác có ý kiến với mình.