Thiên Tống

Chương 136

Triệu Ngọc thở hắt ra một hơi và hỏi: "Tên tiểu tử này lại muốn làm cái gì vậy?" Suy nghĩ của mình bây giờ không theo kịp hoạt động trong não bộ của Âu Dương rồi. "Không biết.Nhưng mà trên báo có ghi quy tắc của các phần thi.Ví dụ như xạ kích, chia ra làm mã xạ và bộ xạ. Người nào bắn trúng bia đặt ở trăm mét ngoài nhiều hơn sẽ thắng. Người đứng nhất sẽ được thưởng một chiếc huy chương vàng làm bằng vàng ròng nguyên chất, ngoài ra còn được thưởng thêm năm trăm quan tiền, người về nhì sẽ đượng nhận một huy chương bạc làm bằng bạc nguyên chất và hai trăm quan tiền thưởng, những người có thể hoàn thành phần thi sẽ được thưởng mười quan tiền. Tuyển thủ dự thi do các châu huyện chọn lựa, các tuyển thủ được cử đi tham dự mỗi phần thi của mỗi huyện không được quá hai người. Cuối cùng còn có giải thưởng dành cho tập thể, huyện có nhiều huy chương nhất... thưởng năm nghìn quan, thật có tiền. Huyện về nhì thưởng hai nghìn, tiếp theo lần lượt sẽ là một nghìn, tám trăm. Tất cả các huyện tham gia ghi danh và có tuyển thủ hoàn thành phân nửa các cuộc thi đấu trong đại hội, tối thiểu có thể cầm trong tay một trăm quan. Còn có.... Còn có...." "Còn có cái gì?" "Còn có Hoàng Đế và các trọng thần văn võ đích thân đến hiện trường." Cửu Công Công thầm khen ngợi Âu Dương trong lòng, câu này thật độc, lời này vừa viết ra, khiến các huyện lân cận có cử người tham gia hay không cũng phải cân nhắc ít nhiều. Cửu Công Công nhỏ giọng hỏi: "Bệ hạ, người xem?" "Thật thú vị, chúng ta cũng tham gia, mau tuyển chọn người từ trong đám nội thị vệ." Cửu Công Công tiếp tục đọc: "Đồng thời sẽ tổ chức hội chợ thương mại Dương Bình lần thứ nhất...." .... Âu Bình vừa kí tên vừa nói: "Tiểu nhân sẽ đại diện choTân Thành - Hàng Châu tham gia phần thi bơi lội." Cam Tín đưa thẻ và nói: "Ghi số 018 phần thi bơi lội cho Tân Thành - Hàng Châu." Triển Minh: "Thượng Cốc tham gia phần thi đấu võ." Cam Tín: Ghi số 030 phần thi đấu võ cho Thượng Cốc - Thọ Châu." Triển Minh cả kinh: " Người ghi danh tham gia phần thi đấu võ nhiều như vậy sao?" "Tuyển thủ tham gia thi đấu không được phép dò la tin tức về các tuyển thủ khác, nếu không sẽ bị tước tư cách tham gia thi đấu." Cam Tín nghiến răng, hai tên tiểu tử này lại dám không đại diện cho huyện Dương Bình tham gia thi đấu. Cẩn thận cái bút lông ghi danh của ta đâm chết hai tên nhà ngươi. Âu Dương ở bên cạnh cười lớn. Cam Tín nhìn thấy hàng người xếp ngoài cổng liền nói: "Đại nhân, số người đăng kí tham gia của bản địa đã vượt qua bốn phần.Người bị loại cũng không ít, ngoại trừ huyện châu lân cận, Đông quân Tây quân, cấm vệ quân Đông Kinh, Đại Nội cũng cử người đến tham gia. Phủ Thái Nguyên, phủ Chân Định ở vùng Thượng Bắc, đều phái người đến nói giữ vị trí cho họ, họ đang tổ chức hàng ngũ. Người của các phủ thẳng một mạch từ Tây đến phủ Hưng Nguyên đều đã đến từ tối qua.Dương Châu có sáu huyện tham gia. Danh sách các tuyển thủ hiện nay đã gần một trăm người. Đông Nam Hàng Châu là xa nhất, nhưng cả năm huyện đều tham gia cả, trong số đó người tham gia của Tân Thành là nhiều nhất, rõ ràng rất nể mặt mũi đại nhân. Tây Nam chỉ có mỗi Vĩnh Châu, người tham gia cũng không nhiều, chỉ có mười mấy người của hai huyện.Đã dọn ra không ít nhà dân cung cấp cho khách thương, ngoài ra còn đặt lều trại cung cấp cho các vận động viên.Tuy có hơi chật một chút, nhưng vẫn coi như tạm ổn." "Không tệ, thật không tệ." Cam Tín nói: "Đại nhân, chỗ ở, thức ăn của người tham gia đại hội lần này đều miễn phí, vậy thì chẳng phải chúng ta sẽ càng lỗ nhiều hơn sao?" "Đầu tiên là Hoàng Đế sẽ không đi xuống thôn làng nữa, đồng thời còn có thể thêm phần đơn giản hơn, đây là một khoản. Chỗ ở chật hẹp, giáphòng lại tăng gấp năm lần, phía Đông Kinh sẽ có không ít người đến xem cảnh náo nhiệt, đây là một khoản.Trong thời gian thi đấu không phải còn diễn ra hội chợ thương mại sao? Có thể thu hút các thương gia và liên minh bên ngoài, đến vùng khác làm ăn đây là một khoản. Tuyên Dương Dương Bình, nâng cao hiệu ứng thương hiệu cho sản phẩm Dương Bình, đây là một khoản. Vì toàn dân mà chú trọng việc tập thể dục, đây là một khoản. Ngân hàng tư nhân Dương Bình có thể liên hệ hợp tác làm ăn với Đông Nam, Tây Nam và vùng phía Tây, đây lại thêm một khoản nữa. Lần đầu tiên làm đương nhiên sẽ lỗ vốn, nhưng nếu là năm sau, hoặc hai năm mới tổ chức một lần, thì có thể kiếm tiền rồi.Lần này xin tài trợ của các thương nghiệp không được nhiều, nhưng lần sau thì khó nói trước được, đây lại là một khoản nữa.Hoàng Gia báo thành công ở tất cả các khu vực, làm một cuộc mở rộng ra bốn phương tám hướng, tạo nền móng vững chắc, đây lại là một khoản nữa.Còn có rất nhiều, rất nhiều, trên bề mặt đúng là chúng ta đang lỗ, nhưng tính tăng trưởng ngầm của tài chính thì không phải ít đâu." "Tiểu nhân vẫn không hiểu lắm." Cam Tín lắc đầu. Âu Dương cầm hai cái ly lên và nói: "Trong đây có một cái là của lò Dương Bình, mua với giá hai mươi đồng, cái còn lại là của lò Ba Châu, mua với giá mười đồng.Ngươi sẽ mua cái nào?Rất nhiều người đều biết Dương Bình là một nơi đáng tin cậy.Ở đó đồ dùng rẻ, chất lượng lại tốt. Ba Châu? Là ở đâu?chưa từng nghe qua. Cho nên hai người có tiền đều sẽ mua ly của lò Dương Bình, đây gọi là hiệu ứng thương hiệu sản phẩm.Còn làm kinh doanh, người Dương Bình luôn có chữ tín và sự thành thật, đây cũng là hiệu ứng thương hiệu.Nếu như chúng ta chỉ tự cung tự cấp, thì chẳng cần nó để làm gì.Nhưng chúng ta muốn mở rộng kinh doanh thì phải có tên tuổi." Cam Tín gật đầu và nói: "Ý của đại nhân là nha môn cho họ một thương hiệu tốt, một môi trường thuận lợi.Buôn bán không có lời thì họ phải xem lại chính mình." "Uhm!Qua vài ngày nữa còn có thể mở trường đại học.Mở khóa học quản lí thương nghiệp, chủ yếu là để giải quyết việc bố trí chi nhánh của các thương hộ, lúc phân chia cần phải có nhân tài. Dù sao cũng là kinh doanh ở xứ người, cần phải đào tạo một cách bài bản và có hệ thống, dần dần loại bỏ các gia tộc có cách quản lí lạc hậu, tiến hành hoạt động thương nghiệp có trình tự, có quy mô." Điều Âu Dương vừa nói chính là dự tính ban đầu của hắn. Nếu hắn yêu tiền thì hắn sớm đã có tiền bạc tiêu không bao giờ hết. Suy nghĩ của hắn chính là: Làm người có thể có khuyết điểm, nhưng bao giờ trong họ cũng có điểm rực rỡ, tỏa ánh sáng ra xung quanh. Mặc dù con đường phía trước còn nhiều chông gai, nhưng có thể làm được chừng nào thì hay chừng đó. Hắn cho rằng phát triển công, nông, thương chính là việc trọng điểm.Mâu thuẫn giai cấp ở trong đó đương nhiên cũng không ít, nhưng nếu có thể có được sự dẫn dắt tốt, thì cũng có thể hỗ lợi hỗ huệ*. Do sự phát triển công thương, mà diện tính đất canh tác bình quân đầu người được nâng cao, giá cả lương thực cũng tăng mạnh. Việc này chắc chắn sẽ có lợi trên tất cả các phương diện.Cho dù là giai cấp địa chủ đi chăng nữa thì họ cũng sẽ có rất nhiều lựa chọn, có thể bán đất ruộng cho quan phủ, đầu tư thương nghiệp. Có thể làm ở hai nơi, bảo đảm thu hoạch. Có thể thuê người cày cấy, dù sao thì giá cả lương thực cũng chỉ có cao chứ không có thấp. Mà chính sách xóa nạn mù chữa của Âu Dương vừa hay lại có thể đáp ứng yêu cầu thuê nhân công của các địa chủ, một số nạn dân thậm chí còn siêng năng, cần cù, còn giá rẻ hơn nhiều so với đầy tớ trước đây. Bây giờ khế ước được phổ biến rộng rãi chính là ở nhà XX làm đầy tớ hai năm.Trong hai năm này, nhà XX phụ trách cho họ học được nghìn chữ.Đây là phương sách về phúc lợi, bởi vì dân chúng ngoại địa không có giấy phép đặc biệt thì không có tư cách đến học đường Dương Bình. *Hỗ lợi hỗ huệ: Hai bên cùng có lợi.