“Nào, mở miệng ra.” Chiếc muỗng tinh xảo lần lượt múc cháo hạt sen đưa qua, cái miệng nhỏ nhắn hơi hơi mở ra không có ý định từ chối. “Ngoan, thêm một muỗng nữa.” Người đang đút tựa hồ rất thỏa mãn, lại múc thêm một muỗng đưa đến, thân thể đối phương nhưng lại hơi giãy dụa, không chịu ăn nữa. “Diêu Quang, nếu không ăn hết thì hôm nay ta sẽ không đưa ngươi ra ngoài chơi.” Người nọ khẽ nhíu mày, giọng điệu nửa dỗ ngọt nửa uy hiếp. Đối phương quả nhiên im lặng trở lại, lộ ra nụ cười có chút ngượng ngùng, tiếp tục ăn cháo, nhưng vẫn như cũ không hề nói lời nào. A Bích đẩy cửa tiến vào, vừa vặn thấy hết một màn này. “Công tử…” Nàng nhỏ nhẹ lên tiếng, người đang đút cháo xoay lưng lại, chính là người ngày đó mang vẻ mặt phẫn hận – Công tử Lục Khinh Tỳ, nhưng bộ dáng hiện tại của hắn thật bình thản, thậm chí còn lưu lại một chút ôn nhu vừa nãy, khiến A Bích âm thầm thở dài. “Đại ca của ta thoát rồi sao?” Lục Khinh Tỳ đem chén cháo đặt lên bàn, lại cầm khăn lau vệt thức ăn còn dính bên khóe miệng Diêu Quang, vẻ mặt bình tĩnh như đã dự đoán trước được. “Đúng vậy.” A Bích hơi gục đầu xuống: “Vốn định giữ chân bọn họ năm ngày, hiện tại lại chỉ giữ được một ngày, bọn họ đi rồi, vậy kế hoạch của chúng ta…” “Không sao, ta đã sớm nói địa đạo này không tốt, bọn họ lại không nghe, dám xem nhẹ đại ca của ta cùng Trầm lâu chủ, còn uổng công ta ở trước mặt đại ca diễn vai kẻ tiểu nhân.” Hắn phẩy tay ngăn lời A Bích, khẽ thở dài, ngay cả động tác xoay người ngồi xuống cũng vô cùng đẹp mắt. “Tổng đàn của Bắc Minh giáo có rất nhiều trận pháp, muốn lấy được vật nọ cũng không phải dễ dàng, việc này có lẽ nên để sau này bàn bạc lại.” “A… Tỳ… ô… ô” Thiếu nữ tên gọi Diêu Quang tuy dung mạo thanh tú, xinh đẹp nhưng thần sắc lại giống hệt như trẻ con, không hiểu sự đời. Vẻ mặt Lục Khinh Tỳ bỗng nhiên trở nên ôn nhu, tay nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc của nàng: “A Tỳ ca ca ở đây.” “Bệnh của Diêu Quang…?” “Ngự y lần trước tới đã nói, bệnh của Diêu Quang trừ khi có kỳ tích, nếu không cả đời này không có khả năng hồi phục.” Lục Khinh Tỳ thản nhiên nói, vẻ mặt ôn nhu dần dần hiện lên một chút bi thương, phảng phất như từ trong lòng tỏa ra. A Bích nhìn bộ dạng hắn như vậy cũng cảm thấy thật thương cảm, không biết là vì hắn, hay vì chính mình. Trừ bỏ Diêu Quang vẫn cười đến mức vô tâm như trước, hai người còn lại đều lẳng lặng mà đứng, không nói gì. ***** Tấn Vương phủ. Ngòi bút thấm mực chậm rãi lướt từng đường trên giấy Tuyên Thành, một nét bút là một nét họa, dễ nhận thấy tâm tư của người đang viết chữ không đủ bình tĩnh, thanh thản, động tác thu bút thỉnh thoảng lại lộ ra vẻ lưỡng lự. “Hậu đức tái vật.” Nam nhân khoác cẩm bào đeo đai ngọc bên cạnh đọc những chữ kia khẽ lắc đầu: “Sùng nhi, ta đã nói với ngươi nhiều lần, lúc viết chữ không được do dự, ngươi cứ như vậy, tương lai nếu có hành quân đi đánh giặc, ngươi không thể quyết đoán ra lệnh đã đành, biết đâu còn ảnh hưởng tới thành bại của trận đấu.” *Hậu đức tái vật: Dùng tấm lòng, phẩm hạnh để lèo lái mọi việc. Tiểu nam hài vừa mới năm tuổi hơi hơi bễu môi, nghe chỗ hiểu chỗ không, cho dù cặp mắt toát ra vẻ thông minh, hoạt bát, nhưng đối với lời của phụ thân, ở độ tuổi này hắn cũng chẳng thể nào hiểu hết được. Gương mặt phụ thân trở nên yêu thương, sờ sờ đầu hắn, lau vết mực còn dính trên mặt hắn, nói: “Đi rửa tay rồi ra ngoài chơi đi.” Triệu Đức Sùng reo lên một tiếng: “Phụ thân, ta có thể đi tìm hoàng thúc chơi không?” Hoàng thúc mà hắn vừa nói đến chính là Tần vương Triệu Đình Mỹ, trời sinh tính tình hào sảng phóng khoáng, đặc biệt lúc nào cũng thương yêu hắn. Nói đến cũng lạ, thân là con trai trưởng của Tấn vương, thế nhưng Triệu Đức Sùng từ nhỏ lại vô cùng hợp ý với người thúc thúc này, mấy ngày không gặp cả người liền cảm thấy khó chịu. Nam tử cho dù kiên cường cỡ nào, lúc đối mặt với nhi tử huyết thống cũng sẽ lộ ra một chút bản tính yêu thương. Tấn Vương vẻ mặt ôn hòa, đang muốn gật đầu, lại nghe ngoài cửa có người báo cáo: “Vương gia, bên ngoài có người đến cầu kiến, tự xưng là họ Trầm.” Tấn vương trong lòng khẽ động: “Dáng dấp như thế nào?” Gia nhân ngập ngừng một lát: “Mũ cao đai rộng, thân mặc bạch y, phong thái rất tốt, nhưng mà y ngồi luân ỷ.” Tấn vương gật đầu: “Mời y đến thư phòng dùng trà.” Lại quay đầu sang Triệu Đức Sùng nói: “Sùng Nhi ngươi đi tìm hoàng thúc chơi đi, nhớ về sớm một chút để dùng cơm.” Tiểu nam hài không quên hành lễ với phụ thân, sau đó mới khôi phục bản tính hài tử, lao nhanh ra khỏi cửa, phụ thân hắn thấy thế không nhịn được nở nụ cười. Nếu thời gian trở về hai mươi năm trước, chỉ sợ hắn so với tiểu nam hài kia còn bướng bỉnh hơn, lúc đó, đại ca, hắn, còn có Đình Mỹ lúc nào cũng quấn lấy nhau, khiến mẫu thân trách phạt không biết bao nhiêu lần… Trong lúc hắn còn đang trầm tư, bạch y nhân đã được gia nhân dẫn đến, hắn lắc đầu, đem những suy nghĩ vẩn vơ không nên có vứt ra sau đầu, thầm chế giễu chính mình sao có thể thương cảm, bi lụy giống như nữ nhi tình trường. “Kiến quá vương gia.” Bạch y nhân hướng Tấn vương chắp tay mỉm cười. “Không nghĩ tới Trầm lâu chủ lại tự mình tìm tới trước cửa, xin mời.” Tấn vương quay về bộ dáng tươi cười như trước, thầm khen phong thái người trước mặt, tay làm ra động tác mời vào phòng. Đợi gia nhân dâng trà xong, Tấn vương ngưng mắt nhìn hai người phía sau y: “Hai vị đây là…” “Là thị đồng của tại hạ, không cần phải đề phòng.” Trầm Dung Dương mỉm cười. Tấn vương gật đầu, bởi vì hắn và huynh trưởng đều xuất thân từ Nam chinh Bắc chiến, nên đối với người trong giang hồ chưa từng có tí mảy may khinh thường nào. Cùng tồn tại song song với triều đình, người giang hồ ngược lại giữ nhiều vai trò quan trọng mà một người bình thường không thể làm được. Mặc dù cũng đoán được vài phần ý đồ của đối phương, nhưng hắn thật sự không nghĩ tới, Như Ý lâu lâu chủ thần bí khó lường trong lời đồn lại tự mình đến đây. “Trầm mỗ đến là muốn cùng vương gia làm một cuộc giao dịch.” So với quanh co không bằng nói thẳng vào vấn đề, Trầm Dung Dương nhấp một ngụm trà, chậm rãi nói. Tấn vương dường như nghe được chuyện gì đó buồn cười, vẻ mặt hơi kinh ngạc: “Bản vương không phải người làm ăn, hơn nữa, cũng chưa từng có ai dám cùng bản vương bàn chuyện buôn bán.” Trầm Dung Dương không nhanh không chậm lộ ra một bộ dáng tươi cười, nụ cười của y khiến người khác cảm thấy ấm áp, tựa như điều y nói chỉ là ‘hôm nay khí trời rất dễ chịu’. “Vương gia từ từ, đừng nên nóng nảy, cứ nghe Trầm mỗ nói xong đã, giao dịch này, đối vương gia chỉ có trăm lợi mà không hại.” “Nga?” Thị Kiếm bước lên trước, đặt hộp gỗ đang cầm trong tay lên bàn. “Mời vương gia xem qua.” Tấn vương kinh nghi, sau khi mở hộp sắc mặt lại trầm xuống: “Trầm Dung Dương, ngươi đây là có ý gì?” *Kinh nghi: kinh ngạc và nghi hoặc. “Vương gia quên rồi sao, đây là thứ mà vương gia khổ tâm tìm kiếm nhiều năm nhưng vẫn chưa có được, vừa vặn trên người thảo dân có, vương gia không tiếc vạn kim mua nó từ trên người thảo dân chứ.” Trầm Dung Dương sắc mặt không đổi, chậm rãi nói. Ngón tay nhịp trên ghế hồi lâu, Tấn vương mới nói: “Đã là buôn bán, vậy Trầm lâu chủ muốn thứ gì?” “Thứ Trầm mỗ muốn rất đơn giản. Chỉ hy vọng sau này, chuyện trong giang hồ, vương gia mở một mắt nhắm một mắt, chớ nhúng tay vào.” Tấn vương nheo mắt lại: “Ngươi đang uy hiếp bản vương?” “Đương nhiên không phải.” Trầm Dung Dương thở dài: “Trầm mỗ có một người bạn tốt đã chết, ta chỉ hy vọng lúc tìm được hung thủ, vương gia không can thiệp vào. Mà những chuyện này, vương gia cũng không cần lãng phí sức lực, đối với vương gia thực sự không hề tổn hại.” “Nga?” Tấn vương cau mày, vẻ mặt trở nên bình tĩnh, cảm thấy có chút hứng thú: “Cái chết của lệnh hữu, bản vương cảm thấy rất thương tiếc, bất quá, nếu như kẻ mà Trầm lâu chủ muốn tìm là người thân cận bên cạnh bản vương, lẽ nào bản vương cũng phải khoanh tay đứng nhìn?” *Lệnh hữu: bạn của ngươi. “Vương gia, ngài tài trí hơn người, tự nhiên hiểu được ý tứ của Trầm mỗ, không cần nói lời thăm dò như vậy.” Trầm Dung Dương cười cười nhìn Tấn vương một hồi rồi lại nói: “Cho dù không làm chuyện này, vậy Trầm mỗ cùng ngài đánh cuộc, như thế nào?” “Cược cái gì?” “Mười năm sau, thiên hạ nhất định sẽ về tay ngươi.” Sắc mặt Tấn vương đại biến, hắn đưa mắt nhìn chung quanh, vỗ mạnh bàn đứng lên, thanh âm cũng đè thấp: “Lớn mật, ngươi có biết ngươi đang nói cái gì?” “Chính là một câu này, không còn lời nào khác nữa.” Trầm Dung Dương gật đầu mỉm cười: “Ngay cả khi vương gia không nhúng tay vào chuyện giang hồ, muốn thứ gì, cũng là dễ như trở bàn tay, vương gia không cần phải tốn nhiều công sức như vậy. Đối với người làm quân, bụng dạ bằng phẳng, mới có thể nắm giữ vạn dân trong thiên hạ, dưới thánh thượng hiện nay, chỉ có vương gia là có phong thái được như thánh thượng, các vương tử còn lại cũng chỉ bình thường, nếu đã thế, còn ai thích hợp hơn?” Tấn vương trong lòng khẽ dao động, đã bao nhiêu năm qua, lần đầu tiên có người ở trước mặt hắn nói những lời mà hắn chưa bao giờ đủ dũng khí khơi dậy khỏi miệng. Lúc huynh trưởng lên ngôi, hắn mặc dù cũng đã suy nghĩ qua, nhưng không hề dám đại động, lại không nghĩ tới hôm nay bị một người trong giang hồ thẳng thắn vạch trần tâm sự. Tâm niệm thật nhanh liền thay đổi, sát ý đột nhiên nổi lên, Trầm Dung Dương hiển nhiên nhìn thấy được, nhưng câu nói tiếp theo của y lại trừ đi không ít sát ý trong lòng hắn: “Lời Trầm mỗ nói, chỉ là vì muốn vương gia hồi tâm chuyển ý. Thử thay đổi góc độ mà suy xét cùng hành động, có lẽ kết quả đạt được sẽ càng tốt hơn, người trong giang hồ, cho dù võ công có cao tới đâu, mưu ma chước quỷ tuy nhiều, chung quy cũng không thể vượt khỏi triều đình, trị quốc trị quân, thậm chí đối với sự xâm lược của ngoại xâm, há có thể dựa vào những người này mà bình chân như vại?” *Ý của pé Trầm là: ko nên quá dựa dẫm vào người giang hồ. Anh vương gia đang liên thủ với ai đó trong giang hồ. Tấn vương cẩn thận suy nghĩ, tuy từ ngữ y sử dụng có chút kỳ lạ, nhưng hắn cảm thấy không hẳn là không có đạo lý, nét mặt cũng trở nên hòa hoãn, cười nói: “Trước đây bản vương chưa từng phát hiện, hóa ra miệng lưỡi của Trầm lâu chủ lại khéo léo y hệt như người giang hồ.” Trầm Dung Dương lắc đầu: “Tấn vương, lời này sai rồi, Trầm mỗ chỉ có thể tính là nửa người trong giang hồ, nhưng cũng xem như là hơn phân nửa người làm ăn. Thương nhân nếu không có chút tài ăn nói, chẳng phải sẽ rất dễ bị thua thiệt sao? Hơn nữa Trầm mỗ thuở nhỏ tàn tật, chỉ có thể dựa vào một chút miệng lưỡi mà thôi.” Tấn vương bật cười, thầm nghĩ tài ăn nói của người này thực sự rất sắc bén, buổi nói chuyện ngày hôm nay hắn cũng bị thuyết phục hơn phân nửa, vả lại việc y cầu, xác thực đối hắn không có nửa điểm tổn hại, còn bỗng dưng dâng tặng hắn một cái lễ vật lớn, bản thân mình cần gì phải khăng khăng cự tuyệt. Nhưng hắn còn muốn giả vờ suy nghĩ sâu xa một lúc, sau đó mới vuốt ve chòm râu nói: “Hôm nay bản vương bán cho Trầm lâu chủ một cái nhân tình, từ nay về sau ẩu đả trên giang hồ, nếu không liên hệ tới bách tính, bản vương tuyệt đối sẽ không can thiệp.” “Đa tạ đại ơn của Tấn vương.” Trầm Dung Dương chắp tay mỉm cười, chậm rãi nói. Y trời sinh không thích cùng người triều đình giao thiệp, chỉ vì bản thân y biết rõ chuyện tương lai, vòng quay của lịch sử sẽ không bởi vì một cá nhân bé nhỏ như y can thiệp vào mà có bất luận thay đổi gì, cho nên y vẫn luôn cố gắng tránh tiếp xúc với những người này, ngoại trừ trường hợp cần thiết. Thế nhưng hiện tại, y phải tự mình tới tìm Tấn vương, cái chết của Tô Cần, đối phương cho dù không phải là do Tấn vương ra lệnh, cũng chắc chắn có liên hệ tới y, thiếu niên kia… Trầm Dung Dương nhíu mày thở dài, bất luận thế nào, hắn chung quy cũng không thể sống lại… Ta không giết người, người nhưng lại vì ta mà chết. Nhìn thân ảnh rời đi của Trầm Dung Dương, Tấn vương trầm ngâm một lúc, sau đó gọi người tiến vào phòng. “Triệu An, ngươi bảo Vương phi đem cái hộp này vào cung tặng cho thái hậu, nói là Phục Linh mà bản vương thiên tân vạn khổ tìm được, đối với chứng tim đập nhanh của người cao tuổi như nàng rất có lợi.” *Thiên tân vạn khổ: Trăm cay ngàn đắng = Cực khổ. *Phục Linh: Một vị thuốc quý. “Dạ.” “Chờ một chút.” Tấn vương bỗng nhiên gọi hắn lại. “Vương gia còn cái gì phân phó?” “Ngươi viết một phong thư cho người kia, nói hắn sau này thu tay một chút.” “Dạ.” Tấn vương nghĩ thầm, chớ nên trách bản vương không báo tin cho ngươi, lúc đầu hợp tác với ngươi vốn là bất đắc dĩ, hiện tại vây cánh trong triều đình của bản vương đã đủ lớn, làm sao còn cần ngươi vẽ rắn thêm chân. *Vẽ rắn thêm chân: Làm chuyện vô ích. ~oOo~ ———————– Tấn vương – Triệu Quang Nghĩa tức Tống Thái Tông là vị hoàng đế thứ 2 của Bắc Tống, trị vì từ năm 976 – 997. Năm 976, Tống Thái Tổ qua đời, Triệu Quang Nghĩa lên thay, tức là vua Tống Thái Tông. Triệu Quang Nghĩa lên kế vị ngai vàng với tư cách là em trai của hoàng đế, trong thế tập phong kiến chính thống thì việc này không được coi là danh chính ngôn thuận, chưa kể trong cuộc chiến tranh thống nhất các nước chư hầu ông cũng không có chiến tích gì đáng kể. Vì thế để củng cố ngôi vị ông buộc phải làm tốt hai việc: hoàn thành sự nghiệp thống nhất đất nước và dùng văn đức để trị thiên hạ. Ban đầu Triệu Quang Nghĩa muốn lập con cả là Triệu Quang Tá, nhưng Tá lại vì cái chết của người chú là Triệu Đình Mỹ mà tinh thần có vấn đề, hay chém giết người vô cớ nên ông bị phế làm thường dân. Năm 995 Triệu Quang Nghĩa lập người con thứ ba là Triệu Nguyên Khản làm thái tử, tức Tống Chân Tông – Triệu Hằng sau này.