Thiên Thần Mắt Tím

Chương 12 : Hình bóng thoáng qua

Lững thững bước đi trên con đường chính sáng rực bởi đèn đường, tâm trí Viola cố nhớ lại cái người bí ẩn áo choàng đen ấy. Cô cảm thấy hình dáng đó rất quen nhưng không thể nhớ nổi, ngón tay xoa huyệt thái dương cô nhíu mày. Dạo gần đây cô bị mất ngủ, lý do vì trong giấc mơ bóng hình Louis luôn xuất hiện. Hắn ta quấy nhiễu cô trong giấc mơ khiến cô bất lực. Cũng kể từ sau lần ở Dark Blood hắn cũng không xuất hiện thêm một lần nào. Thế nhưng cô tin chắc sẽ có ngày gặp lại. David? Bước chân cô dừng lại, không biết giờ này cậu ta đã về nhà chưa? Thật là làm cho người khác lo lắng. Càng nghĩ càng khiến cho cô đau đầu. Lại gần chiếc ghế đá bên lề đường cô uể oải ngồi xuống, thế nhưng chưa an tọa đôi mắt tím vô tình lia tới một bóng hình trong đám đông ở phía bên đường đối diện. Cái thân ảnh cao to vừa bước xuống chiếc ô tô, bàn tay chỉnh chu lại cái áo khoác da màu đen mắc tiền, khuôn mặt lạnh lùng không biểu cảm đang lách qua đám đông đi về phía một con hẻm tối tăm. Đó là Lion! Là cái người cô tránh mặt mấy ngày nay. Không chút do dự cô bám theo anh. Cô cảm thấy tò mò, đã khuya thế này mà anh còn đi gặp ai sao? Dẫu biết nếu để Lion phát hiện được cô theo dõi thì chắc chắn anh sẽ không bỏ qua nhưng bàn chân đã đứng trước con hẻm đó rồi. Đâm lao thì phải theo lao, khẽ cắn môi cô quyết tâm sống chết đi vào. - Tốt nhất hãy để ý tới hắn Giọng Lion vang lên bất chợt khiến bước chân Viola dừng lại, cô nhanh nhẹn nép vào một góc tường. Khẽ ngó đầu, căng mắt ra nhìn về phía trước. Phía trước khoảng 40m có hai thân ảnh, Lion đứng ở dưới, một người ngồi trên bức tường không nhìn rõ mặt. - Yên tâm, anh tốt nhất cũng nên quản cô bạn gái xinh đẹp của anh lại, đừng có để cô ta ra ngoài quyến rũ Louis. Giọng nói õng ẹo, uyển chuyển của người thứ hai vang lên cho biết đó là con gái. Nhưng mà sao lại quen đến thế! Vừa nãy cô ta có nhắc tới tên hắn, rốt cục cô ta và Lion có quan hệ gì? Viola tiếp tục dỏng tai lên nghe ngóng, gió thổi làm lộ ra cái cổ trắng ngần, mùi hương theo gió bay vào trong con hẻm. - Có người!_ cô ả rít lên. Viola giật mình định cất bước bỏ chạy thì một thân ảnh nhanh chóng lao đến, một con dao bạc kề sát cổ cô: - A!_ cô hét lên một tiếng. - Viola? Lion ngạc nhiên khi nhận ra giọng cô, bàn tay nắm con dao hạ xuống. Khẽ liếc mắt ra hiệu cho người trên tường, cô ả hiểu ý chưa đầy 1s đã biến mất. - Khụ..khụ Viola vì sợ hãi cho nên dựa lưng vào tường ho khù khụ. Suýt nữa cô đã chết dưới con dao của anh rồi. Nhìn cô đầy khó hiểu như vài giây sau đáy mắt anh đen lại...cô dám theo dõi anh? - Sao em ở đây?_ giọng nói lạnh lùng truy vấn - Tôi... - Viola! Em thật to gan, dám theo dõi tôi. Lion gằn lên, anh đang cố kìm nén không ra tay cho cô một bài học. Cô gái này càng lúc càng lớn mật. - Không..không phải như anh nghĩ đâu._ cô liều mạng lắc đầu quầy quậy. - Nói! - Tôi...chỉ là vừa ở học viện về, có gặp phải vài con cấp E. Chỉ là tôi nghĩ anh đi làm nhiệm vụ nên đi theo giúp..tôi không phải là theo dõi anh. Cô xua tay, giải thích loạn xạ. Nếu cô nói cố tình theo dõi thì không biết cô sẽ bị Lion trừng phạt ra sao. Lưng cô ướt đẫm mồ hôi vì sợ. Ánh mắt Lion dịu lại, bàn tay vuốt mấy sợi tóc vì mồ hôi mà bết lại trên trán cô. Giọng nói nhẹ nhàng: - Có bị thương ở đâu không? - Không sao cả. Có chút ngạc nhiên vì thái độ quay ngắt 360° của anh...chẳng phải vừa rồi anh tức giận lắm sao? - Đi về!_ anh nắm lấy tay cô kéo ra con hẻm. Có chút không muốn nhưng vừa làm anh tức giận cô không dại gì mà chọc tức anh thêm nữa,ngoan ngoãn lẽo đẽo đi theo anh. Đôi mắt dán chặt vào đôi giày dưới chân anh, cô nhìn bóng lưng anh đầy nghi hoặc. Lúc anh phát hiện ra cô, lúc đó anh cách cô vài chục mét. Thế nhưng nếu cô không nhớ nhầm thì anh di chuyển rất nhanh. Rốt cuộc là cô nhìn nhầm hay thực chất anh có khả năng đó? *************************************** - Viola, xin lỗi vì hôm qua bỏ cậu lại mà chạy trước. Giọng David như sắp khóc, run rẩy nhìn cô đáng thương. - Được rồi David! Tôi không có trách cậu, hơn nữa cũng không có chuyện gì to tát._ cô thở dài nằm ườn xuống bàn khuôn mặt hướng về phía cửa lớp. - Nhưng.... - Tôi thấy cậu nên xuống phòng y tế nghỉ ngơi đi, mặt cậu tái mét rồi kìa. Từ lúc bước vào lớp cô đã thấy David, khuôn mặt cậu ta xanh xao, chưa kịp hỏi han thì cậu ta chạy lại luôn miệng xin lỗi rối rít. Thật là, có vẻ cậu ta sợ quá. - Vậy..tôi đi đây, cảm ơn cậu._ lững thững khó nhọc bước ra phía cửa lớp. Suốt đêm hôm qua cô không tài nào chợp mắt, trong đầu nhớ lại câu chuyện giữa Lion và cô gái trong con hẻm đó. Lăn qua lăn lại trên giường thì trời đã sáng từ lúc nào. Mang theo khuôn mặt phờ phạc đến học viện. Mặc kệ sắp vào tiết hay không cô cần chợp mắt một chút. Nhưng đôi mắt chuẩn bị khép lại thì phía ngoài hành lang... Mái tóc bạc lấp lánh xoẹt qua. Là hắn? Cô bật dậy như lò xo hốt hoảng chạy ra ngoài. Tại sao hắn ta lại ở đây? Tuy chỉ thấy mái tóc nhưng cô chắc chắn là hắn. Mái tóc bạch kim đặc biệc đó. Chạy đến cuối hành lang thì không thấy ai cả. Tần ngần đứng ở đó một lúc cô đưa tay lên xoa huyệt thái dương, liệu có phải cô đa nghi quá rồi không? Hắn ta sao có thể xuất hiện ở đây chứ! Có thể do cô hoa mắt không chừng, đúng là dạo gần đây cô luôn mất ngủ. Uể oải quay lại lớp học cô đâu biết khi cô vừa quay người đi Louis xuất hiện phía sau nhìn cô đầy thích thú. Thu hồi tầm mắt Louis hướng về phía căn phòng kia, chớp mắt không thấy bóng dáng. Hết