Thiên Thần Cánh Trắng

Chương 29 : Phu quân mặt liệt (hồi kết)

Khi quan sai đến, trong phòng củi đã trống không. Mọi người đều bị sững sờ. Nhưng sau đó, quan sai rất nhanh liền tản nhau ra để truy tìm Dương Song. Nhìn mọi người bận rộn ra ra vào vào, Lâm Dạ Mễ tìm một góc khuất gần đó rồi tiến tới. Nhìn thấy không có ai, nàng lấy ra viên ngọc có chữ Cụ đang cất trong tay áo mình. Nàng bây giờ có lẽ trở về thiên đình lại được rồi. Hiểu lầm giữa Lâm Dạ Mễ và Trần Minh đã được hóa giải. Dương Song cũng đã bị vạch mặt. Bây giờ chỉ còn việc rắc rối giữa Trần Minh với việc giết người, nhưng có lẽ quan sai sẽ giải quyết được. Giống như Ngọc Linh từng nói, quan hệ Trần gia rộng như vậy, hắn nhất định sẽ không chịu thiệt. Ánh mắt Lâm Dạ Mễ nhìn sang phía Trần Minh, trong lòng có chút lưỡng lự. Nàng không biết, khi nàng rời đi, Trần Minh hắn sẽ như thế nào. Hắn có nhận ra, hiện tại trong nương tử hắn đang có một linh hồn khác hay không. Một người có dị tật bẩm sinh lại không giỏi biểu đạt như hắn, nếu "Lâm Dạ Mễ" lại sợ hắn, rời bỏ hắn, hắn nhất định sẽ rất đau khổ. Nhìn thấy Lâm Dạ Mễ đứng thần người một chỗ như vậy, Trần Minh nhanh chóng tiến đến bên nàng, đặt tay lên vai nàng, dịu dàng quan tâm hỏi: "Nàng sao vậy?" Bên vai Lâm Dạ Mễ vì có người chạm đến khiến cho nàng giật mình. Nghe Trần Minh hỏi, nàng lắc đầu. Trong lúc Trần Minh không để ý, nàng khéo léo cất lại viên ngọc vào tay áo, không để cho hắn thấy. Hắn quan sát nàng, chậm rãi hỏi: "Lo lắng sao? Đừng quá lo, nàng ta nhất định sẽ bị quan sai tìm thấy thôi." Lâm Dạ Mễ vẻ mặt ngơ ngác, mất một lúc lâu nàng mới ý thức được "nàng ta" trong miệng Trần Minh là Dương Song. Có lẽ Trần Minh đang cho rằng nàng bị Dương Song trốn thoát dọa cho sợ. Nàng mỉm cười, gật đầu: "Ừm, ta biết." Nàng đắn đo suy nghĩ, cuối cùng lại không kìm lòng được mà buộc miệng hỏi: "Nếu ta đột ngột rời khỏi, chàng sẽ như thế nào?" Trần Minh không trả lời, nhưng nàng lại thấy được, đáy mắt hắn đang lạnh dần đi. Hắn giơ bàn tay thô ráp của mình, nhẹ nhàng xoa má nàng. Hắn không chất vấn nhưng lại mang đến cảm giác vô cùng bất bách, không thể phản kháng: "Nàng có chuyện giấu ta?" Ý thức được mình vừa nói câu ngu xuẩn, Lâm Dạ Mễ vội lắc đầu: "Ta không có." "Nàng có chuyện giấu ta?" Hắn lặp lại, tăng thêm vài phần cưỡng chế ép buộc. Lâm Dạ Mễ biết, ngay khi bản thân thất thố nói ra câu đó trước mặt hắn, nàng đừng mong có thể trả lời qua loa mà tránh khỏi. Nàng cầm lấy tay hắn, nở nụ cười yếu ớt: "Ta chỉ là lo cho chàng, ta chỉ sợ, ngộ nhỡ ta..." Lời nói sau đó của nàng bị Trần Minh cưỡng ép nuốt lại bằng một nụ hôn. Hắn biết nàng muốn nói gì. Lâm Dạ Mễ bị Trần Minh hôn đến đầu óc mụ mị mới được thả ra. Cả người nàng yếu ớt, nàng tùy tiện tựa vào ngực hắn, âm thầm thở dài. Trần Minh không bao giờ thân mật nàng khi có người ngoài như vậy, lần này hắn lại mạnh bạo cưỡng hôn nàng. Nàng biết, bản thân đã làm cho hắn sợ hãi. Trần Minh ôm chặt nàng vào lòng, giọng nói khàn khàn nhưng lại kiên định: "Đừng lo lắng, Dương Song nhất định sẽ bị bắt lại. Nàng nhất định sẽ không sao." Hắn nói cho nàng nghe cũng như cho bản thân nghe. Hắn nhất định sẽ không để cho nàng gặp chuyện gì. Phát hiện Dương Song bỏ trốn là lúc trời vừa mới tờ mờ sáng, hiện tại mặt trời cũng đã di chuyển đến đỉnh đầu, giữa trưa. Dương Song chưa tìm thấy nhưng đã quá giờ dùng bữa trưa, hầu như ai cũng mệt mỏi. Mọi người tạm giải tán, đợi sau khi nghỉ ngơi thì tìm tiếp. Trần Minh vì nghe Trần Khánh bảo đã tìm được chứng cứ có thể minh oan cho hắn, nên đã sớm rời khỏi. Lâm Dạ Mễ khi nghe thấy cũng tỏ ý đi theo, nhưng lại bị ngăn cản. Trần Minh không đồng ý nên nàng đành phải ở lại trang viên. Nghĩ nghĩ, mọi việc dường như đã ổn thỏa, Dương Song cũng có ý định trở về lại thiên đình. Nàng sợ, nàng càng ở lại lâu thì sẽ càng không không muốn rời khỏi. Nàng cũng đến lúc nên trả lại vị trí vốn có cho nương tử của hắn. Ngay khi quyết tâm rời khỏi, Lâm Dạ Mễ mới phát hiện, lúc xuyên không, nàng vì quá vội vã nên chưa hỏi đại thiên thần cách trở về. Lâm Dạ Mễ lại ảo não. Từ xa xa, một nha hoàn nàng không biết rõ tên hấp tấp chạy tới phía. Nàng ta vừa khom người thở dốc vừa nói: "Thiếu... thiếu phu nhân, Ngọc Linh tỷ tỉnh... tỉnh rồi." Nghe tin tức này Lâm Dạ Mễ mở to mắt kinh ngạc: "Thật sao?" Nha hoàn khó khăn gật đầu. Lâm Dạ Mễ không nói lời nào bóng dáng liền mất tích. Rất nhanh, Lâm Dạ Mễ liền đặt chân tới chỗ phòng mà Ngọc Linh đang nằm. Nhìn Ngọc Linh đang yếu ớt ngồi tựa vào người Trương Đan, ngoan ngoãn cho Trương Đan bón thuốc. Nàng vừa vui vừa đau lòng. Thật sự tỉnh rồi. Nàng không kịp suy nghĩ liền cuối người xuống ôm Ngọc Linh khóc nức nở. Thấy Lâm Dạ Mễ khóc quá lợi hại, Ngọc Linh liền bật cười, vỗ vỗ lưng nàng an ủi: "Tiểu thư, người không cần khóc như vậy. Người xem, nô tỳ không phải hiện tại đã tỉnh lại rồi hay sao?" "Người khóc như vậy, không khéo Ngọc Linh vì quá sợ hãi, lần nữa lâm vào hôn mê bất tỉnh." Trương Đan bên cạnh thổi thổi muỗng thuốc hắn vừa múc, vừa bồi thêm một câu. Lâm Dạ Mễ buông Ngọc Linh ra, quẹt lung tung nước mắt trên mặt, lườm Trương Đan một cái. Nàng khó chịu, cười nhạt rồi nói: "Đây là nước mắt vui mừng, ta khóc càng nhiều bao nhiêu, chứng tỏ ta vui mừng bấy nhiêu." Nói rồi nàng không quên hất cằm một cái. Trương Đan và Ngọc Linh đều bị nàng chọc cười. Lại còn cười châm chọc ta. Hừ, hiện tại lão nương đang vui, lão nương không so đo. Nàng lại như chim én, sà xuống chỗ Ngọc Linh, nắm tay nàng ta thân thiết hỏi: "Là Dương Song đập đầu em, rồi xô em xuống ao sen sao?" Ngoài dự đoán, Ngọc Linh vậy mà lắc đầu. Ngọc Linh trả lời: "Là Diệu Phong đập đầu em." Nghe đến Diệu Phong, trong lòng Lâm Dạ Mễ nổi lên cơn tức sôi sùng sục. Nàng chỉ nghĩ hắn là tên lừa đảo thật không ngờ, hắn lại có thể ra tay với người khác. Nhưng khi nhớ đến cái chết của Diệu Phong, nàng lập tức liền trầm mặc. Hắn vì Dương Song, thậm chí có thể hạ thủ người khác, thậm chí đến bước đường cùng vẫn tìm con đường thoát thân cho nàng ta. Nhưng cuối cùng, Diệu Phong lại chết trong tay Dương Song. Nàng không biết nên tức giận hắn ta hay thương hại hắn ta nữa. Nếu Diệu Phong đập đầu Ngọc Linh, vậy người ném Ngọc Linh xuống ao sen cũng là hắn đi? "Người đánh em là Diệu Phong nhưng người ném em xuống hồ là người khác, là Trần Khánh thiếu gia." Lúc bị đem đến ao sen, cứ ngỡ nàng vẫn còn bất tỉnh, kỳ thực nàng đã sớm tỉnh lại, nên trông thấy được. Từ lúc còn nhỏ, nàng đã luôn theo hầu bên cạnh tiểu thư. Trần Khánh thiếu gia luôn đi theo Trần Minh thiếu gia, mà tiểu thư nàng lại luôn đi theo Trần Minh. Mấy năm nhìn mặt nhau, dù hiện tại có ít nhiều thay đổi, nhưng nàng nhất định không nhìn lầm. Là Trần Khánh thiếu gia năm đó. Lâm Dạ Mễ hoàn toàn bị lời nói của Ngọc Linh dọa cho sợ hãi. Ngây người ra như phỗng. Điều này không phải là sự thật, chỉ là tên giống tên thôi đúng không? Ngọc Linh không nhận ra sự khác thường của Lâm Dạ Mễ, lại tiếp tục nói: "Kỳ thực, Dương Song với Trần Khánh thiếu gia có cấu kết với nhau. Hơn nữa, Dương lão bản cũng do hắn giết. Nô tỳ vì nghe thấy nên mới bị thủ tiêu." Lâm Dạ Mễ vì không muốn chấp nhận sự thật, chậm chạp mãi mới cứng nhắc mở miệng: "Trần Khánh mà em nói là đường đệ của Trần Minh?" Ngọc Linh được hỏi, ngây ngốc trả lời: "Dạ vâng." Không đợi Ngọc Linh hết sững sờ, Lâm Dạ Mễ đã đứng phắt dậy chạy đi mất. Minh ca, chàng nhất định không được có chuyện gì! Tại sao nàng lại không nhận ra, Trần Minh đã sớm nghi ngờ Trần Khán. - ---------------------*******----------******------------------------- "Anh họ, là ở đây." Trần Khánh dẫn Trần Minh vào một khu rừng rậm, cách đó không xa còn có một hang động. Dưới nền hang động, dường như được vẽ gì đó bằng máu, ẩn ẩn hiện hiện. Trần Minh không biểu lộ gì quá phấn khích, Trần Khánh nhìn Trần Minh cười đến xán lạn, đôi mắt hồ đào của hắn khẽ híp hờ lại: "Anh họ, có muốn nghe đệ kể về một câu chuyện xưa không?" Trần Minh gật đầu: "Được." Trần Khánh cười lắc lư, chậm rãi bắt đầu kể: "Ngày xưa ở thôn nọ, có một đứa nhóc thường xuyên bị bệnh, vô cùng yếu ớt. Đứa nhóc đó vì quá yếu đuối nên không có đứa trẻ nào dám chơi cùng. Một ngày nọ, cha hắn đi thăm huynh trưởng của mình nên dẫn đứa nhóc đó theo. Đó là lần đầu tiên đứa nhóc đó được gặp anh họ của mình. Anh họ của đứa nhóc đó đối với mọi người đều có cùng một biểu cảm. Nhưng đứa nhóc đó cảm nhận được, anh họ không ghét hắn. Ngày ngày, hắn đều xin cha hắn để được đến chơi cùng anh họ. Bên cạnh anh họ có một tiểu cô nương luôn bắt nạt hắn. Hắn biết, anh họ rất thích tiểu cô nương đó, nên mọi thứ hắn có, hắn tình nguyện để cho tiểu cô nương kia cướp đi. Anh họ như một ánh mặt trời chói lóa, chiếu rọi con đường cô độc của hắn. Khi đó hắn mới hiểu được, có người cùng chia sẻ, cùng chơi là việc vui biết chừng nào. Có một ngày, đứa nhóc vô tình nhìn thấy cha mình giao hàng, đứa nhóc được cha căn dặn là không thể cha ai biết. Việc này liên quan đến cuộc đời sau này của cả gia đình. Nhưng đứa nhỏ đó cho rằng, anh họ là người tốt, anh họ sẽ không bao giờ hại hắn. Cho nên đứa nhỏ đó đã kể cho anh họ mình nghe. Nhưng hắn không ngờ, vì sự ngu ngốc của hắn, hắn nhìn đại bá dẫn quan sai đến, chặt đi đôi chân cha hắn. Nhìn đại bá lấy hết gấm lụa nhà hắn, từ từ giàu lên. Đứa nhỏ nhiều lúc vì cơn ác mộng mà tỉnh dậy, nhiều lúc hắn tự hỏi, nếu lúc đó hắn không nói cho anh họ nghe, gia đình hắn có phải sẽ không đi đến bước đường này. Hắn tự hỏi, tại sao ông trời không công bằng với hắn. Rồi hắn chợt nhận ra. Cuộc đời này, vốn đã không công bằng. Cha hắn nói đúng. Những thứ muốn có được, nhất định phải ra sức đoạt lấy. Trên đời này, ngoài bản thân mình ra, tuyệt không được tin tưởng ai." Nói đến đây, nụ cười trên môi càng xán lạn, Trần Khánh giọng hóm hỉnh hỏi: "Anh họ, chuyện đệ kể, huynh thấy hay không?" Dù Trần Khánh không nói đứa nhỏ đó là ai, nhưng Trần Minh biết, Trần Khánh đang nói về hắn ta. Giễu cợt sự ngây thơ ngu ngốc lúc xưa của bản thân. Trần Minh nhìn Trần Khánh trầm mặc, nếu như giống người bình thường, hiện tại hai hàng lông mày của hắn sớm nhíu chặt vào nhau. Hắn nhàn nhạt hỏi: "Đệ hận cha ta, nên mới làm ra những chuyện này?" Nghe Trần Minh hỏi, Trần Khánh lập tức ngưng cười, đôi mắt lạnh lùng chứa đầy hận ý. Hai người cứ thế nhìn nhau, qua một lúc, Trần Khánh nhếch môi, nụ cười chứa đầy châm biếm như đang nghe một câu chuyện cười: "Đúng vậy, ta hận cha ngươi. Nhưng, người ta hận nhất chính là ngươi, anh họ à!" Hắn ta căm phẫn, rằn từng chữ: "Ta hận cái sự phản bội của ngươi. Vì ngươi, cha mẹ ta mới chết. Vì ngươi, ta phải lang bạt khắp nơi, trốn chui trốn nhủi. Cùng là người Trần gia, tại sao ngươi lại có thể ăn trắng mặc trơn, trong khi đó ta lại bị người khác đánh đập không khác gì một con chó qua đường. Ngay cả bữa ăn mỗi ngày cũng phải ăn đồ thừa của người khác ném đi." Hắn hừ lạnh, sau đó lại nói: "Chỉ trách năm đó ta quá tin tưởng ngươi, nếu không cha ta cũng không bị cha ngươi ám hại, tài sản của gia đình ta cũng không bị các ngươi cướp sạch, đến mức, cha mẹ bị bệnh không có tiền chữa trị nên mới tiêu vong. Những gì hiện tại ngươi đang có, tất cả vốn là của ta, là của ta." Những chữ cuối cùng, Trần Khánh gần như hét vào mặt Trần Minh. Như thể những uất hận bấy lâu nay hắn chịu, ngay hiện tại tất cả đều bộc phát. Gào thét xong, Trần Khánh lập tức thu lại vẻ mặt đầy sát ý của mình, khuôn mặt lại chứa nụ cười hớn hở vô hại: "Nhưng không sao, hiện tại ngươi đã tới đây, tất cả những lỗi lầm trước kia của ngươi, ta đều bỏ qua. Ta chỉ cần lấy máu của ngươi, rải đều lên trận pháp kia, cha mẹ ta nhất định sẽ được hồi sinh." Hiện tại, Trần Khánh như người bị đa nhân cách, lúc cười ngây ngô vô lại, lúc lại lạnh lẽo tràn đầy sát khí. Chuyện năm đó, quả thực là do Trần Minh tiết lộ cho cha hắn biết. Nhưng Trần Khánh lại không biết, tài sản nhà hắn ta kỳ thực là do quan phủ tịch thu. Cha Trần Khánh giao thương buôn bán vải gấm nhưng lại không đóng thuế nên xem như là đang buôn lậu, đang phạm pháp. Cha Trần Minh chính là quá cương trực, vì nghĩa diệt thân nên nói cho quan sai. Chuyện năm đó, suy cho cùng Trần Minh hắn cũng cảm thấy có lỗi. Hắn không thể biện hộ cho mình, chỉ có thể bất lực nói: "Dù đệ có lấy máu ta, cũng không thể nào hồi sinh cho cha mẹ đệ được." Trần Khánh lại ngưng cười, khuôn mặt lạnh lẽo quát: "Ngươi nói láo, một người trong Vệ Xà Phu đã nói, việc này nhất định có thể hồi sinh được họ, ta nhất định không không tin ngươi nữa đâu." Nói rồi Trần Khánh nhanh chóng rút ra đoản đao được giắt trong thắt lưng, nhanh chóng lao tới Trần Minh mà đâm. Trần Minh thân thủ nhanh lẹ, lắc người một cái, né đi chỗ khác, sau đó điểm nhẹ mũi chân lùi về sau hai bước. Trần Minh không muốn hai người họ đến bước đường này, tương tàn lẫn nhau, vẫn cố gắng khuyên nhủ: "Đệ tin táo lại đi, sao lại có thể làm chuyện hồ đồ này được." "Nhiều lời" Trần Khánh quát khẽ, cổ tay nhẹ chuyển một cái, mũi dao liên tục đâm lên hướng về trước. Trần Minh liên tục bị mũi dao đâm hướng đến ngay tim, nhưng đều né được. Chợt tầm mắt bỗng chao đảo. Mũi dao lại đâm tới, Trần Minh cố gắng lách mình, làm cho mũi dao trượt qua cứa ngang bả vai. Trần Minh ôm lấy vai mình, lảo đảo bước lùi về sau. Nhìn thấy Trần Minh bước đi đã dần xiêu vẹo, Trần Khánh cầm dao trong tay càng chắc, hắn cười to: "Ha ha, không ngờ ly trà lúc nãy bị hạ thuốc? Ta thấy, ngươi không còn sức né nữa rồi. Nạp mạng đi!" Nói rồi, Trần Minh cặp mắt đỏ ngầu, thân hình điên cuồng xé gió lao lên. Trần Minh hiện tại quả thật bị ngấm thuốc, thân hình hắn không còn theo ý muốn nữa, hai chân như thể đeo hai quả tạ, không thể nào nhúc nhích. Hắn hiện tại cố gắng lắm mới có thể khiến cho bản thân tỉnh táo mà nhìn về phía trước. Năm đó, khi Trần Minh kể lại cho cha mình, hắn cũng không ngờ cha mình sẽ đi báo cáo, hắn lại càng không ngờ, đẩy gia đình nhị thúc đến bước đường này. Tâm lý buông xuôi tất cả, xem như hắn lấy mạng này để đền bù cho việc phản bội sự tin tưởng của người khác. Trần Khánh thả lỏng thân người, không cố gắng trốn chạy nữa, hắn vui vẻ chấp nhận cái chết. Chỉ không ngờ, trước khi mũi dao đâm vào tim, lại có một bóng đen vụt qua, chắn ngay tầm mắt hắn, thay hắn lãnh trọn một nhát dao. Dù chưa thấy mặt người đó, nhưng tim Trần Minh đã đập dữ dội. Bóng dáng người trước mặt hắn, hắn quen thuộc hơn bất kỳ ai. Nhất thời sự sợ hãi tột độ liền ập tới, con ngươi hắn co rút mãnh liệt. "Không thể nào, không thể nào." Tâm Trần Minh kịch liệt gào thét. Trần Khánh cũng không ngờ đến phút cuối sẽ có người lao ra, hắn cũng bị dọa cho sững sờ. Đến khi hoàn hồn lại, bản thân đã bị quan sai giải đi. Xung quanh nhanh chóng yên tĩnh trở lại. Khi thấy Trần Minh gần bị đâm tới, nàng chính là không kịp suy nghĩ, bản thân cứ thế anh dũng lao ra, hứng trọn một dao. Một dao này, quả thật rất đau. Trước ngực Lâm Dạ Mễ vì bị xuyên thủng mà máu không ngừng chảy xuống. Dòng máu đỏ âm ấm nhanh chóng tuôn ra, nhuốm đỏ cả một bên ngực. Thực trùng hợp, một nhát dao này, vô tình lại chuẩn xác xuyên đúng tim nàng. Hiện tại, một cơn gió nhẹ thổi qua cũng khiến cho toàn thân nàng cảm thấy lạnh lẽo. Bàn tay nàng khớp xương trắng bệch, yếu ớt túm lấy Trần Minh, tựa vào người hắn. Nàng chao đảo ngã xuống, kéo theo Trần Minh cũng ngã theo nàng. Trần Minh ngã ngồi xuống đất, ôm Lâm Dạ Mễ vào trong lòng. Nhìn Trần Minh sắc mặt trắng bệch vì sợ hãi, lông mi dài không ngừng run rẩy, trong lòng nàng liền cảm thấy đau. Nàng không biết bản thân đau là vì dao đâm đau hay vì hắn mà đau. Lâm Dạ Mễ cảm thấy bất đắc dĩ. Nàng cố gắng nở nụ cười, nhưng vì quá đau nàng không thể không nhíu mày, nụ cười của nàng vô tình trở nên vô cùng khó coi. Sự việc xảy ra quá nhanh, Trần Minh gần như không thể chấp nhận hiện tại. Bàn tay hắn giơ lên như muốn xem xét vết thương cho nàng, nhưng thấy nơi đó mũi dao lạnh lẽo cắm vào, máu không ngừng chảy ra, hắn lại sợ hãi, không biết phải chạm vào đâu, cuối cùng bất lực mà buông tay xuống. Dường như, nỗi sợ hãi, nỗi đau đớn hiện trên mặt hắn nhiều hơn gấp trăm, gấp ngàn lần người đang bị đâm là nàng. "Nàng nhất định không sao, nhất định không sao." Trần Minh như điên loạn, không ngừng lẩm bẩm. Lâm Dạ Mễ bây giờ toàn thân bủn rủn, nàng không còn sức để làm gì. Nàng cố gắng nghiên mình, vùi sâu mặt mình vào người Trần Minh, nàng muốn cố gắng ghi nhớ mùi hương của hắn nhiều nhất có thể. Nàng cảm giác, bản thân đã ôm hắn thật lâu, thật lâu. Nghe nhịp tim mình đang chậm dần, tưởng chừng như một giây sau liền có thể ngừng đập. Nàng thầm nghĩ, bản thân sẽ cứ như thế mà chìm vào giấc ngủ sâu, không mộng mị, không quấy rầy. Bất chợt, trên má nàng, từng giọt nước ấm nóng lần lượt rơi xuống, ướt đẫm đôi má trắng bệch vốn không còn huyết sắc của nàng. Lâm Dạ Mễ miễn cưỡng mở mí mắt nặng trĩu của mình, lặng lẽ ngước mặt ra mà nhìn Trần Minh. Đôi mắt Trần Minh sớm đã bị nhuộm hồng. Nàng nhìn mặt hắn, cứ nghĩ sẽ trêu chọc hắn, trêu chọc hắn khuôn mặt cứng đờ, chỉ có đôi mắt hồng hồng, trông thật quái dị. Nhưng như thế nào nàng cũng không thể mở miệng, chỉ thấy trong lòng một cổ ê ẩm. Nàng như con mèo lười, chậm chạp giơ tay lên, kiên nhẫn lau từng giọt, từng giọt nước mắt không ngừng xuất hiện của hắn, giọng nàng khàn khàn: "Minh ca, chàng đừng khóc được không? Cả đời này Mễ nhi mong muốn nhất chính là Minh ca luôn cười. Minh ca ở trong lòng ta chính là một cục đất đáng yêu. Vì Minh ca, Mễ nhi có thể thay chàng cười cả ngày." Nàng vuốt mặt hắn, chầm chậm vuốt những giọt nước mắt còn sót, nặng nề lăn trên má hắn. Nàng nhìn hắn, nàng cười, nhưng nước mắt nàng lại lăn dài: "Minh ca, chàng như vậy, làm sao ta có thể nỡ bỏ chàng đi..." Trần minh đôi mắt đỏ ngầu ôm chặt lấy nàng, siết chặt lấy nàng, từng lời nói chứa đựng sự run rẩy mà ngay bản thân hắn cũng không nhận ra: "Đúng vậy, ta không thể sống không có nàng, Mễ Mễ, làm ơn, đừng rời bỏ ta được không?" Hắn yếu ớt, giọng hèn mọn mà đưa ra yêu cầu. Vì Trần Minh, tầm mắt của nàng cũng dần mờ nhòa: "Minh ca, Mễ nhi rất muốn, nhưng e là... không được rồi." Nàng dịu dàng cười, nụ cười chứa đựng bất lực. Khóe môi nhuốm đỏ màu máu, kinh diễm mà thê lương. Cả đời này người ta có lỗi nhất là chàng Khi chúng ta có thể bên nhau, ta đã luôn làm đau khổ chàng Khi ta rời khỏi, ta lại làm đau khổ chàng Minh ca, xin lỗi, thật xin lỗi. Nàng đi, nàng không mong hắn sẽ một lòng nhớ đến nàng. Nàng đi, nàng chỉ mong hắn tìm được một cô nương thay thế nàng. Hắn vì nàng đã quá nhiều đau khổ, nàng chỉ mong sau này hắn cả đời bình an hạnh phúc. Quãng thời gian nàng ở bên hắn, nàng quả thật vô cùng vui vẻ, vô cùng hạnh phúc. Bàn tay của nàng để trên mặt hắn, muốn níu giữ lấy hắn, nhưng lại vô cùng nặng nề, chỉ có thể buông tay. Minh ca, ta từng nói hối hận nhất vì đã gả cho huynh, nhưng thật ra, ta hạnh phúc nhất khi gả cho huynh, ta là một nương tử hạnh phúc. Thật đấy... Năm tuổi nàng gặp hắn Mười tuổi nàng thích hắn Mười sáu tuổi nàng yêu hắn Mười tám tuổi nàng gả cho hắn Hai mươi tuổi, nàng lại rời xa hắn