- Lần nào cũng thế , chán tóa.
- Cái gì chứ hả ? Chú ngứa mắt nó vừa phai phải thôi
- Ai hả ? Ai hả ? Ai hả ? Hạo dí sát mặt vào mặt nó, mắt trợn chừng
- Èo ôi, mắt lòi tròng rồi kìa ....
- T_T có nên khóc ròng không hả trời
...... Giờ mới nổi cơn giông ......
Tan học... Em Hải Anh ngoan ngoãn ở lại đóng cửa thì bị đẩy vào trong lớp, ngồi phịch xuống đất. Bất ngờ quay người lại , hóa ra là mấy cô gái. Nó nhoẻn miệng, giơ tay hình chữ V :
- Hé lô mấy pạn, đến giúp mình trực nhật hả ?
- Hứ, ai giúp mày ? Tao đến để cảnh cáo mày tránh xa anh ấy ra ...
- Ở ? Anh nào ? Nó bắt đầu chun mũi, khó hiểu.
- Anh nào ? Giả nai hả em ? Là anh Hạo đó. Lúc nãy ở hành lang, mày và anh ấy ....
- Cái gì chứ ? Đó là chú tôi mờ ?!!!!!
- Hừ, đừng có giả bộ. Thấy người sang bắt quàng làm họ! Mày lấy cớ để tiếp cận anh ấy phải không ?
- Này bạn, tôi có tiếp cận với ai đâu ? Không lẽ như bạn nói, tôi tiếp cận nam sinh toàn trường à ?
- Đó , lộ đuôi rồi nhá con, mày quyến rũ các anh, tụi tao thay mặt nữ sinh toàn trường lên dạy dỗ mày chút sự đời
- Hỏi thật có ai bảo với bạn tôi LES chưa ?
- Hả ? M... mày....LES ?
- Đúng vậy! Không bạn nghĩ thế nào một đứa con gái lại đi quàng vai bá cổ nam sinh chứ ? Mà nhìn trang phục, cách ăn mặc, cư xử của tôi giống nữ lắm sao ? Nó nhún vai, thản nhiên hỏi lại
- AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAaa Chúng mày ơi, nó là LES đó
- Mà này, cô bạn cũng xinh chứ nhỉ ? Chi bằng ta làm quen ??? Nó cười cợt , đứng dậy, tiến về phía mấy cô chằn, mắt hiện rõ 2 chữ HÁO SẮC
- AAAAAAAAAAAAAAAa, chạy đi. 3 cô gái vội vàng chạy ra khỏi phòng bán sống bán chết, mồ hôi lạnh đầy người, LES ? Nó là LES ? Kinh khủng , quá kinh khủng ! Mà bộ dạng lúc nãy của nó như muốn ăn sống mấy cô vậy, cũng may chưa ai ngất tại trận... Nhìn thấy ba cái bóng biến mất hẳn khỏi cổng trường, nó ngồi phịch xuống, ôm bụng lăn ra cười. Nó đùa thôi mà! Mà cái bộ dạng biến thái lúc nãy là nó học từ ông chú Hạo đáng iu của nó đấy. Vật vã ra sàn, nó cười đến chảy cả nước mắt ... Cứ chốc chốc lại Á HAHAHAHA . Bọn chim đậu trên mấy cành tự nhiên run lên bần bật, rụng xuống lả tả những lông là lông. Một trận gió lạnh còn kinh sợ hơn cả gió đông bắc ...............
[ cái này k phải mk ns les k tốt đâu nha, mk cũng ủng hộ cầu vồng m :D, cái này là lấy tình huống để nhắc đến một số ng thiếu nhận thức thoai ]
... Xong xuôi, nó chậm rãi đạp đến quán ăn...
Trong quán, mấy nhân viên tất bật qua lại. Nó cũng rất vui vẻ vào, đập vai ông chủ đang lui cui tính toán:
- Chào boss !
- Hửa ? Boss ? Học được ở đâu thế ?
- Dzòi oi, quan tâm nhiều quá. Xin phép đi làm việc đây ựa!
- T_T đến boss cũng cho ăn bơ, em thực nhẫn tâm.
- Nói nhiều tóa, làm việc kìa.
Nó thong thả , thả cặp sách vào tủ đựng đồ, đi thay đồng phục quán. Trong lúc nó đang thay đồ thì ở ngoài ....
- Anh Lâm, em đợi mãi anh mới đến á
Cả quán quay phắt ra nhìn nơi phát ra tiếng nói. Là một bé mắt xanh mỏ đỏ ngồi cái bàn ở trung tâm quán, thuận tiện cho người khác nhìn... Lâm khổ sở , vừa đến nơi đã bị bám thế này. Mặt nhăn nhó, cậu nặn ra nụ cười xã giao , cho câu :
- Xin hỏi, cô là ai ?
Ngay lập tức, bạn ấy nước mắt giàn dụa , kể lể :
- Anh không nhớ chút gì về em ? Một chút cũng không có ?
- Chúng ta đã gặp nhau ?
- Hu hu hu , anh thật quá đáng mà, chúng ta đã .......
Cô ta cố tình kéo dài mấy từ cuối, cả quán nhìn vào Lâm, âm thầm lắc đầu. Đẹp trai vậy mà nhân cách chẳng ra gì, rút cục là đồ bỏ đi. Lâm không phải thằng ngu, anh hiểu mọi người nghĩ như thế nào chứ, thật đáng hận mụ này mà. Anh khẽ quay lại nhìn thẳng vào mắt cô ả, hỏi:
- Đã thế nào ?
Vô liêm sỉ! Đây là từ duy nhất mà mọi người trong quán nghĩ ra được. Đã làm vậy với người ta mà còn hỏi thế nào trước đám đông. Là con gái, ai người ta dám nói ra. Đó cũng quả là vớt lại chút hình tượng! Nhưng ai dè , cô ta nước mắt dài ngắn , tiếp tục:
- Hôm trước em đến đây, chúng ta đã ngồi cùng nhau vậy mà anh không có chút ấn tượng nào về em sao ?
Lập tức cả quán im lặng đến nối tiếng hít thở cũng nghe thấy được. Lâm hận muốn bóp chết mụ này, dọa cậu lên xuống, hại danh dự của cậu suýt đi 18 đời tổ tông luôn. Bình tĩnh, thật bình tĩnh! Trấn an lòng mình xong, Lâm đi về phía phòng thay đồ, vứt lại một câu:
- Như vậy, tôi không có ấn tượng nổi!
Vậy mà còn không ấn tượng sao ? Tất cả đều nhận ra cô gái tắc kè hôm trước đến đây bị lừa mà. Nhân vật nữ I đã xuất hiện, vậy nữ (II) đâu ròi ??? Ngay khúc rẽ vào phòng thay đồ, một người giơ cao chiếc điện thoại, miệng nói to :
- Đã ở trong này hết, đoạn cần cắt cũng cắt, đoạn cần giữ cũng đã giữ...
Lâm ở trong phòng thay đồ, trợn tròn mắt muốn rớt tròng ra ngoài . Má , đây là cái thể loại gì, ghi hình nữa sao ? Nếu mà up lên mạng, với danh tiếng của cậu thì tòi đời chja nó ròi! Ở ngoài,mọi người không biết phải phản ứng thế nào, quay ra tập trung xem thực đơn, nhìn món ăn chằm chặp. Nhưng có điều không ngờ là mắt họ vẫn thấy nó đang làm gì và suýt thì sặc với hành động nó ra quầy , bá vai ông chủ đang bận bịu kia :
- Boss đại ka, cho mượn cái lap
- Làm cái gì vậy ? Bảo nhìn nó chằm chằm , đặt ra dấu ? to đùng. Mọi người đều không hiểu , câu này là hỏi hành động của nó hay là mục đích mượn lap.
- .....
Nó không nói gì cả, chỉ đưa cho anh xem điện thoại. Bảo nhìn chăm chú rồi bắt đầu phá ra cười. Trong cơn nước mắt , anh ôm bụng hỏi nó :
- Muốn đăng lên mạng chứ gì ? Đây!
Chỉ một hành động này đã chấn động toàn quán. Căn bản , ai cũng thấy việc này khá thú vị còn nữ chính thì ..... tất nhiên là hiểu rõ mọi việc. Cô ta dù gì cũng là tiểu thư khuê các, bày đặt trò đó ở đây đã đủ không ra gì rồi, giờ còn muốn up lên mạng, dĩ nhiên là mặt mũi cô ta không biết để đâu rồi.Còn chưa kể chắc bị cha theo dõi đủ 24/24 không chừng! Đúng lúc cô ta định cất tiếng thì một giọng nói đầy nộ khí xen vào :
- Em dám ?
Không hẹn mà mọi người đều xoay ra, nhìn về phía kia. Một chàng trai anh tuấn , đứng tựa tường nhìn nó như muốn ăn tươi nuốt sống, ánh mắt tạo ra nộ khí đạt mức POW, trúng đòn nào đủ để nạn nhân knock out ngay. Nó nuốt ngụm nước bọt, mặt vẫn giữ bình tĩnh nói:
- Có vấn đề gì ?Clip này em có quyền đăng!
- Em không được phép
- Vậy anh dám làm gì ?
- Sẽ giật lại nó từ tay em!
Vậy là trong quán màn đuổi nhau diễn ra vòng vòng. Nhờ cái trò thú vị mèo đuổi chuột này mà lượng khách tăng lên. Câu chuyện rủ rỉ tai nhau, một đồn mười, mười đồn trăm. Bảo thì phá ra cười , còn to hơn trước, nạt Lâm lấy một câu :
- Đây là quán của anh, hai đứa về làm việc
- Anh trọng sắc khinh bạn! Lâm tức tối tiến về quầy, mắt tên lửa đầy khinh bỉ nhìn anh rồi lấy cái khay, mỗi hoạt động đều cố gắng động chạm , tìm cách giật lấy chiếc điện thoại. Nó cười tươi, nhìn Lâm rồi cắm điện thoại vào máy, gõ gõ, click click một hồi rồi cười phá lên. Tất cả những thiết bị nào lên được mạng trong quán tập trung vào youtube, mở ra tìm clip mới nhất. Riêng Lâm cùng mụ đang đờ người ra không biết làm gì cũng chạy tóm lấy nó. Nó lè lưỡi chạy. Chị kia không làm gì được nó , chết tội đi cao gót còn nó với Lâm, đại chiến giày thể thao chạy trong quán. Ai dè, mụ kia cũng túc trí đa mưu một chút, hất cốc nước ra bàn ngay trước mặt nó. Theo quán tính, nó tình nguyệt chạy vào đó và lao đầu về phía trước. Sắp rồi, chỉ còn tầm 1m nữa là đi thay được mắt kính thì tay nó có người túm lấy, lôi ngược lại. Vẫn là quán tính, nó lao vào lòng người ta , áp mặt vào! Cả quán ồ lên! Một màn rất đẹp mắt , như khiêu vũ vậy. Trong lòng người khác, nhiệt độ cơ thể nó được tăng lên, nó định đẩy ra thì bị một gọng kìm kẹp chặt rồi lập tức dáng vào gáy nó một chưởng... Ngất thật! Lâm hoảng hốt nhìn nó người mềm nhũn ra rồi buông lỏng hẳn, tuột xuống mà có chút hoảng loạn. Xong rồi, trực tiếp diệt khẩu... Bảo buông bút ra, quay cái laptop ra cho Lâm , gỡ nó ra khỏi lòng Lâm, bế về phòng nghỉ... Ở lại, Lâm mở ra, vào youtube. Cái clip mới đăng lên có tựa Những pha hài kịch nhất thế giới ! Mở ra xem, toàn là nội dung nhí nhố nó tìm trên mạng, tập hợp lại rồi đăng lên... Vậy mà Lâm lại trực tiếp cho nó một nhát vào gáy!!! Cậu đã hoàn toàn quên mất nó là thánh troll rồi a, một điều vô cùng quan trọng. Hơn nữa, nó chưa đủ nhẫn tâm hại cậu như vậy thì phải. Hối hận rồi, hối hận toàn tập luôn... Cả quán lắc đầu, riêng chị kia thì bày tỏ thái độ không nhiệt thành lắm :
- Con nhỏ đó dám động vào chúng ta, em sẽ ....
- Cô sẽ làm gì ? Giọng nói gằn lại, bao gồm toàn bộ sự tức giận , bực bội cùng băng lãnh.
Im lìm... cũng là cách bảo vệ bản thân. Không ai biết làm thế nào cho phải. Trong quán, mấy nhân viên có trách nhiệm cũng định làm việc nhưng rất tiếc, có vẻ không có việc gì cả. Im lặng thế này cơ mà.
Trong phòng nghỉ... Bảo nhẩm tính thời gian ngất, chắc hết ca mất. Cái thằng này làm gì mà quá thể đáng, một nhát vào gáy với một đứa con gái. Thật thâm mà. Nhưng nó cũng không phải hạng vừa , ai bảo đùa dai cơ, cho chừa. Lúc ấy, anh đã biết nó troll mọi người rồi nhưng mà hoàn toàn không nghĩ đết kết cục như vậy. Đặt nó xuống giường, Bảo lui cui lấy ly nước , đặt ở bên rồi lặng lẽ rời khỏi phòng...Bảo vừa ra khỏi, lập tức quạt Lâm một trận : Em không biết tính Hải Anh mà còn đánh em ấy vậy . Hơn nữa chỉ là một clip, có gì to tát đâu mà em lại đánh em ấy đến ngất thế ? Dù nó mạnh mẽ thế nào, đó vẫn chỉ là m.ộ.t.c.ô.g.á.i , nghe rõ chưa. Làm thay ca cho em ấy! Dứt lời, Bảo quay về làm một ông chủ điềm tĩnh thường ngày, Lâm trầm mặc, rồi làm việc im lặng... Ai dè, chưa đầy 10 phút sau.... Bộp! Lâm đau đớn quay lại, định trách Bảo , mắng cũng mắng rồi, làm gì đến nỗi lại đánh mình luôn thế, vừa giáo dục xong... Ai ngờ lại thấy khuôn mặt nó phóng lớn trước mặt, giật mình suýt ngã. Nó nhe răng bảo :
- Này, lần sau anh còn thế, em đảm bảo giờ người nằm trong phòng nghỉ ấy là anh luôn đấy, hiểu chưa? Dẫu sao em cũng có thù hằn. May mà còn có cả nhân tính nữa.
Không biết nói gì hơn, Lâm đành cười khổ. Có phải nó vừa bị cậu đánh ngất không vậy ? Thường thế thì phải ngủ ít nhất nửa tiếng nha. Mà vừa bị ngất xong còn có sức hùng hồn nói người trong đó sẽ là cậu nữa cơ mà!!! Nó cũng vui vẻ , quay ra chỗ Bảo :
- Boss à, em định trốn việc 2 tiếng đấy nhưng mà ngẫm lại anh giúp em chui được 15 phút rồi, lại còn ban phát cho cốc nước nữa nên mới quyết tâm làm việc đấy, xem xét thưởng đi
- Cốp! Thưởng với thiếc cái gì, ai bảo em nghịch ngu. Đi làm.
- Này , anh đối xử với nhân viên thế hả? Mất mặt tóa đi. Lần sau nhớ thay cái bút nào dẻo dẻo ấy
- Rồi rồi, anh thua, em đi làm cho anh
Mọi người nhất thời nghẹn lời a....
Tan ca, nó rảnh rỗi 8 phét với Lâm và Bảo :
- Lâm gia gia, anh nói xem có bao nhiêu người tới tìm anh giống chị gái kia rồi a ? Em chưa muốn chết, em yêu đời, hoàn toàn yêu đời.
- Nói thật với hành động của em, anh không cần đến họ ra tay cũng tự mình kết liễu em đó
- Sax, shock. Anh quá đáng!
- Không có, là em quá đáng trước.
- Bảo đại gia, bênh vực em chút đi
- Bênh vực em làm cái chi ? Mệt người.
- Mấy người đánh hội đồng, chuồn nhé!
- Eh, em ....
- Lâm à Lâm, em muốn nói gì với nó nữa ?
- A , không ạ!
- XXXXXXXXXXXXXXXXXXXXXXXXXXXXXXXXXXXXXXXXXXXXXXXXXXXXXXXXXXXXXXXXXx
Ăn cơm xong, Bảo đóng cửa quán, chầm chậm nổ máy đến sân bóng. Đất nước này sao lại không coi trọng bóng rổ chứ ? Toàn bóng rổ đường phố không ..... Lần này , bóng rổ đường phố treo thưởng cá nhân, phải hết mình tham gia mới được... Hôm nay, có một người mới đến. Tên này khá lạ lẫm! Dáng người nhỏ, đeo mặt nạ Vô diện, 2 cổ tay quấn 2 miếng thun đen ,mặc một bộ thể thao dài tay màu đen. Hắn vô cùng, vô cùng lạnh lẽo với xung quanh. Ngón giữa của hắn chỉ bận xoay tròn trái bóng, rất là thờ ơ. Còn cậu, không có cảm tình với loại này..... Cả buổi, hắn chỉ lặng lẽ xem trận đấu bóng diễn ra... Còn Bảo, tập trung tinh thần tối đa chơi bóng, hạ đối thủ. Không phải cậu không giỏi mà là muốn chơi hết mình nên cậu giật từ đối phương từng điểm. Kết quả 2 trận của cậu không tệ 45-20 và 56-18. Thuận lợi bước qua một ải!
Truyện khác cùng thể loại
66 chương
32 chương
14 chương
107 chương
78 chương