Thiên tài triệu hồi sư
Chương 563 : Tang lũng cốc
Edit: Mavis Clay
Vân Phong, Ỷ La và La Đằng nhanh chóng lên đường rời Vương Thành Bạng Phượng tộc, dọc đường vô cùng thuận lợi. Vừa ra ngoài Vương Thành, Vân Phong liền lấy Linh Mẫn Ngọc Bội ra nhìn kỹ, thấy chấm sáng đã lâu chưa từng xuất hiện cuối cùng lại lóe lên lần nữa, đó là dấu hiệu hơi thở của Tiêu Vân, nhìn điểm sáng lóe lên trong Vương Thành, Vân Phong nhếch môi, Tiêu Vân cũng thông minh đấy, lại có thể đuổi kịp họ tới tận đây, không hổ là cao thủ số một số hai Ly Vẫn tộc, chẳng trách Vương Ly Vẫn tộc để hắn đi theo.
Chỉ là Vương Ly vẫn tộc không ngờ rằng giữa đường lại xảy ra nhiều biến cố như vậy, lại càng không ngờ tới bọn họ sẽ chạy trốn vào tận Vương Thành trong Tây Hải Vực. Nghĩ tới sự cảnh giác và đề phòng với ngoại tộc của Bạng Phượng tộc, nhất là ngoại tộc vào Vương Thành, Tiêu Vân ra ngoài chắc chắn không có chất thuốc biến hình, hiển nhiên không thể biến hình lẻn vào Vương Thành. Là một ngoại tộc, hắn ở đó sẽ không được hoạt động dễ dàng, chịu rất nhiều trói buộc, hơn nữa còn tới trễ mất một khoảng thời gian, đúng lúc ở gần sát bên Vân Phong.
Lúc này hắn ở trong thành còn nhóm Vân Phong đã ra khỏi thành, phải một khoảng thời gian sau Tiêu Vân mới rời khỏi thành được. Vân Phong thu Linh Mẫn Ngọc Bội lại, gương mặt đầy ý cười, La Đằng bên cạnh thấy thế không khỏi nhíu mày, “Ngươi đang cười thầm cái gì thế? Hình như vừa rồi ngươi còn nhìn thứ gì đó.”
Vân Phong nhếch môi, lườm La Đằng, “Ngươi thắc mắc lắm thế?”
Ỷ La bên cạnh thầm gật đầu, La Đằng quẫn bách, Vân Phong nhìn lên trước định hướng, “Chúng ta đã ra khỏi thành rồi, nhanh rời khỏi đây thôi, tranh cho tuần tra phụ cận nghĩ chúng ta là phần tử khả nghi.”
“Ngươi dẫn chúng ta tới đâu? Trong đầu đã có đường đi sẵn chưa?” La Đằng hỏi.
Ỷ La lườm hắn, “Chẳng lẽ ngươi không thấy đã ra ngoài rồi à? Phong Vân đã có kế hoạch sẵn rồi, chúng ta chỉ cần theo nàng là được.”
Vân Phong cười nhạt, “La Đằng, trên đường ít hỏi hơn đi, hỏi nhiều coi chừng dạ dày không được thoải mái.”
Vân Phong nói xong xoay người đi về trước, Ỷ La che miệng cười thầm đi theo, để lại La Đằng bơ vơ đứng đó, vẻ mặt mông lung, “Cái gì mà dạ này không thoải mái… Dạ dày ta có lúc nào không thoải mái đâu?” Mặc dù nghi ngờ đầy bụng nhưng La Đằng vẫn bước theo, chỉ là không hiểu những lời này của Vân Phong nghĩa là sao. diend@!3quydon
Ba người đi thẳng về hướng bắc Tây Hải Vực, La Đằng vì đang suy nghĩ câu nói của Vân Phong nên im lặng hẳn ra, Vân Phong cảm thấy lỗ tai được tha vô cùng vừa lòng, Ỷ La bên cạnh vốn im lặng cuối cùng không nhịn được nữa lên tiếng, “Rốt cuộc ngươi muốn đi đâu thế? Sao không nói cho ta biết, hiểu biết về Vô Tận Hải của ta rộng hơn ngươi nhiều, có gì nguy hiểm sẽ báo trước không phải sao?”
Vân Phong nhíu mày nhìn Ỷ La, “Ta không cố tình giấu ngươi, vốn cũng muốn hỏi ngươi.”
Ỷ La mỉm cười, không có Tiêu Vân bên cạnh nàng yếu thế rất nhiều, lúc này nàng mới nhận ra, vốn là Vân Phong và nàng rời Ly Vẫn tộc để tìm kiếm mảnh vụn bản đồ, nhưng bây giờ Vân Phong đã làm chủ mọi thứ, còn nàng lại trở thành một người hỗ trợ. Không có Phong Vân, chỉ bằng một mình nàng căn bản không thể tìm được bất kỳ thông tin gì về mảnh bản đồ, mà Ỷ La chỉ có thể dựa vào Vân Phong. Nếu đã muốn dựa dẫm đương nhiên phải nhún nhường hữu nghị với Vân Phong, tạo quan hệ tốt hơn với nàng. editbyMavis
Bây giờ Ỷ La sợ nhất là Vân Phong sẽ bỏ rơi nàng giữa đường, nếu như vậy nàng sẽ không còn mạng mà về Ly Vẫn tộc.
“Tang Lũng Cốc, ngươi biết đây là đâu không?” Vân Phong hỏi.
Ỷ La ngạc nhiên, “Chẳng lẽ mảnh vụn bản đồ ẩn giấu trong Tang Lũng Cốc?”
Vân Phong nhìn gương mặt kinh ngạc của nàng, không trả lời, sau một hồi kinh ngạc Ỷ La bình tĩnh lại, “Tang Lũng Cốc, với Vô Tận Hải, đó chính là một cấm địa chết chóc. Ở đó có rất ít hải tộc đặt chân tới, phàm là hải tộc chỉ cần đến gần thôi sẽ nhanh chóng tử vong một cách khó hiểu. Dùng cách gì cũng không thể cứu mạng họ được. Nơi đó quá đáng sợ! Hải tộc căn bản không dám lại gần đó.”
“Những hải tộc lúc sắp chết kia có phải đều có triệu chứng là mặt không còn miếng thịt, chỉ còn da bọc xương, chính xác hơn, cả người như bị ép khô không?”
Ỷ La kinh ngạc nhìn Vân Phong, “Sao ngươi biết?”
Hai mắt nàng sáng lên, quả nhiên giống y hệt với triệu chứng của Bạng Phượng tộc kia, hải tộc bó tay hết cách nhưng với nàng mà nói thực sự không đáng kể, có Nhị Lôi ở đây, theo như lời hắn nói chút hơi thở rồng này quá đơn giản với hắn. Có Nhị Lôi mở đường, tiến vào Tang Lũng Cốc không phải là vấn đề. Nhưng một chút hơi thở rồng mong manh này lại là đòn chí mạng với hải tộc, hay đúng hơn là trong cơ thể ma thú nào bị nhiễm hơi thở rồng, đều là đòn chí mạng.
Hơi thở rồng quá bá đạo và cường hãn, một chút thôi đã có thể hành hạ phần lớn các loài ma thú đến chết đi sống lại, chẳng trách Long tộc có địa vị cực cao trong giới ma thú.
“Ở thế giới con người cũng có triệu chứng như vậy…. chỉ là hơi khác với nơi đây của các ngươi.” Vân Phong tùy tiện nói một câu, Ỷ La nửa tin nửa ngờ, dđI3quydon La Đằng ở sau nghe không hiểu, hai tay gối sau gáy lắc lắc một cách vô lo.
“Thế giới con người cũng phức tạp nguy hiểm như vậy sao?” Ỷ La lẩm bẩm. Vân Phong bên cạnh thiếu chút nữa nhịn cười tới nội thương, nàng nói bừa một câu mà nàng cũng tin là thật, mà thôi tin cũng tốt.
“Ừm, nói như vậy bất kỳ hải tộc của chủng tộc nào đều không thể đến gần Tang Lũng cốc sao?’
Ỷ La gật đầu, nói, “Ta nghĩ trong hàng cường giả của hải tộc có thể, bởi vì đã có cường giả thành công vào được Tang Lũng Cốc, nhưng mà không ai chịu đựng được lâu, có lẽ trong Tang Lũng Cốc có thứ gì đó chế ngự hải tộc rồi.”
Vân Phong lại không nghĩ là thế, nếu như nàng đoán không nhầm, toàn bộ Tang Lũng cốc đã bị hơi thở rồng cực yếu bao phủ, hải tộc cường đại có thể dựa vào thực lực bản thân tạm thời áp chế nên tính mạng không bị nguy hiểm, nhưng tộc nhân hải tộc thì không có vận khí như thế. Chỉ cần thực lực yếu một chút, lập tức sẽ bị hơi thở rồng này đoạt mất mạng.
“Ta lấy được một ít tin tức về mảnh vụn bản đồ trong miệng tộc nhân Bạng Phượng tộc, vương thất Bạng Phượng tộc đã biết được chính xác vị trí của mảnh vụn bản đồ, chính là ở trong Tang Lũng Cốc này.” Vân Phong nói xong, Ỷ La hoàn toàn tái mặt.
“Nếu quả thực như vậy, vậy chúng ta…” Ỷ La nhìn Vân Phong, “Nếu ngươi có thể vào được Tang Lũng Cốc…”
Vân Phong nhíu mày, “Ngươi cho là ta sẽ làm việc cho Ly Vẫn tộc các ngươi sao?”
Ỷ La ngạc nhiên, lập tức đỏ bừng mặt, lúc đầu nàng tìm tới Phong Vân là để giao dịch với nàng, nhưng nàng lại cả gan mang Phong Vân về trong Vương Thành Ly Vẫn tộc, nếu không phải do quyết định của nàng Phong Vân sẽ không có quan hệ gì với nàng. Nhưng Phong Vân thật sự chính là mấu chốt để tìm mảnh bản đồ, Ỷ La cũng không thể để nàng đi mất được.
“Ta không có ý đó, ý ta là… ngươi có thể đưa ta đi cùng không?” Ỷ La nói. Vân Phong nghe vậy thoáng kinh ngạc, đến những hảo hán thực lực mạnh mẽ cũng khó mà chịu nổi sự hành hạ của hơi thở rồng, nàng ấy mà đi vào chỉ có thể thời thời khắc khắc ở bên mình. Vân Phong nghĩ tới đây không khỏi nhíu mày, nàng không muốn làm việc còn bị bó tay bó chân, còn phải mang theo một người kè kè bên mình.
“Dẫn ngươi đi theo chính là tự sát.” Vân Phong nói, Ỷ La ngạc nhiên, tự sát? Nếu nàng đi vào mà không có Phong Vân che chở chắc chắn sẽ chết nhưng nếu nàng không vào thì giao phó của Vương Ly Vẫn tộc làm thế nào đây? Ỷ La cắn môi, nếu Tiêu Vân ở đây thì tốt rồi, với thực lực của hắn chắc hẳn không thành vấn đề.
Tháy Ỷ La không lên tiếng nữa, Vân Phong cũng im lặng, đưa Ỷ La đi theo chỉ tổ thêm phiền phức cho chính mình, chứ đừng nói tới còn phải cẩn thận lo cho cái mạng nhỏ của nàng ấy nữa. Nàng và Ỷ La vốn không thân thiết, hơn nữa mục đích của nàng ấy và Ly Vẫn tộc là một, cuối cùng vẫn sẽ phải đứng hai phía đối lập, tranh đoạt mảnh bản đồ. Đến lúc đó sẽ không còn quan hệ hòa hợp như bây giờ nữa.
Dọc đường không còn đoạn đối thoại nào nữa, Vân Phong nói tin tức bản đồ cho Ỷ La nghe đã là hết lòng quan tâm giúp đỡ rồi, về phần chuyện khác không thể được nữa. Ỷ La cũng biết mình yêu cầu hơi quá, nên không đề cập tới nữa, editbymavis La Đằng ở sau vẫn vô tâm đi theo, hắn chả quan tâm tới mảnh bản đồ gì kia, thứ hắn quan tâm cũng khiến hắn kiên trì bám theo chính là món đồ cho rằng bị Vân Phong lấy đi.
Trên đường tới Tang Lũng Cốc, Vân Phong chỉ có thể đoán đại khái vị trí của Tang Lũng Cốc là ở biến giới phía Bắc của Tây Hải Vực, nhưng biên giới phía bắc rất dài, địa vực này lại rộng lớn, muốn tìm được vị trí cụ thể khá tốn sức, dù là Ỷ La cũng không biết được vị trí của thể của Tang Lũng Cốc.
Tốn hơn mười ngày, nhóm Vân Phong cuối cùng cũng tới một khu vực rộng lớn, nhìn hải vực trải rộng trùng điệp mênh mông trước mắt, nàng chợt cảm thấy nhức đầu. Lúc ấy vì bất đắc dĩ chỉ có thể hỏi được nhiêu đó, xung quanh đây lại không có dấu vết của hải tộc sinh sống, ngay cả một hải tộc để hỏi cũng không có, rốt cuộc làm sao để biết Tang Lũng Cốc đó ở đâu đây?
“Có tiếng động!” La Đằng thấp giọng nói, “Âm thanh giống như đang chạy về phía chúng ta.”
La Đằng nói xong, Vân Phong tối sầm mặt, kéo Ỷ La và Lôi Đằng nhanh chóng ẩn nấp vào một góc bí mật, Ỷ La muốn nói gì đó nhưng bị Vân Phong thẳng thừng che miệng lại, ngón tay mềm lại loáng thoáng đụng phải hàm răng sắc bén của Ỷ La, dù chỉ là nhà tiên tri, nhưng hàm răng của hải tộc vốn rất sắc bén.
Im lặng chờ đợi, La Đằng cũng bất động không nhúc nhích, nhưng vẻ mặt hắn càng ngày càng khẩn trương, cuối cùng hai mắt hắn sáng lên, càng đè thấp người xuống. Vân Phong cũng đè lưng Ỷ La xuống, mình ép sát người xuống, xuyên qua đống tảo rậm rạp nhìn về trước, mấy bóng đen sột soạt xẹt qua trước mặt họ, nếu như không cẩn thận lắng nghe căn bản không nghe được bất kỳ âm thanh nào, nhưng thực sự có bóng người lướt qua.
La Đằng và Vân Phong vẫn bất động, Ỷ La nhìn bốn phía không dám lên tiếng. Rất lâu sau khi bóng người lướt qua, lại có thêm mấy bóng lướt qua nữa, vẫn không hề phát ra tiếng động, nếu như không phải tận mắt thấy thực sự cho là không có ai.
Lại im lặng chờ thêm một lúc, cuối cùng La Đằng cũng nhúc nhích, trước tiên khẽ ngẩng đầu lên, sau đó là người, tiếp đó chống tay hai xuống đất nâng nửa người đứng dậy, trán hắn lấm tấm mồ hôi, (Mavis: Dưới biển cũng đổ mồ hôi á?) mấy người vừa rồi đi qua làm hắn trẩn trương lo lắng không thôi.
“Đó là ai thế?” Ỷ La sợ sệt nói, đứng lên mặt đất mà người như nhũn ra, vẻ mặt vẫn còn kinh hoàng.
La Đằng nghiêm túc nhìn hướng họ rời đi, chậm rãi nói, “Đều là những nhân vật khiến ta thấy áp lực.”
“Đi thôi.” Vân Phong sau một phút im lặng bỗng nói, La Đằng và Ỷ La kinh ngạc. Đi? Đi đâu? Tiếp tục lên phía trước chẳng phải là chạm trán với họ sao?
La Đằng trợn to mắt gầm nhẹ, “Ngươi không thể chờ thêm lát nữa sao, mấy người kia có lẽ còn chưa đi xa.”
Vân Phong quay đầu, “Đã có người dẫn đường, chúng ta còn không đuổi theo?”
Ỷ La nhìn Vân Phong, “Đừng nói là, đám kia cũng đang tới Tang Lũng Cốc đó nha?”
Vân Phong gật đầu, “Thực lực của những người kia rất cường hãn, trừ phi tới Tang Lũng Cốc còn đi đâu? Huống hồ bọn họ có thể đều là hải tộc Bạng Phượng tộc.”
La Đằng vẫn trợn to mắt, “Sao ngươi biết?”
Vân Phong bật cười chỉ lên đầu mình, “La Đằng, ngươi không dùng não để nghĩ à?”
La Đằng bỏ bừng mặt, Ỷ La cúi đầu cau mày, “Không sai, có khả năng tới nơi này nhất trừ Bạng Phượng tộc ra không còn ai khác, nếu là họ, chứng tỏ mục đích của họ chính là Tang Lũng cốc.”
“Mau đuổi theo đi, nếu mất dấu chúng ta lại phải tốn công đi tìm Tang Lũng Cốc nữa đấy.” Vân Phong nói xong dẫn đầu chạy trước, Ỷ La vội vàng theo sát, La Đằng ở sau thầm mắng một câu gì đó cũng lật đật chạy theo, dẫn đường miễn phí như thế, ai lại không cần chứ?
Thận trọng lén lút theo sau mấy bóng người ở trước, ba người Vân Phong tận lực giữ khoảng cách xa nhất, cố hết sức im lặng theo sau. Một khi bị nhóm người trước mặt chú ý sẽ rất phiền phức. Cũng may hai nhóm ở trước không hề phát hiện, bọn họ vừa đi vừa nghỉ, dường như đang tính toán gì đó, không rảnh mà quan tâm phía sau mình có bị theo dõi hay không.
Người dẫn đường phía trước không tiếp tục đi sâu vào nữa, Vân Phong cảm thấy lộ trình đã lệch đi so với suy nghĩ ban đầu, dường như bọn họ đang đi đường khác, vốn luôn đi về phía bắc, vậy mà giờ lại quẹo sang một hướng phía nam, hơn nữa còn có ý tiếp tục chạy về phía nam, Vân Phong không thể không hoài nghi liệu nàng có theo lầm người.
La Đằng tiến lại gần, thấp giọng hỏi Vân Phong, “Này! Ngươi chắc là không nhầm đấy chứ?”
Vân Phong cau mày, Ỷ La bên cạnh khẽ cười, “Theo nhầm, cùng lắm thì về đường cũ thôi.”
La Đằng nhướng cao mày, “Ngươi quay đầu lại xem thử, chúng ta về thế nào đây?”
Ỷ La quay đầu lại, gương mặt lộ vẻ tiếc nuối, có chút ngạc nhiên khi quay đầu lại không thấy con đường nàng vừa đi qua đâu nữa. Con đường dẫn tới đây mới nãy còn ở đó, bây giờ đã biến đâu mất rồi. Chính xác hơn, con đường mới nãy nàng đi qua đã hoàn toàn thay đổi. Muốn theo đường cũ trở về, hoàn toàn là nằm mơ!
“Không trở về được…” Ỷ La lẩm bẩm, nhìn cảnh tượng phía sau lúc này hoàn toàn khác với khi nãy không biết nên nói gì, Vân Phong nhìn về trước, không thể trở về được chỉ có thể tiếp tục tiến lên, không còn lựa chọn nào khác.
La Đằng còn đang u ám bỗng cười lên vui vẻ, thậm chí hơi hả hê, Ỷ La không để ý tới hắn, đưa đám đi theo Vân Phong tiến về phía trước. Lúc này ba người họ đã không còn đường lui, cùng lắm thì bị hai nhóm trước phát hiện, ác chiến một phen thôi.
Hai nhóm trước mặt vừa đi vừa nghỉ, lộ trình không ngừng dọc theo hướng nam, Vân Phong mới đầu còn không cảm thấy gì, nhưng càng ngày càng phát hiện, mặc dù là chạy dọc về hướng nam, nhưng không hề có lối quay về, con đường phía trước địa thế ngày càng thấp, giống như đang đi xuống dốc, là một con đường xoắn ốc, không ngừng xâm nhập về phía đáy.
La Đằng ở sau thầm thì, “Bọn họ đang muốn xâm nhập tới đâu, là muốn tiếp tục xuống đáy biển sao?”
Vân Phong biết, cho dù họ đi đâu, ba người mình không thể không đi theo.
Đi theo hai nhóm trước mặt lâu như vậy rồi mà họ vẫn không phát hiện sau lưng bị bám đuôi, tiếp tục không ngừng xâm nhập một cách bất quy tắc, cuối cùng nhóm người phía trước chầm chậm dừng lại, Vân Phong dẫn Ỷ La cẩn thận nhích lại gần, La Đằng cũng nhao nhao muốn lên thăm dò thử, chưa đợi Vân Phong nói gì đã nhanh như làn khói chạy ra ngoài.
Ỷ La nhìn bóng lưng La Đằng, “Hắn sẽ không sao chứ?”
Vân Phong kéo nàng tới một nơi bí ẩn, “Hắn đi thăm dò một chút cũng tốt, trong lòng chúng ta coi như có cái để mà phòng.”
Chỉ chốc lát La Đằng đã trở lại, sắc mặt có chút khó coi chạy tới, “Trước mặt chính là Tang Lũng Cốc, có một nhóm đã hạ trại ở đó, ta không áp sát quá gần, nhưng lại cảm nhận rất rõ được một sự khó chịu, dường như có thứ gì đó bất chấp muốn chui vào trong người.” La Đằng vừa nói vừa sợ hãi, Vân Phong biết đây chính là Tang Lũng Cốc, những thứ bất chấp muốn chui vào thân thể hải tộc chính là hơi thở rồng yếu ớt.
La Đằng đột nhiên biến sắc, thân hình lóe lên, “Lại có tiếng động lại gần!” Vân Phong vội vàng kéo Ỷ La giấu người thật tốt, chỉ chốc lát sau đã có mấy bóng người đi tới, đúng lúc tới trước mặt Vân Phong, nàng vội vàng che miệng Ỷ La lại, hô hấp cũng hạ xuống thấp hơn, La Đằng cũng thế, ánh mắt khẩn trương nhìn bóng người đằng trước.
Cỏ dại trước mặt che đi tầm mắt Vân Phong, khiến nàng không thấy rõ được người tới là ai, nhưng rất nhanh nàng đã biết được.
“Chính là trước mặt?” Một giọng nói êm ái trầm thấp vang lên, tiếp đó là một âm thanh cung kính, “Báo cáo Đại Điện Hạ, chính là ở phía trước không sai, nhân mã của Nhị Điện Hạ và Tam Điện Hạ đều là theo đường này mà đi.”
“Hừ! Bọn họ cho rằng ta sẽ bỏ lỡ cơ hội này, nhưng cuối cùng đã tính sai rồi, chúng ta đi!” Giọng nói giương cao, mấy bóng người đi về phía trước, ánh mắt Vân Phong trầm xuống, tốc độ đuổi theo của Đại Điện Hạ Bạng Phượng tộc thật nhanh, điều này ngoài dự liệu của nàng, theo như lời nói hồi nãy, Nhị Điện Hạ và Tam Điện Hạ cũng đã đến đông đủ.
La Đằng nhìn sang Vân Phong, “Ta thấy còn sống ở đây thì tốt hơn, nhiều người chú ý tới mảnh bản đồ kia như thế, cho dù ngươi mạnh ngươi thực sự có thể giành được sao?”
Vân Phong cười nhạt, thực sự một mình nàng không thể chống lại được ba vị Điện Hạ của Bạng Phượng tộc, nhưng nàng lại rất có ưu thế ở Tang Lũng Cốc này.
“Điều này cũng chưa chắc,” Ỷ La nhìn La Đằng, “xung quanh Tang Lũng Cốc có thứ khiến hải tộc tử vong, vừa rồi ngươi chỉ lại gần đã cảm thấy khó chịu, cho dù là vương thất Bạng Phượng tộc có thực lực, nhưng khó mà vào sâu nổi. Nhưng Phong Vân thì không giống thế.”
La Đằng khịt mũi coi thường, “Có chỗ nào không giống?”
La Đằng không biết thân phận con người của Vân Phong nên không biết nàng có Nhị Lôi hộ pháp bên người, Ỷ La mặc dù không biết nhiều, nhưng lại khẳng định nàng sẽ không sao, “Những thứ chí mạng kia có lẽ vô hiệu với Phong Vân.”
Lời của Ỷ La làm La Đằng cười phá lên, rõ ràng là hắn không tin, trong mắt hắn Vân Phong cũng là hải tộc, sao thứ chết người kia có thể chọn người tấn công, trừ nàng ra chỉ tấn công hải tộc khác được chứ? Đúng là nàng rất mạnh, nhưng không tới nỗi đặc biệt như thế.
“Chúng ta nhích lên trước một chút, bọn họ có làm gì cũng xem được rõ hơn.” Vân Phong nói xong đứng dậy ra ngoài, Ỷ La cũng đi theo, La Đằng ở sau bối rối do dự, nghĩ tới cái thứ bá đạo kia là hắn lại cảm thấy cả người cực kỳ không thoải mái, tuy không tình nguyện nhưng vẫn cắn răng tiến lên theo.
Ba người tới ẩn nấp trên một sườn núi cao, dưới sườn núi chính là nơi hạ trại mà La Đằng nói, trên sườn núi có thể nhìn bao quát được mọi thứ bên dưới. Dđlqđ Vân Phong sơ lược nhìn xuống, Bạng Phượng tộc mới có mấy người tới, ba vị Điện Hạ chỉ dẫn theo có vài tên lính mà thôi, nhưng thực lực lại đều là cao thủ nhất đẳng, xem ra lực lượng tinh nhuệ của Bạng Phượng tộc đều đang tập trung ở đây.
Tầm mắt của sườn núi rát tốt, mặc dù khoảng cách xa nhưng lại nghe được rất rõ động tĩnh bên dưới, nhóm Vân Phong có thể thấy rõ giữa ba vị Điện Hạ đang nói cái gì.
“Không ngờ đại ca cũng có thể tới đây, thật đúng là không dễ gì.”
“Theo ta biết, người đại ca phái đi điều tra bị thương không nhẹ, gần như mất mạng luôn mà.”
“Chậc chậc, thật là đáng tiếc, tốn một vị đại tướng lại không đổi được bất kỳ tin tức gì, thật là tiền mất tật mang mà.”
Nhị Điện Hạ và Tam Điện Hạ Bạng Phượng tộc chế nhạo liên tục, Vân Phong nhếch môi, đã sớm lường được vương thất Bạng Phượng tộc không hề chung sống hòa hợp với nhau, nhất là lần này, vì tranh đoạt mảnh bản đồ kia, tiết mục tàn sát thân thích rất có thể diễn ra.
“Để các ngươi thất vọng rồi, Viên Đại tướng của ta mặc dù bị thương nhưng hôm nay đã hoàn toàn hồi phục rồi.”
Hai Điện Hạ khác của Bạng Phượng tộc nghe vậy không khỏi ngạc nhiên, xem ra cũng biết Tang Lũng tộc là đòn chí mạng với hải tộc, “Vậy đại ca thật may mắn, có thể cứu được cả người sắp chết.”
“Có cao nhân trợ giúp đương nhiên là vô sự rồi, trong lòng mỗi người chúng ta đều biết rõ, vậy thì ta cũng nói luôn, các ngươi dám đánh cược mạng sống vào Tang Lũng Cốc sao?”
Hai Điện Hạ kia nghe xong nhíu chặt mày, Đại Điện Hả cười ha hả, “Cho nên mới bồi hồi ở đây mãi mà chưa vào, chắc là không có cách nào vào được nhể?”
Truyện khác cùng thể loại
2383 chương
24 chương
3 chương
136 chương
111 chương