Thiên tài triệu hồi sư
Chương 543 : Cắn chết ngươi!
Vòng thi chế dược không hiểu vì sao mà bị đẩy lên sớm, cũng ai không hiểu ý nghĩa đằng sau, nhưng chuyện này cũng không ảnh hưởng đến quá trình thế lực tiến giai, đám khán giả râu ria cũng chỉ quan tâm vòng chế dược này là ai trước ai sau, vòng thi chế dược sắp đến này cũng khiến cho việc tiến lực tiến giai có được ý nghĩa chân chính. Trên cả đại lục này, chế dược rất được coi trọng, mà sự tồn tại của Dược tễ sư cũng hiển thị rõ ràng sức mạnh đằng sau một gia tộc lớn mạnh đến mức nào, nếu như một gia tộc có trong tay một Dược tễ sư cường đại, gia tộc ấy sẽ nắm giữ rất nhiều thứ.
Bởi vì tính đặc thù của chế dược, bảy đại gia tộc cùng so đấu, cùng nhau cử hành thi đấu chế dược, về mặt tâm lý cũng có thể khiến người xem cảm thấy thỏa mãn, Dược tễ sư của bảy đại gia tộc cùng xuất hiện thi đấu trên một đài cũng thật đáng xem. Bảy đại gia tộc cùng nhau chế dược, chỉ cần xem kết quả thi đấu giữa gia tộc khiêu chiến và gia tộc bị khiêu chiến là được, không so sánh với bất cứ gia tộc nào còn lại.
Ngày thi chế dược vẫn là núi người biển người náo nhiệt như thủy triều, tâm tình của đám khán giả bị kích động đến đỉnh điểm, nghị luận ầm ĩ. Vòng thi chế dược vẫn luôn là mong đợi thì nhiều nhưng xét cho cùng chế dược và thực lực cũng không có quan hệ trực tiếp, mà dược tễ được luyện chế ra là đẳng cấp nào, có dược tễ kinh người nào hiện thế không, đều rất khó dự liệu.
Trên đài cao rộng lớn, lúc này đã có bảy chiếc bàn dài, bên trên bày biện các loại công cụ cơ bản khi chế dược cần dùng đến. Bảy cái bàn dài nhìn từ xa có chút khí thế, khiến cho người ta vô thức mong chờ cuộc thi đấu hôm nay, mà cao thủ chế dược của bảy đại gia tộc cũng đều đang mong chờ cơ hội tốt để quyết sống mái một phen này.
Cùng với lời tuyên bố của Thân Đồ gia chủ, tuyển thủ của bảy đại gia tộc nhanh chóng lên đài, trong bảy người có không ít gương mặt lạ lẫm, xem ra rất nhiều gia tộc gọi người hỗ trợ từ bên ngoài. Thân phận của bảy người đều phải công bố, Bách Lý gia mượn từ trong tay Thân Đồ gia một Dược tễ sư, Ngải gia và Vu gia thì dùng Dược tễ sư của nhà mình, Quý gia cũng là Dược tễ sư của gia tộc, Phương gia cũng là như vậy, so sánh mà nói, Vân gia và Thân Đồ gia lại đặc biệt nhất. Vân gia là Bạch Khánh Phong, Bạch Khánh Phong thân là con rể của Vân gia thì đã nói qua, nhưng vị Dược tễ sư của Thân Đồ gia rõ ràng chưa từng xuất hiện bao giờ, nhìn qua thì khí thế cũng không giống người thường, nói là có quan hệ gì đó với Thân Đồ gia, người mắt sáng vừa nhìn đã biết là không phải như vậy.
Vân Phong nhìn vị Dược tễ sư tham gia thi đấu của Thân Đồ gia kia, là một nam nhân trung niên tuổi tác rất lớn, có lẽ có thành tựu không nhỏ trên phương diện chế dược. Trong số người của bảy đại gia tộc tham gia dự thi, Bạch Khánh Phong thuộc nhóm người trẻ tuổi nhất, người trẻ nhất của gia tộc khác cũng gần bốn mươi tuổi rồi. Nhìn như thế, Bạch Khánh Phong lại có chút không chắc chắn nhất.
Hai bên khiêu chiến chế dược ở cạnh nhau, Dược tễ sư của bảy đại gia tộc đều đứng trước vị trí của mình, Vân gia đương nhiên là đứng cạnh Thân Đồ gia. Bạch Khánh Phong liếc mắt nhìn dụng cụ cơ bản trên bàn, đều không bị người khác động tay động chân, lúc này mới an tâm một chút.
“Con rể của Vân gia?” Nam tử trung niên đại diện cho Thân Đồ gia đứng ở bên cạnh liếc nhìn Bạch Khánh Phong, ánh mắt kia rõ ràng mang theo ý khinh thường, có lẽ trong mắt ông ta, Bạch Khánh Phong trẻ tuổi như vậy căn bản không thể có thành tựu gì trên phương diện chế dược. Bạch Khánh Phong nhướn mày, mắt đen lướt qua một chút, không mở miệng nói chuyện. Nam tử trung niên thấy vậy cười chế nhạo một tiếng: “Tiểu tử, ngươi thật sự cho rằng dựa vào bản lĩnh của ngươi có thể thắng được ta? Ngươi có biết ta là Dược tễ sư đẳng cấp nào không?”
Bạch Khánh Phong sắp xếp dụng cụ trên bàn một chút, lại nghiêm túc cẩn thận kiểm tra lại một lần, sau đó mới miễn cưỡng mở miệng: “Ngươi là Dược tễ sư cấp bậc nào phải xem ngươi làm ra được dược tễ đẳng cấp gì, nói suông thì ai cũng làm được.”
Nam nhân trung niên hơi ngây người, sau đó cười lạnh: “Lần này vẫn nên là tự động từ bỏ đi, không phải hai lần trước từ bỏ quyền thi đấu rất dứt khoát sao?”
Bạch Khánh Phong thấp giọng cười nói: “Đó là chuyện của Vân gia, không quan hệ gì tới Bạch Khánh Phong ta đây, ta sẽ không từ bỏ thi đấu.” Đôi mắt đen của nam tử trung niên ngước lên, lóe lên một tia sáng, sau đó khinh bỉ hừ một tiếng, không tiếp tục mở miệng nói chuyện. Mà người Vân gia đứng ở dưới xem thi đấu cũng bắt đầu có chút căng thẳng, đôi mắt của Vân Tường nhìn chăm chú vào Bạch Khánh Phong trên đài cao: “Đồ ngốc, mọi chuyện đều dựa vào chàng đó.”
Vòng thi chế dược nhanh chóng chính thức bắt đầu, bảy vị Dược tễ sư đều lấy dược liệu ra, quy tắc rất đơn giản, chỉ cần so đấu xem dược tễ của ai có đẳng cấp cao nhất hoặc phẩm chất tốt nhất là chiến thắng. Các Dược tễ sư bắt đầu có động tác, vòng thi chế dược cũng chính thức mở màn. Vân Phong liếc nhìn Nhục Cầu vẻ mặt không tình nguyện trên vai nàng, ngón tay chọc chọc lên lớp lông mềm mại trên người nó, lúc này nó mới không tình nguyện đứng đậy, cái đuôi xù khẽ dựng lên trong không trung, thân thể nhỏ bé tung người nhảy lên, hóa thành một hắc tuyến hướng thẳng lên đài cao, chớp mắt đã rơi xuống bàn của Bạch Khánh Phong.
Bạch Khánh Phong liếc nhìn Nhục Cầu, thở ra một hơi, tốc độ của Nhục Cầu cực nhanh, căn bản không bị bất cứ người nào phát giác. Đôi mắt to của Nhục Cầu nhìn lướt qua dược liệu trước mặt Bạch Khánh Phong, cái miệng nhỏ nhắn ngáp một cái, mông nhỏ ngồi bệt xuống bàn dài, rất có ý rằng ta đến giám sát ngươi. Bạch Khánh Phong bất đắc dĩ cười cười, vừa định bắt tay vào chế tạo dược tễ, ánh mắt hơi quét qua, dược liệu mà Dược tễ sư của Thân Đồ gia bày trên bàn khiến Bạch Khánh Phong hơi giật mình, quả nhiên ông ta cũng định chế tạo dược tễ cấp bậc Tông sư hai sao.
Bạch Khánh Phong thấp giọng cười, đều là hai sao, xem ra gã ta nhất định phải chế tạo ra phẩm chất hoàn mỹ mới có thể hơn một bậc, hoặc là... Tông sư ba sao.
“Na na!” Nhục Cầu bất mãn kêu một tiếng, Bạch Khánh Phong lập tức hoàn hồn, khẽ cười sau đó vứt bỏ tất cả tạp niệm trong lòng, chuyên chú tập trung vào chế dược. Dược tễ sư trên đài cao đều đứng trước bàn của mình bắt đầu chế dược, toàn trường cũng dần dần yên tĩnh, tiêu điểm ánh mắt của mọi người đều tập trung lên người của mấy vị dược tễ sư, không còn gì khác.
Đôi mắt đen của Vân Phong nhìn lên Bạch Khánh Phong trên đài cao, cả Nhục Cầu đang ngồi trên bàn, trong lòng cũng không khỏi lo lắng. Nhục Cầu chưa từng giao lưu trực tiếp với người nào như thế, Bạch Khánh Phong kia thực sự không có vấn đề chứ? Nếu như Nhục Cầu tức giận, cắn Bạch Khánh Phong một miếng… nghĩ đến khả năng này, Vân Phong có chút đau đầu. Mộc Thương Hải đứng ở bên mở miệng, ngữ khí lạnh như băng dường như mang đến một trận mát lạnh: “Nếu Nhục Cầu đã nhận lời, có lẽ sẽ không có vấn đề gì.”
Vân Phong nhìn bóng lưng nho nhỏ mũm mĩm của Nhục Cầu. Hi vọng là như vậy… Ngọc Liên trên đài cao không chăm chú nhìn Dược tễ sư như những người khác, nàng ta chăm chú nhìn cục lông trắng mềm mại trên bàn dài của Bạch Khánh Phong. Nàng ta nhìn rất lâu, Thân Đồ gia chủ cười ha ha quay đầu lại: “Ngọc Liên tiểu thư đang nghĩ gì vậy?”
Mạch suy nghĩ của Ngọc Liên bị cắt đứt khiến nàng ta có chút khó chịu liếc nhìn Thân Đồ gia chủ: “Con ma thú trên bàn dài của Dược tễ sư của Vân gia tham gia thi đấu là thế nào?”
Thân Đồ gia chủ ngây người, sau khi quét mắt qua bóng dáng của Nhục Cầu, đồng tử hơi co lại: “Đó là ma thú của Vân Phong, vì sao lại chạy đến đó?”
“Ma thú của Vân Phong?” Ngọc Liên đột nhiên nhướn mày, ánh mắt lại quanh quẩn thêm vài vòng trên người Nhục Cầu. Nàng ta lại không thể nhìn ra được ma thú này là thuộc loại gì, nàng ta chưa từng gặp qua… Con ma thú này thế mà lại là của Vân Phong… Tuy rằng ngoại hình nhìn qua thì có vẻ rất bình thường không có tính công kích, nhưng Ngọc Liên biết cái cục tròn nho nhỏ kia mà bạo phát lên nhất định sẽ có sức mạnh kinh người. Ma thú như vậy mà lại thuộc sở hữu của Vân Phong.
“Nếu là ma thú của Vân Phong, tại sao lại xuất hiện bên cạnh Dược tễ sư kia?” Ngọc Liên nhướn mày hỏi một câu: “Như thế có tính là vi phạm quy tắc hay không?”
Thân Đồ gia chủ cũng có vẻ hết sức phiền muộn, ma thú của Vân Phong xuất hiện ở chỗ này nhất định là ý của bản thân Vân Phong. Chẳng lẽ trên phương diện chế dược Vân gia thật sự có hậu thủ? Nhưng ma thú xuất hiện cũng không tính là phá hỏng quy tắc, chuyện này Thân Đồ gia chủ cũng không có cách nào mà nói.
Ngọc Liên lạnh lùng hừ một cái, ánh mắt lại một lần nữa quét lên người Nhục Cầu, ma thú này rốt cuộc là thứ gì… Ở tộc Nạp Khê nàng ta đã xem qua không ít sách tranh về ma thú, nhưng ma thú này không thuộc về bất cứ loại nào trong đó. Vân Phong, xem ra ngươi thực không phải đèn cạn dầu.
“Na na!” Nhục Cầu vẫn luôn ngồi trên bàn cuối cùng cũng đứng lên. Hiện tại Bạch Khánh Phong đã chia đều dược liệu cần thiết thành ba phần, đang muốn bắt đầu bước thứ nhất của phần thứ nhất. Lúc này Nhục Cầu đi tới, Bạch Khánh Phong nghi hoặc liếc nhìn, thấy cặp mắt to của nó nhìn chằm chằm vào dược liệu trong tay gã ta, gã liền đặt dược liệu lên bàn. Cái mũi nhỏ của Nhục Cầu hừ hừ một tiếng, chậm chạp đi tới, cái đuôi phủ lông mềm như tơ gẩy gẩy dược liệu, có một vài thứ bị gạt sang một bên, cái đầu nhỏ của Nhục Cầu gật gật. Cuối cùng Bạch Khánh Phong cũng hiểu ý của nó, để chỗ dược liệu bị nó gạt ra sang một bên. Xem ra ma thú này của Vân Phong đã nắm chắc số lượng tinh chuẩn mà gã cần rồi.
Cái mông nhỏ của Nhục Cầu lại đặt xuống một lần nữa, cặp mắt to nhìn động tác của Bạch Khánh Phong. Mà nam nhân trung niên ở cạnh bên nhìn thấy Nhục Cầu xuất hiện, tay không khỏi run lên, lại nhìn thấy trao đổi giữa nó và Bạch Khánh Phong không khỏi cười chế nhạo, muốn dựa vào con ma thú này để thắng ông ta? Thật nực cười!
Bạch Khánh Phong chẳng thèm để ý đến ánh mắt của người khác, dưới sự giám sát và thỉnh thoảng trợ giúp của Nhục Cầu, vững vàng tiếp tục bước thứ hai. Không khí ở hiện trường lại càng thêm yên tĩnh, chỉ có các Dược tễ sư không ngừng phát ra những âm thanh lách cách khi chế dược. Vân gia và Thân Đồ gia đều lựa chọn dược tễ tông sư hai sao có độ khó tương đối lớn, mà năm nhà khác rõ ràng không đạt đến đẳng cấp này.
Năm nhà còn lại đều lựa chọn dược tễ cấp bậc đại sư, chỉ có điều giữa các cấp sao có khác biệt, nhìn thủ pháp và mức độ thành thục, và cả kỹ xảo trong đó, rất rõ ràng Vân gia và Thân Đồ gia thắng trên một bậc. Nam nhân trung niên đại diện cho Thân Đồ gia cũng ý thức được, người có tư cách làm đối thủ của ông ta vẫn là tên tiểu tử vừa mới bắt đầu ông ta đã nhìn không vừa mắt này.
Dược tễ cấp bậc tông sư và dược tễ cấp bậc đại sư có phân biệt cực kỳ nghiêm khắc, chênh lệch giữa hai đẳng cấp này vô cùng lớn. Dược tễ cấp bậc tông sư cũng cực kỳ hiếm có, như mấy gia tộc trong Nội vực cũng chỉ có Thân Đồ gia và Vân gia mới có Dược tễ sư cấp bậc tông sư.
Thời gian chế tạo dược tễ cấp bậc tông sư và dược tễ cấp bậc đại sư cũng khác biệt rất lớn, cấp bậc tông sư cần thời gian dài hơn. Khác với phương pháp của Vân Phong, dược tễ truyền thống rất chú trọng tỉ mỉ, muốn đạt đến phẩm chất hoàn mỹ, về mặt thời gian là không thể bỏ qua.
Lúc Dược tễ sư của các gia tộc khác đang tiến hành bước tiếp theo, hai vị Dược tễ sư của Thân Đồ gia và Vân gia vẫn đang dừng lại ở bước thứ nhất, dược tễ cấp bậc tông sư không phải so tốc độ mà so tính nhẫn nại. Thời gian lặng lẽ trôi qua, thần sắc của Dược tễ sư trên đài không đổi, vẫn nghiêm túc như lúc mới bắt đầu. Có Dược tễ sư thất bại đã lập tức bắt đầu một lượt chế thuốc mới, có Dược tễ sư là một đường xuôi gió, trên mặt có chút vẻ tươi cười.
Cùng với thời gian không ngừng trôi qua, kết quả của dược tễ cấp bậc đại sư cũng đã tương đối rõ ràng. Không ngoài dự liệu, Dược tễ sư của năm gia tộc khác đều lần lượt hoàn thành chế tạo dược tễ, chỉ có hai vị Dược tễ sư của Thân Đồ gia và Vân gia là vẫn bận rộn như cũ.
Dược tễ sư của năm gia tộc khác liếc nhìn qua, đều chua xót cười một tiếng. Xem ra dược tễ hai nhà kia đang làm chính là dược tễ cấp bậc tông sư, bọn họ cũng không có năng lực này, đoán chừng người có thể đối đầu với Thân Đồ gia thì ngoài Vân gia ra cũng chẳng còn ai khác.
Dược tễ của năm gia tộc đều đã hoàn tất chế tạo. Bởi vì có Dược tễ sư của Thân Đồ gia trợ giúp, Bách Lý gia hiển nhiên thắng được Phương gia một mức, mặc dù Dược tễ sư của Phương gia cũng không tệ, nhưng cuối cùng vẫn không thắng được người của Thân Đồ gia, như vậy giữa Bách Lý gia và Phương gia là hai đấu một. Mà Vu gia, Ngải gia và Quý gia, thân là gia tộc nhị đẳng, đương nhiên không phải tự nhiên mà có danh hiệu này. Vu gia và Ngải gia không có được bất cứ trợ giúp nào trên phương diện dược tễ, chỉ có thể thua cuộc, Quý gia nhẹ nhàng giành chiến thắng.
Kết quả của năm gia tộc vừa công bố, ánh mắt của mọi người đương nhiên cũng vì thế mà tụ lại trên hai người vẫn còn đang tiếp tục cố gắng. Thần sắc của nam nhân trung niên đại diện cho Thân Đồ gia không có chút căng thẳng, thao tác tay vẫn vững vàng ổn định. Thân gia chủ đứng ở chỗ cao nhìn mà cười ha ha, trong mắt đều là vẻ đắc ý. Nam nhân này cũng không phải người Thân Đồ gia, mà là thủ hạ của người nọ. Có Dược tễ sư như thế tọa chấn, Thân Đồ gia không thắng cũng khó. Vân gia lại phái ra tiểu tử trẻ tuổi như vậy, cho dù có ma thú của Vân Phong ở đó, nhưng lão ta sẽ không để cho Vân Phong có bất cứ cơ hội giở trò nào, sẽ nhìn chòng chọc vào ả ta.
Vân Phong phát hiện ánh mắt như lang sói của Thân Đồ gia, khóe miệng lạnh lùng nhếch lên. Lần thi đấu dược tễ này nàng căn bản sẽ không ra tay, nếu ra tay thì đã lên đài rồi. Nhìn thân thể mập mạp nhỏ nhắn kia của Nhục Cầu, và cái đuôi lông nhung sau lưng đang không ngừng ve vẩy kia, Vân Phong khẽ cười một tiếng. Có Nhục Cầu ở đó, lần này Bạch Khánh Phong nhất định sẽ không thua!
“Phụt!” Một luồng khói đen đột nhiên bốc lên, ánh mắt của tất cả mọi người đều chuyển tới, người mắc sai lầm chính là Bạch Khánh Phong. Nam nhân trung niên đứng bên cạnh lạnh lùng cười, tiểu tử cuối cùng cũng chỉ là tiểu tử. Bạch Khánh Phong hơi bực bội nhìn bao công sức uổng phí, gã ta vừa tiến hành tới bước nghiền, lại không ngờ dược liệu này lại sinh ra phản ứng giữa chừng, trong nháy mắt tất cả tâm huyết của gã toàn bộ đều vô ích.
Nhục Cầu ở bên khinh thường hừ một tiếng, cái đầu nhỏ ngáp một cái, khóe miệng Bạch Khánh Phong giật giật, thu lại đám bột đen đã cháy rụi trước mắt, bắt đầu phân chia dược liệu lại từ đầu. Người Vân gia nhìn thấy Bạch Khánh Phong gặp sai lầm đều thấp thỏm, Vân Tường lại càng là như vậy, đồ ngốc này làm sai rồi! Tuy rằng sai lầm là chuyện vẫn thường xảy ra, nhưng mà…
Trong lúc mọi người đều đang thấp tha thấp thỏm, thế nhưng trên mặt Vân Phong lại có nét cười nhè nhẹ, nhìn Bạch Khánh Phong trên đài chế dược lần thứ hai, Vân Phong cười ha ha. Vân Tường đứng cạnh bên mở miệng: “Vân Phong, ngươi còn cười nữa, đồ ngốc kia sơ suất rồi.”
Vân Phong quay đầu, đôi mắt đen cười với Vân Tường: “Hắn sẽ không thất bại đâu.”
Vân Tường giật mình: “Sao ngươi có thể khẳng định như vậy?”
Vân Phong khẽ cười không nói, bởi vì tất cả những gì Bạch Khánh Phong làm đều là vì Vân Tường, trợ giúp Vân gia vì Vân Tường, thay Vân gia xuất chiến vì Vân Tường, lần này gã ta cũng là vì Vân Tường, nhất định sẽ thắng! Sức mạnh của một nam nhân, vì một người hết mực yêu thương trong lòng, người thường không có cách nào tưởng tượng nổi, nhưng Vân Phong hiểu.
Bởi vì nàng hiểu, cho nên nàng tin tưởng Bạch Khánh Phong nhất định sẽ không thua.
“Tiểu tử, ta thấy ngươi vẫn nên từ bỏ quyền đi.” Nam nhân trung niên lên tiếng, Bạch Khánh Phong nhướn mày không nói, tiếp tục động tác trên tay mình, nam tử trung niên hừ lạnh, hai người tiếp tục động tác trên tay. Năm vị dược tễ sư khác đã chế tạo xong dược tễ cũng không rời đi mà trở thành những khán giả chuyên tâm nhất. Suy cho cùng, quá trình chế tạo dược tễ cấp bậc tông sư khó mà gặp được, bọn họ có thể học hỏi được rất nhiều điều.
Một ngày một đêm trôi qua, hai người trên đài vẫn chưa hoàn thành việc chế dược, tuy rằng vẫn phải đợi nhưng tinh thần của người xem vẫn khá ổn, cứ chăm chú nhìn hai người trên đài cao như thế, không hề phiền chán. Lại một ngày nữa trôi qua, rốt cuộc Bạch Khánh Phong cũng tiến hành đến bước cuối, trước khi bắt đầu bước cuối cùng này, gã hít một hơi thật sâu, Nhục Cầu cũng hít một hơi, một bước cuối cùng, nếu như thành công thì chính là hoàn mỹ.
“Ha ha ha, ha ha ha ha!” Đột nhiên một tiếng cười lớn vang lên, chính là từ miệng nam nhân trung niên bên cạnh truyền tới. Đôi mắt đen của Bạch Khánh Phong xoay chuyển, chỉ thấy nam nhân trung niên đã làm xong bước dung hợp cuối cùng, một lớp chất lỏng trong suốt lóng lánh đang chậm rãi chảy vào trong bình.
Đó là... Đồng tử của Bạch Khánh Phong co lại, cặp mắt to của Nhục Cầu hơi nheo lại, đôi mắt đen của Vân Phong trầm xuống. Tông sư hai sao phẩm chất hoàn mỹ! Thực lực tuyển thủ của Thân Đồ gia này quả nhiên không tầm thường, tình hình hiện tại đã trở nên càng nghiêm túc hơn rồi.
“Ông ta thành công rồi, hơn nữa còn là phẩm chất hoàn mỹ!” Năm vị Dược tễ sư đứng xem đều tán thưởng. Dược tễ cấp bậc tông sư hai sao phẩm chất hoàn mỹ không dễ gì mà thấy được, có thể chế tạo ra chính là thiên thời, địa lợi nhân hòa, thiếu một thứ cũng không được, còn phải nhờ một phần vào may mắn, thiếu đi bất cứ thứ nào đều là đắp núi còn thiếu một sọt đất, việc thất bại trong gang tấc.
Hiện trường xôn xao một trận, Thân Đồ gia chủ hài lòng nhếch khóe miệng. Tông sư hai sao phẩm chất hoàn mỹ, Dược tễ sư của Vân gia, ta muốn nhìn xem ngươi vượt qua thế nào.
Sắc mặt Bạch Khánh Phong u ám, không ngờ ông ta có thể làm ra phẩm chất hoàn mỹ. Bây giờ, nếu như gã không làm ra được dược tễ cấp bậc tông sư hai sao... Vân gia chắc chắn sẽ thua không thể nghi ngờ. Bạch Khánh Phong nhìn dược liệu đã cân đo cẩn thận trước mắt, mắt đen tối sầm xuống, vung tay lên, tất cả bột thuốc đều bay lên theo gió.
Tất cả mọi người nhìn thấy cảnh này đều giật mình ngơ ngác, nam tử trung niên cười ha hả: “Tiểu tử, ngay cả thuốc bột mà ngươi cũng hất đi rồi, xem ra là muốn nói từ bỏ hả?”
Bạch Khánh Phong lạnh lùng nhếch khóe miệng, mắt đen nhìn nam tử trung niên: “Từ bỏ? Ta nói từ bỏ lúc nào?”
Vẻ mặt nam tử trung niên hơi kinh ngạc. Bàn tay Bạch Khánh Phong lại vung lên, dược liệu lại xuất hiện một lần nữa, mà dược liệu lần này hoàn toàn khác với dược liệu vừa rồi gã chọn. Nam nhân trung niên nhíu mày, không phải là tiểu tử này thật sự muốn làm tông sư ba sao đấy chứ?
Vân Phong nhìn dược liệu Bạch Khánh Phong lấy ra, mắt đen lóe sáng. Bạch Khánh Phong muốn đột phá cấp bậc tông sư ba sao ư? Trước đó vì để dự phòng chuyện bất ngờ, Vân Phong đã cho Bạch Khánh Phong một bộ sách điều chế dược tễ tông sư ba sao, còn cả những dược liệu cần thiết, nhưng phần này, lúc ban đầu khi hai người họ chuẩn bị đều không nghĩ đến sẽ có lúc có ích.
“Tông sư ba sao? Chỉ e thực lực của ngươi còn chưa đủ, không nên cố thể hiện thì hơn!” Nam tử trung niên lạnh lùng nói, Bạch Khánh Phong chỉ hơi mỉm cười, không để ý tới châm chọc khiêu khích của ông ta, mắt đen nhìn thẳng vào Nhục Cầu trước mặt, một người một thú ánh mắt chạm nhau. Bạch Khánh Phong hít sâu một hơi: “Cấp bậc tông sư ba sao, ta chỉ có một lần cơ hội, ta không dám mong ngươi có thể trợ giúp ta như giúp Vân Phong, nhưng lần này... ta nhất định phải thành công!”
Mắt to của Nhục Cầu lóe sáng lên một chút, cái đuôi mềm quét qua vài cái, Bạch Khánh Phong cười lớn, sau đó đột nhiên hít vào một hơi: “Tông sư ba sao... bắt đầu!”
Thân hình của Nhục Cầu đột nhiên nhảy đến trước mặt Bạch Khánh Phong, mắt to nhìn lướt qua tất cả dược liệu, cái đuôi lông mềm bắt đầu trợ giúp gã phân dược diệu. Bạch Khánh Phong thấp giọng cười: “Đa tạ.” Cái mũi nhỏ của Nhục Cầu hừ hừ một tiếng, giúp Bạch Khánh Phong phân lượng dược liệu chuẩn xác, Bạch Khánh Phong cũng chính thức bắt đầu chế tạo dược tễ tông sư ba sao.
Giờ phút này ánh mắt của toàn bộ người ở hiện trường đều ở trên người Bạch Khánh Phong. Người của Thân Đồ gia đã làm ra dược tễ cấp bậc tông sư hai sao phẩm chất hoàn mỹ, Vân gia muốn chiến thắng nhất định phải làm ra được tông sư ba sao, thật sự có thể thành công không? Đó là tông sư ba sao đấy!
Thân Đồ gia chủ cũng có chút căng thẳng nhìn Bạch Khánh Phong, tiểu tử này thật sự có thể thành công? Tông sư ba sao, gã ta thực có năng lực đó ư? Ngọc Liên cũng hơi nheo mắt, Vân gia sao có thể làm được dược tễ tông sư ba sao, cho dù là Dược tễ sư của tộc Nạp Khê cũng khó mà làm một lần đã thành công.
Tâm cảnh của Bạch Khánh Phong rất bình ổn, động tác bình tĩnh tuần tự, trên mặt cũng không có vẻ khẩn trương, ngay cả hơi thở cũng chậm rãi ổn định, thỉnh thoảng Nhục Cầu phát ra tiếng kêu, nhắc nhở gã ta sai sót ở đâu, mỗi động tác của Bạch Khánh Phong vô cùng cẩn thận, bởi vì gã ta chỉ có một lần cơ hội, mất đi cơ hội này là sẽ không còn thêm lần nào nữa.
“Na na.” Cái đầu nhỏ của Nhục Cầu gật gật, nhìn bột phấn trước mắt đã tương đối tinh chuẩn thì lộ ra vẻ hài lòng. Trên trán Bạch Khánh Phong lấm tấm mồ hôi, nhìn thấy Nhục Cầu gật đầu cùng thở phào trong lòng, làm cho thứ bé nhỏ này hài lòng cũng không dễ dàng. Bước dung hợp cuối cùng của dược tễ là quan trọng nhất, quá trình dung hợp cũng là một sự dày vò, đối với Dược tễ sư mà nói, nếu như ở bước cuối cùng xuất hiện sai lầm thì tương đối là đau đớn.
Trộn tất cả thuốc bột lại, bước dung hợp cuối cùng chính thức bắt đầu, trong cặp mắt đen của Bạch Khánh Phong chỉ có chỗ bột thuốc này, gã phải đảm bảo bản thân biết rõ từng quá trình nhỏ xíu, cho dù trước mắt vẫn thuận lợi, nhưng cho đến tận bước cuối cùng vẫn không thể thả lỏng nửa phần.
Thân thể của Nhục Cầu cũng di động giữa không trung, mắt to nhìn các loại thuốc bột đang dần dung hợp lại, lóe lên một tia sáng rồi chầm chậm nhắm mắt lại, dường như cũng đang chờ đợi thời khắc kết cục. Toàn trường đều nín thở ngưng thần, tất cả đều đang chờ đợi một khắc này. Rốt cuộc có thể thành công hay không, rốt cuộc Vân gia có phải là người chiến thắng?
Thời gian trôi qua, sự dung hợp của dược tễ vẫn chậm rãi tiếp tục, lòng bàn tay của Bạch Khánh Phong đổ ra một lớp mồ hôi, nói đến căng thẳng, gã ta căng thẳng hơn bất cứ người nào ở đây, nhưng cũng tỉnh táo hơn bất cứ người nào. Gã ta tỉ mỉ quan sát dịch thể đang dung hợp lại, đột nhiên lại phát hiện một dòng lực lượng tinh tế dường như đang lặng lẽ trườn vào, tiến nhập vào dịch thể, giúp nó đạt đến mức độ dung hợp cân bằng hoàn mỹ nhất.
Bạch Khánh Phong kinh ngạc ngước mắt lên, nhìn Nhục Cầu hai mắt đã nhắm lại, là nó sao? Nó có thể nhẹ nhàng can thiệp vào quá trình chế tạo dược tễ, thậm chí có thể khéo léo rót năng lượng của mình vào trong dung hợp. Thứ luôn ở trên vai Vân Phong rốt cuộc là ma thú gì?
Với sự gia nhập của năng lượng này, việc dung hợp càng thêm thuận lợi, màu sắc chất lỏng cũng càng thêm trong vắt động lòng người, thậm chí còn có những làn sóng năng lượng từ trong chất lỏng mơ hồ trào ra ngoài, chầm chậm lan tỏa.
Nam nhân trung niên sợ hãi, đương nhiên ông ta biết điều này thể hiện cái gì, tiểu tử này thế mà thật sự có thể chế tạo ra dược tễ tông sư ba sao. Chuyện này sao có thể?
Vân Phong cũng chậm rãi khép cặp mắt đen, dược tễ đang dung hợp trên đài cao của Bạch Khánh Phong lập tức tỏa ra một mảnh ánh sáng, Vân Phong cảm nhận được các loại nguyên tố đang dung hợp lại một cách diệu kỳ, khóe miệng khẽ cong lên, đây là sự giúp đỡ của Nhục Cầu. Theo lý giải của nàng, đạt đến phẩm chất hoàn mỹ chính là kết hợp các nguyên tố một cách hoàn mỹ, điều Nhục Cầu đang làm chính là như vậy, đem những nguyên tố chưa hoàn hảo phối hợp với nhau một cách hoàn hảo, như vậy phẩm chất của dược tễ có thể đạt được nhất định là hoàn mỹ.
Dao động càng ngày càng rõ ràng phát ra từ trong dược tễ, Bạch Khánh Phong cảm nhận được tim mình đập càng ngày càng kịch liệt. Gã ta biết chuyện này đại biểu cho điều gì, chuyện này đại biểu dược tễ tông sư ba sao đã sắp thành công, hơn nữa còn là phẩm chất hoàn mỹ.
Dược tễ sư của năm gia tộc khác đều há hốc miệng, bọn họ không có cách nào tin nổi một Bạch Khánh Phong trẻ tuổi như vậy lại có thể tạo ra dược tễ tông sư ba sao. Sắc mặt Thân Đồ gia chủ hết sức khó coi, xem ra vòng này Vân gia chuyển bại thành thắng rồi, rốt cuộc vẫn là vào cửa thiếu một bước. Muốn lật đổ Vân gia quả nhiên chẳng phải chuyện một sớm một chiều.
Trong lòng Ngọc Liên cũng cực kỳ kinh ngạc, chuyện này sao có thể? Dược tễ tông sư ba sao cũng có thể thành công.
Làn sóng năng lượng không ngừng khuếch tán đến một giới hạn nhất định, đôi mắt đen của Nhục Cầu đột nhiên mở ra, Bạch Khánh Phong lập tức nhanh tay lẹ mắt mở nút bình, dịch thể cực kỳ thuần khiết sáng đẹp chầm chậm chảy xuống, dường như có sinh mạng của riêng mình, một dòng năng lượng không tự chủ được mà lan tỏa. Bạch Khánh Phong nhìn bình dược tễ trong tay mình cũng chậm rãi nở nụ cười, cuối cùng cũng thành công rồi.
Dược tễ tông sư ba sao, phẩm chất hoàn mỹ!
“Đồ ngốc đó thành công rồi!” Vân Tường kích động đứng dậy, hốc mắt có chút đỏ lên, trái tim vẫn luôn treo lơ lửng vì Bạch Khánh Phong của nàng cuối cùng cũng có thể hạ xuống, trên mặt của người nhà Vân gia đều lộ ra vẻ tươi cười, Bạch Khánh Phong, ngươi quả nhiên có cốt khí.
Bạch Khánh Phong cầm dược tễ cười ha ha, nhìn Nhục Cầu nói: “Đa tạ sự hỗ trợ của ngươi.”
Nhục Cầu hừ một tiếng, quay cái đầu nhỏ đi, Bạch Khánh Phong bất đắc dĩ cười cười. Đúng vào lúc này, nam tử trung niên đứng ở bên cực độ chấn kinh đột nhiên phẫn nộ quát lớn một tiếng: “Ta không tin ngươi có thực lực làm ra được dược tễ tông sư ba sao, huống hồ là phẩm chất hoàn mỹ. Đều là thứ này giở trò quỷ!”
Một bàn tay to đột nhiên vươn tới, muốn tóm lấy thân thể của Nhục Cầu, thần sắc của Bạch Khánh Phong trầm xuống, lập tức vung tay ngăn trở, Vân Phong cũng đột ngột đứng dậy muốn xông lên. Nhưng, nhanh như sấm sét như tia lửa, động tác của bất cứ người nào cũng không theo kịp tốc độ của Nhục Cầu.
“Na na!” Một tiếng kêu phẫn nộ, một thân ảnh còn nhanh hơn cả ánh sáng lao thẳng tới nam nhân trung niên vừa giơ tay ra. Ánh mắt của Bạch Khánh Phong kinh ngạc nhìn tốc độ nhanh đến quỷ dị của Nhục Cầu, nam nhân kia cũng kinh ngạc vạn phần, chỉ một giây sau, tiếng hét thảm vang vọng toàn sân bãi.
“A!” Trong cặp mắt đen trừng lớn của nam nhân trung niên ngập tràn sợ hãi, tay muốn sờ lên cổ nhưng thân thể lại run rẩy một cái trực tiếp nằm ngửa dưới đất, da thịt dưới cổ đã bị cắn đứt một miếng lớn, máu tươi ồ ạt chảy ra. Mà một bóng đen đột nhiên dừng lại giữa không trung, cái miệng đầy răng nhọn của Nhục Cầu loang lổ máu, vị Dược tễ sư từ ngoài đến Thân Đồ gia trợ giúp này đã bỏ mình như vậy.
Truyện khác cùng thể loại
2383 chương
24 chương
3 chương
136 chương
111 chương