Thiên tài triệu hồi sư

Chương 515 : Chấn động toàn trường

Võ đài dược tế của lúc này, cho dù là trên võ đài hay là tất cả những người xung quanh đều im phăng phắc, trong mắt tất cả mọi người chỉ còn có sự tồn tại của một người, đó chính là Vân Phong - người trên võ đài dược tễ đang nhắm chặt hai mắt và lửa cháy trong lòng bàn tay! “Nàng ta có phải điên rồi không… sao lại có thể dùng cách như thế này để chế dược…” “Ta thấy vị Triệu hồi sư này của Vân gia cũng điên rồi, cái thứ tròn tròn đột nhiên xuất hiện trên vai nàng ta, đó là cái gì? Không lẽ là ma thú khế ước của nàng ta?” Có vài người đã khống chế không nổi mà tự nói với chính mình, kinh ngạc nhìn, tim cũng bắt đầu đập rất nhanh, cách chế dược kì lạ hiếm thấy như thế này đúng là mới thấy lần đầu! Bạch Khánh Phong và Khương Thành cũng đều nhìn mà nói không nên lời. Khương Thành kinh ngạc há to miệng, nhìn Vân Phong ném toàn bộ dược liệu vào trong ngọn lửa, miệng lại càng há to hơn nữa: “Nàng ta, nàng ta, nàng ta…” Sau khi sự kinh ngạc ban đầu qua đi, Bạch Khánh Phong cuối cùng cũng miễn cưỡng bình tĩnh lại được, con người Vân Phong vốn không thể theo lẽ thường để suy đoán, những chuyện xảy ra với nàng có chuyện nào có thể dùng lẽ thường để giải thích chứ! Triệu hồi sư tứ hệ trẻ tuổi như vậy, còn có mấy con thú nàng ta mời về, còn thân phận của Dược tễ sư, còn có cách luyện dược, còn thêm những thứ hình tròn lông lá xồm xàm trên vai nàng ta, tất cả của tất cả đều không thể dùng lẽ thường để phán đoán được, bất cứ chuyện gì chỉ cần là nàng ta thì đều có thể xảy ra! Sứ giả Nội vực chớp mắt nhìn một màn khó có thể tượng tượng trước mắt, cách chế dược như thế này ông ta vẫn là nhìn thấy lần đầu, nhưng mà như thế này thật sự có thể làm ra dược tễ sao? Tất cả mọi người nín thở tập trung suy nghĩ, yên tĩnh chờ đợi, sau sự yên lặng ban đầu, thời gian không ngừng trôi qua, sự rối loạn và thắc mắc trong lòng bắt đầu dâng lên, Vân Phong đã nhắm mắt đứng ở đó gần ba tiếng đồng hồ, ngoài ngọn lửa chuyển động trong lòng bàn tay và hình ảnh dược liệu lờ mờ ở bên trong thì những thứ khác đều không có bất cứ thay đổi gì! Sự rối loạn trong lòng ngày càng lớn, thái độ đối với Vân Phong cũng từ sự kinh ngạc ban đầu biến thành sự nghi ngờ mãnh liệt, trước giờ chưa từng nghe cách chế dược như thế này, càng không cần phải nói đến có thể thành công hay không, không lẽ vị Triệu hồi sư của Vân gia này chỉ là ra vẻ, làm trò cười sao? “Đã qua ba tiếng đồng hồ rồi, tại sao vẫn là cái tư thế này, nàng ta rốt cuộc đang nhắm mắt làm gì? “Đúng vậy, ngọn lửa đó còn đang chuyển động chưa dừng, chẳng lẽ dược tễ là được ngọn lửa này nung ra?” “Ta thấy Triệu hồi sư của Vân gia là muốn lấy chiêu lạ để thắng, nhưng không ngờ tới bây giờ lại làm không xong.” “Cứ như thế này, nàng ta phải làm đến bao giờ?” “Ngươi cứ từ từ mà xem, nếu nàng ta thất bại rồi thì Vân gia sẽ mất mặt lắm đây.” “Đúng thật là thành công cũng là Triệu hồi sư, thất bại cũng là Triệu hồi sư! Đệ nhất võ đài dược tễ của lần này có lẽ sẽ là một trong Bạch gia và Khương gia rồi.” “Đúng thật là tiếc cho Vân gia, không có nhân tài ưu tú làm thuốc thì không được, sau này nếu như Bạch gia được vào Nội vực, cũng chính là sẽ không có người cung cấp dược tễ cho Vân gia nữa!” Tiếng bàn luận rì rầm lại vang lên, chỉ là lần này phần lớn là châm biếm Vân gia. Sứ giả Nội vực nhìn rất lâu cũng không thấy ra trò trống gì cả, cũng cười châm biếm một cái, quay người ngồi về chỗ, ông ta đúng là quá xem trọng Vân gia rồi. Bạch Chi Vu thấy Vân Phong đến bây giờ vẫn chưa có động tác thứ hai, không khỏi cười ha hả trong lòng, quay đầu nhìn Vân gia đại trưởng lão ở bên cạnh: “Đại trưởng lão, Vân Phong rốt cuộc là có ý gì? Nàng ta đang muốn kéo dài thời gian sao?” Vân gia đại trưởng lão hơi chau mày, liếc Bạch Chi Vu một cái: “Xem ra Bạch gia chủ nắm chắc phần thắng trong tay, nói chuyện cũng bắt đầu không khách khí rồi.” Bạch Chi Vu ngẩn ra, tiếp theo sau đó cười lạnh một tiếng, bây giờ lão căn bản không cần giả vờ làm gì nữa, lần này Vân gia chắc chắn là bị loại ra rồi, Bạch gia mới có đủ khả năng là người được chọn vào trong Nội vực lần này, cũng có thể nói Vân gia sớm muộn gì cũng là vật trong túi của bọn họ! “Qua lại với Vân gia nhiều năm như vậy, cũng đủ rồi.” Bạch Chi Vu lạnh lùng nói, Khương gia chủ vừa nghe trong mắt liền sa sầm lại, quả nhiên, Bạch Chi Vu qua lại với Vân gia là có ý đồ khác. Khúc Lam Y hừ lạnh một tiếng: “Đeo mặt nạ lâu quá rồi, cũng nên tháo ra thôi, Bạch lão đầu.” “Tiểu tử! Người không sợ ta một tay giết chết ngươi sao!” Một sự hung ác lóe lên trong mắt của Bạch Chi Vu. Tên tiểu tử bỗng dưng xuất hiện ở Vân gia này cứ ba lần bốn lượt khiêu khích lão, lão là một cường giả Tôn Thần, thực lực của tên tiểu tử này không bằng mình mà cũng không sợ lão cho một chưởng giết chết hắn! Khúc Lam Y ngước mắt lên: “Ngươi đã lộ ra bản tính, ta cũng không cần khách khí với ngươi nữa.” Cặp mắt khác lạ của Mộc Thương Hải nhìn Vân Phong trên đài, khuôn mặt lạnh lùng không thay đổi chút nào, nhưng nghiêng đầu nhìn Bạch Chi Vu một cái: “Thi đấu vẫn chưa kết thúc, ai có thể cười đến cuối cùng vẫn chưa chắc.” Da mặt của Bạch Chi Vu giật giật mấy cái: “Hừ! Cuối cùng vẫn là sa cơ lỡ vận! Cũng không uổng công toan tính!” Nghe câu nói này Vân gia đại trưởng lão cười ha ha, đôi mắt hiện lên một luồng áp lực nhìn sang Bạch Chi Vu: “Rốt cuộc là ai uổng công toan tính, ai trong lòng đã tính trước.” Ánh mắt của Bạch Chi Vu hơi thu lại, tuy lão cũng là một cường giả Tôn Thần nhưng thực lực lại không bằng Vân gia đại trưởng lão, ở trước mặt Vân gia đại trưởng lão, lão vẫn không dám hỗn xược, nếu không phải vì nghĩ để Bạch gia chắc chắn có thể vào Nội vực, lão cũng không tháo cái mặt nạ giả dối xuống vào lúc này. Cặp mắt đen của Khúc Lam Y nhìn chằm chằm vào người đẹp trên đài, nhìn khóe miệng cao ngạo và nét mặt tự tin trên đài của nàng, trong đáy mắt lóe lên sự sủng nịnh và dịu dàng. Nếu thứ đó đã tỉnh dậy, lần này Tiểu Phong Phong tuyệt đối không dừng bước trước dược tễ tam tinh Đại sư, rất có khả năng… là cấp bậc Tông sư! Cấp bậc Tông sư và cấp bậc Đại sư có bản chất khác biệt, không chỉ kiếm tra kỹ năng chế dược cao siêu và mức độ thành thạo của bản thân Dược tễ sư, mà hơn nữa cần phải kiểm tra về việc nắm rõ các loại dược liệu, đặc biệt là cách chế dược truyền thống, chỉ cần không cẩn thận một chút, thì sẽ xuất hiện những chênh lệch nhỏ, từ đó dẫn đến thất bại liên tục! Muốn đột phá đạt đến cấp bậc Tông sư, ngoài việc cố gắng và chịu khó, tuy tư chất cũng chiếm một phần, nhưng thứ càng cần thiết hơn đó là thời gian tôi luyện và tích lũy. Không có thời gian tôi luyện, muốn một bước lên trời đến cấp bậc Tông sư là không thể nào! Đây cũng là mơ ước của rất nhiều dược tễ sư tam tinh Đại sư, một khi tiến tới cấp bậc Tông sư thì chính là tiền đồ rộng mở! Nhưng cánh cửa này thực sự là rất cao, rất nhiều Dược tễ sư đều bị đá ra ngoài, nói tổng quan về Trung đại lục, Dược tễ sư có cấp bậc Tông sư cộng lại cũng chỉ là con số lẻ! Tuy phương pháp quan trọng của Vân Phong độc và lạ, là phương pháp hoàn toàn thuộc về bản thân tìm ra, tất nhiên ở đây không bao gồm quá trình mưu lợi, mà là dùng một cách khác để thể hiện quá trình chế dược truyền thống mà thôi, việc mà Vân Phong phải làm đó là hòa hợp nguyên tố, đem các loại nguyên tố khác nhau của nhiều dược liệu dung hòa lại với nhau, không những phải thành công, mà còn phải đạt đến mức độ hoàn hảo. Về điểm này, cho dù là Vân Phong bây giờ cũng khó có thể làm được, có được sự giúp đỡ của Nhục Cầu có thể nhìn rõ được tất các nguyên tố lực, tất nhiên sự hòa hợp của các nguyên tố lực còn phải dựa thực lực của bản thân. Cấp bậc Đại sư tam tinh thì Vân Phong có thể làm được, nhưng cấp bậc Tông sư lại là một tầm cao khác, lần tiếp xúc đầu tiên của Vân Phong cũng là rất khó khăn. Tuy có thể phân biệt rõ ràng các nguyên tố lực ở trong những dược liệu cao cấp, nhưng mà để tổ hợp những nguyên tố lực này lại thì phải tốn rất nhiều công sức. Sau khi Vân Phong thử tiến hành tổ hợp một lần mới phát hiện còn tốn nhiều công sức hơn so với tưởng tượng của nàng. Không hổ là dược tễ cấp bậc Tông sư, nếu mà thật sự bị ta đạt được một cách đơn giản như vậy, đúng thật là có chút làm nhục cấp bậc này. Từ tận đáy lòng Vân Phong cười giễu cợt một cái, không gian tinh thần chuyển động nhanh chóng, lại là một tinh thần lực mạnh mẽ xuất hiện, may là tinh thần lực của nàng khác với người thường, nếu không bây giờ đã thất bại lâu rồi. Những chấm nhỏ li ti đó dường như là điểm sáng của nguyên tố lực đang dao động rất uyển chuyển, lúc tiếp xúc với tinh thần lực của Vân Phong bỗng nhiên biến thành những cục đá loại nhỏ nặng nề, Vân Phong chỉ cảm thấy tốn sức, vô cùng tốn sức! Cắn chặt răng, trên trán Vân Phong chảy mồ hôi, men theo khuôn mặt trắng nõn mà chậm rãi rơi xuống, cho dù là vậy, tinh thần lực vẫn tăng lên, bắt đầu làm chuyển động từng điểm Quang nguyên tố có sức mạnh to lớn. Chuyển động, hòa hợp! “Phong Phong na, na na!” Âm thanh vang lên rõ ràng của Nhục Cầu truyền tới trong đầu của Vân Phong. Vân Phong biết đây là sự cổ vũ của Nhục Cầu dành cho nàng, không kìm được mà cười ha ha một tiếng, trong lòng thầm nói: “Được, ta nhất định sẽ cố gắng!” “Na na, na!” Âm thanh vui nhộn của Nhục Cầu đã cho Vân Phong một động lực vô hình, sự chuyển động của nguyên tố lực cũng trở nên ngày càng thuận lợi, lúc nãy còn cảm thấy nặng nề vô cùng, bây giờ lại từ từ thích ứng, tập trung tất cả điểm sáng của nguyên tố lực đến trước mặt mình, Vân Phong biết tiếp theo đây mới chính là bước quan trọng nhất, đó chính là sự sắp xếp hoàn hảo, dung hòa nguyên tố lực! Sắp xếp từng điểm sáng nguyên tố lực một cách hoàn hảo không sai xót, rồi lại hòa hợp với nhau là một sự thử thách hoàn toàn mới đối với Vân Phong! Cấp bậc Tông sư quả nhiên không tầm thường, độ khó tăng lên rất nhiều, nhưng cho dù có khó như thế nào đi chăng nữa, nàng cũng sẽ không bỏ cuộc giữa chừng, chỉ có dám thử, chỉ có dám mạo hiểm thì mới có thu hoạch. Những người ngoài kia không ai hiểu được hoàn cảnh bây giờ của Vân Phong, chỉ nhìn thấy nàng lại đứng bất động thêm một tiếng đồng hồ nữa rồi, bốn tiếng đồng hồ rồi, tất cả mọi người đều cùng đợi nàng bốn tiếng đồng hồ, cho dù là còn có nhẫn nại thì cũng bị mài mòn rồi. Bạch Khánh Phong xem mà lo lắng trong lòng, nếu cứ tiếp tục đợi như vậy, sứ giả Nội vực tất nhiên sẽ không còn kiên nhẫn. Vốn dĩ võ đài dược tễ không quy định thời gian, nhưng cũng không thể cứ kéo dài mãi như vậy, nếu như sứ giả Nội vực hô một tiếng thi đấu kết thúc, như vậy Vân gia không phải sẽ bị loại ra sao. Vân Phong, rốt cuộc ngươi đang làm gì thế! Bạch Khánh Phong chỉ có thể nhìn mà lo lắng, mà Khương Thành ở một bên lại có ý cười khinh miệt lóe lên trong đôi mắt đen. Đã qua bốn tiếng đồng hồ, Triệu hồi sư này của Vân gia đúng là chỉ được mẽ bề ngoài, cứ đứng ở đó nhắm mắt lại thì có thể chế tạo ra dược tễ sao? Nực cười! Khương Thành quay đầu nhìn đám người đang dần bất mãn, cười trong lòng, nhanh thôi, cứ tiếp tục đợi như vậy thì sự nhẫn nại của tất cả mọi người sẽ không còn, võ đài dược tễ cũng sắp kết thúc thôi. Một tiếng đồng hồ lại trôi qua, mồ hôi trên trán Vân Phong ngày càng nhiều, ngọn lửa cuồn cuộn trong lòng bàn tay cũng ngày càng lớn, một làn hơi nóng tản ra từ ngọn lửa chuyển động, nhưng đôi mắt ấy vẫn nhắm chặt. Bạch Chi Vu ngồi trên đài cao đột nhiên đứng dậy: “Đủ rồi! Năm tiếng đồng hồ đã trôi qua, không lẽ chúng ta cứ ngồi im ở đây xem nàng ta làm tượng điêu khắc sao!” Tiếng nói này vừa vang lên làm cho tất cả những người xem ở đây hưởng ứng, sứ giả Nội vực khẽ cử động nhưng không nói gì. Bạch Chi Vu cúi đầu nhìn Khương gia chủ: “Khương gia chủ, ý của ngươi thì sao? Cuộc thi trên võ đài dược tễ nên kết thúc chứ.” Khương gia chủ cười ha ha một tiếng, đương nhiên lão là đồng ý kết thúc rồi, Vân gia bị đá ra khỏi cuộc thi với lão chỉ có là chuyện tốt chứ không có gì xấu, đương nhiên là lão muốn giúp Bạch Chi Vu này một tay: “Bạch gia chủ nói đúng, tuy lần thi đấu này không quy định thời gian, nhưng cũng không thể cứ tiếp tục kéo dài như vậy, nếu không ai mà biết phải kéo dài tới ngày tháng năm nào, ngươi nói có phải không, Vân gia chủ?” Vân gia đại trưởng lão không nói gì, chỉ hơi nhăn mày, ông không tin lời của hai lão già này, nha đầu Vân Phong này tất nhiên không phải chỉ đứng im ở đó, cũng không phải là làm điều vô ích! Khúc Lam Y ở bên cạnh mắt lóe lên, ở hoàn cảnh như thế này hắn không thể ra mặt nói chuyện, chỉ có thể dựa vào bản thân Tiểu Phong Phong thôi. Bạch Chi Vu quay người nhìn về phía sứ giả Trung vực, chắp tay lớn tiếng nói: “Sứ giả đại nhân! Tuy võ đài dược tễ lần này không quy định thời gian, nhưng trong ba nhà đã có hai nhà có kết quả, còn lại Vân gia… rất hiển nhiên là không biết đang làm gì, cứ tiếp tục đợi một cách vô ích như vậy, ta đề nghị bây giờ kết thúc cuộc thi!” Câu nói này làm cho tất cả người xem không nhịn được mà tán đồng, bọn họ đã đợi năm tiếng đồng hồ rồi, cho dù có lâu thế nào thì cũng nên có kết quả đi chứ. Quan trọng là trong năm tiếng đồng hồ này chỉ nhìn thấy Vân Phong đứng đó, không nhúc nhích chút nào, bọn họ không muốn tiếp tục xem tượng nữa đâu. Thay vì như thế này, không bằng kết thúc sớm đi! Mọi người lập tức cùng nhau hưởng ứng, Bạch Khánh Phong nghe xong trong lòng chùng xuống, hỏng rồi, cứ tiếp tục như thế này chuyện Vân Phong bị loại không cần nghi ngờ gì nữa! Khương Thành nghe xong trong lòng cười thầm, lần này dược tễ mà Bạch Khánh Phong làm ra tất nhiên không cao cấp bằng gã ta, xem ra lần này Khương gia nắm chắc vị trí đầu tiên rồi. Sứ giả Nội vực hơi nhíu mày, chậm rãi đứng dậy nhìn xuống phía dưới, hơi mỉm cười nhìn Vân gia đại trưởng lão: “Vân gia đại trưởng lão, ngươi thấy sao? Nên tiếp tục đợi, hay là công bố kết quả ngay bây giờ?” Đuôi lông mày của Vân gia đại trưởng lão giật mạnh một cái, đương nhiên ông không hy vọng kết thúc vào lúc này, nhưng vào tình thế lúc này ông nói nhiều cũng vô dụng, trừ khi nha đầu đó mở mắt. Khúc Lam Y ở bên cạnh định lên tiếng thì Vân gia đại trưởng lão giơ tay ý chỉ không cần nói, ngước mắt: “Đương nhiên là nghe theo ý của số đông rồi.” Khúc Lam Y ngớ người, Vân gia đại trưởng lão cắn chặt răng ngồi ở đó, không nhìn ra là thần sắc gì. Sứ giả Nội vực nghe xong cười cười vẻ hài lòng, đưa mắt nhìn về Vân Phong ở dưới, nói: “Thời gian đã trôi qua lâu như vậy, vị Dược tễ sư này của Vân gia cũng không thấy có chút động tĩnh gì, theo ta thấy võ đài dược tễ lần này…" “Đợi một chút!” Khúc Lam Y đột nhiên đứng dậy, nheo mắt lại cảm nhận dao động nhỏ phát ra từ trong không trung, đôi mắt đen hiện lên sự đắc chí. “Ngươi…” Sứ giả Nội vực nhìn sang Khúc Lam Y một cách không vui, Khúc Lam Y thì lại cười ha ha, gương mặt tuấn tú nở nụ cười: “Chưa xong, võ đài dược tễ này vẫn chưa xong!” “Phù…!” Một âm thanh ngon lửa rít lên, ngọn lửa không ngừng dao động trong tay Vân Phong vọt lên cao vài chục mét, tản ra sức nóng đáng sợ, và thời khắc này từ trong ngọn lửa trào ra từng chặp năng lượng chấn động mãnh liệt, tinh túy như vậy, tinh tế thuần khiết như vậy! “Cái gì!” Bạch Chi Vu và Khương gia chủ đều kinh ngạc, hận không thể nhào cả người ra. Mà sứ giả Nội vực cảm nhận được có một năng lượng chấn động không ngừng tuôn ra thì không khỏi ngây người, năng lượng chấn động như thế này… Sứ giả Nội vực thò đầu ra, cặp mắt đen nhìn chằm chằm vào Vân Phong ở phía dưới, làm sao có thể, làm sao nàng ta có thể? “Vân Phong, ngươi…!” Bạch Khánh Phong nhanh chóng cảm nhận được sự chấn động phát ra từ ngọn lửa của Vân Phong, mắt đã trợn to tròn đến mức không thể to hơn nữa. Năng lượng chấn động như thế này, không lẽ, không lẽ cái mà nàng ta chế tạo là…! “Không thể nào! Nàng ta không thể nào chế tạo ra được!” Khương Thành gào thét lên, muốn xông qua đó mà lại bị Bạch Khánh Phong ngăn lại. Khương Thành nhìn chằm chằm vào ngọn lửa lớn trong tay Vân Phong, tim đập loạn xạ, không thể nào, làm có có thể chứ? “Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì vậy?” Mọi người đều mơ hồ không rõ, nhưng thấy dáng vẻ vị Triệu hồi sư của Vân gia này dường như là sẽ xảy ra chuyện mà không ai có thể tưởng tượng được. “Hình như những cường giả kia ai ai cũng đều rất kích động. Không lẽ vị Triệu hồi sư kia của Vân gia thành công rồi?” “Thành công? Phương pháp như vậy mà cũng có thể chế tạo ra dược tễ?” “Ai mà biết chứ, nhưng nhìn dáng vẻ kích động như vậy của mấy cường giả kia, nói không chừng lại xảy ra chuyện gì làm cho người ta sợ hãi đấy.” Tâm trạng của tất cả mọi người lại dâng cao, ánh nhìn của tất cả mọi người đều tập trung vào Vân Phong, chỉ nhìn thấy ngọn lửa ấy càng phun càng cao, từng đợt hơi nóng ào ra như thể đặt mình trong nham thạch nóng chảy vậy, và những dược liệu cuồn cuộn trong ngọn lửa từ lâu đã không còn tung tích. Bên trong ngọn lửa không ngừng tuôn ra từng luồng năng lượng từ nhỏ đến lớn, từ yếu đến mạnh, tuôn ra từng bước từng bước, từng vòng từng vòng. Cuối cùng, trong thời khắc này đôi mắt nhắm chặt ấy đã mở ra. “Soạt!” Thời khắc ngọn lửa hừng hực biến mất, những người xem ở đây hơi khó thích ứng, bất giác trừng to mắt, thứ trong lửa kia rốt cuộc là cái gì? Bàn tay trắng nõn nhanh chóng lấy một bình dược tễ ở bên cạnh, đôi mắt mang theo ý cười nhìn vào chất lỏng màu đỏ xuất hiện từ trong ngọn lửa, chất lỏng này như thể tinh linh được sinh ra từ trong ngọn lửa, bản thân chất lỏng dường như có một loại linh tính nào đó, phát ra lực lượng chấn động mạnh mẽ. Vân Phong cầm lấy nút bình đậy lại, sóng dao động lực lượng cũng bị cắt đứt ngay lập tức. Nhục Cầu trên vai cũng mở to mắt, nhìn vào bình trong tay của Vân Phong: “Phong Phong na, na!” Vân Phong khẽ cười một tiếng, ngón tay nhẹ nhàng xoa lên cơ thể xù lông của Nhục Cầu, Nhục Cầu rất tự nhiên mà xích thân lại gần một chút, dáng vẻ rất hưởng thụ. Bạch Khánh Phong bỗng nhiên thở phảo nhẹ nhõm và đồng thời tim cũng không ngừng loạn đập, đôi mắt nhìn vào dược tễ trong tay Vân Phong, mắt lóe len, nếu như gã đoán không sai, cấp bậc của bình dược tế đó…! Vân Phong ngước mắt, nhìn Vân gia đại trưởng lão trên đài. Vân gia đại trưởng lão cười ha ha, Vân Phong cũng lộ ra nét cười, xoay mấy vòng cái bình trong tay, chất lỏng màu đỏ bên trong chuyển động vài lần, màu sắc, tính chất đều là trong suốt lạ thường, cứ nhìn như vậy sẽ làm cho người ta rời mắt không được. Khương Thành đã trợn tròn mắt từ lâu, không thể tưởng tượng nổi nhìn Vân Phong, há miệng một từ cũng không nói nên lời, trong đầu chỉ có ba chữ “không thể nào”, nhưng cho dù có bao nhiêu từ “không thể nào” đi chăng nữa thì cũng không thể thay đổi sự thật đã xảy ra. “Ta nghĩ, võ đài dược tễ có thể kết thúc rồi.” Vân gia đại trưởng lão khẽ nhàng nói một câu. Bạch Chi Vu và Khương gia chủ đứng đó không biết nên nói gì thì được, hai người họ vốn không hiểu biết nhiều về dược tễ, tuy Vân Phong đã thành công nhưng trong lòng họ, cấp độ của dược tễ này cũng sẽ không quá cao. “Hừ, kết thúc cũng tốt, dựa vào phương pháp như vậy thì có thể chế tạo ra dược tễ cao minh đến đâu chứ!” Bạch Chi Vu hừ lạnh một tiếng ngồi về chỗ, Khương gia chủ cũng ngồi về chỗ với tâm trạng như vậy. Khúc Lam Y ở bên cạnh cười lạnh một tiếng không nói gì, Mộc Thương Hải hỏi nhỏ một câu: “Khúc Lam Y, dược tễ mà Vân Phong chế tạo ra không phải là…” Khúc Lam Y cười ha ha, trong mắt đầy vẻ tự hào: “Cấp bậc Tông sư, tuyệt đổi chính xác!” Mộc Thương Hải đột nhiên trừng to đôi mắt, cấp bậc Tông sư! Vân Phong, ngươi lại có thể làm ra dược tễ cấp bậc Tông sư! Sứ giả Nội vực ở trên đài nãy giờ vẫn không quan tâm thậm chí là coi thường bỗng nhiên từ trên đài cao nhảy xuống, mang theo một trận gió mạnh, ông ta đứng đứng trước mặt Vân Phong chằm chú nhìn nàng. Vân Phong cười ha ha một tiếng, Nhục Cầu trên vai đột nhiên mở miệng, răng nanh trong miệng lộ ra, thậm chí còn phát ra tiếng gầm nhẹ không thân thiện chút nào, sứ giả Nội vực bỗng nhiên nhăn mày. “Sứ giả đại nhân, vẫn mời ông đánh giá một chút.” Vân Phong mỉm cười, sứ giả Nội vực chớp chớp mắt, quay người đi đến trước mặt Khương Thành. Khương Thành lúc này có chút mất hồn mất vía, vẫn còn trong cơn chấn động kinh hãi về Vân Phong, ngay cả sứ giả Nội vực đã đến trước mặt rồi mà vẫn chưa kịp phản ứng. Hiện trường cũng hoàn toàn yên tĩnh, tất cả mọi người đang đợi sứ giả Nội vực công bố cấp bậc dược tễ. Trong ba nhà này rốt cuộc ai có thể giành được vị trí thứ nhất, và dược tễ mà ba người họ chế tạo ra là cấp bậc nào, thứ được quan tâm nhất nhất vẫn là cái bình trong tay vân Phong. “Đại sư ba sao, độ khó ba sao, phẩm chất cao cấp.” Sứ giả Nội vực lướt qua dược tễ của Khương Thành, nhẹ nhàng mở miệng, Khương gia chủ không nhịn được mà thở dài. Tiếp theo sứ giả Nội vực đi đến trước mặt Bạch Khánh Phong, Bạch Khánh Phong cầm dược tễ của mình ra, Bạch Chi Vu ở trên khán đài tim cũng vọt lên đến cổ họng rồi, Bạch gia có thể vào Nội vực hay không thì phải xem ở lần này rồi. Khúc Lam Y nhìn vẻ mặt chờ đợi hồi hộp của Bạch Chi Vu, cười lạnh trong lòng, Bạch Chi Vu, lần này nhất định là ngươi vỡ mộng rồi! “Đại sư ba sao, độ khó hai sao, phấm chất… cấp thấp.” Sứ giả Nội vực nhíu mày nhìn Bạch Khánh Phong một cái, gã ta mỉm cười không nói gì. Bạch Chi Vu nghe được kết quả này suýt chút nữa đã thở không nổi, từng đường gân trên bàn tay và cổ nổi lên, độ khó lại có thể là hai sao, mà phẩm chất lại là cấp thấp! Đây rốt cuộc là chuyện gì? Khương gia chủ ở một bên cười ha ha, nhìn Bạch gia chủ với vẻ vui sướng khi người gặp họa. Bạch Chi Vu tức giận đến mức bàn tay run rẩy, thực lực của Bạch Khánh Phong tuyệt đối không phải chỉ có vậy. Trong lúc quan trọng sao nó lại làm kém hơn, trong lúc này sao nó có thể khiến cho Bạch gia mất mặt như vậy? Tiếp đó sứ giả Nội vực đi đến trước mặt Vân Phong, người xem ở hiện trường đồng thời thở gấp: “Bạch gia bị PK rồi, nếu Vân Phong muốn thắng, trừ khi có sự vượt bậc về phẩm chất, hoặc là dược tễ cấp bậc Tông sư mới được!” “Mẹ nó! Cấp bậc Tông sư? Ngươi đừng nói đùa nữa có được không. Nàng ta mới bao nhiêu tuổi, có thể làm ra được cũng là cấp bậc. Ta đoán là người của Nội vực cũng chưa chắc có thể làm ra cấp bậc Tông sư!” Sứ giả Nội vực đi đến trước mặt Vân Phong, mắt cứ nhìn chằm chằm vào dược tễ không nói gì. Bốn bề yên tĩnh, yên tĩnh đến mức một cây kim rơi xuống đất cũng có thể nghe thấy, Bạch Chi Vu đồng thời cũng quên đi sự tức giận của mình, đôi mắt nhìn chằm chằm vào Vân Phong. Khương gia chủ cũng có chút lo lắng không yên, rốt cuộc Khương gia có thể đạt được vị trí thứ nhất hay không thì phải xem Vân Phong như thế nào. Vân gia đại trưởng lão cũng bất giác tim đạp loạn nhịp mấy hồi, cho dù nha đầu này không thất bại thì cũng đã cố gắng hết sức, những gì mà nha đầu này làm cho Vân gia đã quá đủ rồi! Ông tin cho dù lần này Vân gia không được vào Nội vực thì cũng không có bất cứ một người nào của Vân gia trách cứ nha đầu ấy, ngược lại còn cảm kích vô tận. Mắt đen của sứ giả Nội vực lóe lên, Vân Phong đứng đó không nói gì. Cuối cùng sứ giả Nội vực chậm rãi mở miệng: “Tông sư một sao, độ khó một sao, phẩm chất… hoàn hảo.” Toàn trường chấn động. Cấp bậc Tông sư, thật sự lại có thể là dược tễ cấp bậc Tông sư! Tuy độ khó là một sao nhưng mà chất lượng lại hoàn hảo. “Răng rắc!” Khương Thành bóp nát cái bình dược tễ trong tay vỡ vụn, dường như gã ta không cảm giác được có máu chảy ra từ lòng bàn tay, cấp bậc Tông sư… Vậy mà Vân Phong lại có thể dùng cách không ai biết để chế tạo ra dược tễ cấp bậc Tông sư! Tim Bạch Khánh Phong cũng đập nhanh một lúc, gã đã liệu tới cấp bậc Tông sư rồi, nhưng mà lại là chất lượng hoàn hảo sao. Vân Phong người này thật là… chỉ một lần đã thành công, một lần đã có thể đạt được chất lượng hoàn hảo. Nếu như đổi lại là gã thì phải cố gắng thêm vài trăm năm nữa ấy chứ. Vốn cho rằng nàng ấy là nhân vật biến thái về phương diện tư chất thực lực, không ngờ về mặt dược tễ nàng ấy cũng biến thái như vậy! “Cái gì!” Bạch Chi Vu ngồi ở đó cơ thể run mạnh, cấp bậc Tông sư? Vân Phong lại có thể chế tạo ra dược tễ của cấp bậc Tông sư? Bạch Chi Vu bỗng nhiên quay đầu nhìn Vân gia đại trưởng lão dang mỉm cười, trong mắt hiện lên sự căm hận. Chẳng trách Vân gia không hề lo lắng, chẳng trách lúc nãy ông ta lại bình tĩnh như vậy, chẳng trách ông ta không quan tâm Bạch gia như thế nào. Lão hồ ly này đã sớm biết, tất cả những thứ này đều là đang đùa cợt lão! “Cấp bậc Tông sư, Vân Phong ngươi không phải là người chứ!” Trong đám người xem có một người bỗng nhiên hét lên, tiếp đó chính là những tiếng vỗ tay vang lên ầm ầm, mọi người bị kết quả này làm cho chấn động, chấn động mạnh mẽ! “Con mẹ nó! Cấp bậc Tông sư, không hổ là Vân gia!” “Quả nhiên là gia tộc lớn! Ha ha ha, không ngờ tới ngoài Nội vực ra, chỗ chúng ta lại có thể có Dược tễ sư giỏi như vậy!” “Vân Phong, mẹ nó chứ, ngươi thật sự không phải người rồi!” Vân Phong nghe những tiếng gào thét này thật sự khóc cười cũng không xong, Nhục Cầu gầm nhẹ một cách bất mãn, Vân Phong nhanh chóng vuốt vuốt làm vẻ an ủi. Sứ gỉa Nội thành nhìn sang Nhục Cầu trên vai Vân Phong, bỗng nhiên khẽ cười: “Vân gia lại có thể có nhân vật đẳng cấp như ngươi, thật làm cho người ta kinh ngạc.” Vân Phong cười ha ha một tiếng: “Trong Vân gia còn có rất nhiều người giỏi hơn ta.” Sứ giả Nội vực cười ha ha, nói: “Xem ra lần này Vân gia phải chuyển quay lại Nội vực rồi.” Vân Phong ngước mắt: “Nội vực vốn dĩ là nơi ở của Vân gia.” Sứ giả Nội vực hơi mím miệng: “Vân gia có hậu bối như vậy, tam vị trưởng lão của Vân gia đúng là đỡ lo hơn nhiều, vậy ta cũng không ngại chờ đợi xem biểu hiện của Vân gia ở vòng ba.” Vân Phong cười, không hề có vẻ nao núng trước đôi mắt của sứ giả Nội vực: “Vậy thì mời sứ giả đợi mà xem.” “Na na, na!” Nhục Cầu tức giận kêu một tiếng, sứ giả Nội vực chau mày đi đến trước mặt: “Kết quả lần này, Vân gia giành chiến thắng!” Tiếng hoan hô ở hiện trường vang lên, dược tễ của Vân gia ở vòng hai vượt trội hơn hẳn, dược tễ cấp bậc Tông sư trấn động toàn cảnh, mà Bạch gia giành chiến thắng ở vòng một thì lại xếp sau cùng, Khương gia miễn cưỡng giành được vị trí thứ hai, như vậy cả ba nhà đều không bị loại, đều có tư cách bước vào vòng ba của cuộc thi đấu. Khương gia đã không còn hy vọng có thể tiến vào Nội vực rồi, có tham gia vòng ba hay không, thật ra cũng không sao cả, nhưng chủ động xin từ bỏ là chuyện rất mất mặt, cho dù biết mình chỉ là làm nền nhưng Khương gia vẫn phải ngẩng cao đầu. Người có thể giành lấy được tư cách vào Nội vực không phải Bạch gia thì là Vân gia. Thời gian của võ đài ma thú và võ đài dược tễ cách nhau mười ngày, còn về nội dung cụ thể thì vẫn không để lộ ra chút nào, xem ra võ đài ma thú sẽ khác một chút. Người của Khương gia và Bạch gia đều là Thuần thú sư, mà người tham gia của Vân gia lại là Triệu hồi sư hàng thật giá thật. So sánh với nhau, Vân gia trở thành ứng cử viên hàng đầu giành chiến thắng. Trước mặt Triệu hồi sư thì Thuần thú sư không đáng để nhắc tới, hơn nữa Vân Phong kia của Vân gia là tứ hệ, tứ hệ đó! Ma thú khế ước con nào cũng mạnh như vậy, bất luận như thế nào cũng sẽ chỉ thắng chứ không có thua. Tất cả người ở Nham thành đều bàn tán không ngớt miệng về Vân gia, đặc biệt là chuyện Vân Phong ở võ đài dược tễ càng làm cho người ta một đời khó quên. Vân Tường cũng đã tỉnh lại sau khi tịnh tâm điều dưỡng, ngoài việc cơ thể còn hơi yếu ớt thì nàng ta đã không còn gì đáng ngại. Nghe được Vân Phong chế tạo ra được dược tễ cấp bậc Tông sư, Vân Tường suýt nữa thở không ra hơi: “Cấp bậc Tông sư! Vân Phong, ngươi, ngươi cũng giỏi quá đi!” Gò má vốn dĩ trắng bệch của nàng ta cũng vì tin tức này mà có vẻ kích động kì lạ. Vân Phong cười ha ha, nhìn dáng vẻ dã không có gì đáng ngại của Vân Tường thì cũng thở phào nhẹ nhõm. Nàng đã giao dược tễ cấp bậc Tông sư cho Đại trưởng lão, ý của Đại trưởng lão là muốn nàng để lại cho mình, dù sao chế tạo ra cũng không dễ, hơn nữa đẳng cấp lại cao như vậy. Thế nhưng Vân Phong lại lắc đầu, kiên quyết để lại cho Vân gia, Đại trưởng lão cũng vui vẻ nhận, chỉ khen thầm Vân gia có hậu bối như thế này đúng thật là có phúc ba đời. Đối với Vân Phong mà nói, dược tễ của cấp bậc Tông sư muốn làm nữa thì sẽ có, cũng chỉ là chuyện nhỏ trong lòng bàn tay mà thôi, huống hồ cho người nhà của mình cũng nên làm. Sau khi Vân Tường thán phục xong thì nhìn Nhục Cầu trên vai Vân Phong một cách hiếu kỳ. Từ sau khi tỉnh lại, Nhục Cầu vẫn vẫn bám chặt trên vai Vân Phong như thường lệ, Khúc Lam Y rất biết điều mà không đến gần Vân Phong. Nhục Cầu mới tỉnh lại nên đương nhiên sẽ bá đạo cố chấp bám lấy Vân Phong. Phát giác được ánh nhìn của Vân Tường, Nhục Cầu quay người lại một cách chán ghét, cái mông nhỏ lộ ra. Vân Tường nhìn thấy cái mông nhỏ tròn tròn không nhịn được mà cười lớn: “Ha ha, ha ha ha! Vân Phong, con này là ma thú của ngươi sao? Cũng thú vị đó chứ!” Vân Phong vừa quay đầu liền nhìn thấy cái mông nhỏ của Nhục Cầu, nhịn không được mà cười bất đắc dĩ, thói quen không cho bất kỳ người nào ngoài nàng tới gần vẫn chưa thay đổi, bây giờ còn không thích cho người ta nhìn một chút. Vân Phong nhịn không được mà gập ngón tay nựng một cái vào mông nhỏ đầy thịt, Nhục Cầu lập tức quay mặt lại, cặp mắt to chớp chớp mấy cái như rất ủy khuất vậy, cái đuôi đầy lông lập tức che kín mông lại, Vân Phong cũng bị biểu cảm này của Nhục Cầu chọc cười. “Nó là sủng vật chơi đùa của ngươi sao? Rốt cuộc là mua ở đâu vậy, ta cũng muốn mua một con, thật sự rất là thú vị, thú vị quá đi mất!” Vân Tường lại bị chọc cười, cười đến nỗi chảy cả nước mắt, thứ thú vị như thế này, nàng ta cũng muốn có một con, những ngày tháng sau này khẳng định sẽ vui vẻ vô cùng. Nhục Cầu nghe xong lời của Vân Tường đột nhiên khẽ gầm gừ một cách không vui, thân thể xù lông quay phắt lại, khuôn mặt nhỏ vốn đáng yêu giờ này lại dữ tợn, Vân Tường bị sự thay đổi sắc mặt đột ngột của nó dọa cho một trận! “Na na, na!” Nhục Cầu rất không vui mà kêu vài tiếng, Vân Tường ngây người, hơi lo lắng nhìn về phía Vân Phong: “Nó, nó sao vậy?” Vân Tường nhấc người Nhục Cầu lên, Nhục Cầu lắc lắc bàn chân nhỏ vẻ mặt không vui, nhưng mà nó lại để mặc cho Vân Phong xách lên như vậy, Vân Phong chau mày: “Có phải ngươi béo lên rồi không?” Nhục Cầu thu biểu cảm hung dữ trên mặt lại, đôi mắt đen to tròn chớp một cái. “Câu nói sủng vật chơi đùa của ngươi lúc nãy làm nó có chút không vui, đừng thấy bề ngoài của nó như thế này, nhưng mà lúc tức giận thì…” Vân Phong ngừng nói, Nhục Cầu mà tức giận thì đến sự phòng bị của Kim Long cũng chẳng là gì. Nhớ lúc ấy Sắc Kim đại thúc cũng vô cùng sợ bộ răng sắc bén của nó, và còn coi thường cả không gian nữa… Tuy Vân Phong không nói rõ ràng lắm, nhưng sự thay đổi sắc mặt đột ngột ban nãy của Nhục Cầu đã làm cho Vân Tường cảm nhận được điều gì đó. Vân Tường cười ha ha: “Ôi, ma thú kiểu này vẫn là để cho ngươi thì tốt hơn…” “Phong Phong, na, Phong Phong na!” Nhục Cầu lên tiếng gọi, dường như muốn gần gũi với Vân Phong nhưng mà Vân Phong lại giở trò xấu, cứ xách người Nhục Cầu lên, nhẹ nhàng lắc lư như vậy khiến nó không với tới mình. Nhục Cầu bất mãn nhìn Vân Phong nhưng vẫn để nàng làm như vậy, chỉ là bộ dáng nhỏ đáng thương này làm cho Vân Tường không nhịn được nữa. “Ta nói Vân Phong, hình như nó rất muốn gần gũi với ngươi, ngươi đừng đùa nó nữa.” Vân Phong cười ha ha, quả nhiên những ngày có Nhục Cầu rất nhiều niềm vui, hai tay giữ người Nhục Cầu, hai chân trước của Nhục Cầu bám lên mu bàn tay của Vân Phong, thân thể bị nàng dùng tay giữ trên không trung, cái đuôi đầy lông cứ lắc lư trong không gian. “Đúng vậy, nó không gần gũi với bất kì ai ngoài ta ra.” Vân Tường nghe xong bật cười, trong lời nói thậm chí có một chút cười nhạo: “Như thế thì không được, nếu như vậy thì Khúc Lam Y sao có thể gần gũi với ngươi!” Mặt Vân Phong bất giác đỏ lên, trừng mắt nhìn Vân tường một cái: “Nói lung tung gì đó!” “Ha ha, ta không nói lung tung, mấy ngày nay có đồ quỷ này, Khúc Lam Y toàn đứng xa ngươi, nếu như vậy… Không chừng trong lòng hắn oán hận đến cỡ nào, ngươi cũng không sợ hắn bị tuyệt sắc giai nhân nào quyến rũ mất sao?” Hai má của Vân Phong càng thêm đỏ ửng, cười ngọt ngào: “Không đâu, ta tin tưởng chàng.” Vân Tường thấy nét mặt tươi cười của nàng, cả hai người cũng không ai chú ý đến tai của Nhục Cầu đã dựng thẳng đứng, nghe rõ ràng cuộc nói chuyện giữa hai người, mắt căng tròn nhìn vào hai má ửng hồng của Vân Phong, nó bỗng nhên ý thức được điều gì đó, thân thể trên tay Vân Phong cũng bắt đầu không an phận, hai móng vuốt cào nhẹ lên mu bàn tay Vân Phong, tìm cách thu hút sự chú ý của nàng. “Sao thế?” Vân Phong lắc thân thể của Nhục Cầu cười hỏi: “Có phải đói rồi không?” Móng vuốt nhỏ của Nhục Cầu duỗi ra vài cái, thân thể mập mạp muốn di động về phía trước, Vân Phong nhíu mày không biết nó đang làm gì, cặp mắt to như quả nho nhìn Vân Phong: “Vân Phong na, thích, na na, Phong Phong, na!” Vân Phong ngơ ngác, Vân Tường cũng ngây người ra. Thân thể mập mạp của Nhục Cầu ở trong tay của Vân Phong vùng vẫy không dễ gì mới chuồn ra được, bỗng nhiên nhảy lên vai Vân Phong, thân thể sáp lại: “Na na, Phong Phong, thích, na na na!” “Ha ha ha! Ha ha, Vân Phong! Cái đồ quỷ này thích ngươi!” Vân Tường cười sặc sụa, lại cười ra nước mắt, Vân Phong cũng hết lời. Nhục Cầu vẫn đang rất kiên trì nói ngôn ngữ của mình, ngoài “na”, ngoài “Phong Phong” ra, còn thêm được một từ “thích”. Rất tốt, cuối cùng Nhục Cầu cũng nói được ba từ vựng rồi. Chỉ là, ba từ này nói liền với nhau sao lại kỳ cục như thế chứ? Đôi mắt to của Nhục Cầu nhìn Vân Phong, nàng cũng không biết làm sao, đưa tay ra nâng nó lên lần nữa, ôm nó lên không trung: “Ta cũng thích ngươi.” Nhục Cầu ngẩn người, tiếp đó bỗng nhiên lắc lắc cái đầu nhỏ: “Na na, thích, Phong Phong, na! Vân Phong than thở: “Được, ta biết ngươi thích ta, vì thế ta nói ta cũng thích ngươi.” Nhục Cầu ngẩn người, tiếp đó cái đầu nhỏ tiu nghỉu gục xuống, Vân Phong xoa xoa thân thể xù lông, lấy ra một viên cực phẩm khoáng thạch đút cho Nhục Cầu. Móng vuốt nhỏ của Nhục Cầu ôm lấy viên cực phẩm khoáng thạch yêu thích nhất nhưng lại không hiện lên một chút niềm vui nào, nó giốn như muốn trút giận, bỗng nhiên mở miệng nhét cực phẩm khoáng thạch vào! Vân Tường nhìn mà trợn mắt há miệng, đặc biệt là sau khi nghe thấy âm thanh nghiền nát khoáng thạch “rột roạt, rột roạt” lại càng không dám tin, cái thứ quỷ nhỏ này lại ăn khoáng thạch, hơn nữa còn ăn cực phẩm khoáng thạch! Nhục Cầu rất nhanh đã ăn sạch khoáng thạch, cơ thể lại nhảy vọt một cái lên vai Vân Phong, quay mình lại liền để lộ ra cái mông, im lặng nằm trên vai Vân Phong không phát ra âm thanh gì nữa. Vân Phong không biết Nhục Cầu đang giở trò kì cục gì nhưng vẫn để mặc nó, nó tỉnh lại là tốt rồi. Vân Tường cười cười vẻ bất đắc dĩ, ma thú xung quanh Vân Phong con nào cũng không đơn giản, cả đoạn đường này nàng cũng phải trải qua biết bao chuyện mới có được nhiều thu hoạch như vậy, đương nhiên cũng gặp không ít nguy hiểm. “Cái này là Bạch Khánh Phong cho ngươi.” Vân Phong lấy dược tễ của Bạch Khánh Phong ra, sắc mặt của Vân Tường trầm xuống, không nói gì cầm lấy dược tễ, Vân Phong nói: “Lần này Bạch Khánh Phong không để Bạch gia giành được vị trí thứ nhất, xem ra Bạch gia chủ sẽ không dễ gì bỏ qua cho gã.” Sấc mặt của Vân Tường càng sa sầm hơn vài phần, tay cầm dược tễ cũng nắm chặt lại: “Những chuyện này vốn không cần chúng ta phải bận tâm, đó là chuyện của Bạch gia.” Vân Phong nhìn Vân Tường kiềm chế như vậy không khỏi thở dài, lúc này Vân Tường cũng lo lắng, chỉ là cô nương này quá cứng đầu. Mà thôi, sau đại hội bình chọn lần này, nàng ta cũng sẽ hiểu sự dụng tâm lương khổ của Bạch Khánh Phong, đến lúc đó hai người cũng sẽ được toại nguyện ở bên nhau thôi. “À đúng rồi, nội dung cụ thể của võ đài ma thú vẫn chưa có chút tin tức gì sao?” Vân Tường rất lo lắng hỏi một câu, Vân Phong gật đầu: “Một chút tin tức cũng không có, không biết lần này Nội vực muốn làm gì, võ đài ma thú… hừ! “Ta cảm thấy võ đài ma thú sẽ có chút mưu mẹo, Vân Phong ngươi phải cẩn thận vẫn là trên hết!” Vân Phong khẽ cười: “Yên tâm, ta tự biết chừng mực, cho dù sứ giả Nội vực đó muốn đụng chạm tới ta thì cũng phải cân nhắc một chút!” Vân Tường nghe đến đây cũng coi như đã yên tâm, Tôn Hoàng cấp chín Triệu hồi sư tứ hệ, không phải ai cũng dám chọc vào. Để không làm phiền Vân Tường nghỉ ngơi, Vân Phong đứng lên rời đi. Sau khi Vân Phong đi, Vân Tường nằm trên giường, lấy bình dược tễ của Bạch Khánh Phong ra, cứ nhìn mãi đến khi khóe mắt đỏ lên. Cầm chặt bình dược tễ trong tay đặt lên chỗ tim đập, Vân Tường nhắm mắt lại, miệng run rẩy nói nhỏ: “Đúng là đồ ngốc, đồ ngốc…” Vân Phong mắt mang ý cười nhìn cửa phòng đóng chặt của Vân Tường, có lẽ Bạch Khánh Phong không biết, gã đã đi vào trái tim Vân Tường từ lâu rồi… Đảo mắt một cái, sắc mặt của Vân Phong lạnh như băng, đến bây giờ còn không chịu công bố nội dung cụ thể của võ đài ma thú, xem ra Nội vực là nhằm vào Vân gia, muốn khiến Vân gia trở tay không kịp? Đôi môi đỏ mọng nhếch lên, nếu đã nhằm vào Vân gia, nàng đương nhiên phải tiếp nhận thử thách này, chắc hẳn là tin tức nàng chế tạo ra dược tễ cấp bậc Tông sư đã truyền về tới Nội vực, một vài người nào đó sắp phát cơn thịnh nộ rồi. Vân Phong cười, đáy mắt lại là một tia sắc lạnh, lần này, cho dù là ai cũng không cách nào, cũng không thể ngăn cản Vân gia quay lại Nội vực!