Thiên tài triệu hồi sư

Chương 510 : Đã tới lúc vạch mặt

Một trăm miếng khoáng thạch cực phẩm đối với Vân Phong mà nói không tính là gì, nhưng trong mắt người khác một trăm miếng khoáng thạch cực phẩm, dù là một gia tộc cũng không dễ dàng lấy ra, huống hồ chi Vân Phong chỉ là một hậu bối tuổi còn trẻ? Khi Vân Phong lấy một trăm miếng khoáng thạch cực phẩm ra giao cho ba vị trưởng lão Vân gia, ba vị trưởng lão Vân gia đều giật mình, Vân Tường trợn tròn mắt, Vân Phong thật sự có một trăm miếng khoáng thạch cực phẩm. Có một trăm miếng khoáng thạch cực phẩm, vậy Vân gia có thể thuận lợi tham gia lần đại hội bình chọn này rồi, cũng không cần bị lão khốn Bạch Chi Vu chèn ép. Chuyện làm mọi người giật mình hơn còn ở đằng sau, lúc Vân Phong lấy Kim Đỉnh thụ ra, ba vị trưởng lão Vân gia không còn biết nói gì cho phải, Kim Đỉnh thụ vậy mà nàng cũng có. Còn không chỉ một gốc. Vân Phong không nói rõ cách sản xuất Kim Đỉnh thụ, trước khi xử lý xong những vấn đề bên trong của Vân gia, không thể tiết lộ tin quan trọng này, nếu không chẳng phải sẽ bị lão khốn Bạch gia thám thính được sao? Vân Phong giao đại bộ phận Kim Đỉnh dịch cho ba vị trưởng lão, ba vị trưởng lão đương nhiên biết đây thứ quý giá thế nào, vốn không muốn nhận, nhưng Vân Phong kiên trì, ba vị trưởng lão cũng chỉ có thể lấy. Đã có Kim Đỉnh dịch trợ giúp, tin rằng trong gần nửa năm còn lại, thực lực Vân gia sẽ tăng hẳn lên. Như vậy lúc tham gia đại hội bình chọn cũng sẽ nắm chắc hơn. Vân Tường thấy Vân Phong lấy ra mấy thứ quý trọng này, hoàn toàn xem Vân Phong thành kho báu, sao nàng có nhiều thứ thần kì như vậy nhỉ, cả Kim Đỉnh thụ cũng có luôn. Thật đúng là không dám tin. Tiếp đó Vân Phong và ba vị trưởng lão thảo luận tình trạng của Vân gia bây giờ, dù tuổi tác và kinh nghiệm của Vân Phong không bằng ba vị trưởng lão, nhưng tâm tư và tầm mắt rộng rãi lại khiến cho ba vị trưởng lão thán phục. Họ đều có chung cái nhìn, trước khi đại hội bình chọn chính thức bắt đầu, Vân gia không nên trở mặt với Bạch gia, muốn vạch trần bọn họ phải làm vào phút cuối cùng, khiến Bạch gia không kịp trở tay. Còn về Bạch gia có kìm nén được không, phải xem bản lĩnh của họ. Hiện giờ quan trọng nhất là thay đổi thái độ của người trong Vân gia với Bạch gia, tích luỹ suốt mấy đời nay, bất kể là bên ngoài hay bên trong Bạch gia đều giữ gìn rất cẩn thận, nếu không phải gần đây Bạch Chi Vu quá nóng vội, thì họ vẫn ẩn giấu vô cùng tốt, hoàn toàn không bị phát hiện. Vân Phong vốn tưởng rằng Bạch gia chỉ thân cận Vân gia mà thôi, nhưng khi nghe ba vị trưởng lão kể ra nàng mới biết tại sao người Vân gia lại tín nhiệm Bạch gia như vậy. Trong mười thành ở khu vực ngoài vòng Thực Lực, chỉ có Vân gia là từ Nội vực bị đuổi ra, trước kia cũng có một gia tộc bị đuổi ra khỏi Nội vực, nhưng không lâu sau đã bị chèn ép tới biến mất. Vân gia bị đuổi ra Nội vực, tình cảnh rất khó khăn, vào lúc ấy Bạch gia vươn tay giúp đỡ, thậm chí không tiếc đối địch với các gia tộc ở mấy thành khác để bảo vệ Vân gia, đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi càng khiến người ta nhớ hơn là dệt hoa trên gấm, nhất là Vân gia luôn ăn quả nhớ kẻ trồng cây. Trên dưới Vân gia rất cảm kích Bạch gia, từ đó, giao tình giữa Bạch gia và Vân gia bắt đầu. Vân gia vốn tính luỹ thâm hậu chỉ là vì vừa từ Nội vực đi ra nên có hơi suy yếu, chờ ổn định lại thì không cần Bạch gia giúp gì nhiều nữa, nhưng Bạch gia vẫn thân cận với Vân gia như trước. Cứ thế, mấy đời trôi qua, trên dưới Vân gia đều rất tin tưởng Bạch gia. Vân Phong nghe xong chỉ cảm thấy hoảng sợ, huyết mạch Triệu hồi sư khiến người ta thèm thuồng tới vậy, tâm tư của Bạch gia quá đáng sợ. Từ ngày đầu đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi, mà cũng có lẽ những gia tộc trong các thành khác chèn ép Vân gia đều là do Bạch gia xúi giục. Bày vẽ đủ chuyện, Bạch gia này ẩn giấu tâm tư xấu xa như vậy. Nếu không phải Bạch Chi Vu thiếu kiên nhẫn, Bạch gia sẽ ẩn núp bên cạnh Vân gia càng lâu, cũng có lẽ những năm nay tâm huyết của Bạch gia đều nằm hết trong tay lão khốn Bạch Chi Vu. Vân Phong nhíu mày, muốn thay đổi sự tin tưởng thành lập trên mối quan hệ thế này, khó, rất khó. Làm không khéo, rất có thể khiến Vân gia chia rẽ nội bộ, cho Bạch gia cơ hội lợi dụng. Còn Vân Lăng nữa, gã ta rất dễ bị Bạch Chi Vu lợi dụng, nếu nói như vậy... Vân gia nguy cơ trùng trùng. “Nha đầu, quan hệ giữa Vân gia và Bạch gia rất khó xử lý, nếu không ba chúng ta đã không kéo dài dây dưa lâu như vậy, muốn ra tay thì phải làm dứt khoát, làm sạch sẽ.” Đại trưởng lão hít sâu một hơi, băn khoăn vừa rồi của Vân Phong cũng chính là băn khoăn của ba người bọn họ. Vân gia không thể ra bị chia rẽ, nếu như muốn gạt Bạch gia ra thì phải làm sạch sẽ, làm sụp đổ hình tượng Bạch gia từ trong lòng người Vân gia. Vân Phong gật đầu, chỗ khó của ba vị trưởng lão nàng biết, nếu không đâu cần tiếp tục lá mặt lá trái với Bạch Chi Vu, nhưng may mà đại hội bình chọn lần này Vân gia có thể tham gia. Nhất định phải loại bỏ Bạch gia khỏi lòng người Vân gia trước khi đại hội bình chọn bắt đầu, nếu không Bạch gia sớm muộn sẽ trở thành mối hoạ lớn với Vân gia. “Giờ chỉ còn năm tháng, muốn nhổ sạch từ gốc rễ Bạch gia không phải chuyện dễ, nhưng không phải hoàn toàn bó tay.” Vân Phong mở miệng. Ba vị trưởng lão thở dài: “Cách chúng ta từng nghĩ rồi, nhưng Bạch Chi Vu rất xảo trá, làm việc cũng rất cẩn thận, không tìm được cơ hội nào cả.” Vân Phong cười khẩy: “Lần này, lão ta không làm theo ý mình được nữa đâu.” Ba vị trưởng lão nhìn Vân Phong, Vân Tường lo lắng: “Vân Phong, muội...” “Yên tâm.” Vân Phong nhìn ba vị trưởng lão và Vân Tường: “Ta sẽ đào một cái hố, để tự lão ta nhảy xuống, lão muốn bò khỏi đó, nói dễ hơn làm.” Vân Phong trở về Vân gia đã tầm một tháng, trong một tháng này nàng không đi lại khắp Vân gia, ngoại trừ Vân Tường, Vân Phong không gặp mặt hay nói chuyện với bao nhiêu người Vân gia cả, chỉ im lặng ở trong sân của mình tu tập. Mộc Thương Hải và Khúc Lam Y cũng như thế, cách mấy hôm Vân Tường tới một lần, nói cho Vân Phong nghe hướng đi của Bạch gia, lão hồ ly Bạch Chi Vu nhẫn nhịn rất giỏi, một tháng này lão ta không có động tĩnh gì cả, Vân Phong cũng không vội, hố đã chuẩn bị xong, lão hồ ly sớm muộn cũng sẽ nhảy thôi. “Vân Phong!” Vân Tường bước vào, Khúc Lam Y và Mộc Thương Hải chỉ nhìn nàng ta không nói gì, Vân Tường cũng không để ý, nàng ta không có chút xíu cảm giác thân thiết nào với hai nam nhân này, không biết sao Vân Phong thích cái người tên Khúc Lam Y đó nữa. Dù trông không tệ, thực lực cũng tàm tạm, nhưng trông cứ dị dị sao ấy. “Vân Tường, tỷ đến rồi.” Vân Phong bước ra. Vân Tường gật đầu, thần sắc rất vui vẻ: “Tỷ nói này, Bạch Chi Vu đã nhịn hết nổi.” “Thật à?” Vân Phong nhướn mày. Vân Tường cười: “Một tháng, lão khốn đó chỉ có thể nhịn tối đa nhiêu đó thời gian, nghe nói mấy hôm nữa lão sẽ tới Vân gia, không biết lần này lão lại tính làm gì?” “Lão biết chuyện một trăm miếng khoáng thạch cực phẩm chưa?” Vân Phong cười hỏi. Vân Tường gật đầu: “Ba vị trưởng lão đã đã nói rồi, lão không nhịn nổi nữa có thế là vì chuyện này.” Vân Phong nhếch môi: “Chờ xem, ta chắc chắn khiến Bạch Chi Vu tự chui đầu vào rọ.” “Nhưng Vân Lăng, tâm tình nó giờ không tốt, nếu Bạch Chi Vu muốn lợi dụng nó, như vậy Vân Lăng...” Vân Tường nhíu mày. Vân Phong bất đắc dĩ thở dài một tiếng: “Bạch gia khó giải quyết hơn những gì muội nghĩ nhiều, giờ chỉ có khiến cho Bạch Chi Vu tự lòi đuôi mới có thể cảnh tỉnh mọi người trong Vân gia, về phần Vân Lăng... chỉ có khi bị lợi dụng rồi, mới biết Bạch bá bá gã ta luôn tin tưởng là sài lang hổ báo, gã ta có ý kiến với muội, nhưng vào lúc gia tộc gặp chuyện, gã ta sẽ không khoanh tay đứng nhìn, muội tin gã.” Vân Tường nghe xong cười, ngũ quan anh khí lộ ra nụ cười xinh đẹp, nếu không phải là nữ, chắc chắn Vân Tường sẽ thu hút ngàn vạn thiếu nữ: “Sau khi Vân gia và Bạch gia cắt đứt quan hệ, Bạch Khánh Phong đó...” Vân Phong nhìn Vân Tường, mặt Vân Tường cứng đờ, cuối cùng lạnh lùng đáp: “Mặc kệ gã, gã ra sao cũng không can gì tới ta.” Vân Phong nhếch môi không nói tiếp: “Những người khác trong Vân gia có thái độ gì với muội? Có phải đều cho rằng muội là kẻ cực kỳ thanh cao, tự đại?” Vân Tường lắc đầu: “Vậy thì không, họ chỉ hiếu kì về muội thôi, nhất là lớp trẻ của Vân gia, đều muốn trông thấy Triệu hồi sư tứ hệ duy nhất này.” Vân Phong cười, Vân Lăng không nhân cơ hội này lôi kéo người khác, hoặc là âm thầm nói xấu nàng, tiểu tử đó quả thật rất thành thật. “Đợi đi, đợi lão già Bạch Chi Vu đến, trò hay này mới bắt đầu diễn được.” Không quá năm ngày, Bạch Chi Vu quả nhiên vội vã tới Vân gia, lần này Bạch Chi Vu tới có thể nói là khá gấp gáp. Vân gia có một trăm miếng khoáng thạch cực phẩm, Bạch Chi Vu nghe xong thiếu chút nữa phá hỏng cả đại trạch nhà mình, Vân gia làm sao kiếm đủ? Chẳng lẽ có người âm thầm giúp họ? Chẳng lẽ ngoại trừ Bạch gia, Vân gia còn âm thầm liên hệ với gia tộc khác? Mấy ngày nay Bạch Chi Vu đang thăm dò chuyện này, nhưng không thu hoạch được gì. Không phải có gia tộc khác cung ứng, tức là Vân gia tự lấy ra được, Bạch Chi Vu thật sự không tưởng được Vân gia lấy đâu ra được một trăm miếng khoáng thạch cực phẩm. Mà vậy thì, đề nghị của lão chẳng phải thành trò cười? Vì muốn biết rõ thực hư chuyện này, Bạch Chi Vu lao tới Vân gia ngay, lão không thể để xảy ra sai lầm gì trong lúc này. Bạch gia chủ đến không kỳ quái, người Vân gia nghe thấy cũng rất vui vẻ, nhất là Vân Lăng, mấy ngày này gã ta rất uất ức, cơn tức giấu trong lòng không tìm được chỗ xả. Mỗi lần nghe thấy người khác đàm luận về Vân Phong lại càng tức, dù mọi người vẫn đối xứ với gã như thường, nhưng chính gã ta lại thấy như có gì đó thay đổi. Nghe Bạch Chi Vu tới, Vân Lăng lập tức muốn tìm Bạch bá bá trò chuyện, tìm kiếm cổ vũ, để xả bớt phiền muộn trong lòng. Lần này Bạch Chi Vu đến cũng không thoải mái gì, giao tình với Vân gia vẫn cần giữ, nhưng con đường có thể uy hiếp Vân gia đã bị mất, xem ra lão phải tốn công sức tính toán lại rồi. Nhưng nếu lần này Vân gia tham gia đại hội bình chọn, thực lực của họ được tuyển không phải là chuyện khó khăn, một khi họ vào lại Nội vực, kế hoạch của lão sẽ tiêu tan ngay. Không được, lần này không thể để Vân gia tham gia đại hội bình chọn, họ tham gia được hay không đều phụ thuộc vào một trăm miếng khoáng thạch cực phẩm này, Vân gia có bản lĩnh gom góp một trăm miếng, lão cũng không tin họ có thể gom được lần nữa. Bạch Chi Vu ra khỏi điện của ba vị trưởng lão, lòng chợt lóe lên suy nghĩ độc ác, phải làm sao để trộm đi một trăm miếng cực phẩm khoáng thạch này đây? “Bạch bá bá, bá đến rồi!” Một tiếng gọi nhiệt tình kéo lại cảm xúc của Bạch Chi Vu. Vân Lăng cười đứng đằng xa, mắt Bạch Chi Vu loé lên ánh sáng, hiền từ bước lại, cơ hội chẳng phải có rồi à? “Bạch Chi Vu quả nhiên muốn lợi dụng Vân Lăng.” Ba người Vân Phong, Khúc Lam Y, Mộc Thương Hải đứng ở đằng xa nhìn vọng sang. Bạch Chi Vu và Vân Lăng nói mấy câu, Vân Lăng vui vẻ đi theo Bạch Chi Vu tới chỗ khác, xem ra Bạch Chi Vu muốn nói không chỉ vài câu cổ vũ. “Mà thôi, muốn cảnh tỉnh mọi người, không tự mình thể nghiệm sẽ không biết nguy hiểm thế nào, nàng làm vậy là đúng.” Khúc Lam Y nhỏ giọng nói. Vân Phong bất đắc dĩ thở dài: “Chỉ hy vọng khi chân tướng lộ rõ, người Vân gia có thể hoàn toàn hiểu dã tâm của Bạch gia.” Thời gian nhoáng cái lại qua bốn tháng, thoáng cái chỉ còn một tháng nữa là tới đại hội bình chọn. Trong bốn tháng này, dù Bạch Chi Vu làm bao nhiêu chuyện sau lưng, Vân Phong đều biết rất rõ, nàng không hỏi cũng không nhúng tay vào, làm lão khốn Bạch Chi Vu tự cho là mình làm không chê vào đâu được. Vân Phong vẫn tiếp tục tu tập, trong bốn tháng ngắn ngủi nàng đã tiến bộ rõ ràng, cũng có lẽ là vì về tổng bộ khiến tâm tình nàng thay đổi. Vân Phong tu tập rất thuận lợi, sau bốn tháng, nàng gần như chạm vào cánh cửa Tôn Hoàng cấp chín. Tốc độ này khiến ba vị trưởng lão cảm thán không thôi, Vân Tường vui tới nỗi cười hoài, cười nói Vân Phong mà tới Tôn Hoàng cấp chín hai người phải đánh một trận cho đã. Cũng chính vào lúc này, các đại gia tộc phải giao khoáng thạch giành tư cách tham gia bình chọn, trong lúc quan trọng thế này, Vân gia lại truyền ra tin tức, một trăm miếng khoáng thạch cực phẩm đã biến mất. Trên dưới Vân gia kinh hãi, một trăm miếng khoáng thạch cực phẩm sao vô duyên vô cớ biến mất được? Nếu mất khoáng thạch khác thì thôi đi, nhưng một trăm miếng khoáng thạch cực phẩm này cần dùng để đổi tư cách tham gia bình chọn. Trên dưới Vân gia đều rối ren, lòng dâng lên cơn tức, khoáng thạch không thể vô duyên vô cớ biến mất, chắc chắn có người cố ý trộm. Ai có thể trộm khoáng thạch ra khỏi Vân gia mà không bị phát hiện? Là ai đây? Tin tức truyền ra trên dưới Vân gia đều căng thẳng, họ không ngừng suy đoán, người Vân gia không muốn tin là người một nhà ra tay, thời gian dần trôi qua mọi người đều nhằm về phía Vân Phong vừa về Vân gia. Chỉ có Vân Phong vừa đến không lâu, chỉ có cái tên này họ chưa từng nghe qua, nếu nói ai đáng nghi nhất thì chính là nàng. Có người nói hoài nghi này cho ba vị trưởng lão Vân gia, ba vị trưởng lão Vân gia không tỏ thái độ gì, không ai biết một trăm miếng khoáng thạch cực phẩm đó là do kẻ họ nghi ngờ cung cấp. Vân Phong vẫn luôn an tâm tu tập tất nhiên nghe được tin này, nàng chỉ cười khẽ một tiếng, kết quả này nàng đã đoán trước được, cũng có chuẩn bị tâm lý sẵn, có thể nói đây là do nàng cố ý để vậy, chỉ khi kích thích tình cảm dành cho Vân gia của mọi người, thì khi chân tướng bị phơi bày, họ mới có thể triệt để vạch trần Bạch gia. Vì thế cho dù lúc này nàng bị uất ức chút, cũng có sao đâu chứ? Bạch Chi Vu nhìn tình cảnh hiện tại của Vân gia, trong lòng đắc ý nói không nên lời, cục diện bây giờ là do lão tạo thành, lão đang đợi, đợi Triệu hồi sư tứ hệ bị Vân gia hoài nghi, nếu như có thể bị ba vị trưởng lão Vân gia đuổi ra vậy càng hay. Đến lúc đó lão xuất hiện đúng lúc, Vân Phong chắc chắn sẽ cảm động rơi nước mắt và rồi huyết mạch này sẽ rơi vào tay lão. “Phụ thân.” Bạch Khánh Phong đi tới thấy nụ cười đắc ý độc ác của phụ thân mình, mắt trầm xuống. Bạch Chi Vu nhìn con mình, tạm ẩn dấu hết vui vẻ vào lòng: “Vân gia thế nào rồi? Có phải Vân Phong đã trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích rồi không?” Bạch Khánh Phong gật đầu: “Giờ trên dưới Vân gia đều nhắm vào nàng.” “Ha ha ha, tốt lắm tốt lắm! Ta tin không mấy ngày nữa, ta sẽ giành được Vân Phong đó dễ như trở bàn tay. Đến lúc đó... Bạch gia chúng ta sẽ một bước lên trời.” Bạch Chi Vu cười điên cuồng. Bạch Khánh Phong cau mày nhìn phụ thân, mắt loé lên, không nói gì, bỏ đi. Càng tới gần đại hội bình chọn, cảm xúc của người Vân gia lại càng kích động, họ dần hợp sức lại chống lại kẻ từ ngoài tới, Vân Phong trở thành cái đích của họ, nghi kỵ, hoài nghi đều nhắm thẳng vào nàng. Khúc Lam Y cố nhịn cơn tức mình, nếu đây là cục diện Tiểu Phong Phong muốn thấy, hắn không thể ra mặt phá rối, chỉ có điều đám người Vân gia này thật là... “Vân Phong, ra đây!” Ngoài đình viện có người hét lớn. Vân Phong cười đứng lên, Khúc Lam Y đã sớm không nhịn nổi cơn giận trong lòng, mặt Mộc Thương Hải vẫn lạnh lùng, nhưng Vân Phong đã dặn dò, nên cả hai vẫn ngậm chặt miệng. Vân Phong lật tay, cái âm bài màu trắng xuất hiện, nàng đổ tinh thần lực vào trong, âm bài loé lên. Vân Phong mở miệng: “Chuẩn bị xong chưa?” Âm bài lóe lên, một giọng nói truyền ra: “Mọi thứ đã thoả đáng, đừng quên ngươi đã hứa gì với ta.” Vân Phong cười khẽ: “Đương nhiên.” Nắm âm bài trong tay, Vân Phong cười đi ra ngoài. Khúc Lam Y thấy nàng như vậy thở phào một hơi: “Tiểu Phong Phong, xem ra chuyện này sẽ kết thúc vào hôm nay?” Vân Phong ngoái đầu nhìn lại: “Đúng vậy, vào lúc cảm xúc của mọi người bị kéo lên cao nhất, mới là lúc mọi người dễ tỉnh táo nhất, tới lúc phải xé tấm da mặt này của Bạch gia xuống rồi.” Vân Phong vừa ra cửa đã thấy bên ngoài đứng đầy người, gần như người của Vân gia đều có mặt, mặt họ đều nghi hoặc, tức giận, khó hiểu, đau lòng. Vân Phong cười khẽ: “Xảy ra chuyện gì vậy?” “Vân Phong!” Có người đi ra trước, là Chiến sĩ Tôn Hoàng cấp tám Vân Giang có thực lực ngang ngửa với Vân Tường trong lớp trẻ Vân gia, gã mày rậm mắt to, khuôn mặt ngay thẳng đầy chính khí: “Vân Phong, ngươi có biết chuyện Vân gia bị mất một trăm miếng khoáng thạch cực phẩm không?” Vân Phong gật đầu: “Ta biết.” “Được. Nếu ngươi nói mình biết, vậy tại sao không thấy ngươi lo lắng gì cả? Dù trước đây mọi người không biết ngươi, nhưng ngươi họ Vân, chẳng lẽ ngươi không thấy tức giận vì chuyện này à?” Vân Giang nói xong, nhìn chằm chằm Vân Phong. Vân Phong bình thản nhìn lại: “Sao ngươi biết ta không lo lắng, ta không phẫn nộ?” “Vậy sao ngươi chưa từng bước ra cái sân này, xảy ra chuyện lớn như vậy, nếu ngươi là Triệu hồi sư của Vân gia, vậy nên giúp ba vị trưởng lão phân ưu.” “Phải đó, mọi người đều rất tức giận, chỉ có ngươi tới giờ còn bình thản nói chuyện, ta thật sự là nghi ngờ, nghi ngờ...” Vân Phong cười, dù họ đều nghi ngờ nàng, nhưng trong lòng nàng vẫn rất vui vẻ, người Vân gia suy cho cùng vẫn đoàn kết với nhau, khi gia tộc gặp nguy hiểm, họ dồn hết nghi ngờ vào nàng cũng là chuyện hợp tình hợp lý. “Vân Phong... Tỷ sẽ không làm vậy đâu, đúng hay không?” Vân Tiêu Tiêu trừng to mắt nhìn Vân Phong, dù chỉ nói chuyện với nhau một lần, nhưng người có thể nói chuyện hợp ý với Tường tỷ tỷ như vậy, sao có thể bán đứng, hãm hại Vân gia được? Tỷ ấy cũng họ Vân mà. “Tiêu Tiêu, lòng người khó dò muội không biết à? Cả Bạch bá bá cũng lo lắng cho chúng ta, nàng lại còn cười ra tiếng được, muội vẫn chưa nhìn rõ mặt thật của nàng ta à?” Vân Lăng lạnh lùng nhìn Vân Phong. Vân Phong nhếch môi cười, không giải thích gì cả, những người khác trong Vân gia thấy thái độ Vân Phong thế này, càng thêm tức giận. “Đừng tưởng rằng ngươi là Triệu hồi sư tứ hệ thì muốn làm gì ở Vân gia cũng được. Nếu ngươi làm chuyện này thật, chúng ta sẽ không tha cho ngươi.” “Phải, không sai.” Vân Tiêu Tiêu đau lòng nhìn Vân Phong, nàng vẫn không dám tin, nàng từng hỏi Tường tỷ tỷ và ba vị trưởng lão, nhưng không ai chịu nói rõ cả. Vân Lăng lạnh lùng nhìn Vân Phong, nàng ta còn cười được, lá gan đúng là không nhỏ. Âm bài trong tay loé lên mấy cái, mắt Vân Phong lóe lên, cao giọng nói: “Các người nhằm vào ta, nghi ngờ ta, không sao cả. Nhưng, cũng cho ta có cơ hội giải thích đã.” “Được, vậy cho ngươi cơ hội giải thích.” Vân Giang mở miệng. Dù gã không tiếp xúc gì với Vân Phong, nhưng nữ tử trông bình tĩnh thẳng thắn vậy, không giống kẻ làm ra chuyện này, còn cả thân phận Triệu hồi sư tứ hệ kia. Nàng không có lý do hại Vân gia. Vân Giang lên tiếng khiến những người khác đều im lặng. Vân Phong đột nhiên giơ lên cao cánh tay, giơ âm bài đang chớp lên lên, người Vân gia thấy âm bài không biết Vân Phong có ý gì, Vân Phong cười: “Đáp án các người muốn biết, ngay ở chỗ này.” Bàn tay mảnh khảnh vung lên, âm thanh hoàn toàn bị ngăn cách, âm thanh bên này của Vân Phong sẽ không bị đầu bên kia âm bài nghe được, nhưng tiếng động bên kia lại truyền về rất rõ ràng. “Gần đây tình hình bên Vân gia thế nào rồi?” Một giọng nói rõ ràng truyền đến. Vân Lăng nghe xong hô lên: “Đây là Bạch bá bá!” Vân Giang nhíu mày, Vân Phong, ngươi có ý gì? Vân Phong giơ ngọc bài, mắt nhìn qua từng khuôn mặt, không mở miệng, âm bài lại loé lên, tiếng nói tiếp tục truyền ra: “Gia chủ, Vân gia đã chĩa thẳng về phía Vân Phong, quả nhiên như gia chủ đã đoán, chắc không lâu nữa mục đích của gia chủ sẽ đạt thành.” “Vậy à... Ha ha ha, không uổng phí bao nhiêu năm tâm huyết của Bạch gia ta, huyết mạch Triệu hồi sư tứ hệ của Vân gia sắp rơi vào tay ta rồi.” “Cái gì?” Mọi người Vân gia có mặt đều tái mặt, mắt đầy kinh ngạc, khó hiểu. Nhất là Vân Lăng, khi nghe được giọng Bạch Chi Vu, ban đầu gã ta mừng rớn, ngay sau đó lại như trời đất sụp đổ, vừa rồi Bạch bá bá nói gì đó, đây không phải sự thật, không thể nào! Mọi người im thin thít, ai nấy đều ngạc nhiên, không dám tin. Vân Phong thở dài một tiếng, âm bài trong tay nàng lại loé lên: “Gia chủ lần này mưu kế của người quá tuyệt vời, mấy đời nay Bạch gia không ra tay, đã bỏ qua không ít cơ hội, lần này nếu Vân gia tham gia đại hội bình chọn, chúng ta xem như không còn cơ hội nào luôn.” “Hừ! Đại hội bình chọn? Một trăm miếng khoáng thạch cực phẩm của Vân gia đã bị ta lấy đi, bọn họ lấy gì tham gia bình chọn chứ?” “Là ông ta... Là Bạch gia...” Vân Lăng ngơ ngác lẩm bẩm. Vân Tiêu Tiêu sợ cháng váng, sao lại là Bạch bá bá, sao thế được? “Gia chủ, nếu như Vân gia bị chia rẽ thì quá tốt, nếu như không thể... Nên làm sao?” “Làm sao à? Lần đại hội bình chọn này Vân gia không có vốn liếng tham gia, mà không tham gia lần này, thì chúng ta sẽ có rất nhiều thời gian, ta không tin vậy mà vẫn không giành được huyết mạch Triệu hồi sư của Vân gia. Bạch gia mưu tính lâu như vậy, đã tới lúc nên thu hoạch rồi.” “Gia chủ nói rất đúng, vậy lần này... Phía Vân gia chúng ta sẽ khoanh tay đứng nhìn?” “Diễn thì phải diễn cho đủ, nhất là mặt ngoài, ngươi không thấy đám trẻ Vân gia bị ta dỗ xoay như con quay à, nhìn thấy ta đều thân thiết vô cùng à?” Đám trẻ ở Vân gia sắc mặt tối sầm, tay nắm thành nắm đấm, chân tướng bày ra trước mặt họ như vậy, họ mới biết Bạch bá bá mình luôn kính trọng, là người đáng ghét vậy. “Vậy ý gia chủ là...” “Giúp thì vẫn muốn giúp, nhưng chỉ vờ cho có thôi, nói miệng là đủ. Đi báo ý của ta cho các trưởng lão đi, nếu như Vân gia thật sự muốn một trăm miếng khoáng thạch cực phẩm, nhất định phải gả một Triệu hồi sư vào Bạch gia ta.” “Vô liêm sỉ!” Vân Giang mắng ra tiếng, gân xanh vì tức giận mà nổi đầy trên cánh tay: “Bạch Chi Vu xem Vân gia là cái gì? Xem sự tin tưởng bao nhiêu năm nay của chúng ta thành cái gì? Lão cho Vân gia là chỗ Bạch gia lão có thể chơi đùa được à?” Giọng Bạch Chi Vu vẫn tiếp tục truyền ra, nhưng Vân Phong tin ràng mọi người có mặt đã nghe không nổi nữa, nàng cất âm bài lại. Vân Phong im lặng, Vân Lăng trắng mặt hoảng hốt mở miệng: “Vân Phong, có phải, có phải ngươi cố ý hãm hại Bạch bá bá?” “Vân Lăng! Đệ ngu à?” Vân Giang quát. Vân Phong nhìn Vân Lăng, trong lớp trẻ gã ta là người kính trọng, tôn sùng Bạch Chi Vu nhất, gã ta chắc cũng hiểu lần này Bạch Chi Vu lợi dụng gã ta mới lấy được một trăm miếng khoáng thạch cực phẩm. “Lăng ca ca...” Vân Tiêu Tiêu lo lắng nhìn Vân Lăng. Vân Phong nhìn mọi người trong Vân gia sắc mặt âm trầm, mở miệng: “Bạch Chi Vu thèm thuồng huyết mạch Vân gia đã lâu, từ rất lâu về trước họ đã bắt đầu diễn trò, ngay từ giây phút tiếp cận Vân gia đã vậy.” “Thật sự rất đáng hận! Ba vị trưởng lão cũng đã biết chuyện này chứ?” Vân Giang đột nhiên ngẩng đầu hỏi. Lúc này, đằng sau đám người vang lên tiếng đại trưởng lão: “Chúng ta đã sớm biết.” “Đại trưởng lão!” Mọi người Vân gia đều ngạc nhiên, đám người tránh ra một con đường, đằng sau họ là ba vị trưởng lão Vân gia và cả Vân Tường, ba vị trưởng lão Vân gia bước tới, họ vui mừng nhìn Vân Phong. Vân Tường thì đi đến cạnh Vân Phong, vỗ vai nàng: “Tủi thân cho muội rồi.” Vân Phong cười: “Đây là chuyện muội nên làm.” Vân Tường nhìn lướt qua mọi người, ngũ quan anh khí hơi thâm trầm, nàng cao giọng: “Các ngươi có biết một trăm miếng khoáng thạch cực phẩm Vân gia có được thế nào không?” Mọi người lắc đầu, họ chỉ vì kết quả này mà vui vẻ, lại chưa từng nghĩ thử xem một trăm miếng khoáng thạch cực phẩm từ đâu đến. Vân Tường hít sâu một hơi: “Một trăm miếng khoáng thạch cực phẩm đó là của Vân Phong, cả một trăm miếng.” “Cái gì?” Mọi người đều ngạc nhiên, rõ ràng không dám tin. Vân Tường lại nói to: “Các ngươi có từng nghĩ, nàng tới từ đâu không?” Thấy mọi người im lặng, Vân Tường tiếp tục mở miệng: “Vân Phong tới từ Đông đại lục. Suốt con đường từ Đông đại lục tới Trung đại lục, các ngươi có biết nàng gặp phải chuyện gì, các ngươi có từng nghĩ nàng vượt qua bao nhiêu khó khăn mới về được tới nhà không?” Mọi người lặng thinh, tim Vân Phong thắt chặt, vì về nhà, vì lá rụng về cội, vì dòng họ và huyết mạch nàng lấy làm kiêu ngạo này, những chuyện nàng từng gặp phải đều đáng giá cả.