Thiên tài triệu hồi sư

Chương 497 : Cường giả tôn thần

Hai người kéo tin treo thưởng xuống khiến nhân viên công tác treo thưởng giật mình. Cái tin treo thưởng kia vừa mới được treo lên không lâu mà đã có người bóc xuống, tốc độ hình như hơi nhanh thì phải! Khi Vân Phong biết được tin này vừa mới được dán không lâu, nàng càng cảm thấy yên tâm hơn. Cũng may là như thế, nếu không hai người họ muốn trốn cũng không thể trốn, bây giờ nàng lại bóc tin tức này xuống, hiển nhiên là tin treo thưởng này tạm thời không còn giá trị. “Nếu hai vị đã lấy tin treo thưởng xuống thì nên đảm bảo có thể hoàn thành nó trăm phần trăm!” Nhân viên không yên tâm nhìn thoáng qua hai người. Vân Phong cũng chỉ cười: “Chúng ta đã lấy xuống, tất nhiên là có thể đảm bảo.” Nhân viên lại nhìn họ vài lần rồi nói: “Nếu thế thì mời hai vị ở lại đây vài ngày, bên phía Tinh Vân học viện sẽ cử người tới.” Vân Phong và Khúc Lam Y liếc nhau một cái rồi cười khẽ: “Được, chờ thêm mấy ngày nữa cũng không sao.” Không quá ba ngày, khu đấu giá truyền tin kêu Vân Phong qua đó, nội dung là bên Tinh Vân đã phái người tới đây. Vân Phong gật đầu, đi tới phòng đấu giá với Khúc Lam Y, trong lòng hai người đều đang suy đoán người tới lần này là ai, hiển nhiên không thể nào là trưởng lão Tinh Vân được. Quả nhiên, trong một căn phòng của khu đấu giá, một người trẻ tuổi có vẻ mặt lạnh lùng, nghiêm túc đến từ Tinh Vân, trông có vẻ lớn hơn Vân Phong vài tuổi, bộ dạng như ông cụ non, đôi mắt lạnh lẽo không hề có chút sức sống nào. “Là các ngươi lấy tin treo thưởng xuống?” Giọng nói của thanh niên cũng lạnh và cứng rắn. Vân Phong và Khúc Lam Y ngồi xuống rồi mới trả lời: “Phải, là chúng ta lấy!” “Tên, tới từ đâu, nói ra hết đi!” Người thanh niên kia cũng nói một câu không hề khách khí, ánh mắt hoài nghi nhìn hai người Vân Phong. “Liên Y, tới từ Lạc Ẩn thôn, muốn tiến vào Tinh Vân học viện.” Khúc Lam Y thuận miệng trả lời xong thì người thanh niên kia cười ra tiếng: “Lạc Ẩn thôn? Hừ!” Trước đó Vân Phong đã chuẩn bị một chút, Lạc Ẩn thôn này thật sự nằm trên Tàn Hoa đảo, là một thôn nhỏ, vắng vẻ. Vân Phong nói như thế là để hạ thấp giá trị của bản thân, người thanh niên kia cũng xem thường như trong dự tính của nàng, dù sao nàng cũng chỉ là người của một thôn làng nhỏ, như thế mà còn muốn tiến vào Tinh Vân học viện, đúng là mơ mộng hão huyền! “Nếu đã bóc tin thì hai người trên tin treo thưởng đang ở đâu?” Vân Phong cười hỏi: “Tin tức này thật sự do trưởng lão Tinh Vân đưa ra sao? Hai người đó đã phạm phải chuyện gì mà bị Tinh Vân treo thưởng truy tìm vậy?” “Nếu cho ngươi biết cũng không sai, hai người này liên tục sát hại mấy đệ tử quan môn của Tinh Vân, còn trộm đi vật có giá trị của Tinh Vân nên các trưởng lão vô cùng tức giận.” Mắt hai người Vân Phong hơi chuyển, cơn tức này có liên quan tới mạng người, chắc càng có liên quan trực tiếp tới vật bị trộm kia. Mặc Trường Ca ơi là Mặc Trường Ca, cái sọt ngươi thọc ra đúng là không nhỏ, mà cũng không biết y đã trộm đồ của trưởng lão nào. “Được rồi, mau nói ra nơi ở của họ đi!” Người thanh niên lại hối một câu. Vân Phong ngước mắt lên: “Ta muốn tự mình nói cho trưởng lão Tinh Vân, được không?” “Chỉ bằng ngươi mà cũng muốn đi vào đại môn của Tinh Vân à?” Khóe môi Vân Phong nhếch lên, nàng không mở miệng trả lời, Khúc Lam Y vẫn lười biếng ngồi kế bên chờ đợi. Bọn họ gỡ tin treo thưởng nên người thanh niên này tất nhiên không thể làm gì bọn họ, quả nhiên khi thấy Vân Phong quyết tâm không mở miệng, sắc mặt thanh niên kia lập tức thay đổi, bàn tay lật một cái đánh ra một đạo chiến khí. Trong mắt đen của Vân Phong lạnh lẽo, thân hình nàng nhoáng lên một cái tránh thoát chiến khí. Thanh niên kia sững sờ rồi đánh ra lần nữa, cổ tay hắn ta tức khắc bị người khác kìm giữ. “Ngươi…” Thanh niên trừng to hai mắt, nàng ta tới cạnh mình lúc nào? Sao hắn ta không phát hiện ra chứ? Vân Phong chính là Tôn Hoàng cấp hai, đối phó với Tôn Vương cấp một thì làm sao có thể để hắn ta phát hiện, như thế thì sao hắn ta thấy được chứ! “Sao, yêu cầu của ta quá đáng lắm à?” Vân Phong lạnh nhạt cười một cái, ngón tay kìm mạnh thêm một chút, sắc mặt thanh niên kia đột nhiên tái xanh, miệng vang lên một tiếng hô “đau”, gân xanh trên trán cũng nổi lên, đau, đau quá! Nàng ta đang siết chặt gân mạch của mình, lực đạo kia sẽ khiến hắn ta chết vì đau trong tích tắc. “Ta, ta dẫn các ngươi đi!” Thanh niên kia chảy mồ hôi lạnh, miễn cưỡng nói ra một câu. Vân Phong lạnh lùng buông tay hắn ta ra, thân thể tránh qua một bên. Thanh niên tức khắc che cổ tay mình lại, nghĩ lại có chút sợ hãi, kinh hãi nhìn hai người trước mặt. Bọn họ có lai lịch gì? Thật sự họ đến từ một thôn nhỏ gì đó sao? “Còn chưa đi à?” Vân Phong nhíu mày, thanh niên lập tức gật đầu, trên đầu đổ mồ hôi lạnh, không còn khí thế vừa rồi. Ý của trưởng lão là muốn hắn ta dẫn hai người này tới Tinh Vân học viện nhưng hắn ta lại tự chủ trương muốn lấy được tin tức, giam hai người này lại rồi đi tranh công, không ngờ hai người này lại không dễ bắt nạt như bề ngoài. Đặc biệt là nữ nhân kia, rõ ràng nhìn dáng vẻ nhỏ tuổi hơn hắn ta rất nhiều mà ra tay lại trên cơ hắn ta, còn thực lực… Sợ là cũng hơn hắn ta rồi! Cả đoạn đường này đều là thanh niên đi trước dẫn đường, Khúc Lam Y và Vân Phong đi theo sau, hai người đều quan sát kỹ càng địa thế, địa hình trên đường. Sau khi Mặc Trường Ca trộm đồ, trưởng lão Tinh Vân tất nhiên là sẽ phát hiện ra trong thời gian sớm nhất, tiếp tục truy tìm nhưng hiện tại treo thưởng có nghĩa là không tìm thấy bóng dáng của Mặc Trường Ca và Mộc Thương Hải, muốn tránh né kẻ địch thì phương pháp tốt nhất chính là án binh bất động. Mặc Trường Ca và Mộc Thương Hải có khả năng đang trốn ở khu vực gần Tinh Vân học viện, chỗ nguy hiểm nhất cũng chính là nơi an toàn nhất, dựa vào không gian lực của Mộc Thương Hải thì muốn tránh thoát cũng không phải là việc gì khó. Vân Phong lặng lẽ lấy ra Chỉ Linh ngọc bài. Chỉ Linh ngọc bài có hạn chế về khoảng cách địa lý, cách nhau quá xa thì không xài được nhưng bây giờ đã tới chỗ này rồi, nếu như hai người kia thật sự trốn ở gần đây thì Chỉ Linh ngọc bài chắc chắn sẽ có dấu hiệu. Âm thầm thúc giục tinh thần lực tiến vào Chỉ Linh ngọc bài, Vân Phong chăm chú quan sát Chỉ Linh ngọc bài nhưng đi suốt đường, trên Chỉ Linh Ngọc bài cũng không có bất kỳ đốm sáng lấp lóe nào. Vân Phong và Khúc Lam Y không khỏi có chút hoài nghi, chẳng lẽ bọn họ đã đoán sai, hai người kia đã rời khỏi nơi này rồi sao? “Sau khi tiến vào Tinh Vân, hai người các ngươi phải đi sau lưng ta, không được đi lung tung khắp nơi!” Thanh niên dẫn đường dặn một câu. Vân Phong lạnh nhạt đáp lời, ngón tay lặng lẽ cất Chỉ Linh ngọc bài đi, mắt đen nhìn về phía trước, phía trước có kiến trúc mơ hồ lộ ra từ trong đám mây, chắc đó là Tinh Vân học viện. Từ lúc thanh niên dẫn đầu vào trong Tinh Vân học viện, cả đường cũng coi như là thông suốt, xem ra thanh niên này cũng có địa vị nhất định. Sau khi tiến vào Tinh Vân học viện, bọn họ cứ đi thẳng một đường. Vân Phong lại thấy không ít đệ tử Tinh Vân, chỉ có điều trên mặt họ đều mang theo oán khí, trong miệng lại thấp giọng bàn luận trận đấu đấu khiến họ nhận hết khuất nhục trong hội giao lưu ba viện kia, còn một cái tên cũng khiến họ nghiến răng nghiến lợi. “Phong Vân kia tốt nhất đừng để ta gặp được! Nếu gặp nàng ta, ta nhất định sẽ băm nàng ta thành tám mảnh!” “Tốt nhất là đừng xuất hiện, nếu như xuất hiện ở đây thì nhất định ta sẽ cho nàng ta đẹp mặt!” “Hừ! Lá gan nàng ta lớn cỡ nào mà dám tới nơi này, nơi này là địa bàn của chúng ta, nàng ta có tới cũng không về được!” Nghe thấy mấy lời oán hận nghiến răng nghiến lợi hận không thể băm mình thành tám mảnh, Vân Phong vội cười thầm trong lòng, mà mấy người vừa nói chuyện vừa phẫn nộ đầy mặt kia cũng không thể biết Phong Vân trong miệng họ đang quang minh chính đại đi ngang qua họ, mặc dù đây là địa bàn của Tinh Vân nhưng nàng cũng đang quang minh chính đại đi vào. Khúc Lam Y cười lạnh nhưng không nói gì, những người này đều là trò hề trong mắt hắn. Đi cả đoạn đường rất dài, đệ tử gặp được cũng càng lúc càng ít, giống như đang đi vào một nơi tương tự Nội viện. Những đệ tử mà họ gặp có thực lực càng cường hãn hơn, nhưng mà không ai nhận ra Vân Phong, dù sao người từng đối chiến với nàng đều có kết quả là chết, không thì cũng bị tàn phế hoặc là trọng thương, không ai có thể xuống đất đi lại. “Đến rồi, các ngươi vào đi!” Thanh niên dẫn hai người tới một căn phòng, Vân Phong liếc mắt nhìn rồi gật đầu, đẩy cửa vào với Khúc Lam Y. Khi Khúc Lam Y mở ra không gian phong tỏa, Vân Phong nhíu mày, Khúc Lam Y cười khẽ, bàn tay vừa chuyển thì hai tấm mặt nạ mỏng như cánh ve xuất hiện trên tay, hắn dán một cái lên mặt Vân Phong, một cái khác dán lên mặt mình, mặt nạ vừa được đè phẳng thì tức khắc xuất hiện hai người có gương mặt khác. “Nếu như bên trong là Lãnh Mịch, không nên đánh rắn động cỏ!” Khúc Lam Y phất tay xóa bỏ không gian phong tỏa, Vân Phong gật đầu, hai người đeo mặt nạ đi vào. Mọi chuyện đúng như suy đoán của Khúc Lam Y, người chờ bên trong chính là người họ muốn tìm, là Lãnh Mịch. “Các ngươi chính là người lấy tin treo thưởng xuống sao?” Lãnh Mịch ngồi tại chỗ, ngũ quan lạnh lùng, ánh mắt cực kỳ đề phòng dò xét hai người Vân Phong và Khúc Lam Y. Hai người này rõ ràng là hai đứa mồ côi tới từ một thôn đất nhỏ, ở trong mắt lão ta, hai gương mặt kia cũng không có gì kỳ lạ, thậm ngay cả thực lực của họ… hình như có tu vi rất thấp. Trên mặt Vân Phong và Khúc Lam Y đeo mặt nạ Thiên Ảnh, trong lòng hai người đều cười lạnh, hạ thấp tu vi của bản thân, Lãnh Mịch thật sự không hề phát hiện ra mánh khóe này. Vân Phong không biết mặt nạ Thiên Ảnh biến mình thành bộ dạng như thế nào, có lẽ là bề ngoài xấu xí. “Vị này là… Trưởng lão Tinh Vân học viện phải không?” Vân Phong bước lên trước, dáng vẻ hưng phấn lại khiếp đảm hỏi một câu. Lông mày Lãnh Mịch nhíu lại, không kiên nhẫn mở miệng: “Nếu đã lấy treo thưởng xuống thì nên nhanh chóng nói ra chỗ của hai người kia đi! Các ngươi cứ yên tâm, Tinh Vân sẽ cho các ngươi thứ tốt!” Vân Phong cười ha ha: “Trưởng lão đại nhân, ta có thể hỏi một chút, đó là thứ tốt gì không?” Trong mắt Lãnh Mịch lóe lên tia trào phúng, hừ! Đúng là đám nhà quê quê mùa! Chỉ cần cho một chút chỗ tốt là đã thỏa mãn: “Ba khối khoáng thạch cực phẩm.” Vân Phong nghe xong thì cười, khoáng thạch cực phẩm? Cho dù Tinh Vân của lão ta giàu có hơn nữa nhưng ai có thể so được với Vân Phong về khoáng thạch cực phẩm chứ? Có khoáng thạch cực phẩm thú nên nàng là người không bao giờ thiếu khoáng thạch cực phẩm, chỉ có ba khối… Vân Phong căn bản không để nó vào mắt nhưng bây giờ nàng đang đóng vai một nông dân tầm thường. “Khoáng thạch cực phẩm? Trưởng lão đúng là chịu chi!” Khúc Lam Y ở kế bên bày ra bộ đang thán phục và sợ hãi, liếc mắt nhìn Vân Phong một cái, hai người đều thấy tia châm biếm trong mắt nhau. “Vậy mau nói đi! Hai người kia đang ở đâu?” Tính nhẫn nại của Lãnh Mịch gần như đã sắp tiêu tan hết, ngũ quan không khỏi dữ tợn hơn. Vân Phong lập tức mở miệng: “Trưởng lão đại nhân, chúng ta là nhà quê không hiểu biết quy củ nhiều nhưng nhà quê lại coi trọng tấm lòng lương thiện. Nếu như hai người là kẻ có tội ác tày trời, chúng ta tất nhiên sẽ nói cho trưởng lão biết, còn nếu như… Chúng ta cũng không thể hại người như thế được, ngài thấy đúng không?” Lãnh Mịch tức khắc nổi giận: “Kêu các ngươi nói thì các ngươi mau nói đi!” “Trưởng lão, ngài cần gì phải tức giận? Chúng ta chỉ là muốn biết hai người kia rốt cuộc đã làm ra tội ác tày trời gì mà khiến Tinh Vân phải lao sư động chúng như thế? Hai người chúng ta rất kính trọng Tinh Vân, luôn hi vọng có một ngày nào đó sẽ trở thành đệ tử Tinh Vân, nếu như hai người kia đã làm chuyện gì không đó không thể tha thứ thì chúng tôi nhất định sẽ không buông tha cho bọn họ!” Lãnh Mịch nhíu mày, dò xét hai người trước mặt mình lần nữa, lão ta luôn cảm thấy có gì đó không đúng nhưng ở đâu thì lại không nói nên lời. Hai người trước mắt này nhìn thế nào cũng thấy bình thường nhưng không hiểu sao trong lòng lão ta lại thấy bất an. “Hai tên trộm kia đã trộm đi một vật quý giá của Tinh Vân, Tinh Vân tất nhiên là muốn lấy về!” Lãnh Mịch nói xong, Vân Phong và Khúc Lam Y đều thể hiện bộ dạng như bừng tỉnh đại ngộ: “Thì ra là thế! Nếu vậy thì chúng ta đã làm đúng rồi. Trói hai người lại chung, không giao cho kẻ khác là đúng rồi!” Lãnh Mịch nghe xong, hai mắt lão ta sáng lên: “Hai người các ngươi đã bắt được bọn chúng rồi à?” Khúc Lam Y gật đầu: “Nói tới thì cũng coi như là trùng hợp gặp phải. Hai người kia trông có vẻ rất mạnh nhưng lúc gặp phải chúng ta, dường như bọn họ mới trải qua một trận đấu kịch liệt nên bị thương khá nặng, như vậy mới khiến chúng ta chiếm được lợi.” Lãnh Mịch nghe đến đó rốt cuộc cũng giải đáp được ngờ vực trong lòng mình: “Hừ! Nếu như không phải nhất thời lơ là thì chúng ta cũng sẽ không để hai tên kia trốn được!” Trong lòng Vân Phong và Khúc Lam Y đều trầm xuống, những lời vừa rồi chỉ là nói dối nhưng nhìn thái của Lãnh Mịch thì có khả năng Mộc Thương Hải và Mặc Trường Ca đã chiến đấu rất hung hiểm, cũng có thể đã mang theo thương tích bỏ trốn. “Đã như thế thì trưởng lão đi theo chúng ta đi. Chúng ta sợ gặp phải người lạ sẽ xảy ra chuyện nên đã giấu họ ở trong một nơi rất bí ẩn!” Vân Phong cười một tiếng, Lãnh Mịch nghi ngờ liếc nhìn nàng, trong lòng thầm hừ lạnh: Hừ! Hai người tới từ một nơi bé nhỏ này có vấn đề gì đáng lo đâu chứ. Nếu thật sự có vấn đề bên trong thì cũng không phải là đối thủ của lão ta. “Đi thôi!” Lãnh Mịch phất tay áo. Vân Phong và Khúc Lam Y nhìn nhau cười, đẩy cửa bước ra ngoài. Thanh niên vừa rồi dẫn họ vào cũng không thấy nữa, trên đường hai người đi tới cũng không có ai dòm ngó, trên mặt thay đổi diện mạo hiển nhiên không có ai nhận ra. “Trưởng lão, chúng ta đi ra khỏi nơi này bằng cách nào?” Vân Phong hơi lúng túng hỏi một câu. Lãnh Mịch cười khẩy: “Các ngươi giấu người ở đâu?” “Ngay trong khu rừng rậm cách thôn không xa.” Khúc Lam Y trả lời. Lãnh Mịch nhíu mày: “Không thể tin được mới có vài ngày mà hai người kia lại có thể trốn xa tới như vậy, còn có thể tránh thoát khỏi tai mắt của Tinh Vân nữa, hừ!” “Đi theo ta!” Lãnh Mịch lạnh lùng nói một câu, quay người đi ra. Vân Phong và Khúc Lam Y đi theo phía sau. Chỉ trong chốc lát, Lãnh Mịch dặn dò một thanh niên đi làm việc gì đó, Vân Phong và Khúc Lam Y nhìn thoáng qua nhưng không nói gì. “Tiểu Hỏa, Lam Dực, Yêu Yêu! Đợi tí nữa khi rời khỏi Tinh Vân học viện, ta sẽ thả ba người các ngươi ra. Lam Dực, ngươi đi tìm Mộc Thương Hải và Mặc Trường Ca ở khu vực gần Tinh Vân. Yêu Yêu và Tiểu Hỏa đi theo phía sau chúng ta nhưng đừng để bị phát hiện!” “Chủ nhân, chẳng lẽ Lãnh Mịch này không phải đi một mình sao?” Giọng nói Lam Dực truyền vào tai Vân Phong. Nàng lạnh lùng nhếch môi: “Lão hồ ly này làm sao có thể đi một mình chứ! Cho dù là người nhà quê tầm thường cũng không làm lão ta mất sự đa nghi đâu, đặc biệt là vào thời điểm này!” “Chủ nhân, ý của người ta nghe không hiểu.” Tiểu Hỏa nghi hoặc hỏi. Lam Dực cười khẽ một tiếng: “Hỏa huynh, chúng ta không cần hiểu. Chỉ cần chủ nhân biết làm sao là được rồi!” Vân Phong cười, chuyện Lãnh Mịch sát hại Ngụy Đình vẫn chưa bại lộ, hoặc nếu có bại lộ thì với Ngụy gia hiện tại cũng chỉ có thể nén giận. Lần trước, Vân Phong và nhân vật trong tổ chức thần bí nói chuyện trực tiếp cũng đã cho thấy là nhiệm vụ của Lãnh Mịch đã thất bại, nếu như không phải là giao dịch, nếu như Lãnh Mịch là thành viên của tổ chức thần bí kia, nhiệm vụ vừa thất bại lại bại lộ thì làm sao lão ta sẽ có kết cục tốt đây? Tin treo thưởng lần này có thể coi là họa vô đơn chí, Mặc Trường Ca và Mộc Thương Hải lại nhất thời dính líu vào hoặc là đồ vật bị trộm đi khiến Lãnh Mịch vô cùng lo lắng, nếu không Lãnh Mịch cũng sẽ không ra thôn báo treo thưởng thế này. Món đồ mà Mặc Trường Ca trộm đi chắc chắn có liên quan tới tổ chức thần bí kia. Trong lòng Vân Phong suy đi nghĩ lại một trận, những chuyện dường như không hề liên quan gì tới nhau mà được xâu chuỗi lại khiến ý lạnh trong mặt Vân Phong càng thêm đậm. Lần này, nàng muốn bắt ba ba trong rọ! Lãnh Mịch dẫn theo Vân Phong và Khúc Lam Y đi ra khỏi Tinh Vân, đường đi ra vắng vẻ hơn rất nhiều, hơn nữa cũng có ít người qua lại, hai người Vân Phong luôn yên lặng đi theo phía sau khiến Lãnh Mịch rất hài lòng. Sau khi ra khỏi Tinh Vân, Lãnh Mịch quả nhiên không có đi một mình mà còn dẫn theo ba thanh niên đi chung với lão ta, xem bộ dạng này có lẽ họ là đệ tử mà lão ta hài lòng, thực lực cũng không quá tệ. Mấy người đều đứng trên người một con ma thú, Vân Phong và Khúc Lam Y thể hiện ra vẻ mặt kinh ngạc phù hợp làm những người kia xem thường. Lãnh Mịch hừ lạnh một tiếng, không nói gì thêm, mấy người cưỡi ma thú đi về hướng thôn mà Vân Phong nói. Lạc Ẩn thôn nằm ở nơi vắng vẻ, phải tốn hết một ngày một đêm mới tới. Rốt cuộc cũng thấy được thấy được khu vực chung quanh Lạc Ẩn thôn đúng là có một rừng cây rậm rạp, Vân Phong không khỏi thở phào. Nàng bịa chuyện mà cũng có thể đánh bừa mà trúng cũng coi như là nàng thật sự quá may mắn rồi. “Ở đâu?” Trên đường đi, mấy người Tinh Vân đều rất khinh thường Vân Phong và Khúc Lam Y, hai người nói chuyện thì mấy người kia đều im lặng, hiện giờ lại có một người trong đó lạnh lùng mở miệng. “Là ở chỗ này. Đúng là không muốn xuống dưới mà!” Vân Phong cười ha ha, mấy thanh niên Tinh Vân đều hừ một tiếng: “Nhìn bộ dạng hai lúa chính gốc kìa. Có thể ngồi trên ma thú chỉ sợ là phúc khí tu luyện cả kiếp này của các ngươi rồi đó!” “Được rồi. Đừng nói nhiều nữa!” Lãnh Mịch quát to, mấy thanh niên kia liếc trắng mắt Vân Phong một cái rồi tức khắc gật đầu, ma thú cũng đáp xuống rừng rậm từ không trung. Đám người nhảy xuống từ trên lưng ma thú, Lãnh Mịch liếc nhìn chung quanh: “Hai người các ngươi dẫn đường đi!” Vân Phong và Khúc Lam Y đi phía trước, Lãnh Mịch đi phía sau họ, còn mấy thanh niên trẻ kia đi sau cùng. Khóe miệng Vân Phong dẫn đường phía trước nhếch lên, Tiểu Hỏa và Yêu Yêu đã tới rồi, chúng đi theo phía sau mấy thanh niên kia không xa, khí tức của hai ma thú che giấu cực kỳ tốt, Lãnh Mịch không hề phát hiện ra một chút gì. “Còn chưa tới sao?” Đi một hồi lâu, mấy người càng đi sâu vào rừng hơn, Lãnh Mịch nghi ngờ hỏi một câu. Vân Phong quay đầu lại trả lời: “Trưởng lão đại nhân, sắp tới rồi. Chính là ở phía trước đó. Kia kìa, chỗ chúng ta giấu vô cùng kín đáo!” Lãnh Mịch nhíu mày không nói gì nhưng thần sắc đã không vui. Đúng lúc này, Vân Phong lại ra hiệu trong lòng, Tiểu Hỏa và Lam Dực lặng lẽ giải quyết ba người phía sau không gây một tiếng động nào. Từng cơn gió nhẹ chậm rãi thổi qua rừng mang theo không khí khiến người ta thoải mái, ba người thanh niên đi cuối cùng đã lặng yên biến mất không chút dấu vết, gió từ phía sau thổi tới cũng không mang theo mùi máu gì. Lãnh Mịch cảm thấy không ổn, phía sau quá mức yên tĩnh! Lão ta đột ngột quay đầu lại, phát hiện ba người sau lưng đã biến mất. Lãnh Mịch trợn to hai mắt, tức khắc biết ngay việc lớn không tốt. Lão ta xoay đầu lại nhìn, hai người dẫn đường phía trước cũng đã dừng lại, ánh mắt cười như không cười nhìn lão ta. “Các ngươi…” Lãnh Mịch có chút hoảng hốt: “Chẳng lẽ các ngươi là…” Giọng nói của Lãnh Mịch không đúng, Vân Phong và Khúc Lam Y lập tức hiểu ra là Lãnh Mịch không nhận ra họ, ngược lại còn nhận lầm họ thành người khác. Trong lòng Vân Phong thoáng quá một ý tưởng, nàng lạnh lùng cười, mở miệng nói: “Lãnh trưởng lão, ngươi hành sự bất lực, còn gì muốn nói không?” Lãnh Mịch nghe xong lập tức run rẩy cả người. Khúc Lam Y liếc nhìn Vân Phong, trong mắt hắn mang theo ý cười, cũng tốt, cứ lừa lão ta thử đi! Lãnh Mịch nghe xong thì sắc mặt hoàn toàn biến thành màu trắng xanh, thân thể lung lay với biên độ lớn hơn, đôi mắt cũng không còn ác liệt như khi nãy mà thay thế vào đó là sự sợ hãi tràn ngập. Lão ta nhìn Vân Phong và Khúc Lam Y rồi nói: “Không phải như thế! Lúc ấy đã có thể lấy tính mạng của Ngụy Đình nhưng nửa đường lại nhảy ra một tên Trình Giảo Kim, chính là tên Phong Vân của Tụ Tinh học viện. Chẳng những phá hư chuyện tốt của ta mà ả còn cướp đầu Ngụy Đình lại, sau đó ta đã tìm thi thể của Ngụy Đình khắp nơi nhưng không thấy, nhưng vì bất đắc dĩ cũng không thể dừng lại đó quá lâu nên mới rời đi.” Hay cho một lão hồ ly, đổ hết tội lỗi lên đầu nàng, đúng là ngoan độc! Vân Phong lạnh lùng cười: “Lãnh Mịch, có phải ngươi quên chuyện gì rồi phải không?” Lãnh Mịch hít một hơi lạnh, chiếc nhẫn cực kỳ quý giá kia mất ngay trên người lão ta, trong đó có thứ cực kỳ quan trọng với tổ chức thần bí. Thứ đó không phải là vật mà lão ta có thể có được mà là vì bên trên cực kỳ coi trọng nên mới cho lão ta nhưng ai mà ngờ sau khi lão ta tỉnh lại thì vật đó đã biến mất. Vật kia chẳng lẽ đã bị Phong Vân cầm đi rồi sao? Không thể nào, cho dù cầm đi được thì nàng ta cũng không thể nào mở ra phong ấn của chiếc nhẫn được. Trong lòng Lãnh Mịch nghĩ như thế nhưng nghe ý tứ trong lời người kia, rõ ràng là thượng cấp đã biết rồi. Nếu như vậy, lão ta cũng phải mất mạng, không thể tiếp tục sống sót rồi! Nghĩ tới đây, lòng dạ độc ác của Lãnh Mịch lại run lên. “Không quên gì cả, nên… Không có quên gì hết!” “Lãnh Mịch, ngươi cho rằng bên trên không biết gì sao? Bên trên đã nói chuyện trực tiếp với Phong Vân kia rồi!” Vân Phong đột nhiên quát to. Sắc mặt Lãnh thêm trắng bệch: “Không thể nào! Chỉ bằng ả ta thì không thể mở phong ấn chiếc nhẫn, điều này sao có thể xảy ra?” “Có thể hay không thì việc cũng đã xảy ra rồi. Bây giờ ngươi nên nghĩ tới kết cục của mình đi! Trong chiếc nhẫn kia có không ít đồ vật, nếu nàng ta có thể mở phong ấn thì chắc cũng đã có được đồ vật bên trong rồi!” “Này này…” Lãnh Mịch hoàn toàn hoảng loạn rồi, nếu đồ vật trong nhẫn bị lấy đi, bên trên có lẽ sẽ xem xét công lao lúc trước của lão ta mà cho lão ta lấy công chuộc tội nhưng hiện tại, lão ta lại bị mất đồ vật, nếu như bị bên trên biết thì lão ta chắc chắn sẽ mất mạng. “Lần này ngươi lại mất cái gì, hử?” Vân Phong lập tức bám sát không tha. Hai mắt Lãnh Mịch đột nhiên trừng lớn, cả người lão ta lùi lại hai bước: “Cho ta một cơ hội đi, để ta lấy công chuộc tội! Ta đã làm không ít chuyện vì phía trên rồi. Lần này là do ta sơ suất, chỉ cần tìm thấy Phong Vân kia, tìm được hai tiểu tử kia thì ta chắc chắn sẽ không để lộ tin tức ra ngoài đâu!” Trong lòng Vân Phong và Khúc Lam Y đều lạnh lẽo, giết người diệt khẩu? Đó là chiêu hung ác tốt nhất! “Nói! Ngươi lại làm mất cái gì rồi?” Vân Phong lại ép sát. Lãnh Mịch có chút nghi ngờ lại có chút hốt hoảng: “Bên trên… Không, không biết sao…” Vân Phong và Khúc Lam Y thầm nghĩ không tốt. Điều này họ không thể nghĩ tới, mong rằng lão hồ ly này không phát hiện cái gì. Lãnh Mịch vừa muốn mở miệng nói thì lông tơ trên gáy dựng hết lên, Vân Phong cũng cảm nhận được một loại áp lực đè ép lục phủ ngũ tạng của nàng khiến nàng vô cùng khó chịu, tứ chi lập tức cứng đờ. Đây là… Khí thế gì vậy? Mắt đen Vân Phong ngước lên, chung quanh cũng không có ai tới, Khúc Lam Y đứng kế bên cũng đã nhanh tay kéo nàng vào lòng mình, khuôn mặt tuấn tú cúi sát bên tai nàng, giọng nói gấp gáp truyền tới: “Đừng lên tiếng, một tiếng cũng không được phát ra!” Vân Phong ngước mắt nhìn Khúc Lam Y, lần đầu tiên nàng nghe thấy sự hốt hoảng trong giọng nói của hắn, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra hay là ai đang đến? Lãnh Mịch quay đầu bỏ chạy, Khúc Lam Y cười lạnh một tiếng, con ngươi đen nhánh lập tức bị màu đỏ tươi thay thế. Ám nguyên tố hùng hậu trong cơ thể hắn mạnh mẽ tỏa ra, bao bọc lấy hai người. Khúc Lam Y, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì? Vân Phong thấy Ám nguyên tố xuất hiện và con ngươi màu đỏ máu của hắn, còn có bộ dạng hoảng sợ, cướp đường mà chạy của Lãnh Mịch thì nàng biết giờ phút này đang xảy ra chuyện gì đó. Khúc Lam Y cúi đầu xuống, con ngươi màu đỏ tươi nhìn Vân Phong có thêm sự kiềm nén và căng thẳng, môi mỏng hơi động nhưng lại không lên tiếng. Không sao, có ta ở đây rồi! Không tiếng động thông báo, nam nhân siết chặt cánh tay khóa Vân Phong vào trong lòng mình, Ám nguyên tố bao bọc hai người, họ biến mất trong nháy mắt. Lãnh Mịch cắm đầu chạy ra ngoài, không rảnh suy đoán hai người Vân Phong, giờ phút này lão ta chỉ có một suy nghĩ duy nhất là chạy trước ra khỏi nơi này rồi nói sau. “Lãnh Mịch, ngươi cho rằng mình có thể chạy thoát sao?” Đột nhiên một giọng nói vang lên, hai chân Lãnh Mịch bị đóng đinh tại chỗ! Vân Phong và Khúc Lam Y núp trong bóng tối lập tức cảm nhận được một loại áp lực phủ xuống đầu mình, áp lực như muốn ép vỡ trái tim, xương cốt truyền tới cơn đau nhức khi bị đè ép, ngực bụng truyền tới cảm giác nôn mửa mãnh liệt. Khúc Lam Y cắn chặt răng, huyết sắc trong mắt lại đậm thêm vài phần. Hai người khó khăn lắm mới hít thở được một chút, khi tầm nhìn của họ chuyển tới trên người Lãnh Mịch cách đó không xa, một bóng dáng mặc áo bào màu tối đã đứng đó. Đồng tử Vân Phong co rụt, trường bào màu đen, hoa văn quỷ dị, hơi thở âm tà kia, chính là bọn họ! Vân Phong khẽ giật mình, cường giả Tôn Thần? Trong tổ chức kia lại có cường giả Tôn Thần sao? Lông mày Khúc Lam Y nhíu chặt, đôi mắt huyết hồng nhìn chòng chọc vào bóng dáng màu đen kia, bắt đầu thấy có chút bực bội và chút may mắn, may là hắn có năng lực nhất định, nếu không hôm nay đừng mơ mà thoát được. Nhưng khi hắn còn chưa có tới, không ngờ trong đám người kia lại xuất hiện cường giả Tôn Thần! Xem ra… đám người kia đã phát triển vượt xa ngoài dự đoán của hắn, nếu như cứ để chúng phát triển như vậy thì không chỉ Vân gia, mà ngay cả gia tộc của hắn cũng có ngày bị chúng nhắm tới!