Thiên tài triệu hồi sư
Chương 484 : 40: sự chuyển biến làm người ta sợ hãi
Diện tích của rừng rậm Vô Vọng vô cùng lớn, mặc dù đã đi không dưới vài ngàn dặm nhưng Vân Phong vẫn cảm thấy vị trí của nàng với Dung Tâm chỉ nhích được một tí xíu trên bản đồ mà thôi, bốn phía xung quanh ngày càng tĩnh lặng, ngoại trừ tiếng hít thở nhẹ nhàng của nàng và Dung Tâm ra thì không nghe được tiếng động nào khác cả.
"Tiểu sư muội, chúng ta đã đi bao lâu rồi? Sao ngay cả nửa cái bóng của ma thú cũng chưa thấy vậy? Cả đường đi toàn gặp hoa cỏ thôi." Dung Tâm không chịu được phải phàn nàn, gã đã chạy lâu lắm rồi, cũng đã sớm thở hồng hộc, nếu cứ chạy như thế này nữa thì gã không chịu được đâu. Dung Tâm bỗng dừng lại, đưa tay lau mồ hôi trên trán nói: "Tiểu sư muội, nghỉ ngơi một chút được không, ta chạy không nổi nữa rồi."
Vân Phong lại không thấy mệt lắm, cơ thể nàng đã khỏe như Chiến sĩ vậy, chạy trong một khoảng thời gian dài như thế tất nhiên không tạo thành áp lực gì cho nàng cả. Nhưng Dung Tâm thì khác, mặc dù đã là Tôn Vương cấp sáu, nhưng sức khỏe của Triệu hồi sư cũng chẳng ra gì, đều yếu ớt giống như Ma pháp sư thôi. Trên phương diện tốc độ nếu mà có Phong nguyên tố hỗ trợ thì tất nhiên là khỏe hơn rồi, nhưng Dung Tâm đành chịu thôi, cho dù có gọi con rùa già kia ra thì cũng chẳng nên cơm cháo gì, chỉ càng chậm thêm.
Vân Phong nhìn bộ dạng mồ hôi nhễ nhại của Dung Tâm thì gật đầu. Dung Tâm ngay lập tức ngồi phịch xuống, thở hổn hển hồng hộc mấy hơi rồi lấy bình nước đã chuẩn bị sẵn ra tu ừng ực mấy ngụm lớn, bấy giờ cái thân thể đang đau nhức mới dịu đi được một chút.
"Tiểu sư muội, bây giờ chúng ta đang ở đâu vậy, sao ta cứ có cảm giác đoạn đường phía trước không có hồi kết vậy."
Vân Phong nhìn quanh rừng nhiệt đới rậm rạp này, ngẫm lại địa đồ trong đầu một chút rồi lấy hòn đá vẽ phác lại bản đồ trên mặt đất: "Trước mắt thì vị trí hiện tại của chúng ta cũng đã vào sâu bên trong rồi, nhưng vẫn chưa đủ, diện tích của rừng rậm quá lớn, thời gian một tháng e là có hơi gấp gáp."
Dung Tâm liếc nhìn cái địa đồ giản lược mà Vân Phong vẽ rồi nói: "Gấp sao? Ta cũng thấy gấp thật đấy, chạy cả một ngày mà đến cả nửa cái bóng của ma thú cũng không thấy, có phải chúng ta đi nhầm đường rồi không? Chẳng lẽ mấy đội khác cũng như vậy?"
Đối với vấn đề này thì Vân Phong cũng không chắc chắn lắm, nhưng cho dù là tuyến đường nào thì cũng giống nhau thôi, Vân Phong xem xét tốc độ di chuyển của hai tuyến khác rồi nói: "Chắc là Quy sư huynh nhanh hơn chúng ta một chút nên đã tìm được chỗ rồi."
"Chiến sĩ mà, phương diện tốc độ này thì chiếm lợi không ít." Dung Tâm mệt mỏi duỗi lưng rồi đứng lên, phủi phủi mông: "Ta mà biết phong hệ thì tốt rồi... Ma thú khế ước cũng vô dụng nốt, thiệt là...."
Vân Phong cười ha ha, cũng biết với tốc độ của Dung Tâm như hiện giờ mà muốn bọn họ có thu hoạch trong vòng một tháng thì rất khó nên lập tức lấy hai cái nhẫn khế ước ra, một mình nàng thì còn được, nhưng bỏ Dung Tâm ở lại đây thì đâu có được, giờ chỉ đành làm phiền ma thú khế ước của nàng thôi.
Hai vầng ánh sáng đỏ và xanh xuất hiện trên nhẫn, sau khi thấy Tiểu Hỏa và Lam Dực hiện ra, trong đầu Dung Tâm sáng lên: "Tiểu sư muội, chẳng lẽ muội muốn bay à! Nhưng vô dụng thôi, với mật độ rậm rạp của cái rừng này thì khi bay lên cao sẽ chẳng thấy gì ở dưới đâu.”
"Tất nhiên là muốn bay rồi." Vân Phong nhẹ giọng cười. Tiểu Hỏa rất khinh thường mà trừng mắt với Dung Tâm một cái, tên nhóc đột nhiên tru dài một tiếng, ánh sáng đỏ lóe lên, hình thái ma thú cực lớn của Hỏa Vân Lang đã hiện thân, Vân Phong rướn người nhảy lên ngồi trên lưng của Tiểu Hỏa, Tiểu Hỏa hơi lắc đầu, Vân Phong nhìn Lam Dực: "Lam Dực, phiền ngươi nhé."
Lam Dực gật đầu, Tiểu Hỏa cười ha ha rồi thân sói lập tức lay chuyển phóng về phía trước. Dung Tâm cười hí hí nhìn Lam Dực bên cạnh, không biết tiểu sư muội muốn làm gì, lại thấy sau lưng Lam Dực dang ra một đôi cánh, Dung Tâm chỉ mới kịp trầm trồ kinh hãi thì đã thấy cả người bị nhấc lên, cánh sau lưng của Lam Dực vỗ đập một cái, Dung Tâm đã bị nhấc khỏi mặt đất, bay lên trời.
"Tiểu sư muội đúng là thông minh mà." Dung Tâm lơ lửng giữa không trung không nhịn được cảm thán. Hai tay của Lam Dực lập tức biến thành vuốt chim, chụp lấy bả vai của Dung Tâm để gã giữ thăng bằng giữ không trung, nhấp nhô lên xuống vài cái liền đuổi theo Tiểu Hỏa đang chạy như điên ở phía trước.
Việt
Vân Phong nhìn thấy Lam Dực mang theo Dung Tâm truy đuổi đến thì không khỏi bật cười một tiếng, Dung Tâm vui vẻ lên tiếng: “Tiểu sư muội, muội thật là thông minh!”
Có ma thú khế ước phong hệ thật là tốt, làm gì cũng thuận tiện...
Tiểu Hỏa không kiềm được mà trợn trừng mắt, nó bỗng nhiên tăng tốc lao về phía trước, hai cánh sau lưng Lam Dực cũng vỗ lên, theo sát phía sau.
Tố chất cơ thể của ma thú vốn trái ngược với nhân loại, ở phương diện duy trì tốc độ dài lâu lại càng đáng kinh ngạc. Trong một thời gian dài, tốc độ của Tiểu Hỏa và Lam Dực vẫn luôn duy trì ở mức cực hạn, hai con ma thú không hề có cảm giác mệt mỏi nào, Dung Tâm thấy thế chỉ có thể cảm thán sự mạnh mẽ của ma thú.
Cứ như vậy mà đi suốt một ngày, sắc trời đã dần ngả đen, đôi mắt của hai con ma thú đồng thời phát sáng lên trong màn đêm tối này, lóe lên tia sáng dìu dịu. Vân Phong ngẫm nghĩ một chút, đêm hôm cũng không tiện để lên đường, tuy Tiểu Hỏa và Lam Dực không nói gì nhưng chúng nó cũng cần nghỉ ngơi. Cuối cùng Vân Phong quyết định dừng lại, nghỉ ở đây một đêm.
Một đống lửa xuất hiện trong rừng, ánh lửa ấm áp chiếu rọi ra vài bóng dáng. Tiểu Hỏa vẫn trong hình dạng của Hỏa Vân Lang, nó lười biếng nằm bên cạnh đống lửa, dùng thân thể của mình cuộn tròn quanh Vân Phong, ngăn cản cái giá lạnh buổi đêm. Lam Dực ngồi bên cạnh Vân Phong, Dung Tâm thì ngồi dối diện Vân Phong. Nhiệt độ ở rừng rậm vào buổi đêm đột ngột giảm xuống rất nhều, chênh lệch nhiệt độ giữa ngày và đêm vô cùng lớn, dù bây giờ đang ở cạnh đống lửa, Dung Tâm cũng đã không chịu nổi mà run rẩy.
“Tiểu sư muội, có Hỏa Vân Lang thật là tốt.” Dung Tâm vô cùng ngưỡng mộ nhìn Vân Phong, lớp lông mềm mại dày dặn của Hỏa Vân Lang nhìn là đã thấy ấm êm, huống chi được lớp lông như vậy bao phủ toàn thân. Tiểu Hỏa lừ mắt sói nhìn Dung Tâm mà không nói gì. Vân Phong thì bất đắc dĩ cười khẽ, bản thân nàng cũng không lạnh, nhưng mà Tiểu Hỏa không muốn vậy thì cứ chiều theo nó đi, lớp lông Hỏa Vân Lang mềm mại bao quanh người cũng vô cùng thoải mái.
“Tiểu sư muội, nếu muội đã nói loại thảo dược kia cũng không dễ biết, vậy có khi nào là có thủ hộ thú gì đi kèm với loại thảo dược này không? Lũng Nguyệt thảo, đá gì gì đó, hoa gì gì đó, những cái đó trước giờ chưa từng nghe qua, có lẽ chắc là dược liệu cao cấp gì đó rồi.”
Vân Phong chỉ mỉm cười, điểm này thì Dung Tâm lại hiểu rõ: “Nếu như tìm được thì tất nhiên không thể giao cả cho Hoa Phong, so sánh với những thứ thảo dược này, giá trị của điểm số chênh lệch quá lớn.”
Ánh mắt Dung Tâm sáng rỡ: “Ta biết ngay là Hoa Phong để cho mấy người chúng ta làm tôi mọi đào đồ ngon cho bọn họ mà. Bọn họ nghĩ thật hay quá nhỉ! Tìm được rồi tất cả đều thuộc về sở hữu của chúng ta, về phần điểm số, cứ lấy ma thú ra là xong.”
Dung Tâm phát hiện âm bài đột nhiên phát sáng, gã lập tức lấy nó ra.
“Là Thiên Quy!” Dung Tâm vui vẻ nói một câu, vừa định hỏi hôm nay có thu hoạch gì chưa thì lại chỉ nghe truyền đến giọng nói lo lắng của Thiên Quy: “Dung Tâm, Phong Vân! Chú ý đề phòng ma thú đến gần vào buổi tối!”
Vừa nói câu này, phía bên kia dường như lại truyền đến tiếng rít gào của ma thú, ngay sau đó âm bài đứt đoạn. Dung Tâm sửng sốt, Vân Phong cũng cấp tốc nhìn sang bên cạnh, Tiểu Hỏa đột nhiên phát lên một tiếng sói tru, chầm rãi đứng dậy. Đôi mắt xanh của Lam Dực tỏa ra ánh sáng khắp xung quanh, bầu không khí trong nháy mắt trở nên ngột ngạt đến mức căng thẳng bất an.
Không đến vài giây, trong rừng rậm tối đen ở xung quanh, những đôi mắt tỏa ra hào quang xuất hiện dày đặc, càng ngày càng nhiều. Dung Tâm nhìn thấy cũng hơi giật mình, rốt cuộc là bọn chúng đến gần đây từ lúc nào, vì sao gã chẳng có chút cảm giác nào?
Vân Phong đứng dậy, đôi mắt đen lướt qua từng cặp mắt ở tứ phía: “Xem ra, chúng ta đã bị một đám ma thú của Tôn Vương cấp sáu bao vây rồi.”
Dung Tâm tức thì trở nên nghiêm túc, đám ma thú của Tôn Vương cấp sáu! Xem chừng không ít hơn mười con. Mười con ma thú cùng nhau công kích thì... Lông mày của Dung Tâm không khỏi nhăn lại, chỉ nghe Vân Phong cười khẽ một tiếng ha ha: “Rất tốt, xem ra lần này thu hoạch lớn rồi.”
Dung Tâm không khỏi cười khổ, tiểu sư muội cảm thấy là thu hoạch lớn, sao gã lại cảm thấy đây là phiền phức chứ?
“Thả lão tử ra! Chỉ là Tôn Vương cấp sáu, lão tử hét lên là chúng đã sợ chết khiếp rồi!” Nhị Lôi ở Long Điện không chịu yếu thế hét lên. Khúc Lam Y đang nhắm mắt ở một bên không khỏi giật giật hàng lông mày. Tiểu Hỏa và Lam Dực đều mỉm cười: “Chủ nhân, nếu hắn muốn ra ngoài, cứ để ra ngoài rồi.”
Nhị Lôi là ma thú cấp bậc Tôn Hoàng, nếu có thể không ra tay đã có thể trấn áp những ma thú này tự nhiên bớt việc, để Nhị Lôi ra ngoài cũng tốt. Vân Phong thả Nhị Lôi từ Long Điện ra, một luồng sức mạnh cực lớn của cấp bậc Tôn Hoàng lập tức phóng ra, nhưng điều làm Vân Phong hết sức kinh ngạc chính là chỉ nghe bên cạnh có vô số thanh âm chạy trốn, ngay lập tức, hơn mười con ma thú vừa rồi còn bao vây, toàn bộ chạy mất bóng dáng rồi!
Vân Phong lập tức nhét Nhị Lôi vừa mới ngoi đầu lên trở lại Long Điện, Nhị Lôi phẫn uất gầm lên: “Làm cái gì vậy! Lão tử chỉ cần một chút...”
“Ngươi ngoan ngoãn ở đây cho ta!” Vân Phong hung dữ thấp giọng nói một câu, nhìn xung quanh tĩnh lặng, hoàn toàn không có dấu vết của ma thú mà không khỏi đau đầu. Điểm số, hơn mười điểm đều chạy cả rồi! Tiểu Hỏa và Lam Dực cũng không khỏi sửng sốt, làm cái gì vậy, vậy mà toàn bộ đều bị dọa bỏ chạy cả!
“Tiểu sư muội, sao toàn bộ đều chạy cả rồi?” Dung Tâm nhìn hơn mười đôi mắt sáng quắc thoáng chốc đã biến mất, không khỏi ngạc nhiên. Vân Phong giật giật khóe miệng, không biết phải nói gì cho phải, Nhị Lôi ở Long Điện bối rối: “Làm cái gì thế, lão tử còn chưa phát uy cơ mà, thế mà lại chạy cả rồi!”
Khúc Lam Y đột nhiên mở mắt ra, màu đỏ máu trong tức khắc xẹt qua: “Câm miệng!”
Nhị Lôi đột nhiên ngửa đầu, sau khi nhìn thấy đồng tử đỏ máu như cầu vồng kia lập tức im bặt, nhanh chóng thối lui lại một nơi rất xa, phẫn nộ xoay người trong lòng chửi bới: “Con mẹ nó, sao lại gặp một tên như vậy, mẹ nó chứ, tại sao lão tử lại sợ hắn, mẹ nó chứ..”
Đáng ra trong một đêm đạt được hơn mười điểm, nhưng bị Nhị Lôi hù dọa đến mức toàn bộ bỏ chạy rồi, một đêm cứ như vậy mà qua, một điểm không có thu hoạch được, Vân Phong và Dung Tâm lại chuẩn bị lên đường lần nữa. Tiểu Hỏa và Lam Dực tốc độ nhanh nhẹn đi vào chỗ sâu, đồng tử đen láy Phong sắc bén của Vân quét về tứ phía, rốt cuộc ban ngày đám ma thú này trốn ở nơi nào?
Rừng Vô Vọng không phải không có ma thú, mà là ban ngày không phải là thời gian các ma thú hoạt động, Vân Phong cũng đã nhanh chóng nghĩ ra đối sách, thế này cũng tốt, thời gian ban ngày dùng để tìm kiếm thảo dược, còn ban đêm sẽ đi săn ma thú. Qua trải nghiệm đêm thứ nhất, tin rằng những người trẻ tuổi ở tam viện đã có chỗ hiểu rõ, tất nhiên cũng sẽ có điều chỉnh đối với mỗi đội, mục tiêu vào ban ngày của tất cả mọi người đều là tìm kiếm thảo dược, ban đêm là thời gian đi săn ma thú.
“Tiểu sư muội, phía trước có động tĩnh.” Dung Tâm bị treo giữa không trung, tựa hồ nghe thấy phía trước có động tĩnh. Vân Phong lập tức ra hiệu Tiểu Hỏa và Lam Dực dừng lại, đưa hai ma thú khế ước vào trong nhẫn. Vân Phong và Dung Tâm chuyển sang đi bộ, cẩn thận không ngừng tiến nhanh về phía trước.
“Tinh Vân, các ngươi có cần mặt mũi nữa không! Vô Ảnh hoa này căn bản là do bọn ta phát hiện ra trước, có còn hiểu đạo lí đến trước đến sau không?” Hai đệ tử của Hoa Phong đứng ở đó, mà người bọn họ đang đối mặt là ba đệ tử của Tinh Vân, đều là ba gương mặt lạ lẫm với Vân Phong.
“Ta mặc kệ ai là người nhìn thấy trước, người nhìn thấy thì có phần.”
“Vô Ảnh hoa căn bản chính là một đóa, còn có mặt mũi nói người nhìn thấy thì có phần!”
“Vậy thì không thỏa rồi, vậy thì phải xem bản lĩnh của ai, ai lấy được thì thuộc về người đó!”
Ba người bên Tinh Vân lập tức ra tay, bên phía Hoa Phong tất nhiên sẽ không cam lòng chịu yếu thế, mấy người lập tức triển đấu. Hai đấu ba tuy rằng Hoa Phong không chiếm được lợi thế nhưng cũng không phải là dễ bắt nạt, Vân Phong và Dung Tâm liền ẩn thân trong bụi cỏ gần đó. Dung Tâm nhìn một lúc rồi thấp giọng mở miệng: “Tiểu sư muội, muội không định lên giúp một tay sao?”
“Giúp bên nào?”
“Đương nhiên là giúp Hoa Phong rồi, ta nhìn Tinh Vân không thuận mắt, mặc dù Hoa Phong cũng thế nhưng vẫn tốt hơn Tinh Vân, nếu để cho Tinh Vân lấy được Vô Ảnh hoa, chẳng phải là lợi cho bọn họ rồi hay sao!”
Vân Phong cười nhẹ: “Dung Tâm, nếu đổi lại là chúng ta đánh nhau với Tinh Vân, trốn ở chỗ này xem sẽ là người của Hoa Phong, huynh cho rằng bọn họ sẽ ra tay giúp đỡ sao?”
“Việc này…” Dung Tâm không khỏi vân vê vài lọn tóc: “Việc này đương nhiên không thể ra tay rồi…”
“Đúng vậy, một khi huynh và người khác có lợi ích chung, cái mà các người theo đuổi lại là cùng một thứ đồ, tự nhiên sẽ nảy sinh mâu thuẫn, ngươi tranh ta đoạt là chuyện bình thường. Nếu đã là cuộc chiến của bọn họ, chúng ta cần gì phải xen vào, huống hồ là trong cuộc đấu như thế này.”
“Vậy chúng ta phải làm thế nào?” Dung Tâm ngây ngốc hỏi một câu.
Cặp môi đỏ mọng của Vân Phong hơi nhếch lên: “Đương nhiên là trai cò tranh chấp ngư ông đắc lợi, chúng ta chính là làm ngư ông.”
Trận quần chiến cũng không quá lâu, hai bên đều định giải quyết đối phương trong thời gian ngắn. Tinh Vân ỷ vào bên mình nhiều hơn một người, tự nhiên rất có lòng tin, nhưng bên Hoa Phong đương nhiên không phải dễ bắt nạt, lại gắng gượng được rất lâu, bên Tinh Vân không khỏi nóng nảy, ba người cấp tốc ra tay, hai người bên Hoa Phong cũng không muốn đánh tiếp, hai bên hầu như đều định một kích chấm dứt.
Có thể thấy, hai bên đều chịu tổn thất không nhỏ, ba người Tinh Vân và hai người Hoa Phong sau khi chịu công kích đến từ phía đối phương đều chật vật ngồi trên mặt đất, thở dốc nhìn đối phương, tiêu hao không ít thực lực nhưng vẫn không phân cao thấp, quả thực có chút bực bội.
“Được rồi Dung Tâm, huynh nên ra tay rồi.” Vân Phong thấy sắp đến lúc kết thúc, lập tức nói một câu, đứng lên không ẩn thân nữa.
Dung Tâm lập tức gật đầu, nhanh chóng xoay cổ tay: “Thổ vi tường.”
Một tiếng quát giận dữ, lập tức khiến người của hai bên Tinh Vân và Hoa Phong cả kinh: “Cái gì, thế mà lại vẫn còn người khác?”
Hai bên đều kinh hô nhưng sau một giây đều bị Thổ nguyên tố mọc từ dưới đất lên bao vây chặt, Vân Phong và Dung Tâm thảnh thơi đi tới, người của Tinh Vân và Hoa Phong gần như đều muốn hộc máu: “Phong Vân!”
Hai bên đều nghiến răng nghiến lợi nhìn khuôn mặt mỉm cười của Vân Phong, hai mắt đầy tia mắt nhìn nàng cúi xuống, nhẹ nhàng ngắt đóa Vô Ảnh hoa kia xuống, sau đó cổ tay xoay nhẹ liền biến mất.
Vân Phong cất kỹ Vô Ảnh hoa xong, Dung Tâm nhìn hai bên Tinh Vân và Hoa Phong chật vật thì không khỏi cười lên. Bọ ngựa bắt ve, chim sẻ núp đằng sau nha, chiêu này của tiểu sư muội quả là tuyệt diệu, dùng sức lực của người khác để hoàn thành chuyện của mình, cao minh!
“Phong Vân, không ngờ ngươi lại hèn hạ như thế!” Hai người bên Hoa Phong nghiến răng nghiến lợi quát một câu, bị Thổ nguyên tố vây lại cộng thêm trên người bị thương, chỉ có thể giương mắt nhìn.
“Phong Vân, không ngờ ngươi lại âm hiểm như vậy!” Ba người bên Tinh Vân cũng là dáng vẻ như vậy, ánh mắt nhìn Vân Phong như muốn bốc hỏa.
Vân Phong cười ha hả, cười khoan thai với hai bên: “Các vị, cứ tiếp tục từ từ đánh, ta đi trước đây.”
“Ngươi…!” Mấy người của hai bên tức đến sắp hộc máu, rõ ràng là bọn họ phát hiện ra Vô Ảnh hoa, cho dù bị một bên trong số họ lấy được cũng tốt, bây giờ thì hay rồi, thế mà lại có thể rơi vào tay Vân Phong. Nên nói bọn họ ngu xuẩn thôi, trước khi đánh nên kiểm tra chút xem có người ngoài không, bây giờ thì làm mai mối cho người khác rồi, sao có thể không nén giận đây!
Dung Tâm cười ha ha cũng nhẹ nhàng nhanh chóng rời đi cùng với Vân Phong. Mấy người của Hoa Phong và Tinh Vân chỉ có thể trơ mắt nhìn Vân Phong đi xa, ngay sau đó hai bên liền móc âm bài của mình ra. Nếu Phong Vân đã làm hỏng chuyện của bọn họ, tất nhiên bọn họ cũng sẽ không chịu để yên.
Sau khi rời khỏi đó Vân Phong lập tức móc âm bài ra liên lạc với Thiên Quy, bảo bọn họ phải cẩn thận với tấn công đột ngột của Hoa Phong và Tinh Vân, Thiên Quy lập nói với Vân Phong rằng mình sẽ cẩn thận hơn. Vân Phong lấy ra ngọc bội chỉ lệnh, lúc trước đã lén thu thập khí tức của mấy người Tụ Tinh, trên ngọc bội chỉ lệnh có mấy điểm nhỏ sáng lóe lên, cũng khiến cho Vân Phong biết rõ mấy người Thiên Quy ở chỗ nào.
“Tiểu sư muội, muội nói cho đại sư huynh những chuyện này làm gì, còn nữa, đây là cái gì?” Dung Tâm hỏi một câu, tò mò nhìn ngọc bội chỉ lệnh trong tay Vân Phong, nhìn mấy điểm nhỏ lóe lên bên trên: “Đây chẳng phải là… mấy người chúng ta sao!”
Vân Phong cười ha ha, thu lại ngọc bội chỉ lệnh, thứ này ở Trung đại lục lại vẫn có tác dụng cũng coi như không dễ rồi, chỉ là khoảng cách quá xa không dò xét tới, còn có những chỗ thiếu hụt nhất định.
“Mấy người Tinh Vân và Hoa Phong vừa nãy nhất định sẽ nói cho người khác biết, hành động thăm dò của Tụ Tinh thời gian sau này có thể sẽ gặp phải vài phiền toái.”
“Nhưng cũng không lo lắng lắm, gặp hay không gặp còn khó nói, nơi này lớn như vậy, có thể gặp phải mới lạ.”
Vân Phong gật gật đầu: "Tranh thủ thời gian, tiếp tục đi sâu vào bên trong, sự xuất hiện của Vô Ảnh hoa nhờ vào vận may, có điều chắc hẳn cách khu vực chúng ta thăm dò cũng gần rồi.”
Mười ngày kế tiếp, Vân Phong và Dung Tâm không ngừng đi sâu vào bên trong, chỉ có điều cho dù bọn họ thăm dò tỉ mỉ thế nào, từ đầu đến cuối cũng không có tung tích của bất kì thảo dược và ma thú nào. Điều càng kỳ quái hơn là vào ban đêm, các ma thú chưa từng xuất hiện, dường như bên trong nơi sâu tận cùng này, trừ mười mấy người bọn họ thì không còn ai khác.
Mỗi ngày Thiên Quy đều sẽ nói chuyện với Vân Phong, nhận được kết luận tương đồng, việc tìm kiếm vẫn không có kết quả như cũ.
Rốt cuộc là thế nào chứ? Vân Phong không khỏi nảy sinh nghi ngờ. Rừng rậm Vô Vọng căn bản không thể nào ngay cả một con ma thú cũng không có được. Nếu biết rõ là ở đây chẳng có gì cả mà vẫn bắt bọn họ tìm kiếm, đây rõ ràng là càn quấy, Hoa Phong cũng sẽ không làm như vậy. Có một khả năng duy nhất chính là ai đó đã dọn sạch khu vực thăm dò của bọn họ rồi.
Mười lăm ngày đã trôi qua, Vân Phong hiểu được sâu sắc rằng cho dù chia nhau ra tìm kiếm cũng chẳng làm được chuyện gì, nên tụ hợp lại cùng nhau bàn bạc một chút về bước tiếp theo. Khu vực thăm dò này rõ ràng là rất cổ quái, chỉ riêng việc không có một con ma thú nào đã rất không ổn rồi.
Vân Phong và Dung Tâm cùng với ba người Thiên Quy nhanh chóng hội hợp, mấy người lần lượt nói ra tình hình mấy ngày nay. Mọi người hết sức nhất trí đưa ra kết luận, ngay cả cọng lông ma thú cũng không nhìn thấy, ngoại trừ mấy con trong đêm săn bắt đầu tiên ra thì không có thu hoạch gì khác.
"Chỉ không biết hai viện khác có gặp tình huống giống như vậy hay không." Thiên Quy liếc nhìn bản đồ trong tay, nói: "Bây giờ chúng ta đã sắp đến ven khu vực thăm dò rồi, đến đó thì cũng ta cũng chỉ có thể quay về theo đường cũ, xem ra chỉ có thể thu hoạch được chừng này thôi."
Vân Phong gật đầu, chỉ có thể đi thẳng về phía trước, sau khi đến ven khu vực thăm dò có lẽ sẽ có phát hiện gì đó cũng nên.
Hai mươi ngày đã trôi qua, đám người Vân Phong đã đến ven khu vực tìm kiếm, bên ngoài đường biên là khu vực mà bọn họ có thể tùy ý đi vào. Dọc đường đến đây tất nhiên là không có bất cứ phát hiện gì, cũng không có thu hoạch gì, nhưng Tụ Tinh cũng không trở về tay không, ngoài ba con ma thú Tôn Vương cấp sáu săn bắt được ra, còn có Vô Ảnh hoa của Phong Vân lấy được.
"Rốt cuộc là thế nào? Thế mà lại không có gì cả, ngay cả con ma thú cũng không có." Một giọng nói mơ hồ truyền đến từ chỗ không xa. Đám người Vân Phong ngước mắt nhìn sang, không đến một lúc đã có mấy người từ trong bụi cây đi ra, không ngờ lại là năm người bên Tinh Vân.
"Phong Vân!" Ba kẻ bên Tinh Vân lần trước bị Vân Phong làm cho tức ói máu lập tức cao giọng gọi. Gã Tôn Vương cấp chín cầm đầu bên phía Tinh Vân nheo hai mắt lại. Y đã nghe nói chuyện Vô Ảnh hoa, thật không ngờ lại xuất hiện một kẻ cướp giữa đường là Vân Phong này.
"Lần này quả thực có chút quái lại." Lại là mấy giọng nói truyền đến, bụi cây lại lay động, tiếp đó lại có mấy người bên Hoa Phong đi ra.
"Phong Vân, là ngươi!" Hai kẻ lần trước nhìn thấy Vân Phong cũng cất cao giọng hô.
Vân Phong nhếch môi cười, thật là trùng hợp, tất cả mọi người của tam viện thế mà lại đụng mặt ở đây, nhìn vẻ mặt của những người này, không cần hỏi cũng biết là không có thu hoạch gì.
Bầu không khí lập tức hơi căng thẳng, người của Hoa Phong và Tinh Vân đều nhìn Vân Phong bằng ánh mắt thù địch. Tất nhiên Thiên Quy biết hai viện đều là vì chuyện Vô Ảnh hoa mà thù hận Vân Phong, lập tức bước lên một bước đứng trước mặt Vân Phong, mấy người của Tụ Tinh cũng rất ăn ý mà bảo vệ bên cạnh Vân Phong. Vân Phong thấy vậy không khỏi bật cười.
"Ta nghĩ mọi người đều như nhau, không có thu hoạch gì đúng không." Vân Phong vừa cười vừa đẩy mấy người của Tụ Tinh ra, ra hiệu cho bọn họ là không sao. Người của Tinh Vân và Hoa Phong đều hơi ngẩn ra.
"Xem ra tình hình của chúng ta quả thật là giống nhau." Chiến sĩ cấp chín của Tinh Vân sắc mặt âm trầm nói một câu. Vẻ mặt của mấy người bên Hoa Phong cũng không tốt lắm.
"Chẳng lẽ lần này Hoa Phong đã động chân động tay từ trước?" Bên phía Tinh Vân có người đưa ra nghi vấn, bên phía Hoa Phong lập tức không nhịn được: "Chúng ta cũng là lần đầu tiên vào rừng rậm Vô Vọng, nếu đã động tay động chân cũng sẽ không liều mạng giành một đóa Vô Ảnh hoa với các ngươi."
Nói đến đây, người của hai viện lại nhìn sang Vân Phong. Thủ lĩnh của Hoa Phong là một gã Ma pháp sư Tôn Vương cấp tám, rất âm dương quái khí mở miệng: "Đêm đầu tiến vào rừng rậm Vô Vọng, e là tất cả mọi người hẳn là có thu hoạch mới phải, không thể nào chỉ có mấy con ma thú, vậy nhưng Tụ Tinh lại khác, các ngươi đã lấy được một đóa Vô Ảnh hoa."
Vô Ảnh hoa, hai mươi điểm, rất rõ ràng là Tụ Tinh đã kéo rộng khoảng cách với hai viện khác.
"Cho dù chúng ta đều không ra ngoài với hai bàn tay trắng, hình như đã có vị trí đầu rồi." Chiến sĩ cấp chín của Tinh Vân lạnh lùng nói một câu, Vân Phong lập tức bật cười ha ha.
"Các ngươi muốn cướp cũng được." Cặp mắt đen của Vân Phong lóe lên, khí thế của Tôn Vương cấp tám cũng theo đó mà bắn ra. Hai người dẫn đầu của Tinh Vân và Hoa Phong lập tức sắc mặt âm trầm. Thi đầu đoàn đội mà thôi, cần gì phải ở đây bất chấp tất cả, thi đấu cá nhân mới là cơ hội lật ngược.
"Còn thời gian mười ngày, khu vực tìm kiếm này chẳng có gì cả, nên thay đổi phương hướng rồi." Chiến sĩ cấp chín của Tinh Vân nói xong, ánh mắt nhìn sang đầu bên kia của ranh giới, đột nhiên cười nói: "Phía bên kia chắc chắn sẽ có ma thú."
"Đợi đã!" Thủ lĩnh của Hoa Phong lên tiếng: "Bên kia ranh giới là khu vực cấm đi lại, không nằm trong phạm vi tìm kiếm."
"Ta mặc kệ có nằm trong phạm vi tìm kiếm của ngươi hay không. Chúng ta đi." Chiến sĩ cấp chín của Tinh Vân vẫy tay một cái, bốn người khác của Tinh Vân đi theo gã kia nhanh chóng bước ra khỏi vùng ranh giới, chui đầu vào phía bên kia. Bên phía Hoa Phong thấy Tinh Vân tùy hứng làm bậy như thế, không khỏi thấp giọng chửi một câu.
"Chúng ta cũng đi theo." Năm người bên Hoa Phong không cam lòng. Nếu như lần này Tinh Vân có thể có thu hoạch ở bên đó, so sánh ra thì chẳng phải Hoa Phong sẽ nằm cuối bảng sao? Tất nhiên là không được! Năm người của Hoa Phong nhanh chóng theo sau, mấy người của Tụ Tinh đứng tại chỗ. Thiên Quy nhìn Vân Phong nói: "Chúng ta đi theo hay là không đi theo?"
Cặp mắt đen của Vân Phong mang ý cười, đưa mắt nhìn sang khu vực rộng lớn ở phía bên kia. Nếu như nói chỗ này đã bị người khác động chân động tay, vậy thì bên kia sẽ không chắc. Thiên Quy cười ha ha một tiếng, phất tay nói: "Chúng ta đuổi theo!"
Năm người bên Tụ Tinh cũng ùn ùn vượt qua vùng ranh giới để đi sang phía bên kia. Trưởng lão của tam viện đợi ở bên ngoài thì thế nào cũng không ngờ rằng đệ tử của mình sẽ to gan lớn mật mà phá vỡ quy tắc, tiến vào vùng cấm đi lại.
Đi sang phía bên này, Vân Phong cảm nhận được rõ ràng một khí tức khác hẳn, so với loại khí tức này, khu vực mà bọn họ vừa tìm kiếm giống như một vùng trống rỗng vậy. Trong lòng nàng cũng hiểu, bên này nhất định sẽ không giống bên kia.
"Grừ…"
Còn chưa đi được mấy bước, Vân Phong đã nghe thấy một tiếng thú gầm, mấy người Thiên Quy thần sắc căng thẳng nhanh chóng tiến vào trạng thái chuẩn bị chiến đấu. Tiếng thú gầm kia có xen lẫn các kiểu cảm xúc cực đoan như phẫn nội, cười nhạo, nôn nóng, tất cả gộp chung với nhau. Đột nhiên một tiếng thú kêu cao vút vang lên, giống như một tiếng kèn hiệu, những tiếng thú gầm kia lập tức im bặt, chỉ còn lại tiếng thở dốc không ngừng.
"Rốt cuộc phía trước đã xảy ra chuyện gì?" Bên Tụ Tinh có người lên tiếng hỏi, sắc mặt cũng hơi trắng nhợt một chút. Nghe những tiếng thú gầm lúc nãy hiển nhiên chính là một đàn thú tập hợp, ít ra cũng có mấy chục con ấy chứ.
"Qua đó xem thử." Thiên Quy thấp giọng nói xong liền nhẹ nhàng bước đi về phía trước. Vân Phong và Dung Tâm đi theo phía sau, hai người còn lại bỗng nuốt nước bọt, cũng hết sức cẩn thận đi theo. Chưa đi được bao xa, đập vào mắt Vân Phong chính là người của Tinh Vân và Hoa Phong lúc nãy đã xông vào trước. Lúc này người của hai viện lại đứng cùng với nhau, bốn phía quanh bọn họ là từng vòng ma thú vây quanh, đưa mắt nhìn đi, ít nhất cũng có không dưới mấy chục con.
"Nhiều ma thú như vậy!" Thiên Quy không khỏi thấp giọng nói nhưng rất nhanh đã nín thở ngưng thần. Cấp bậc thấp nhất của những con ma thú này thế mà lại là Tôn Vương cấp bảy, đa phần đều là ma thú cấp bảy, cấp tám, cấp chín.
Mấy chục con ma thú như thế này tụ tập ở đây, tất nhiên người của Hoa Phong và Tinh Vân không có bất cứ đường sống nào. Cho nên đệ tử của hai viện đều tái nhợt mặt, lưng tựa lưng đứng với nhau, vẻ mặt căng thẳng theo dõi tình hình xung quanh, dùng mắt tìm kiếm bất cứ khả năng có thể trốn thoát nào. Hiện tại ý nghĩ trong lòng bọn họ tuyệt đối không phải là muốn săn bắt ma thú, mà là muốn chạy trốn mới đúng.
Vân Phong nấp ở một bên bụi cây, cặp mắt đen nhìn mấy chục con ma thú ở phía trước chỉ cảm thấy có chút khó khăn. Nếu tùy tiện ra tay, cho dù là nàng cũng không thể chống lại được mấy chục con ma thú này, huống hồ… Vân Phong di chuyển tầm nhìn, ánh mắt nhìn vào một người béo tròn như quả bóng ở chính giữa bầy ma thú này. Đoán chừng đó là ma thú cấp bậc Tôn Hoàng, thực lực cùng cấp với Nhị Lôi.
Vân Phong biết rõ hiện tại chỉ có rút lui mới là tốt nhất, nàng giơ tay ra kéo y phục của Thiên Quy, làm dấu tay lui lại. Hai mắt của Thiên Quy hơi lóe lên, liếc nhìn đám người của Hoa Phong và Tinh Vân, cũng hiểu rằng gã ta muốn giải cứu cũng không có khả năng này. Bây giờ chỉ có nhanh chóng quay lại trong khu vực tìm kiếm, dùng âm bài gọi trưởng lão dẫn đoàn của tam viện vào nhân lúc những người này còn chưa chết.
Thiên Quy gật gật đầu, năm người của Tụ Tinh lập tức định lùi lại, nhưng khổ nỗi mấy người của Tinh Vân có thị lực khá tốt, có lẽ trong lúc hoảng loạn lại đánh bậy đánh bạ, đột nhiên liếc thấy động tĩnh ở bụi cây phía này, lập tức hô to một tiếng: "Là đám người của Tụ Tinh!"
Ánh mắt của Vân Phong trầm xuống, hay cho một kẻ gây chuyện. Lúc trước nên biến tất cả đám Tinh Vân thành người câm mới phải.
Một tiếng hô này lập tức gây ra rắc rối cực lớn, đám ma thú lập tức gầm lên, kẻ béo như quả bóng kia liếc cặp mắt nhỏ tí qua liền nhìn thấy mấy người bên Tụ Tinh, cười the thé: "Chậc chậc, thế mà vẫn còn để sót."
Hiện tại đã không còn đường lui, Vân Phong thẳng người, hiên ngang bỏ ra ngoài, quả bóng tròn kia trông thấy tư thế không chút sợ hãi kia của nàng, không nhịn được nheo mắt thành đường chỉ nhỏ, người này không giống những kẻ khác.
“Các ngươi đừng hòng trốn thoát!” Người của Tinh Vân cười một cách âm hiểm, Vân Phong lạnh nhạt nhìn về phía họ, đám người Thiên Quy cũng đã đến. Đám người phía Hoa Phong nhìn bên phía Tụ Tinh với vẻ mặt phức tạp, trong lòng thầm trách việc xấu của Tinh Vân, hận không thể một chưởng giết chết mấy tên này.
“Ngươi cho rằng chúng ta tham sống sợ chết giống ngươi ư?” Dung Tâm khinh thường, trợn mắt nhìn đám người Tinh Vân.
“Nếu muốn chết, dĩ nhiên phải kéo các ngươi theo cùng!”
“Chậc chậc, ta cho rằng nếu muốn trốn, thì Tụ Tinh chính là người duy nhất có thể trốn được.” Dung Tâm trầm mặt nói, người của Tinh Vân và Hoa Phong vừa nghe thấy liền á khẩu.
“Nhân loại, đứng ở đây mà còn có tâm tư nói chuyện khác, thật là to gan!” Viên Cầu gằn từng chữ, vẻ mặt mang theo nét âm tàn, cặp mắt nhỏ híp lại quét qua những người ở đây một lượt, ngón tay khẽ động, bọn ma thú xung quanh đã có chút nóng lòng không kìm chế được, thì ra Viên Cầu chính là thủ lĩnh của bọn chúng.
Một tiếng thú gầm khiến cho những người trẻ tuổi sợ trắng mặt, bọn họ tuy đã có kinh nghiệm chiến đấu với ma thú, nhưng làm gì có kinh nghiệm chiến đấu với hàng chục con ma thú như thế này, cho dù dũng cảm thế nào đi chăng nữa thì cũng có phần chịu không nổi. Trừ những người dẫn đầu phía Tinh Vân và Hoa Phong, những người còn lại đều cảm thấy nhũn chân, mà phía Tụ Tinh bên này, sự bình tĩnh của Vân Phong ảnh hưởng đến mọi người, sự lạnh lùng của Vân Phong khiến cho nỗi sợ bớt đi rất nhiều.
“Các hạ, chúng ta chẳng qua chỉ đi nhầm vào đây mà thôi, không phải chỉ cần rút về là xong chuyện sao?” Vân Phong mỉm cười nói, ánh mắt Viên Cầu lập tức quét qua, cười một tiếng quái dị: “Nhân loại, ngươi quả thật to gan, trong tình cảnh như hiện tại còn dám nói chuyện với ta?”
Vân Phong cười ha ha, đảo mắt nhìn mấy chục con ma thú vây quanh mình: “Chẳng qua chỉ là ma thú mà thôi, ta việc gì phải sợ hãi?”
Đôi mắt nhỏ của Viên Cầu bỗng nheo lại: “Nếu đã vào đây, dù các ngươi muốn trở ra cũng không thể ra được!”
“Các hạ muốn thế nào?” Cặp mắt đen thẳm của Vân Phong và tầm nhìn của Viên Cầu chạm nhau, đồng tử Viên Cầu đột nhiên co lại, thân hình tròn trịa của hắn ta khẽ động, hắn ta bật cười: “Khặc khặc khặc, nhân loại, ngươi có chút thú vị đấy, thay vì giết sạch các ngươi, không bằng chơi chút gì đó mới mẻ nhỉ?”
“Nhân loại, nếu như ngươi có thể giết sạch toàn bộ, một tên cũng để sót, ta có thể tha cho các ngươi một con đường sống, nhưng nếu còn lại dù chỉ một con, tất cả các ngươi đều phải nộp mạng tại đây!”
Vừa dứt lời, tất cả thanh niên có mặt tại đây đều biến sắc, giết sạch toàn bộ số ma thú này, tối thiểu cũng lên đến mấy chục con, cấp thấp nhất cũng là Tôn Vương cấp bảy, dù cho Vân Phong có mạnh cỡ nào đi chăng nữa, dù cho nàng có là Triệu hồi sư đa hệ, dù cho tất cả các ma thú khế ước của nàng liên thủ lại, cũng không thể nào đánh bại được lũ ma thú tại đây, điều này căn bản không có khả năng!
Sắc mặt Vân Phong trầm xuống, Viên bàn tử này rõ ràng lợi nhân lúc người khác gặp khó khăn, đánh bại tất cả ma thú tại đây, rõ ràng là một hiệp ước bất bình đẳng. Vân Phong cũng hiểu rõ năng lực của chính mình, cho dù dùng hết phù chú sư tôn đã truyền lại cho nàng, cũng không đủ để đối phó với mấy chục con ma thú, huống hồ nàng cũng không muốn sử dụng năng lực của sư tôn để đối phó với đám ma thú này.
“Chờ một chút! Phong Vân không có đại diện cho tất cả chúng ta, nàng ta chỉ đại diện cho Tụ Tinh mà thôi, dựa vào đâu mà nàng ta có thể quyết định sinh tử của mọi người!” Một người phía Tinh Vân khó chịu hô to. Nếu Phong Vân thắng thì không nói, nhưng nếu nàng ta thua thì sao? Như vậy chẳng phải mình vì nàng ta mà phải vong mạng tại đây ư?
Phía Hoa Phong vẫn im lặng, một Chiến sĩ cấp chín bên phía Tinh Vân mở miệng: “Hắn ta nói không sai, nàng ta hoàn toàn không thể đại diện cho tất cả người ở đây!”
“Khặc khặc khặc, đến thời khắc này mà vẫn muốn trả giá với ta sao?”
“Tụ Tinh! Chúng ta và Tinh Vân bất đồng ý kiến.” Một tên bên phía Hoa Phong vừa dứt lời liền khiến cho Tinh Vân ngây người như phỗng.
Vân Phong cười ha ha: “Ta chỉ đại diện cho Tụ Tinh, ta thắng hay thua cũng chỉ liên quan đến Tụ Tinh, những kẻ khác không can hệ.”
“Khặc khặc khặc!” Viên bàn tử kia lại bật cười, cặp mắt như phát sáng nhìn về phía Vân Phong. Nàng ta lại ra đặt điều kiện với hắn ta, đám nhân loại này nếu không phải quá mức tự đại thì chính là loại người không hiểu nhân tình thế thái.
“Con mẹ nó, lão tử còn tưởng ai, Vân Phong, thả lão tử ra! Chẳng lẽ ngươi thật sự muốn một mình đối phó với đám ma thú này hay sao?” Trong Long Điện, Nhị Lôi gào lên.
Khúc Lam Y mở mắt nhìn y một cái, rồi đứng dậy: “Tiểu Phong Phong, thả hắn ra ngoài cũng tốt.”
Sau khi nghe thấy giọng của Nhị Lôi và Khúc Lam Y, Vân Phong không khỏi cười thầm, giờ vẫn chưa phải lúc để lộ kim bài Nhị Lôi, nhưng tình hình trước mắt... xem ra đành phải như vậy.
“Có thể.” Vân Phong nói thầm một tiếng, lập tức thả Nhị Lôi từ Long Điện ra ngoài. Trên người Vân Phong chậm rãi phát ra luồng uy lực của cấp bậc Tôn Hoàng, Viên bàn tử đã phát giác được, hắn ta trợn to mắt, không nhịn được mà nhìn Vân Phong: “Ngươi, ngươi, ngươi...!”
Vân Phong với đôi môi đỏ mang nét cười, những người khác không biết chuyện gì đã xảy ra, nhìn vào tên béo một cách kì lạ, mấy chục con ma thú ở bên cạnh phát ra tiếng động, cảm nhận được uy áp Tôn Hoàng, một nỗi sợ hãi mờ nhạt dâng lên trong lòng, bắt đầu có vài ma thú lui ra phía sau.
“Rốt cuộc có chuyện gì vậy?” Thiên Quy nhìn vào hành động của những ma thú xung quanh, rõ ràng cảm thấy rằng bọn chúng có ý rút lui.
Dung Tâm không nhẫn được nói thầm một câu: “Tất nhiên là bởi vì tiểu sư muội…”
Vân Phong nhìn Nhị Lôi từ trong Long Điện ra, may mà y cũng hiểu được vài phần, dùng phong tỏa không gian che lấp hình dáng cơ thể của mình. Hiện tại có lẽ ngoài Vân Phong và Viên bàn tử trước mặt, không có bất kì ai hay ma thú gì có thể nhìn thấy Nhị Lôi, chỉ có thể cảm thấy một luồng uy áp rõ ràng mà thôi, người không biết còn tưởng là phát ra từ người Vân Phong.
Nhị Lôi vừa xuất hiện, mặc dù đã sạch hơn rất nhiều nhưng vẫn là bộ dạng nhếch nhác, đặc biệt là một mái tóc rối bời, gần như hoàn toàn che đi phần phía trên mũi, Viên bàn tử trợn mắt há hốc mồm nhìn Nhị Lôi, sau một hồi ngạc nhiên cũng tạm coi là đã ổn định trở lại: "Các hạ là ai? Với loài người này… có mối quan hệ gì?"
Các hạ? Vân Phong nhướn mày, Viên bàn tử này lại có thể gọi Nhị Lôi thành các hạ, từ trước đến nay thực lực của Nhị Lôi đã ở cấp trên tên mập rồi.
“Ngươi quan tâm lão tử là ai! Lão tử đơn giản là nhìn nhà người không thuận mắt! Tới đây, cùng lão tử đánh một trận rồi hãy nói!” Nhị Lôi tiến lên đã muốn ra tay. Mái tóc lộn xộn bỗng hất lên, lộ ra đôi mắt hẹp dài và cả cái nốt ruồi màu vàng ở khóe mắt. Vốn dĩ Viên bàn tử cũng chuẩn đánh một trận, nhưng sau khi nhìn thấy gì đó thì mặt liền biến sắc.
“Các hạ lại có thể là….” Viên bàn tử chớp chớp mắt vài lần, nhìn chằm chằm Nhị Lôi. Nhị Lôi hừ lên một tiếng liền bất thình lình ra tay, mang theo luồng điện mạnh mẽ đánh thẳng vào ngực Viên bàn tử. Chỉ thấy thân hình mập mạp bất ngờ đổ ập xuống, ngay sau đó cơ thể bay bổng lên, sau khi đạt đến một độ cao nhất định thì nặng nề rơi xuống đất.
"Rầm."
Những thanh niên khác của tam viện xem đến trợn mắt há hốc mồm, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Vì sao thằng nhóc này bị hất bay cao đến như vậy, rốt cuộc là do ai ra tay, là Vân Phong sao? Mấy chục ma thú ở bên cạnh xem đến tròn cả mắt, hoàn toàn vẫn chưa hiểu rằng hiện tại đang xảy ra chuyện gì.
“Ta không biết là các hạ, vừa rồi mới đắc tội nhiều như vậy, các hạ chớ tức giận.” Viên bàn tử lên từ dưới đất đứng lên, không hề quan tâm đến mặt mũi lại đi cười nịnh nọt lấy lòng Nhị Lôi, giống như Nhị Lôi đánh hắn ta là vinh hạnh của hắn ta vậy. Nhị Lôi nhíu chặt lông mày: "Mẹ kiếp, chẳng thú vị gì hết!"
“Vâng vâng vâng, các hạ cảm thấy không thú vị thì có thể đánh thêm mấy lần nữa!” Lời của Viên bàn tử suýt nữa thì làm Vân phong bật cười. Nhị Lôi nghe xong trong lòng đột nhiên bực bội: “Con mẹ nó, Vân Phong, cho lão tử về!”
Vân Phong gật đầu, Viên bàn tử ngay lập tức nhất quyết hét to: “Đừng mà, sao các hạ lại muốn về rồi vậy, các hạ…”
"Vèo…" Nhị Lôi bị Vân Phong thu lại Long Điện, Viên bàn tử ngây người, mãi sau mới chợt tỉnh ngộ, nở nụ cười nịnh nọt với Vân Phong: “Vị này… có phải là tiểu hữu Vân Phong không, vừa rồi thật sự là đắc tội nhiều rồi.”
Cái gì? Tất cả mọi người đều không nhịn được mà há hốc mồm, thiếu chút nữa thì cằm cũng rơi xuống đất, rốt cuộc, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
[Góc tâm sự dịch giả: Ta có một ước ao, ta có một khát khao, các đạo hữu ghé qua nhà ta đọc truyện xong nhớ cho ta một phiếu thích coi như ủng hộ, cho ta có động lực để làm tiếp nhở. Ta xin đa tạ trước các đạo hữu đã có lòng bỏ lại một phiếu thích:))]
Truyện khác cùng thể loại
2383 chương
24 chương
3 chương
136 chương
111 chương