Thiên tài triệu hồi sư

Chương 479 : Kết thúc hoàn mỹ

Da mặt Lãnh Tuyệt giật mạnh vài cái, tái chiến? Y làm gì còn quyết đoán để đấu lại chứ! Triệu hồi sư của Tinh Vân đã chết, mặc dù người đó không phải là át chủ bài của Tinh Vân nhưng mà cũng là một tài sản quý báu, quan trọng mà! Điều khiến lòng Lãnh Tuyệt rung động nhất chính là Chiến sĩ cấp chín kia cứ thế mà quỳ trên mặt đất, Tôn Vương cấp chín mà còn được sử dụng dược tễ Tôn Vương cấp chín luôn đấy! Mấy người khác đều bị ma thú khế ước của Phong Vân này quấn lấy, cho dù Lãnh Tuyệt tức giận, còn muốn liều mạng thì cũng biết lần này Tinh Vân sẽ mất cả chì lẫn chài. Nhưng mà cũng không thể về tay không được, thăm dò được nội tình của Tụ Tinh, cho dù thảm, đau trở về cũng còn giải thích được. “Khoản nợ này với Tụ Tinh, chúng ta nhớ kỹ! Khi tới hội giao lưu ba viện, chúng ta sẽ lại tới! Chúng ta đi!” Lãnh Tuyệt quát lên một tiếng, điều này cũng đại biểu cho việc nhận thua của Tinh Vân. Đám học sinh Tụ Tinh lập tức hoan hô, âm thanh náo nhiệt chỗ nào cũng có. “Tinh Vân, các ngươi mau cút về đi!” “Còn dám đến khêu khích à, cẩn thận đánh nát mông ngươi đó!” “Tinh Vân, cút mau đi!” Tiếng kêu la xen lẫn tiếng cười của đám học sinh Tụ Tinh, trong lòng ai cũng hả giận, còn có cảm giác cực kỳ hãnh diện. Cho các ngươi xem thường Tụ Tinh nè! Cho các ngươi ăn no rảnh rỗi tới đây khiêu khích nè! Đây là kết cục các ngươi nên có đó, đáng đời! Mấy người trẻ tuổi khác của Tinh Vân ôm lấy thi thể của Triệu hồi sư, một người khác cẩn thận đỡ Chiến sĩ cấp chín đang quỳ trên mặt đất với vẻ mặt cực kỳ thống khổ. Tôn Vương cấp tám bị Yêu Yêu đánh trọng thương được Lãnh Tuyệt ôm bằng một tay. Mấy người trẻ tuổi của Tinh Vân hung hăng trừng Vân Phong một cái, phẫn nộ và thù hận trong lòng họ thì không cần phải nói nữa. Vân Phong cười nhạt, ánh mắt của nàng lại cực kỳ sắc bén, mấy người trẻ tuổi kia tức khắc run rẩy, nhanh chóng chuyển ánh mắt sang chỗ khác. Lãnh Tuyệt mang theo một chết hai thương và gương mặt khó coi xám xịt rời sân, đến từ nói nào thì lại về nơi đó. Mấy người Tinh Vân lui trận thảm bại như vậy. Sau khi đám người Tụ Tinh vui vẻ nhìn mấy người Tinh Vân rút lui sạch sẽ, đệ tử Tụ Tinh lại hoan hô lần nữa: “Phong Vân! Phong Vân! Phong Vân! Phong Vân!” Không có từ ngữ dư thừa nào, chỉ có tiếng hoan hô dằng dặc và tiếng kêu tên nàng, người có thành kiến với Vân Phong trước đó, bây giờ cũng hoàn toàn tâm phục khẩu phục. Nếu như lần này không có nàng ngăn cơn sóng dữ, Tụ Tinh có thể sẽ bị người ta xem thường! Phong Vân như thế mới tốt! Năm vị trưởng lão đứng ngay tại đó cũng mang ý cười trên mặt, nghe tiếng reo hò chung quanh, năm người cũng tràn đầy vui mừng trong lòng. Đặc biệt là ngũ trưởng lão, trong lòng ông có đắc ý và kiêu ngạo khó nói ra, đây chính là đệ tử quan môn của ông! Vân Phong phất tay với mọi người đang kêu gọi cái tên “Phong Vân”, ra hiệu cho mọi người ngừng lại, hiện trường tức khắc yên tĩnh, tất cả mọi người đều đang tĩnh tâm lắng nghe điều Vân Phong muốn nói. Vân Phong xoay người chắp tay với năm vị trưởng lão: “Mong năm vị trưởng lão tha thứ cho việc Phong Vân tự chủ trương, Tinh Vân và Tụ Tinh đã kết thù vì đệ tử. Nếu như sau này Tinh Vân làm chuyện gì bất lợi với Tụ Tinh thì nguyên nhân cũng là do đệ tử.” “Đại trưởng lão!” Một bóng người đột ngột nhảy ra, đứng thẳng tắp bên cạnh Vân Phong, Vân Phong nhìn lại thì thấy đó là Thiên Quy. “Đại trưởng lão, các vị trưởng lão, xin các vị nghe Thiên Quy nói một câu! Hôm nay là nhờ có Phong Vân ngăn cơn sóng dữ nên Tụ Tinh mới có thể cứu lại danh dự, Phong Vân là công thần, anh hùng của Tụ Tinh! Sau này Tinh Vân và Tụ Tinh kết oán, nếu như nói là lỗi của Phong Vân thì chúng đệ tử càng sai hơn! Nếu như không phải thế hệ trẻ là chúng đệ tử không có thực lực đủ mạnh thì cũng sẽ không xảy ra cục diện như bây giờ! Nếu các vị trưởng lão muốn trách đệ tử cũng phải đứng trong số đó!” Vân Phong có hơi kinh ngạc, không ngờ tính cách Thiên Quy lại tốt như vậy. Bây giờ gã ta đứng ra ôm hết trách nhiệm lên mình làm mọi người có cảm giác có nạn cùng chịu. Một đám đệ tử quan môn nghe Thiên Quy nói như thế xong hiển nhiên cũng không muốn rơi lại phía sau mà liên tục xin phép chịu trách phạt, bọn họ cũng không thể trốn tránh trách nhiệm được. Mấy vị trưởng lão thấy cảnh tượng như vậy cũng cảm thấy vui mừng, thế hệ trẻ của Tụ Tinh không hề trốn tránh trách nhiệm ngay lúc này mà ngược lại còn đoàn kết với nhau. Tinh thần này rất ít khi gặp được trong đám người trẻ tuổi, ánh mắt mấy vị trưởng lão không khỏi nhin về phía Vân Phong, toàn lực kêu gọi đoàn kết như thế chỉ sợ là tới từ Phong Vân này thôi. Đại trưởng lão phất tay, cười ha ha nhìn mấy hậu bối trẻ tuổi trước mặt: “Trách phạt gì? Sao chúng ta lại muốn trách phạt các ngươi chứ?” “Mặc dù Tụ Tinh đã giành lại tôn nghiêm nhưng đồng thời cũng đã kết thù với Tinh Vân, như vậy sau này…” Đại trưởng lão lắc đầu, nói ra lời thấm thía: “Các ngươi nghĩ là ba viện sẽ hòa thuận nếu không có lần này sao? Trong hội giao lưu, ít nhiều gì cũng sẽ có để lại ân oán, trước đây ba viện cũng là như thế, nói nữa thì lần này là do Tinh Vân tới khiêu khích trước, các ngươi sai ở đâu chứ? Các ngươi chỉ là hăng hái ứng chiến thôi, cho dù ra tay đánh bị thương người cũng là hợp tình hợp lí! Thế giới này vốn dĩ luôn tràn ngập sự tranh dấu, ai thằng ai thua đều là do bản lĩnh, đó là điều không thể tránh khỏi!” Vân Phong không khỏi cười, vị đại trưởng lão lại là người có tính cách, theo lý thuyết, ông ấy nên nói vài câu nghiêm khắc tượng trưng ngoài mặt mới đúng, nhưng ngay cả điều này ông ấy cũng cắt bớt, tuy vậy thế này cũng tốt rồi. “Thi đấu xếp hạng Nội viện Tụ Tinh còn phải tiếp tục, các ngươi đã chuẩn bị xong chưa? Chúng ta cũng không nên vì người khác mà cắt ngang chuyện mình cần làm.” Tất cả đệ tử quan môn tiến vào vòng hai không nhịn được mà đều nhìn về phía Vân Phong, phỏng chừng thứ hạng thi đấu này căn bản không cần so nữa, ít nhất cũng đã có tên người đứng đầu rồi. Vân Phong nhìn tầm mắt của mọi người rồi giật nhẹ khóe miệng, ý của bọn họ chắc không phải là… “Đại trưởng lão, người đứng nhất thi đấu lần này đã có rồi!” Thiên Quy lớn tiếng nói một câu, mấy đệ tử quan môn khác cũng gật đầu. Trong lòng bọn họ cũng không có chút nào không phục, một mình Phong Vân đối kháng với năm người Tinh Vân mà đồng còn thắng hết, không có ai trong bọn họ có thể làm được tới mức độ như vậy. Phong Vân không đứng đầu thì còn ai có thể chứ! “Phong Vân! Phong Vân! Phong Vân!” Chung quanh lại lớn tiếng reo hò tên Phong Vân, Vân Phong cảm thấy có chút dở khóc dở cười, nàng thật sự là muốn giành hạng nhất nhưng cũng không phải là muốn giành được bằng cách như vậy. Tinh Vân khiêu khích chỉ là một việc xen giữa, như thế là nàng đã có thể giành hạng nhất à? Năm vị trưởng lão đều bật cười, Vân Phong bất đắc dĩ lắc đầu, thở dài nói: “Các vị trưởng lão, Quy sư huynh nói có chút khoa trương rồi. Lúc nãy đệ tử thắng được cũng nhờ may mắn thôi, nếu như đổi sang một đệ tử Tụ Tinh khác lên đài thì cũng chưa chắc sẽ thua, đệ tử thấy…” “Được rồi Phong Vân, sự thật như thế nào thì trong lòng chúng ta tất nhiên đã rõ, với thực lực và tư chất của ngươi, giành được hạng nhất này cũng là điều đương nhiên thôi.” Tam trưởng lão nhìn Vân Phong một cái. Thấy Vân Phong còn muốn nói gì đó, ngũ trưởng lão lại cười nói: “Ta nói nha đầu con đấy, con đừng từ chối nữa! Ngoan ngoãn mà nhận hạng nhất là được!” Lời Vân Phong muốn nói bị nghẹn lại, thôi thôi, bị đẩy lên vị trí này thì trừ cách tiếp nhận cũng có thể làm gì đây? Chẳng lẽ nàng lại còn muốn từ chối ra ngoài à? Nước chảy thành sông (1) cũng tốt. Vân Phong cười ha ha, không nói gì nữa, Thiên Quy thấy vậy cũng cười: “Chúc mừng tiểu sư muội! Muội hoàn toàn xứng đáng giành hạng nhất!” Vân Phong ngồi lên bảo tọa dành cho người đứng hạng nhất Nội viện, không có ai đưa ra bất kỳ câu nghi vấn nào. Vân Phong cũng đã sớm lui ra ngoài cuộc thị đấu xếp hạng, hạng nhất có rồi thì mấy hạng khác vẫn phải tiếp tục chọn, nhưng mà thiếu Vân Phong thi đấu, đám học sinh Tụ Tinh luôn cảm thấy thiếu chút gì đó. Đánh lùi khiêu khích của Tinh Vân, sau khi vinh quang có được hạng nhất, về cơ bản, thi đấu xếp hạng cũng không còn chuyện gì của nàng nữa. Nàng chỉ cần rảnh rỗi, nhàn nhã ngồi coi thi đấu một cách thỏa đáng là được, nhưng Vân Phong lại không rảnh rỗi như thế vì nàng còn rất nhiều chuyện muốn làm. Cho nên từ sau ngày Tinh Vân khiêu khích, Vân Phong cũng không hề xuất hiện trước mặt mọi người, việc này khiến đám học sinh Tụ Tinh than thở suốt ngày, chỉ mong có thể nhìn thấy thần tượng trong lòng một lần, thi đấu xếp hạng vẫn còn đang cử hành với khí thế ngất trời nhưng cảnh tượng sôi động cũng không còn xuất hiện. Viện mà Vân Phong ở luôn luôn thanh tĩnh. U Nguyệt không vào được mười vị trí đầu nên tất nhiên cũng không cần tham gia thi đấu xếp hạng, ba người bọn họ lại về nơi này, chia tay với thi đấu xếp hạng náo nhiệt để trở về với sự yên ả. U Nguyệt cố gắng tu tập, một lần nữa gã được kiến thức thực lực của Vân Phong nên không thể để cách biệt quá xa, mặc dù mức độ khó khăn khi đuổi theo khá lớn nhưng U Nguyệt cũng không hề có chút lười biếng nào. Ba con ma thú khế ước lại về bên trong nhẫn khế ước của Vân Phong lần nữa, ngày hôm đó cùng nhau lên đài xong, ba con ma thú đã trở thành thứ thu hút sự chú ý của học sinh Tụ Tinh, điều này khiến ca ba ma thú không thoải mái. Ánh mắt nhân loại quá mức nồng nhiệt nên cuối cùng ba con ma thú đều yêu cầu quay về bên trong nhẫn khế ước, Phong Vân cười đồng ý. Giờ phút này, Vân Phong đang lật xem tư liệu lấy được từ chỗ ngũ trưởng lão, nội dung liên quan tới hai đảo khác ở Trung đại lục. Nàng là người với tư cách dự thi trong hội thi đấu trao đổi của ba viện lần này nên tất nhiên muốn có thêm hiểu biết về hai viện kia, thuận tiện cũng xem luôn tình hình chung của hai đảo kia. Mặc dù tư liệu không quá kỹ càng nhưng cũng đủ để Vân Phong hiểu được đại khái về toàn cảnh. Vân Phong tập trung xem tư liệu trên tay, Khúc Lam Y ngồi bên cạnh nàng, đôi mắt thì chăm chú nhìn Vân Phong, cứ yên tĩnh như thế một hồi lâu. Khúc Lam Y nâng một lọn tóc đen của Vân Phong, quấn quanh ngón tay mình. Vân Phong nhấc mắt, nở một nụ cười nhàn nhạt: “Thế nào? Có phải chàng cảm thấy nhàm chán không?” Môi đẹp của Khúc Lam Y từ từ nhếch lên: “Sao có thế chứ? Nếu được, ta tình nguyện mỗi ngày đều nhìn nàng như thế này!” Gương mặt Vân Phong ửng đỏ nhưng khóe miệng không kìm được nở một nụ cười đầy ngọt ngào. Khúc Lam Y mê muội nâng tay sờ gương mặt nhuộm đỏ của nàng, nhẹ nhàng vuốt ve, cảm nhận được cảm giác trắng mịn dưới lòng bàn tay, hắn muốn như thế này mãi không rời đi. “Tiểu Phong Phong, hôm đó nàng đã dùng phương pháp gì khiến Tôn Vương cấp chín kia quý trước mặt vậy?” Khúc Lam Y chậm rãi vuốt ve gương mặt Vân Phong, nhẹ giọng hỏi. Gương mặt Vân Phong được Khúc Lam Y vuốt ve càng thêm nóng rực, màu đỏ đậm hơn rất nhiều, nàng không nhịn được mà gẩy ngón tay xuống, nắm chặt nó trong tay mình. “Hỏa Tinh Nguyên Sinh dịch.” Vân Phong nói xong thấy Khúc Lam Y còn có chút rối rắm, không khỏi cười một tiếng: “Loại chất lỏng này có tác dụng ăn mòn chiến khí, hiệu quả cực kỳ rõ ràng.” Hai mắt Khúc Lam Y lóe lên: “Tiểu Phong Phong, rốt cuộc thì nàng có bao nhiêu bảo bối, nương tử của ta quả nhiên không giống người thường mà!” Cặp môi đỏ mọng của Vân Phong hơi nhếch lên: “Tác dụng của Hỏa Tinh Nguyên Sinh dịch này cũng rất kỳ lạ, đây là do lúc đi học viện Ma Tang ngẫu nhiên thấy được, ở đó ta gặp được Sắc Kim…” Hai mày Khúc Lam Y hơi nhướng, cánh tay dài duỗi ra, kéo Vân Phong vào trong ngực, một tay ôm lấy eo nhỏ của nàng, một tay khác nâng cằm Vân Phong lên, mắt đen nhánh như ẩn giấu một mạch nước ngầm, giọng nói trầm thấp mang theo ý nguy hiểm: “Nương tử của ta, nàng đã gặp được ai, hả?” Vân Phong cười lên: “Ta không gặp ai cả!” Người đàn ông này lại ghen rồi. Môi đỏ Khúc Lam Y nhếch lên, một nụ cười tà ác xuất hiện: “Nương tử, giữa ta và nàng nên thẳng thắn, thành khẩn với nhau đúng không nào? Nói dối là phải chịu phạt đấy!” “Khúc…” Vân Phong đang muốn nói gì đó nhưng còn chưa kịp nói thì tất cả đã bị nghẹn lại trong miệng. Môi hai người dính chặt vào nhau, chỉ trong chốc lát, một ngọn lửa nóng cháy bắt đầu lan tràn từ nơi hai người tiếp xúc. Hơi thở nóng rực của người đàn ông truyền vào thân thể thông qua miệng, mũi, mùi hương thuộc về Khúc Lam Y không ngừng lan tỏa, quẩn quanh trong không khí, tiếp tục mạnh mẽ bao vây, hoàn toàn bọc lấy nàng, không chừa một khe hở nào. Đây là một nụ hôn đầy nóng bỏng, Khúc Lam Y hôn có hơi gấp gáp, tựa như người đang đói khát cuối cùng cũng tìm được nguốn nước, cứ tham lam mút lấy thỏa thích, dây dưa không rời như muốn hút khô tới giọt cam lộ cuối cùng. Vân Phong cảm thấy hô hấp có chút khó khăn nên tay không nhịn được mà bò lên vai Khúc Lam Y, nắm lấy quần áo của hắn, nhẹ nhàng kéo khiến sự tiến công của người ông càng thêm mãnh liệt, mắt đen đột nhiên rỉ ra vài chấm đỏ hồng như được nhuộm bởi máu đỏ, cực kỳ mê người và chói mắt. Bàn tay lớn đỡ bên eo nàng không nhịn được mà lại bắt đầu động tác, chậm rãi leo lên dọc theo đường cong hoàn mỹ của thân thể đẹp đẽ này, dọc theo lưng, kéo dài theo vị trí của xương cốt đi lên từng chút từng chút một. Cảm giác tê dại truyền tới từ sau lưng Vân Phong khiến thân thể nàng vô thức mềm nhũn, hoàn toàn rúc vào người Khúc Lam Y, mà hai tay Khúc Lam Y lại ôm chặt lấy nàng, nhiệt tình vuốt ve, không để cho nàng có bất kỳ cơ hội trốn thoát nào. Ngay lúc bàn tay của người đàn ông muốn mở vạt áo để công thành chiếm đất, một giọng nói đột ngột vang lên đánh vỡ tất cả ma chú. “Phong Vân, ngươi đang làm gì…” Giọng nói của Cung Thiên Tình vang lên ngay bên ngoài. Vân Phong lập tức tỉnh táo lại, thân thể cứng đờ, lúc này nàng mới phát hiện áo ngoài của mình đã bị mở ra từ khi nào. Còn Khúc Lam Y thì đang vồ lên, sức mạnh hùng hậu kích phát, Cung Thiên Tình muốn đẩy cửa vào trong thì đứng đơ ngay tại chỗ. “Ngươi…” Vân Phong đỏ mặt, không biết vừa rồi nàng làm sao nữa, cứ như là chìm vào một cảnh tượng ngọt ngào, không thể tự kiềm chế. Khúc Lam Y làm gì nàng, nàng cũng không biết, chỉ biết là rất thoải mái, rất dễ chịu… Vân Phong luống cuống tay chân bắt đầu sửa sang lại quần áo, vẻ mặt Khúc Lam Y đang kiềm nén lửa giận, chuyện tốt bị cắt ngang thì ai cũng sẽ điên máu, đặc biệt là khi hắn muốn bắt đầu ăn món này nữa! Hắn không giết người cũng coi như là tốt lắm rồi! Mặc dù trên mặt đang kiềm nén lửa giận nặng nề nhưng bàn tay vẫn dịu dàng mặc quần áo cho Vân Phong. Sau khi nút thắt bị cởi ra đều đâu vào đấy, hắn lại ôm Vân Phong từ trên người mình xuống, đôi mắt đen như mực của Khúc Lam Y nhìn đôi môi đang sưng đỏ của Vân Phong. Cuối cùng hắn cũng nở nụ cười, ngón tay nhẹ nhàng phất qua đôi môi sưng đỏ kia, tốt lắm, nơi này còn có khí tức của hắn! “Ta đi ra ngoài trước đây, chúng ta còn nhiều thời gian mà!” Giọng nói trầm thấp, khàn khàn vang lên bên tai khiến mặt Vân Phong đỏ bừng lên, Khúc Lam Y quay người đẩy cửa ra ngoài. Một cơn gió mát thổi vào xoa dịu sự khô nóng trên mặt Vân Phong, mà Cung Thiên Tình nhìn thấy Khúc Lam Y đi ra thì lại đỏ mặt. “Ta, cái kia, ta không biết là… Ôi, xin lỗi…” Cung Thiên Tình thực sự không biết nên nói gì nữa, nàng ấy chỉ có thể xin lỗi lung tung thôi. Nàng ấy cũng biết vị hôn phu bên cạnh Phong Vân này, cho dù là bề ngoài hay khí chất cũng đều xứng đôi với Phong Vân, với tuổi tác hiện tại, hai người có xảy ra chuyện gì thì cũng rất là bình thường, xem ra là do nàng ấy tới không đúng lúc. “Cái kia, nếu không ta đi trước nha! Các ngươi, các ngươi cứ tiếp tục…” Cung Thiên Tình nói xong, thần sắc Khúc Lam Y cứng đờ, nếu như cô nương này đi thật ngay bây giờ, phỏng chừng trong một thời gian dài kế tiếp, Tiểu Phong Phong sẽ không cho hắn tới gần mất! “Ngươi yên tâm! Ngươi tới đúng lúc đấy!” Khúc Lam Y ngoài cười nhưng trong không cười nói một câu. Cung Thiên Tình chỉ cảm thấy ý lạnh chạy khắp cả người, người đàn ông này… Rõ ràng hắn đang cười nhưng lại không có ý cười. Khúc Lam Y không nói gì thêm mà xoay người ra ngoài, Cung Thiên Tình đột nhiên thở phào, cất bước vào trong phòng, hiển nhiên nàng ấy cũng đã nhận ra không khí ái muội bên trong. “Thiên Tình, ngươi đến rồi!” Vân Phong cười nhạt một tiếng, có điều gương mặt đỏ ửng và đôi môi sưng đỏ đã tiết lộ chuyện vừa mới xảy ra ở đây. Cung Thiên Tình hé miệng cười: “Đúng vậy, chắc ta không có quầy rầy ngươi chứ?” Nhìn ánh mắt chế nhạo của Cung Thiên Tình, Vân Phong hơi giật mình. Cung Thiên Tình thấy vẻ mặt ngu ngơ của Vân Phong thì không nhịn được vui vẻ: “Kiếm được rồi! Xem như là ta đã kiếm được rồi! Ha ha, không trêu ngươi nữa, lần này ta đến là muốn nói một chuyện nghiêm túc với ngươi.” Vân Phong lập tức tỉnh táo tinh thần, Cung Thiên Tình tìm nàng để nói chuyện nghiêm túc gì đây? “Ta vẫn luôn cố gắng gia tăng tu vi, thực lực của mình, cộng thêm sự hỗ trợ của Kim Đỉnh dịch mà ngươi cho, bây giờ thực lực của ta đã chính thức tiến vào cấp bậc Tôn Vương rồi!” Cung Thiên Tình vui vẻ nở một nụ cười. Vân Phong nghe xong thì cũng cảm thấy vui mừng: “Chúc mừng ngươi, Thiên Tình” Cung Thiên Tình cười ha ha: “Tất cả là nhờ có ngươi, nếu không thì ta cũng không có được thành tựu như ngày hôm nay! Phong Vân, cám ơn ngươi!” Vân Phong cũng cười: “Ta và ngươi là bạn bè mà, nói lời này không phải quá khách khí sao?” Cung Thiên Tình cười nói xong, vẻ mặt cũng nhanh chóng nghiêm túc lên: “Lần này Tinh Vân đến đây khiêu khích chúng ta hiển nhiên là cố tình, thực lực của ngươi đã bại lộ trước hội giao lưu, như thế cũng có chút bất lợi.” Cung Thiên Tình có tâm tư nhạy cảm, hiểu rõ những thứ này, năng lực này có chút giống Diêm Minh, chỉ có điều Diêm Minh có thể nhịn hơn nàng ấy mà thôi. Vân Phong cười thầm trong lòng, bại lộ sao? Nếu như ba con ma thú khế ước hiện thân xem như là bại lộ, vậy chuyện Ma pháp sư ngũ hệ còn là Triệu hồi sư xuất hiện, phỏng chừng Tinh Vân có nghĩ nát óc cũng chưa bao giờ ngờ tới. Vân Phong cười thản nhiên: “Không sao, cho dù ta bại lộ cũng chẳng sao, Tụ Tinh còn có Thiên Quy và những người khác, lần này, lần này cũng không phải là một mình ta đi đâu!” “Phù, vẫn còn may là không phải một mình ngươi đây, nếu không thì áp lực của ngươi lớn cỡ nào chứ! Nhưng mà lần này có ngươi thì cho dù đối thủ có do thám cũng không được bao nhiêu. Ta tin tưởng ngươi nhất định sẽ thắng!” Đôi mắt Cung Thiên Tình sáng lấp lánh nhìn Vân Phong, trong đó là sự tín nhiệm và mong đợi. “Được, ta sẽ cố gắng hết sức!” Rất nhanh, thi đấu xếp hạng Nội viện nhanh chóng hạ màn trong không khí náo nhiệt. Cuối cùng là Vân Phong xếp thứ nhất, Thiên Quy xếp thứ hai, đệ tử của đại trưởng lão xếp thứ ba, đệ tử nhị trưởng lão xếp thứ tư, còn Dung Tâm không ngờ lại là lần đầu tiên xếp thứ năm. Đây là lần đầu tiên việc này xảy ra đối với môn hạ của ngũ trưởng lão, đệ tử dưới trướng ngũ trưởng lão chưa bao giờ tiến được vào mười vị trí đầu nữa nhưng mà lần này không chỉ giành hạng nhất mà còn tiến vào trong năm hạng đầu nữa! Vị trí viện trưởng của Tụ Tinh cũng ngoài ý muốn rơi vào trên đầu của ngũ trưởng lão. Môn hạ của ngũ trưởng lão vui mừng cả đám, ngũ trưởng lão cũng cực kỳ vui vẻ, ông vui không phải vì vị trí viện trưởng mà là vì ông có được vị trí trưởng lão dẫn đội lần này. Lần này Vân Phong đạt hạng nhất nên hiển nhiên người đi với bọn họ chính là ngũ trưởng lão. Điều này cũng đã thỏa mãn mong chờ của ngũ trưởng lão đối với Vân Phong. Tâm trạng mấy ngày nay của ngũ trưởng lão đều vô cùng tốt. Lần này tứ trường lão có hơi thiệt thòi, ông ấy không có đệ tử nào tiến vào được băm vị trí đầu, đệ tử U Bạch ông ấy vừa lòng nhất đã bị Tụ Tinh xóa tên. Mặc dù tứ trưởng lão rất tiếc hận nhưng cũng không còn cách nào khác. Vân Phong cũng nghe thấy tin tức này, có thể nói là lần này U gia đã ngã vô cùng đau. U Bạch thảm bại và bị xóa tên là một đả kích không nhỏ đối với U gia. U gia chủ không có cách nào để gặp U Nguyệt, nơi này là Tụ Tinh, không phải là U gia của ông ta mà ông ta muốn đi đâu thì đi đó. Cuối cùng đoàn người U gia cũng chỉ có thể mang mặt mày xám xịt trở về, đoán chừng là cũng không gượng dậy nổi. U Nguyệt cũng nghe được tin tức này nhưng cũng không biểu hiện ra điều gì, hoàn toàn tỏ vẻ là gã không có bất kỳ quan hệ nào với người U gia. Vốn dĩ Vân Phong đang lo lắng nhưng khi thấy U Nguyệt như thế thì cũng yên tâm, cắt đứt sạch sẽ cũng tốt, hiện tại U gia chính là một con quỷ hút máu, một khi leo lên thì rất khó hất ra. Kết quả thi đấu xếp hạng vừa ra, ngũ trưởng lão cự tuyệt vị trí viện trưởng, ông tuyên bố là vẫn để đại trưởng lão đảm nhận nó, nhưng thế hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của tất cả mọi người. Nhưng nghĩ đến tính cách của ngũ trưởng lão nên mọi người cũng thoải mái. Đại trưởng lão cũng không từ chối, dứt khoát tiếp nhận. Dù sao về phương diện đối nhân xử thế, đại trưởng lão cũng điêu luyện và thành thạo hơn, ngũ trưởng lão vẫn còn non lắm. Thi đấu xếp hạng Nội viện vừa kết thúc, Nội viện lại đóng kín lần nữa. Đệ tử Ngoại viện rời đi với vẻ lưu luyến không nỡ, vốn dĩ họ muốn nhìn thấy anh hùng thêm vài lần nhưng tiếc là Vân Phong chưa bao giờ xuất hiện. Đệ tử Ngoại viện cũng chỉ có thể trở về Ngoại viện trong tiếng than thở để tiếp tục cố gắng, nhưng lần này trong lòng của họ cũng có thêm một mục tiêu phấn đấu, đó chính là Phong Vân. Dung Tâm nhảy vọt lên hạng năm là điều xưa nay chưa từng có, vốn dĩ gã muốn chia sẻ tin tốt này với Vân Phong nhưng Khúc Lam Y vẫn luôn chặn ngay ngoài cửa, Dung Tâm đành phải thức thời rời đi. Người đàn ông này không dễ chọc, thực lực hiện tại của gã không phải là đối thủ của hắn, rút lui vẫn tốt hơn. Ngũ trưởng lão cũng không có tới quấy rầy Vân Phong, mấy ngày qua, bên ngoài vẫn náo nhiệt và hỗn loạn như cũ nhưng ở chỗ Vân Phong lại hoàn toàn yên tĩnh như xưa. Thời gian nhanh chóng trôi qua, hội giao lưu giữa ba viện càng ngày càng gần. “Tiểu… Phong Vân! Sư phụ kêu chúng ta qua đó một chuyến!” Dung Tâm đứng bên ngoài sân viện của Vân Phong, không dám đi vào trong, chỉ có thể đứng ngoài la to. Chỉ chốc lát sau, Vân Phong nhanh chóng đi ra. Dung Tâm cười ha ha, cẩn thận từng li từng tí nhìn chung quanh Vân Phong, Vân Phong bất đắc dĩ nói: “Khúc Lam Y ở bên trong.” Bây giờ Dung Tâm mới an lòng, không còn cách nào mà, lần nào người đàn ông kia cũng nhìn gã với ánh mắt như muốn chặt gã ra vậy! Ma pháp sư Quang hệ không phải đều có mặt mũi hiền lành sao? Thiệt là… Sao lại hung ác như thế chứ? Vân Phong nghe Dung Tâm nói thì cũng hiểu là nên chuẩn bị một chút cho cái gọi là hội giao lưu ba viện kia. Một đường đi tới chỗ cửa đại điện nàng từng tới hai lần, Thiên Quy thấy Vân Phong và Dung Tâm đi tới thì kêu một tiếng: “Phong Vân, Dung Tâm, các ngươi đến rồi!” Hai người khác lập tức nghiêng đầu nhìn qua, Vân Phong cười chào: “Quy sư huynh!” “Nếu năm người đã đến đủ rồi thì vào chung đi!” Thiên Quy nói một câu, Vân Phong gật đầu, năm người đẩy cửa vào theo thứ tự. Năm vị trưởng lão đang ngồi bên trong, nhìn thấy năm hậu bối tiến vào thì hài lòng gật đầu: “Các ngươi tới rồi à!” “Các vị trưởng lão, chúng đệ tử tới chậm!” Thiên Quy bước lên, chắp tay nói. Giờ Vân Phong mới hiểu thì ra Thiên Quy đang chờ nàng, chân mày nàng hơi nhíu lại, bình tĩnh đứng tại chỗ, tuy nàng hạng nhất nhưng nàng không quen làm lãnh đạo, huống chi Thiên Quy ở Tụ Tinh hoa viện này lâu hơn nàng. Lần này dẫn đội nên để gã ta làm, nàng cũng không muốn cướp danh tiếng. Đại trưởng lão vẫn ngồi ở chủ vị, bốn vị trưởng lão khác chia ra ngồi hai bên, đại trưởng lão cười ha hả, mở miệng nói: “Gọi các ngươi tới đây tất nhiên là vì thời gian hội giao lưu đã tới gần, mà chúng ta lại nhận được tin tức có liên quan nên muốn nói với các ngươi một chút.” Mấy người trẻ tuổi lập tức căng thẳng, có chút chờ mong lại có hơi khẩn trương. “Hội giao lưu ba viện lần này được cử hành ở Hoa Phong học viện trên đảo Nguyệt Luân, dẫn đội là ngũ trưởng lão, đến đó các ngươi phải nghe theo lệnh của ngũ trưởng lão, Phong Vân…” Đại trưởng lão nhìn về phía Vân Phong, Vân Phong ngước mắt lên nhìn lại. “Lần này ngươi là người đứng hạng nhất trong thi đấu xếp hạng nên đội trưởng dẫn đội lần này sẽ do ngươi đảm nhận.” Mấy người trẻ tuổi khác đều nhìn Vân Phong, Thiên Quy đứng ở đó, vẻ mặt bình tĩnh. Vân Phong lại cười cười: “Đội trưởng dẫn đội, Phong Vân tự nhận không có tư cách đảm nhận nó vì tư lịch của đệ tử còn thấp, lịch duyệt lại không sâu nói trắng ra là chưa từng gặp qua chuyện lớn như thế nhiều, so với đệ tử thì Tụ Tinh còn nhiều người có thể đảm nhận hơn, nếu không Phong Vân để cử một người được không ạ?” Năm vị trưởng lão nghe xong, trong lòng cười thầm, tư lịch còn thấp? Lịch duyệt không sâu? Chưa từng gặp chuyện lớn? Làm gì có ai tự nói mình như thế chứ! Huống chi với tư chất và thực lực hoặc chỉ bằng chuôi ma trượng này, nàng làm sao có thể là người chưa từng gặp qua chuyện lớn chứ? Thiên Quy nghe thấy Vân Phong đề cử mình thì vô cùng kinh ngạc, theo lý thì nàng không nên làm như thế mới đúng. Ngũ trưởng lão cười ha ha: “Vậy cứ nghe theo đề nghị của nha đầu này đi! Thiên Quy cũng là một lựa chọn thích hợp, tính cách trầm ổn, tới nơi khác tất nhiên là có thể vững vàng.” Đại trưởng lão hài lòng gật đầu: “Nếu Phong Vân tiến cử Thiên Quy, vậy Thiên Quy cũng nên làm tốt việc mình phải làm đấy!” Thiên Quy hơi giật mình, nhìn Vân Phong một cái. Vân Phong cười nhạt, Thiên Quy cũng không nhăn nhó mà chắp tay: “Đệ tử nhất định sẽ không làm nhục sứ mệnh, thực hiện trách nhiệm của mình! Đệ tử sẽ dùng sinh mạng của mình để bảo vệ tất cả đồng đội Tụ Tinh!” Năm vị trưởng lão mỉm cười hài lòng, đúng lúc này, đại môn đột nhiên bị mở ra, một bóng dáng vội vã tiến vào. Dược tễ trưởng lão đi vào với vẻ mặt âm trầm, tối đen, không đợi năm vị trưởng lão lên tiếng, ông ấy đã vội mở miiệng nói: “Bên rừng cấm xảy ra chuyện rồi!” **** (1) Để khuyên rằng khi các điều kiện chín muồi thì thành công sẽ đến một cách tự nhiên. Câu thành ngữ này cũng mang ý nghĩa là không cần phải lo lắng, không cần phải cố đạt được thành công bằng mọi giá hay đặt nặng tâm vào việc theo đuổi thành công, bởi việc gì đến sẽ đến, khi tới thời điểm chín muồi, nỗ lực bỏ ra sẽ được đền đáp xứng đáng.