Thiên tài triệu hồi sư

Chương 476 : Tới cửa gây chuyện

“Phù! Nguy hiểm quá!” Dung Tâm nhanh chóng lùi ra sau gần cả trăm mét, ngọn lửa đỏ rực trượt qua mặt gã, cảm giác nóng bỏng cứ như thể nếu trễ vài giây thì nó sẽ rơi lên da thịt gã vậy. Dung Tâm toát mồ hôi lạnh, vươn tay sờ trán, lòng bàn tay toàn là mồ hôi: “Tiểu sư muội quả nhiên là tiểu sư muội...” Ngay lúc Dung Tâm lùi ra sau, ngọn lửa bùng to như muốn nuốt chửng gã chợt nhỏ lại, ngoan ngoãn trở về tay Vân Phong, năng lực khống chế nguyên tố của nàng khiến không ít Ma pháp sư thấy xấu hổ. Dù bản thân Triệu hồi sư cũng là Ma pháp sư, nhưng mỗi nghề đều có khác biệt, về ma thú không ai sánh bằng Triệu hồi sư, nhưng luận về ma pháp Triệu hồi sư lại không tinh thông bằng Ma pháp sư. Ma pháp sư dốc lòng nghiên cứu ma pháp, Triệu hồi sư không sánh bằng, họ phải phân ra một phần cho khế ước ma thú của mình, tinh thần thực lực của cả hai cũng có khác biệt, nhưng chiêu vừa rồi của Vân Phong thể hiện rõ sự khống chế tuyệt diệu của mình, chính vì vậy khiến không ít Ma pháp sư thấy xấu hổ. “Phong Vân này khống chế nguyên tố chuẩn như vậy, cây ma trượng đó góp công không nhỏ.” Nhị trưởng lão và tứ trưởng lão trong lòng tự biết, ma trượng góp một nửa vào khả năng khống chế nguyên tố của Vân Phong. “Chưa chắc, năng lực khống chế nguyên tố của bản thân Phong Vân cũng không tệ.” Ngũ trưởng lão ngồi cạnh cười ha ha nói, thán phục nhìn Vân Phong. Nếu không nói đến công hiệu của ma trượng, năng lực tự thân của nha đầu cũng không yếu, mới có thể phát huy ra năng lượng lớn vậy, không thể khinh thường. Ngọn lửa bị thu về, ngoại trừ việc không khí vẫn còn hơi nóng, mọi người đều không dám tin vừa rồi có một ngọn lửa bùng lên gần như bao phủ cả nửa đài thi đấu, ngay sau đó lại biến mất chỉ trong vài giây. Dung Tâm đứng đó, vỗ lên quần áo, mắt nhìn Vân Phong ở đằng xa, đột nhiên cảm thấy, tiểu sư muội trước nay chỉ thường cười khẽ khiêm tốn ít nổi bật, giờ như một ngọn núi cao không thể vượt qua, chặn ngang trước mặt gã. “Gừ...!” Hai con ma thú đang đánh nhau bên cạnh cũng tự gầm lên, răng nhọn và móng sắc của Tiểu Hoả chống lại mai rùa cứng ngắc của Nham Vương Quy, có thể nói là kì phùng địch thủ, một công kích, một phòng ngự, không phân trên dưới. Mắt Dung Tâm tối sầm, kết giới nguyên tố vừa rồi gã đã thua, đủ để thấy năng lực khống chế nguyên tố của tiểu sư muội cao hơn gã, Hoả Vân Lang sở dĩ không thắng được, chủ yếu là vì lực phòng ngự quá cao của Nham Vương Quy, trận này gã phải thua à? Môi Dung Tâm nhếch lên, còn chưa chắc đâu. Dung Tâm nhún người nhảy lên, Vân Phong thấy gã đánh vào Tiểu Hoả, lập tức xoay ma trượng trong tay, tên lửa lao ra, Dung Tâm cười to: “Lão Nham, xài chiêu đó đi.” Chiêu đó? Vân Phong nghe vậy liền biết Dung Tâm đã có chuẩn bị khác, Nham Vương Quy nghe vậy cũng cười to, đột nhiên di chuyển thân hình khổng lồ của mình về phía Dung Tâm, cả đài thi đấu đều rung lên. “Thổ thuẫn!” Dung Tâm bay qua không trung, tay lật một cái, thổ thuẫn dựng lên trước mặt Nham Vương Quy. Tiểu Hoả bị thổ thuẫn vừa xuất hiện ngăn lại, tức giận gào rú công kích, ngay sau đó, Dung Tâm thẳng thừng ra tay: “Thổ tiễn!” Tiểu Hỏa né sang một bên, tránh công kích của thổ tiễn, cũng làm thổ thuẫn hình thành vòng bảo vệ Nham Vương Quy, Tiểu Hoả mất cơ hội, bực tức gầm một tiếng, Vân Phong chạy tới: “Chủ nhân, tiểu tử này định giở trò gì vậy?” Nhìn thổ thuẫn trước mặt, Vân Phong không biết Dung Tâm tính làm gì, ngũ trưởng lão ngồi trên bục cũng ngạc nhiên: “Tiểu tử mù mờ này, giờ cả chiêu đó cũng lấy ra dùng.” Khúc Lam Y đứng trong góc nhìn cảnh này, chỉ cười lạnh, hắn nhắm mắt lại, chốc sau mở choàng mắt, trong mắt hiện lên ánh đỏ: “Tên mù mờ đó, cũng có bản lĩnh nhỉ, không uổng công Tiểu Phong Phong làm đối thủ của ngươi.” “Dung Tâm sư huynh đang làm gì vậy? Thổ thuẫn chắn tầm nhìn mất tiêu rồi, chẳng thấy được gì nữa.” Đám thanh niên vây xem đều tỏ vẻ lo lắng, nhưng ngay khi vừa dựng xong, thổ thuẫn đã che chắn mọi thứ bên trong, mọi người đều không biết bên trong thổ thuẫn đang xảy ra chuyện gì. “Dung Tâm sư huynh là Triệu hồi sư, chắc không phải huynh ấy có chiêu gì bất ngờ đó chứ?” “Lo chết được, nếu đang chiến đấu, ai rảnh chờ huynh ấy chui ra chứ.” “Ngươi bị ngu hả? Ngươi đừng quên Dung Tâm sư huynh là Triệu hồi sư hệ nào. Là Thổ hệ đó, đại ca. Cho dù kẻ thù chờ không được, cũng phải xem có phá được lớp phòng ngự của Thổ hệ không đã. Nếu là ngươi, ngươi làm được không?” Tiếng xì xào nổi lên, dù mọi người đều lo lắng, nhưng chờ mong nhiều hơn, những đệ tử quan môn khác nhìn thấy cảnh này đều ngẩn ra, đây không phải lần đầu Dung Tâm tham gia thi đấu xếp hạng, nhưng đây là lần đầu gã dùng chiêu này, mọi người đều khá ngạc nhiên. “Xem ra trước kia Dung Tâm không dốc hết sức mình.” Hoa Linh chau mày nói. Thiên Quy đứng cạnh cũng gật đầu: “Tính tình ngũ trưởng lão xưa giờ không thích tranh giành, các đệ tử của ông ấy cũng chẳng khác mấy, có lẽ nếu không phải lần này có dính tới chuyện thi đấu giao hữu giữa ba học viện, ngũ trưởng lão cũng sẽ không liều mạng vậy.” “Vì muốn giành được một chỗ, Dung Tâm hình như dùng tới đòn sát thủ luôn.” “Không, muội sai rồi.” Thiên Quy lạnh lùng nói, Hoa Linh nhìn gã ta: “Không phải vì nguyên nhân này, chẳng lẽ còn nguyên nhân khác nữa à?” Thiên Quy nhếch môi, mắt nhìn Vân Phong: “Nguyên nhân nằm ở chỗ Phong Vân, vì đối thủ là nàng, mới khiến Dung Tâm sôi sục ý chí chiến đấu, trạng thái hiện giờ của Dung Tâm là vậy đó.” “Rầm.” Thổ thuẫn bao trùm Nham Vương Quy đột nhiên vỡ nát, hoá thành những nguyên tố nhỏ bay trong không khí. Mọi người bị tiếng vang làm kinh ngạc, Vân Phong lại nhắm hai mắt, Tiểu Hoả đứng cạnh cũng nhắm mắt lại, móng vuốt hơi co, chuẩn bị tấn công bất cứ lúc nào. “Ầm...” Tiếng vang nặng nề truyền ra, sau khi Thổ nguyên tố biến mất hết, Vân Phong nhìn thấy phía đối diện xuất hiện ma thú khế ước Thổ hệ của Dung Tâm - Nham Vương Quy, thân hình khổng lồ, động tác chậm chạp, mai là lớp phòng ngự cứng rắn, thế nhưng Dung Tâm lại chẳng thấy đâu. “Dung Tâm sư huynh đâu rồi?” “Phải rồi, sao huynh ấy biến mất? Chẳng lẽ huynh ấy vứt ma thú khế ước của mình rồi bỏ chạy?” “Nói gì mà ngu vậy. Ngươi thấy Triệu hồi sư nào làm chuyện vậy chưa?” “Nhưng ngươi nhìn đài thi đấu đi, Dung Tâm sư huynh biến mất thật rồi kìa.” Dung Tâm biến mất làm mọi người đều xì xào bàn tán, mấy người trẻ tuổi đứng dậy ngỏng cổ xem, cả đám kiễng cả chân chỉ mong tìm được Dung Tâm, nhưng trên đài thi đấu trừ Vân Phong, Tiểu Hoả cũng chỉ có con Nham Vương Quy, Dung Tâm quả thật đã biến mất. “Chủ nhân, tiểu tử kia chẳng lẽ dùng không gian phong toả? Nhưng với thực lực của gã chiêu này không có tác dụng gì. Chẳng lẽ gã chạy thật rồi?” Tiểu Hoả và Vân Phong truyền âm, đôi mắt sói cảnh giác nhìn chung quanh, không bỏ qua bất kì động tĩnh nào. Trên thế giới này chỉ có Ám nguyên tố mới có thể khiến người ta biến mất, nhưng Dung Tâm không hề có liên quan gì tới Ám nguyên tố, nếu gã không chạy trốn thì sao thế này? “Không, huynh ấy không chạy trốn đâu. Nếu không chạy trốn, nói cách khác... Huynh ấy chắc chắn nấp ở đâu đó, ví dụ như...” Vân Phong nhìn thẳng vào Nham Vương Quy, môi nhếch lên: “Ví dụ như, chỗ đó.” Tiểu Hoả trừng đôi mắt sói, chỗ đó? Con rùa này á? Chẳng lẽ gã trốn dưới bụng rùa? “Tiểu sư muội quả nhiên thông minh, vậy mà cũng bị muội đoán được.” Giọng nói vui sướng của Dung Tâm vang lên, dù truyền tới từ đài thi đấu, nhưng vẫn không nhìn thấy bóng dáng gã đâu, mọi người càng thêm hiếu kì, đều thử nghĩ xem Dung Tâm đang trốn ở đâu. Vân Phong đứng đó, nhìn Nham Vương Quy, không hề dời mắt đi: “Không phải muội thông minh, nếu hiểu được tính huynh, đương nhiên sẽ đoán được phần nào cách hành động của huynh, còn nữa, vừa rồi huynh cũng đã nói, muốn dùng chiêu đó.” "Ha ha ha!" Dung Tâm vui vẻ cười to, chân trước của Nham Vương Quy dẫm mạnh xuống đất, Tiểu Hoả nhún người chắn trước mặt Vân Phong: “Gừ...! Đồ con rùa, móng vuốt của bổn đại gia thế nào hả?” “Tiểu sư muội, tính cách ma thú khế ước của muội xem ra không tốt lắm.” Giọng Dung Tâm rõ ràng hơn, như thể đang đứng trước mặt, Vân Phong nhắm mắt, cảm nhận được cổ Nham Vương Quy duỗi ra, ngay sau đó nó mở miệng, Vân Phong trừng to mắt, hoá ra huynh ấy trốn bên trong. “Tiểu sư muội, muội gặp khó khăn rồi đây.” Dung Tâm đứng trong miệng Nham Vương Quy, chính xác mà nói là đứng trên lưỡi Nham Vương Quy, cười nhìn Vân Phong: “Ta ở trong cơ thể Lão Nham, Lão Nham là tường đồng vách sắt của ta, mà ta là lực công kích của Lão Nham, phòng ngự và công kích kết hợp hoàn mỹ, muội sẽ phá vỡ nó thế nào đây?” Dung Tâm xuất hiện làm mọi người đều ồ lên. Vậy mà gã lại trốn trong miệng ma thú. Cách thức chiến đấu này có thể nói quá mới lạ, nhưng lại hoàn mỹ vô cùng. Đúng như lời Dung Tâm nói, kết hợp phòng ngự và công kích một cách hoàn mỹ, biến Triệu hồi sư và ma thú thành thể kết hợp vẹn toàn. “Lão ngũ, cách này là Dung Tâm tự nghĩ ra à?” Đại trưởng lão cười hỏi, ngũ trưởng lão vuốt cằm: “Là nó tự nghĩ ra, tiểu tử này dù không thông minh, nhưng suy nghĩ lạ lùng thì không thiếu.” Mắt Vân Phong hiện lên vẻ nóng bỏng. Dung Tâm cho nàng gợi ý rất lớn, trước kia nàng cho rằng Triệu hồi sư và ma thú khế ước chỉ có thể tác chiến riêng, nhưng Dung Tâm lại nói cho Vân Phong biết, Triệu hồi sư và ma thú khế ước cũng có thể dung hợp, kết hợp được ưu thế của cả hai, giấu đi khuyết điểm của đôi bên, từ đó đạt tới hoàn mỹ. Đương nhiên, nó cũng cần có điều kiện, một là ma thú khế ước phải có hình thể khổng lồ, không thể lấy thân hình như Tiểu Hoả, Vân Phong muốn chui vào người nó cũng không làm được. Hay, quả nhiên rất thú vị, Dung Tâm thẳng tính này lại là một thiên tài kì dị nghĩ ra được những tư tưởng quá kì diệu. "Tiểu sư muội, tiếp chiêu!" Dung Tâm cười, hài lòng nhìn sắc mặt Vân Phong, đây là một chiêu gã cực kì tự hào, cũng là lần đầu tiên gã dùng thử từ sau khi luyện thành. Chỉ có tiểu sư muội mới kích thích toàn bộ ý chí chiến đấu của gã, đánh với người khác còn lâu gã mới dùng tới nó. Dung Tâm xiết tay, nắm chặt ma trượng: “Thổ tiễn!” Ngay sau đó, miệng Nham Vương Quy bắn ra vô vàn mũi tên đất, nhắm thẳng về phía Vân Phong. Ma trượng trong tay Vân Phong xoay chuyển, Hoả nguyên tố bắn ra đón lấy, Tiểu Hoả mở miệng, năng lượng từ Hoả nguyên tố bắn ra, Nham Vương Quy khép miệng, bảo vệ Dung Tâm trong miệng mình, xoay người đi, đòn tấn công của Tiểu Hoả và Vân Phong đánh hết lên mai rùa, sau đó văng ra ngoài. “Năng lực phòng ngự của Nham Vương Quy quả nhiên rất mạnh.” Vân Phong tán tưởng, Tiểu Hoả lại nóng nảy mở miệng: “Mai con rùa chết tiệt đó dày quá, vả lại bản thân Thổ nguyên tố đã mang theo năng lực phòng ngự, răng và móng vuốt của ta đánh lên đó, không dùng cách đặc biệt thì cũng thành vô dụng.” “Nhất là khi Dung Tâm bây giờ còn đang ở trong miệng Nham Vương Quy, ma thú khế ước vốn có liên quan tới tinh thần lực của Triệu hồi sư, cả hai hợp thành một thể thế này, ta tin rằng Thổ nguyên tố sẽ càng phát huy mạnh hơn, lớp phòng ngự đã mạnh hẳn ra so với vừa rồi.” “Chủ nhân, chúng ta lật con rùa này lại đi!” Vân Phong cười: “Tiểu Hoả, cho dù hai ma thú khác cùng ở đây, ngươi cho rằng chúng ta hợp sức lật Nham Vương Quy nổi à?” Tiểu Hoả bực bội gầm một tiếng, giờ nên làm sao, công kích bên ngoài không có hiệu quả, nếu như không ảnh hưởng gì được tới đối thủ, kéo dài càng lâu, dù chủ nhân không thua, cũng ở thế bất lợi. Có thể nói, nếu Vân Phong không phá được phòng ngự của Nham Vương Quy, cuộc chiến vẫn sẽ ở thế giằng co, chỉ cần Dung Tâm nắm chắc cách dùng tinh thần và thể lực, gã và Vân Phong có thể kiềm nhau lâu hơn, nhưng Vân Phong hiển nhiên không muốn kéo dài quá lâu. “Hợp thành một thể có ưu thế, nhưng tách ra chiến đấu cũng có ưu thế của mình.” Vân Phong cười, Tiểu Hoả vui vẻ, nó biết chủ nhân sẽ có cách mà. “Tiểu Hoả, quấy rối tầm nhìn của Nham Vương Quy, phải làm nó không nhìn thấy gì.” “Vâng.” Tiểu Hoả nhảy lên, nhắm vào Nham Vương Quy, Nham Vương Quy mở miệng, Dung Tâm xuất hiện, thấy Tiểu Hoả lao tới, gã cười: “Tiểu sư muội, con Hoả Vân Lang này không phá được phòng ngự đâu.” Móng vuốt của Tiểu Hoả vung ra cào trúng trán của Nham Vương Quy, để lại vài vết xước trắng, Dung Tâm cười, Vân Phong đứng đằng xa cũng cười: “Muội biết.” “Muội biết? Biết còn cho nó tấn công, rõ là đang làm điều thừa.” Vân Phong cười không đáp, Tiểu Hỏa nghe theo lệnh của Vân Phong một lòng quấy nhiễu tầm nhìn của Nham Vương Quy. Bóng sói màu lửa đỏ không tập trung tấn công, mà thi thoảng mới xông qua, thời gian trôi đi, tốc độ của Tiểu Hoả tăng lên, Dung Tâm chỉ nhìn thấy trước mắt mình có một ngọn lửa nhảy qua nhảy lại, thi thoảng phát ra tiếng sói tru và tia sáng phát ra từ móng vuốt nó. Tiểu sư muội muốn làm gì? Dung Tâm chau mày, nàng biết rõ làm vậy là vô dụng nhưng vẫn làm, nàng muốn gì đây? “Chủ nhân, nó làm ta chóng mặt quá!” Nham Vương Quy khó chịu gầm gừ, Dung Tâm gãi đầu: “Hay lắm, vậy thì...” Không cần quan tâm tới nó là được, Dung Tâm chưa nói xong, đã thấy Tiểu Hoả lại cào tới, cổ Nham Vương Quy quay qua trái, chặn đòn tấn công của nó. Tiểu Hoả tru lên nhảy sang bên khác, cổ Nham Vương Quy cũng di chuyển theo, quay sang phải, đúng lúc này, đầu Dung Tâm như bị sét bổ trúng. Hoá ra là vậy. Tiểu sư muội muốn làm vậy à? “Lão Nham, mau...” Dung Tâm vừa nói được mấy chữ, đã thấy trước mắt có gió thổi qua, mùi thơm ngát xộc vào mũi, Dung Tâm trừng mắt nhìn Vân Phong đứng ngay trước mắt, chỉ thấy hô hấp như ngừng lại. Đôi mắt trong veo nhìn Dung Tâm, môi nàng nhếch lên: “Nếu không phá vỡ từ ngoài được, vậy cách duy nhất là phá từ bên trong, Dung Tâm sư huynh, huynh cho là tốc độ di chuyển của Nham Vương Quy nhanh hơn muội được à?” Nhìn Vân Phong cười, Dung Tâm nuốt nước miếng, trán toát mồ hôi, nếu gã là kẻ thù của tiểu sư muội, sợ là chết thế nào cũng không biết rồi. Quả thật, năng lực phòng ngự của Nham Vương Quy rất cao, muội ấy không thể phá vỡ từ ngoài được, hắn cũng lợi dụng điểm này, nhưng chẳng ngờ, tiểu sư muội không phải những kẻ khác, bản thân muội ấy khác hẳn những Triệu hồi sư khác. Nếu là các Triệu hồi sư khác, Nham Vương Quy còn có thời gian để phản ứng, nhưng nếu là tiểu sư muội... đúng là một giây cũng không có. “Tiểu sư muội, muội quả nhiên lợi hại.” Dung Tâm cười, Vân Phong đứng bên mép miệng Nham Vương Quy cười nhìn Dung Tâm: “Dung Tâm sư huynh, còn muốn đánh tiếp không?” "Ha ha ha!" Dung Tâm thoải mái cười to, đánh tiếp sao? Chiêu mạnh nhất của gã đã bị phá, gã còn chiêu gì để đánh tiếp nữa đâu, gã thua. Còn thua tâm phục khẩu phục. Dung Tâm nhảy ra khỏi miệng Nham Vương Quy, gã thu Nham Vương Quy vào nhẫn khế ước lại, gãi đầu: “Nhận thua, nhận thua!” "Tiểu tử này..." Ngũ trưởng lão không biết nên nói gì, nhưng trong lòng cũng rất kiêu ngạo, đây là đệ tử quan môn của ông, cả hai đều ưu tú như vậy, người làm trưởng lão như ông cực kì nở mặt, các vị trưởng lão khác cũng cho rằng cả hai đều ưu tú, đây là chuyện rất ít thấy. "Bộp bộp bộp!" Ngũ trưởng lão lạnh lùng nhìn sang phía khán đài, các vị trưởng lão khác cũng vậy, mọi người cũng đồng thời nhìn sang góc ngoài khán đài, một người vừa vỗ tay vừa bước vào, sau lưng còn có mấy người trẻ tuổi đi theo, hiện trường im lặng, chỉ còn tiếng vỗ tay của người nọ. Người này là ai? Vân Phong nhìn nam nhân đột nhiên xuất hiện, mấy người trẻ tuổi theo sau gã ta tới một mức độ tự động đứng lại, chỉ có gã ta vẫn tiếp tục đi về trước, đôi mắt lười biếng sắc lẻm nhìn Dung Tâm trên đài thi đấu, lơ đãng nhìn sang Vân Phong, trong nháy mắt đó Vân Phong như thấy mình bị đối phương nhìn thấu. Trong lòng nàng dâng lên cảm giác tình địch khổng lồ, Vân Phong hiểu ngay là mình không thích gã ta, ít nhất trong lần gặp đầu tiên gã ta đã cho nàng cảm giác bị nhìn trộm, mà cảm giác này thì chẳng ai thích cả. “Sao phải nhận thua?” Gã ta nhìn Dung Tâm hỏi, giọng nói khá nhu hoà, quần áo gã ta mặc cũng là loại mềm mại, mặc lên trông không như không có ràng buộc gì. Nam nhân có một mái tóc dài, cột hờ sau đầu, nếu không phải nếp nhăn trên mặt tiết lộ tuổi thật, chắc ai cũng nghĩ gã ta còn rất trẻ. Toàn thân nam nhân đều lộ ra cảm giác lười nhác làm Vân Phong khó chịu. Phát hiện gã ta đang nhìn Dung Tâm đầy nóng bỏng, Vân Phong đi tới đứng chắn trướng Dung Tâm, sư huynh thẳng tính này không phải đối thủ của gã ta, dù là về bất kì phương diện nào. “Ta đánh không lại tiểu sư muội, đương nhiên phải nhận thua.” Dung Tâm quả nhiên mù mờ, đám học trò trong Tụ Tinh học viện đều thấy không ổn, nhưng gã vẫn chân thành đáp, nam nhân nghe xong cười: “Ngươi đánh thắng được nàng, tin ta đi.” Dung Tâm nghe vậy nhíu mày: “Tin ngươi ư? Ngươi là ai?” Nam nhân chau mày, bóng đen sượt qua cạnh gã ta, gã ta lạnh lùng lùi sang bên, tránh đi luồng gió đánh tới, Vân Phong ngẩn ra, sao Khúc Lam Y lại xuất hiện? “Vị tiền bối này, đây là Tụ Tinh học viện, nhìn tiền bối chắc là khách phương xa tới, nếu đã là khách, chúng ta phải tôn trọng, nhưng khách cũng phải có ý thức tự giác của mình.” Khúc Lam Y lạnh lùng đứng bảo vệ trước người Vân Phong, đôi mắt đen nhìn thẳng vào nam nhân, nam nhân sững sờ, chẳng ngờ kẻ trẻ tuổi này lại dám chống lại mình. Nam nhân bật cười: “Thú vị, thú vị...” “Xoẹt xoẹt xoẹt!” Năm vị trưởng lão từ đài cao nhảy xuống, ngũ trưởng lão nói nhỏ với ba người Vân Phong: “Ba đứa mau xuống đi.” Dung Tâm muốn nói gì đó, lại bị Vân Phong kéo thẳng xuống đài, Khúc Lam Y thì lạnh lùng trừng nam nhân, rồi quay người theo Vân Phong xuống đài. Năm vị trưởng lão đứng đối diện nam nhân, dù mặt cười, nhưng không khí giữa họ cực kì căng thẳng, các đệ tử khác trong học viện cũng cảm nhận được không khí này, cảm thấy vô cùng khó hiểu, người nọ rốt cục là ai? “Lãnh Tuyệt, ngươi vượt ngàn dặm xa vào Tụ Tinh học viện để làm gì?” Đại trưởng lão cười hỏi, nam nhân tên Lãnh Tuyệt chau mày: “Nếu vượt ngàn dặm xa tới, đương nhiên là có việc muốn làm.” “Có việc muốn làm, là việc gì mà có thể khiến tam trưởng lão của Tinh Vân học viên tự mình tới đây?” Đại trưởng lão vừa dứt lời, đám người trẻ tuổi đều hít sâu một hơi, tam trưởng lão của Tinh Vân học viện. Sao tam trưởng lão của Tinh Vân học viện lại tới Tụ Tinh học viện? “Tam trưởng lão của Tinh Vân học viện tới rồi à?” Dung Tâm nghe vậy hít một hơi, Vân Phong và Khúc Lam Y đỡ hơn, hai người chỉ nhìn nhau, tam đại học viện nổi danh ở Trung đại lục, một là Tụ Tinh học viện, hai là Tinh Vân học viện. “Sao vậy, ta tới làm khách, Tụ Tinh học viện đối xử với khách như vậy đây à?” Lãnh Tuyệt nhướn mày, đại trưởng lão cười: “Ngươi tới rất đúng lúc, cuộc thi xếp hạng của Tụ Tinh học viện đang diễn ra, nếu tam trưởng lão của Tinh Vân học viện có thể chỉ dạy, vậy đó chính là vinh hạnh của Tụ Tinh.” Sắc mặt các trưởng lão khác đều hơi cứng ngắc, nói tới giao lưu với người ngoài, đại trưởng lão xử lý rất gọn gàng, cách xử xự cũng rất ổn trọng, biết nhẫn nhịn. Chẳng ngờ Lãnh Tuyệt nghe vậy lại khinh thường cười: “Không cần. Thi đấu xếp hạng ta xem chỉ thường thôi, tiểu tử vừa nãy rõ ràng có thể thắng, nhưng lại nhận thua, đám đệ tử này của Tụ Tinh học viện, chỉ có mấy đứa nhận thua là coi được.” “Nói gì vậy?” Những lời này chọc tức toàn bộ đám người trẻ tuổi của Tụ Tinh học viện. Cho dù là trưởng lão của học viện khác, cũng không được sỉ nhục Tụ Tinh như vậy. “Ngươi...” Ngũ trưởng lão tức giận muốn bước lên, may mà nhị trưởng lão kéo lại, nhưng sắc mặt nhị trưởng lão cũng chẳng khá hơn bao nhiêu, bị người chỉ thẳng vào mặt mắng, trong lòng chả ai dễ chịu cả, nhất là đám đệ tử quan môn của các trưởng lão, ai cũng tức tới ngứa răng. “Tam trưởng lão chó má, nói chẳng câu nào nghe được!” Dung Tam nhỏ giọng mắng, những người khác cũng tức giận xì xào, Khúc Lam Y thú vị đứng xem, Vân Phong nhìn tam trưởng lão của Tinh Vân học viện, lão già này tới đây tuy là có việc, nhưng cũng là tới để gây chuyện. “Đã như vậy, tam trưởng lão của Tinh Vân học viện có gì chỉ giáo?” Đại trưởng lão cười hỏi lại, Lãnh Tuyệt vung tay, cười: “Ta thấy cuộc thi xếp hạng này chẳng cần thiết, người đứng đầu Tụ Tinh học viện cũng có bao nhiêu năng lực đâu chứ.” Trán đại trưởng lão nổi gân xanh, biết Lãnh Tuyệt quyết tâm tới gây chuyện: “Tụ Tinh học viện dù trước nay ít khi xuất hiện, nhưng tự nhận vẫn có chút thực lực.” “Chút thực lực này rốt cuộc là bao nhiêu? Hay là hôm nay để ta mở mang tầm mắt xem. Nếu vừa hay gặp phải cuộc thi xếp hạng, vậy ta cũng xin phép chen ngang, lần này ta có dẫn theo mấy đệ tử của Tinh Vân học viện, tư chất bọn nó tuy bình thường, nhưng cũng dư sức phân cao thấp với người đứng đầu Tụ Tinh học viện.” Nghe những lời đầy vừa châm chọc vừa sỉ nhục, đại trưởng lão cau chặt mày, không còn giữ nổi nụ cười trên mặt nữa. “Đại trưởng lão! Tinh Vân học viện khinh người quá đáng. Tụ Tinh chúng ta sao có thể sợ họ được?” “Phải đó năm vị trưởng lão. Tụ Tinh chúng ta còn không đánh lại Tinh Vân họ à?” “Chết tiệt, đánh cho họ rụng răng, đi tới bò về luôn.” Đám người trẻ tuổi đang tức điên, mà đã tức thì phải tìm chỗ trút, Lãnh Tuyệt đứng đó không tức giận, nhìn đại trưởng lão vẫn không tỏ thái độ gì, cười khẩy: “Sao hả, cả lá gan để ứng chiến cũng không có, Tụ Tinh còn tư cách tham gia thi đấu giao hữu của ba học viện à? Ta xem ra chỉ xứng đứng cuối thôi.” “Vị tiền bối này.” Giọng nói trẻ tuổi vang lên, Thiên Quy tung người nhảy lên đài, đại trưởng lão thấy vậy quở trách ngay: “Không được vô lễ, Thiên Quy, đi xuống.” Thiên Quy bướng bỉnh đứng nguyên chỗ nhìn Lãnh Tuyệt: “Vị tiền bối này, các vị trưởng lão của chúng ta đều yêu tính thanh tĩnh, phong cách của Tụ Tinh trước giờ cũng khiêm tốn, nhưng nếu có người tới tận nơi thách đấu, chẳng có lý gì các đệ tử chúng ta từ chối cả.” Thiên Quy xoay người, chắp tay với đại trưởng lão: “Đại trưởng lão, cứ xem như là đang luận bàn, với chúng ta cũng có ích mà.” Đại trưởng lão cau mặt: “Cũng được, đám trẻ tỉ thí với nhau cũng sẽ học được vài thứ, nếu con đã nói vậy, chúng ta chỉ đành đồng ý.” Lập tức chung quanh vang lên tiếng hoan hô, các đệ tử Tụ Tinh đều sôi sục, Vân Phong nhìn Lãnh Tuyệt và đám người trẻ tuổi theo sau gã ta, Khúc Lam Y cúi mặt, thì thầm vào tai Vân Phong: “Hai Tôn Vương cấp bảy, hai Tôn Vương cấp tám, một Tôn Vương cấp chín.” Vân Phong ngước mặt lên nhìn, Khúc Lam Y cười khỉnh: “Tiểu Phong Phong, đây là cơ hội luyện tập không tệ, đừng bỏ lỡ.”