Thiên tài triệu hồi sư
Chương 472 : Thi đấu xếp hạng, bắt đầu!
“Ngươi nói cái gì mà trao đổi đồng giá? Ý ngươi là gì?” Nhị gia chủ Cung gia trừng mắt nhìn Vân Phong, rất rõ ràng là không hiểu ý của Vân Phong là gì.
Vân Phong thấy thái độ của hắn đã biết Cung gia chủ chắc là không nói chuyện giao dịch giữa hai người cho bất cứ người nào của Cung gia, ngay cả nhị gia chủ cũng không nói, Cung gia chủ cũng thật giữ kín. Nếu Cung gia chủ chưa nói thì nàng cũng không cần thiết phải lên tiếng.
“Nếu như nhị gia chủ cảm thấy mơ hồ thì tự có thể về hỏi Cung gia chủ, ta tin Cung gia chủ sẽ nói rõ với ông, ngay cả việc ông nói là ân huệ, cũng xin nhị gia chủ làm rõ ràng, ta không nợ ân huệ của bất cứ người nào trong Cung gia!”
Chẳng lẽ đại ca có giao dịch với nàng ta? Nhị gia chủ Cung gia nhìn dáng vẻ lạnh nhạt của Vân Phong, càng khẳng định việc này, đúng vậy, tuy mấy cái tên của Cung gia chỉ là vô bổ nhưng cũng không phải là cái thứ có thể tùy tiện cho đi, dù sao Cung gia còn phải vì hậu bối của mình mà lo nghĩ, xem ra đại ca có được cái gì từ nàng ta rồi.
“Nâng bản thân lên cao vậy, có ý gì?” Cung Thiên Tình hừ một tiếng, túm cánh tay Vân Phong: “Chúng ta vào thôi, dược tễ trưởng lão chắc đã chờ lâu rồi, ngươi phải biết là mỗi lần ngươi tới ông ta đều mong ngươi nói thêm vài câu với ông ta.”
“Cung Thiên Tình, ngươi...”
Nhị trưởng lão Cung gia nhìn Cung Thiên Tình không coi ai ra gì, hoàn toàn không thèm chú ý tới người trưởng bối này là ông như vậy thì không khỏi căm tức tột cùng! Mà ở trước mặt Vân Phong, trong Tụ Tinh học viện này ông cũng không thể dễ dàng động thủ, chỉ có thể hung hăng phất ống tay áo một cái, để lại một câu dữ tợn: “Ta cũng không tin ngươi thật sự có can đảm vĩnh viễn không trở về Cung gia, cứ đợi mà xem!”
Nhị trưởng lão Cung gia thở phì phò mà đi, Cung Thiên Tình vẫn đứng ở nơi đó, mặt mày hơi nhăn nhó, Vân Phong thấy bộ dạng này của nàng ta, không khỏi nhẹ giọng hỏi: “Làm sao vậy? Thật ra ông ta nói cũng có vài phần có lý, Cung gia chắc hẳn vẫn có người mà ngươi quan tâm, phải không?”
Cung Thiên Tình lặng im một lúc, bỗng nhiên khuôn mặt nhỏ nhắn ngẩng lên thật cao, một đôi mắt nhìn bầu trời mạnh mẽ hít lấy một hơi, hai tay mắn chặt thành quyền giống như đang tiếp sức cho chính mình: “Người mà ta quan tâm? Người đó đã sớm rời ta mà đi rồi, Cung gia kia... Ta sẽ không trở về nữa, nhưng mà ông ta nói không sai chút nào, ta là dựa vào tên Cung gia mà tiến vào Tụ Tinh học viện, ta sớm muộn cũng sẽ trả lại ân huệ này, ta cũng không muốn nợ bọn họ bất cứ thứ gì!”
Lông My nhíu mày chặt lại, Cung gia chủ đối nhân xử thế không tệ, nhưng ban nãy vừa nhìn nhị gia chủ một cái thì chắc là người chủ quản, nếu như Cung gia chủ biết năng lực của Cung Thiên Tình thì chắc là sẽ không để nàng ta ở Tụ Tinh học viện chịu khổ, thế hệ đồng lứa ở Cung gia có thái độ hừ hững như vậy với Cung Thiên Tình, chắc cũng là ý của nhị gia chủ Cung gia.
Nhưng nàng sẽ nhúng tay vào chuyện của Cung gia, nếu như Cung Thiên Tình đã suy nghĩ kỹ rồi mới quyết định, vậy thì làm xong rồi, nàng sẽ hoàn toàn giúp đỡ nàng ta.
Ở chỗ của Vân Phong phải chịu thái độ không cho khách vào nhà, nhị gia chủ Cung gia cảm thấy cực kỳ khó chịu, ông là một trong những người của tứ đại gia tộc, ở Cung gia là người có quyền có thế, vậy mà lại bị một tiểu nha đầu đối xử lạnh nhạt như vậy, nói ra chẳng phải là ông hết mặt mũi! Nhị gia chủ Cung gia càng nghĩ càng giận, nhưng trong lòng như đang bị móng móng vuốt mèo cào, rốt cuộc thì đại ca và nàng ta đã làm giao dịch gì? Rốt cuộc nàng ta lấy cái gì đem đổi lấy cái tên của Cung gia, vũ khí chăng? Hay là bảo bối? Hay là dược tễ? Tại sao đại ca không nói một chữ nào với ông?
Cung gia chủ nghĩ lần này tới Tụ Tinh học viện quan trọng nhất vẫn là thi đấu xếp hạng, căn cứ tin tức đáng tin cậy, thi đấu xếp hạng lần này có liên quan đến đại sự, người xếp hạng năm có thể đại diện Tụ Tinh học viện tham gia thi đấu giao lưu hữu nghị, nếu như người của Cung gia có thể đoạt được hạng đó thì đối với Cung gia mà nói, coi như là phần thưởng cao nhất rồi!
Không chỉ tứ đại gia tộc nghĩ vậy, những gia tộc lớn bé bên dưới tứ đại gia tộc đều nghĩ như vậy. Thân làm đệ tử quan môn của ngũ đại trưởng lão, đặc biệt là được trưởng lão coi trọng nhất, ít nhiều gì đều sẽ biết chuyện tam đại viện thi đấu giao lưu hữu nghị, lúc này đây cũng đang càng dốc thêm sức, muốn vọt tới hạng năm, lúc này đây không chỉ đấu vì tên tuổi, tranh vì tên tuổi, mà cái muốn đoạt được hơn là quyền tham gia thi đấu giao lưu hữu nghị.
Tứ đại gia tộc muốn thổi thêm lửa cho trận thi đấu giao lưu này, nếu như nổi danh thì coi như là nằm giữa ba đảo, lấy được vô số danh hiệu, mà cái này cũng là suy nghĩ trong đầu của các gia tộc cấp thấp, cũng là càng bức thiết hơn. Nếu như thi đấu giao lưu lần này xuất sắc, bọn họ cũng có thể một phát nhảy lên hàng trên!
U gia càng giữ suy nghĩ như thế, U gia ở Ngàn Sơn thành bò lên vốn cũng không dễ dàng gì, địa vị vốn cũng không ổn định, trải qua sự cố giữa Vân Phong và Triệu gia, U gia ở Ngàn Sơn thành đắc tội với Triệu gia, kết thúc với Cung gia có chút không thoải mái, điều này làm cho nội tâm U gia chủ sợ hãi. Hiện tại trụ cột U gia là U Bạch ở chỗ dược tễ trưởng lão lại phải chịu lạnh nhạt, U gia chủ thật tình cảm thấy tai họa của U gia thật đúng là một cái sọt, cứ hết cái này đến cái khác tới.
Hiện giờ U Bạch vẫn là đệ tử tâm đắc của tứ trưởng lão, nếu như U Bạch ngay cả cái này cũng mất đi thì U gia sẽ không còn cái gì nữa. Lần này U gia cũng hạ quyết tâm muốn cho U Bạch tranh thủ được cái hạng này, cho dù dùng thủ đoạn gì cũng muốn cướp đoạt thứ hạng này! Bản thân U Bạch cũng nghĩ như vậy, cơ hội tốt như vậy không ai lại bỏ qua, nhất là bọn đệ tử được trưởng lão rất coi trọng như bọn họ. Tuy tứ trưởng lão không nói nhiều, nhưng cả trong lẫn ngoài đều lộ ra hy vọng rất lớn đối với U Bạch.
“U Bạch, lần này ngươi nắm chắc bao nhiêu phần?” U gia chủ đầy mong đợi nhìn U bạch.
U Bạch ngồi ở một bên, sắc mặt có chút trang nghiêm: “Gia chủ, chuyện bây giờ không đơn giản như ông nghĩ, nếu như ở thi đấu xếp hạng lần trước, ta nắm chắc được bảy phần! Nhưng lần này lại không giống nhau.”
U Bạch cau mày lại, U gia chủ nhìn thấy vậy, tim không khỏi run lên, chẳng lẽ còn có rủi ro gì? Nếu như lần này U Bạch không thể lấy được xếp hạng, tứ trưởng lão đương nhiên sẽ khá là thất vọng!
“Tuy thực lực của ta ở trong Nội viện xếp trong hạng mười trở lên, nhưng lần tranh đoạt là năm vị trí đầu, đệ tử của đại trưởng lão và tam trưởng lão thì không nói, chỉ nói đệ tử của nhị trưởng lão, giống Tôn Vương lục cấp như ta thì có hai người, hơn nữa gần đây ngũ trưởng lão còn nhận Phong Vân, để vào được hạng năm trở lên ta ngay cả một nửa hi vọng cũng không nắm chắc.”
“Chắc chắn một nửa cũng không có?” U gia chủ mở trừng hai mắt, chuyện này là không thể được!
“Chắc chắn một nửa cũng không có, như vậy sao được! Dùng ngoại lực thì sao? Có thể nâng cao được không?”
Hai mắt U Bạch đột nhiên xẹt qua một vệt sáng: “Nếu như có thể lấy được nguyên tố dược cấp bậc đại sư, ta có thể liều mạng một phen...”
“Nguyên tố dược cấp bậc đại sư?!” U gia chủ lập tức tâm liền lạnh, bây giờ cách ngày thi đấu xếp hạng còn không đến một tuần, hắn, ông đi đâu để tìm dược tễ nguyên cấp bậc đại sư đây: “Không thể chọn con đường khác sao?”
U Bạch lắc đầu: “Nguyên tố dược có thể tăng thực lực nguyên tố của ta cực lớn trong thời gian ngắn, trong cuộc so tài lần này ta có thể một lần hành động vột phá vòng vây mà tiến vào, tuy là chắc chắn có tác dụng phụ, nhưng đến lúc đó có thể có thời gian để điều trị, nếu như muốn đoạt được thứ hạng lần này thì đây là biện pháp duy nhất.”
“Dược tễ cấp bậc đại sư... Phải đi đâu tìm đây...” U gia chủ bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, hai mắt sáng lên: “Đúng rồi! Dược tễ trưởng lão! Chỗ của ông ta nhất định có nguyên tố dược! Ngươi không ngại thì có thể tới đó tìm một chút!”
“Không có khả năng! Dược tễ mà Dược tễ trưởng lão chế tạo đều đặt ở trong kho cất giữ của ông ta, ta không thể đi vào!”
“Ngươi thử lén lút vào thử tìm một chút xem sao!”
“Gia chủ, chuyện này... Nếu như bị phát hiện...”
“Rốt cuộc ngươi có muốn thứ hạng lần này hay không! Nếu như muộn, thì can đảm lên một chút! Cho dù dùng thủ đoạn gì thì ngươi cũng phải lọt vào thứ hạng năm trở lên! Biết chưa!”
U gia chủ nói thẳng ngay với U Bạch, tâm vốn bất an cũng hoàn toàn rục rịch ngóc đầu dậy, đúng vậy, hắn nhất định phải lọt vào hạng 5, hắn muốn chứng minh bản thân. Hắn muốn cho tất cả mọi người thấy, U Bạch hắn cũng là một người tài ba, nếu như có thể đánh bại Phong Vân trong cuộc so tài thì càng tốt! Nghĩ tới đây, trong lòng U Bạch không khỏi rục rịch, cái suy nghĩ này cũng ở trong lòng hắn lặng yên nảy mầm.
Bây giờ bên trong phân khoa chế dược căn bản sẽ không có đệ tử tới học tập chế dược, bởi vì chuyện thi đấu xếp hạng gần đây mà Dược tễ trưởng lão cũng bề bộn nhiều việc, thường chỉ có đến đêm khuya mới có thể trở về nghỉ ngơi, lúc ban ngày phân khoa chế dược an tĩnh không nói lên lời, so với náo nhiệt trước đây thì có vẻ quạnh quẽ khác thường.năm
U Bạch có chút bất an bước vào bên trong phân khoa chế dược, liếc ngang ngó dọc bốn phía như một tên trộm, rất sợ trông thấy người khác, đi lại rất lâu mới không phát hiện có bất kì ai. U Bạch không khỏi thở dài một hơi, người cũng không tránh né nữa, bước chân cũng vững hơn rất nhiều, địa điểm đến cũng rất rõ ràng, tiểu viện nơi ở của chế dược trưởng lão.
U Bạch đi tới trước cửa tiểu viện, thận trọng nhìn bốn phía, xác định không có ai mới nhanh chóng bước vào. Vội vã đi vào, đợi ánh mắt của gã biến mất sau môn đình, bên cạnh tiểu viện xuất hiện hai bóng người, Cung Thiên Tình khinh bỉ nhìn vào bên trong: “Thật đúng là như lời ngươi nói, gã ta quả nhiên tới.”
Vân Phong ở một bên cười ha ha, đoán được tâm tư của U Bạch cũng không khó, gã ta có thể bạo gan như vậy chắc chắn cũng là do U gia chủ trợ giúp một phen, nếu không... Cũng sẽ không có dũng khí lớn như vậy, nếu như bị Dược tễ trưởng lão phát hiện, U Bạch sẽ dính phiền hà to lắm.
“Thực sự đê tiện, thi đấu xếp hạng đều là thực tài, mặc dù không có danh ngôn quy định không thể sử dụng dược tễ, thế nhưng ai cần thể diện đều sẽ không làm như vậy.” Cung Thiên Tình lạnh lùng nói.
Vân Phong cười nhạt: “Thi đấu xếp hạng lần này không thể so sánh với bình thường, liên quan đến tam viện thi đấu giao lưu hữu nghị, ai cũng sẽ không chừa thủ đoạn nào để lọt vào được hạng 5 trở lên, dược tễ cũng chỉ có thể là đồ chơi con nít mà thôi.”
“Cái gì? Chẳng lẽ người khác cũng sẽ dùng một ít thủ đoạn sao!”
Vân Phong bĩu môi: “Cái này cũng khó nói, không nói đến tứ đại gia tộc, cho dù là bản thân ngũ đại trưởng lão cũng đều sẽ liều một lần, có bảo bối gì đương nhiên sẽ không keo kiệt.”
Cung Thiên Tình kinh ngạc há to mồm: “Vậy lần này muốn đoạt được hạng nhất, thật sự khá là khó khăn, Phong Vân, ta rút lại lời nói hôm trước, ngươi đừng miễn cưỡng quá!”
Vân Phong thấy Cung Thiên Tình lo lắng như vậy cho mình, không khỏi cười hì hì: “Yên tâm đi, ta biết ranh giới cuối cùng của mình ở đâu, sẽ không miễn cưỡng bản thân. Được rồi, ta đi vào chào hỏi gã ta, ngươi chờ ở bên ngoài thì tốt hơn.”
Cung Thiên Tình gật đầu, Vân Phong muốn đi vào bên trong thì Cung Thiên Tình lại níu ống tay áo của nàng lại, Vân Phong quay đầu chỉ thấy Cung Thiên Tình nghịch ngợm nháy nháy mắt: “Đừng quên, cho gã ta thêm một chút nguyên liệu.”
Vân Phong cười bất đắc dĩ, đây cũng là một tiểu ác ma ẩn bên trong! Cung Thiên Tình cười ha ha một tiếng buông Vân Phong ra, yên lặng ở bên ngoài, nhưng nàng hoàn toàn tin tưởng, Vân Phong chắc chắn sẽ chào hỏi với U Bạch thật tốt.
U Bạch tiến vào đình viện nơi ở của dược tễ trưởng lão, tim liên tục đập thình thịch thình thịch không ngừng. Hiện tại gã không thể nghi ngờ chính là một tên trộm, một chút gió thổi cỏ lay đều sẽ làm cho gã như chim sợ cành cong, đi đường cẩn thận từng li từng tí, cẩn thận đi cuối cùng cũng đến trữ tàng thất của Dược tễ trưởng lão. U Bạch lại thân trọng nhìn chung quanh một chút, xác định không có ai mới bối rối đưa tay vào trong quần áo lục lọi, thật vất vả mới moi ra được một cái chìa khóa, nhưng vừa nhìn đã biết là một cái bản sao chép.
Đây chính là bản sao chép, từ lâu U Bạch đã muốn vào xem trữ tàng thất của Dược tễ trưởng lão, nhưng Dược tễ trưởng lão luôn không chịu. Thân làm người đứng đầu của phân khoa chế dược, U Bạch tự nhận có tư cách này, nhưng tiếc rằng Dược tễ trưởng lão xem thường gã, không chịu để cho gã vào. U Bạch cũng tốn không ít công sức cuối cùng đợi được cơ hội lấy được chìa khóa làm một bản sao chép, nhưng từ đầu đến cuối vẫn không gan dám đi vào.
“Hừ, lão già này không chịu để ta vào, cũng thật không ngờ ta có thể phục chế chiếc chìa khóa này, không cho ta vào sao? Giờ ta vào cho ông xem!” U Bạch vừa buồn bực nói nhỏ vừa cắm chìa khóa vào khóa cửa, bàn tay có chút run rẩy, tốn một chút công sức rốt cuộc cũng mở ra.
Trữ tàng thất của Dược tễ trưởng lão cũng không có bày ra bất kì lệnh cấm gì, có thể nói là trần trụi, chỉ cần có thể mở cửa thì ai cũng có thể đi vào, vì sao không thêm thủ vệ thì đương nhiên là vì ở Tụ Tinh học viện, có đệ tử nào to gan dám một mình bước vào địa bàn của trưởng lão chứ, một khi bị phát hiện thì sẽ bị đuổi khỏi Tụ Tinh học viện! Đừng nhắc tới còn muốn tự mình trộm đồ của trưởng lão! Cho dù Dược tễ trưởng lão không phải là một trong ngũ đại trưởng lão, nhưng địa vị của ông ta ở Tụ Tinh học viện cũng rất cao.
U Bạch biết lần này rất mạo hiểm, nhưng gã không có lựa chọn nào khác, vì lọt vào hạng 5 trở lên, gã chỉ có thể mạo hiểm! Đại môn ở trước mặt gã từ từ mở ra, một mùi dược liệu nồng nặc xông vào mũi, điều này làm cho nhịp tim U Bạch lại đập nhanh hơn, đến bước này rồi thì bước vào thôi!
“Tất cả... Tất cả đều là dược tễ cấp bậc đại sư!” Giọng nói của U Bạch mang theo run rẩy và sùng bái, một đôi mắt tham lam nhìn các loại dược tễ trên kệ trưng bày, bên dưới dược tễ đều có tên gọi, nhãn hiệu, đây đều là do dược tễ trưởng lão chế tạo ra, phẩm chất có từ cao đến thấp. U Bạch thở gấp gáp nhìn, trong lòng có một một suy nghĩ rất muốn chiếm hết thứ này làm của riêng!
Muốn, gã muốn toàn bộ số thuốc này!
U Bạch vươn tay một cách run run, muốn cầm một chai dược tễ, ngay lúc ngón tay muốn chạm vào, phía sau đột nhiên vang lên một giọng nói, làm cho U Bạch bỗng nhiên càng hoảng sợ!
“Tại sao ngươi lại ở chỗ này?”
U Bạch đột nhiên quay đầu, trên mặt mang theo sự hoảng sợ và hoảng loạn vì không kịp ẩn núp, khi thấy người nói chuyện lại là Phong Vân, người lần trước áp chế mình, U Bạch không khỏi nheo hai mắt lại: “Phong Vân, là ngươi?”
Vân Phong mang nụ cười nhạt trên mặt, miễn cưỡng tựa vào cánh cửa: “Là ta, tới trữ tàng thất của trưởng lão, muốn lấy vài thứ sao?”
U Bạch bỗng nhiên căng thẳng, lập tức gào lên: “Phong Vân, nếu biết nơi này là trữ tàng thất của dược tễ trưởng lão, vậy mà ngươi còn dám đi vào trong này! Còn không đi ra!”
Vân Phong nhướng mi: “Nếu không thể vào chỗ này, vậy vì sao ngươi có thể đặc biệt được vào?”
“Hừ! Ta đương nhiên là được sự cho phép dược tễ trưởng lão! Ta có chìa khóa!” U Bạch cầm chìa khóa phục chế vụt qua một cái, đắc ý nhìn về phía Vân Phong, không ngờ Vân Phong cũng nở nụ cười, ngón tay nhỏ nhắn vụt lên, phía trên kia cũng có một cái chìa khóa, phát ra ánh sáng. Con ngươi U Bạch co rụt lại, sao lại có thể! Dược tễ trưởng lão lại đưa chìa khóa nơi này cho nàng ta!
Nhìn ánh mắt Vân Phong gần như muốn bốc hỏa, Vân Phong cười: “Rất khéo là ở chỗ ta cũng có một cái chìa khóa, Dược tễ trưởng lão từng nói với ta, chỗ này chỉ có hai chiếc chìa khóa, xin hỏi chiếc chìa khóa trong tay ngươi lấy từ đâu?”
Bàn tay mà U Bạch nắm chìa khóa trong tay đều là mồ hôi, Dược tễ trưởng lão đưa chìa khóa chỗ này cho nàng ta, dựa vào cái gì chứ! Lúc mình đứng đầu ở phân khoa dược chế dược, Dược tễ trưởng lão mặc kệ mình nói bao nhiêu lần cũng không để mình vào, nàng ta mới đến chưa được bao lâu, vậy mà lại đưa chìa khóa cho nàng ta!
“Có lẽ là tự trưởng lão đưa cho ngươi.” Vân Phong lại cho U Bạch một cái bậc thang để xuống.
Nội tâm căng thẳng của U Bạch đột nhiên chậm lại rất nhiều, ho khan một tiếng, cất thanh phục chế kia xong: “Ngươi tới nơi này làm cái gì?”
“Ngươi tới chỗ này làm cái gì thì ta cũng thế.”
Vân Phong đi vào bên trong, tiện tay đóng cửa lại, bên trong trữ tàng thất đột nhiên rơi vào một khoảng tối, bỗng nhiên đèn trên vách tường tự động sáng lên, trên từng kệ được được đặc các loại dược tễ. Nói thật Vân Phong cũng là lần đầu tiên vào chỗ này, không thể không nói, quả nhiên Dược tễ trưởng lão có mấy thứ mà ông ta làm ra nhờ ghi lại từ sư phụ, Vân Phong từng thấy qua mấy loại. Đây chính là dược tễ cấp bậc đại sư rất cao, không nghĩ tới Dược tễ trưởng lão cũng có thể thành công, đúng là không hổ danh.
“Trưởng lão thật đúng là bản lĩnh...” Vân Phong khen ngợi một câu, đi tới bên kia nhìn các loại dược tễ trên kệ: “Trưởng lão bận bịu chuyện thi đấu xếp hạng, bảo ta theo định kỳ tới nơi này quét dọn một chút.”
Thật ra thì Dược tễ trưởng lão bảo Vân Phong tới xem Kim Đỉnh thụ một lúc, Kim Đỉnh thụ cũng được đặt ở bên trong tàng trữ thất, nhưng là được giấu ở bên trong.
U Bạch không khỏi thầm thờ phào, nhìn thấy Vân Phong không để ý tới mình, lập tức bắt đầu tìm nguyên tố dược, tìm được càng sớm rời đi càng nhanh! Gã không muốn ở chỗ này lãng phí quá nhiều thời gian, lỡ như Dược tễ trưởng lão tới thì toi mất!
Vân Phong đảo mắt thấy bộ dạng và động tác khẩn trương của U Bạch thì không khỏi cười thầm, giương giọng nói một câu: “Gần đây trưởng lão thật sự là chỉ muốn phân thân ra, đến đêm khuya mới có thể trở về, xem ra là mệt chết đi được.”
U Bạch nghe xong bỗng nhiên thở phào, thì ra gã có rất nhiều thời gian, không cần phải vội, có thể từ từ tìm. U Bạch lục lọi trên kệ, có rất nhiều dược tễ gã chưa từng nghe tên, nhưng xem tên dường như có tác dụng rất lớn, tuy là gã muốn, nhưng Vân Phong ở chỗ này, gã căn bản cũng không thể mang đi được nhiều. U Bạch nghĩ thầm, thôi quên đi, về sau có thể còn có cơ hội, giờ cứ cầm hết nguyên tố dược trước là được rồi.
Chuyện ăn trộm này, có lần đầu tiên thì sẽ có lần thứ hai, rồi lại thêm lần thứ, một khi gan lớn rồi thì sẽ càng ngày càng to, kẻ trộm chuyên nghiệp đều luyện như vậy mà thành.
Vân Phong cũng không quấy rầy U Bạch tìm kiếm, ở một bên nhàn nhã di chuyển, thỉnh thoảng phát ra một chút động tĩnh, liền thấy U Bạch giống như một con chuột bị hoảng sợ. Mỗi khi Vân Phong phát ra động tĩnh gì đều làm gã ta dừng lại động tác trong tay, sợ bị Vân Phong phát hiện, nhưng không nghĩ tới nhất nhất động của mình sớm đã bị người khác nhìn thấu.
Cuối cùng, trong lúc khẩn trương cực độ và hoảng loạn, U Bạch coi như là mèo mù vớ cá rán, trong rất nhiều dược tễ đã tìm được nguyên tố dược, lập tức thầm vui vẻ, cũng không lập tức xuất thủ lấy đi, mà là thận trọng liếc nhìn Vân Phong.
Vân Phong rất phối hợp xoay người sang chỗ khác, làm bộ xem dược tễ trên giá, U Bạch lập tức nhân cơ hội này cất nguyên tố dược vào trong lòng. Vốn muốn rời khỏi, ánh mắt như thế tung bay, liền nhìn thấy bình nguyên tố dược được đặt ở một bên, khi nhìn đến nhãn hiệu bên dưới, hai mắt U Bạch bỗng nhiên trừng lớn, lập tức không hề nghĩ ngợi, nhét chai dược tễ này vào ngực mình.
Vân Phong kiên nhẫn đợi U Bạch hoàn tất động tác, đoán chừng cũng lấy xong rồi mới xoay người. U Bạch cũng vừa luống cuống tay chân bỏ bình dược tễ kia vào trong ổn thỏa, phát hiện Vân Phong xoay người, lập tức giật nhẹ khóa miệng: “Ta còn có việc nên đi trước đây, ngươi trông nom cẩn thận.”
Vân Phong cười ha ha gật đầu: “Chuyện ngươi tới đây, có muốn ta nói với trưởng lão hay không?”
U Bạch cứng đờ mặt lại, lập tức cười ha ha: “Nếu Dược tễ trưởng lão đã bận rộn như vậy rồi, chút chuyện nhỏ này cần gì phải nói cho ông ta biết! Ta cũng chỉ đến xem mà thôi, đi trước đây!” U Bạch vội vã nói xong, lập tức lách mình đi ra ngoài.
Vân Phong nhìn gã ngay cả cửa cũng không đóng lại, dáng vẻ vội vàng như vậy thì không khỏi cười nhạt, chậm rãi đi tới chỗ gã vừa dứng, nhìn vị trí trống không của nguyên tố dược trên giá, ánh mắt quét sang bên cạnh, Vân Phong nở một nụ cười.
“Ha ha, cuối cùng ngươi cũng ra rồi, ngươi không thấy cái vẻ mặt tên đó vừa nãy trông như thế nào đâu, giống y như kẻ trộm, hoảng loạn nhưng lại dắc ý, liếc đông liếc tây, chỉ sợ bị người khác nhìn thấy.” Cung Thiên Tình thấy Vân Phong đi ra, lập tức từ một bên nhảy ra, không khỏi châm chọc kể dáng vẻ vừa rồi của U Bạch khi đi ra, vân Phong cười ha ha: “Sợ bị người khác nhìn thấy, lúc đó chẳng phải là bị ngươi xem hết rồi sao.”
“Có không gian của ngươi phong tỏa che chở, gã ta cho dù nghĩ đến bể đầu cũng không nghĩ tới ta đang ở một bên nhìn gã đi tới. Đúng rồi đúng rồi, gã cầm dược tễ gì, ngươi có bỏ thêm mãnh liệu không?” Cung Thiên Tình có chút mong đợi nhìn Vân Phong, theo như nhận thức của nàng, Vân Phong đương nhiên sẽ cho U Bạch một cái “quà gặp mặt” tốt.
Vân Phong cười: “Đương nhiên là có, nhưng lại là chính bản thân gã chủ động thêm, ta chẳng qua là đẩy một chút thôi.” Vân Phong nói một cách thần bí, tuy Cung Thiên Tình nghe không hiểu nhưng cũng biết lần này U Bạch xui xẻo rồi, ở một bên nở nụ cười sung sướng.
Khóe miệng Vân Phong mang theo ý cười, lúc đầu nguyên tố dược không đặt ở bên kia, là nàng thay đổi vị trí, đồng thời thay đổi cả nguyên tố dược được đặt bên cạnh bình dược tế kia, quả nhiên không ngoài dự tính, U Bạch nhìn thấy một cái lập tức lấy cả hai bình dược tễ đi rồi.
Đáy mắt Vân Phong không khỏi có một chút lãnh ý, làm người thì không thể quá tham lam, U Bạch tự cho là lấy hai bình dược tễ là có thể chắc chắn thắng, làm ít công to, nhưng gã ta không hề biết, dược tễ cấp bậc đại sư không thể tùy tiện sử dụng cùng lúc, nếu như tùy tiện sử dụng cùng lúc, hậu quả không thể tưởng tượng nổi.
Được rồi, dự đoán này cũng là về sau, cứ chờ thi đấu xếp hạng rồi xem kịch vui. Còn chỗ trống của dược tễ bị lấy đi, Vân Phong đương nhiên mặc kệ, Dược tễ trưởng lão cũng không phải người mù, U Bạch bị lừa sử dụng dược tễ trong thi đấu xếp hạng, Dược tễ trưởng lão nhất định sẽ nhận ra thứ mà ông ta chế, đến lúc đó chắc là náo nhiệt lắm.
----
Thi đấu xếp hạng tới đúng hạn. Vào một ngày sáng sớm, Tụ Tinh học viện cực kỳ náo nhiệt, đại môn Nội viện sẽ đặc biệt mở rộng cửa cho đệ tử ở Ngoại viện, đệ tử Ngoại viện cũng là nhờ cơ hội duy nhất này mà tiến vào được Nội viện.
Nội viện hôm nay đầy ắp người, thi đấu xếp hạng của Tụ Tinh học viện diễn ra ở khu vực trung tâm nhất của Nội viện, hôm nay chỗ này sẽ là đài tỷ thí được nhấc lên thật cao, bốn phía đặt rất nhiều chỗ ngồi tham quan học tập, từ lúc sáng sớm rất nhiều đệ tử của Ngoại viện tràn vào, trong nháy mắt lấp đầy bảy phần chỗ ngồi.
Đương nhiên, chỗ ngồi cũng có phân chia, bởi Ngoại viện chiếm phần lớn số lượng, còn lại đệ tử Nội viện chiếm hai phần, thừa lại một đương nhiên là chuẩn bị cho đại diện của những gia tộc, cũng là vị trí có phạm vi nhìn tốt nhất.
Với số người lần lượt vào sân, cả nơi này càng trở nên náo nhiệt, tuy còn chưa tới thời gian đấu, nhưng tâm trạng của mọi người đã vọt lên nhiệt tình rất nhiều, người nào cũng hưng phấn thấp giọng nghị luận. Năm người đứng đầu của thi đấu xếp hạng lần này rốt cuộc là những người nào, năm người đứng đầu lần này chủ đề gây tranh cãi nhất, có thể nói người nào cũng có khả năng, tất cả thanh niên thảo luận rất phấn khích, thậm chí tranh luận đến mặt đỏ tới mang tai.
So với những đệ tử Ngoại viện đang thảo luận một cách tưng bừng, thì đệ tử Nội viện rõ ràng là an tĩnh hơn rất nhiều, dù sao ai có thực lực hơn thì trong lòng bọn họ cũng có rất nhiều, nhưng cũng có rất nhiều điều không chắc chắn, chính là Phong Vân người mà ngũ trưởng lão mới thu nhận.
Chẳng mấy chốc, giữa một khoảng âm thanh náo nhiệt, tất cả đại diện gia tộc lớn nhỏ cũng lần lượt đến, lấp đầy chỗ ngồi cuối cùng. Sau khi đại diện các gia tộc an vị cũng là giả tạo với nhau một lúc, gia chủ của tứ đại gia tộc đương nhiên là ngồi chung một chỗ, những gia tộc còn lại tự giác xúm lại. U gia chủ bình tĩnh ngồi ở chỗ kia, nhìn qua có vẻ trong lòng đã có dự tính, điều này khiến cho những gia tộc khác dành sự chú ý không nhỏ, đương nhiên đều cho rằng U Bạch lần này đương nhiên sẽ lọt vào năm người đứng đầu.
Ngay sau đó, ngũ trưởng lão xuất hiện, thi đấu xếp hạng lập tứ bắt đầu. Trận thi đấu lần này tổng cộng chỉ có hai mười người tham gia, tuy là đệ tử của ngũ đại trưởng lão là rất nhiều, nhưng nhất định phải có tên tuổi, không phải có bao nhiêu đệ tử là có thể tham gia từng ấy. Mỗi vị trưởng lão chọn ra bốn người, tiến hành thi đấu, thi đấu xếp hạng thuộc về quan môn đệ tử luận bàn tỷ thí trong Nội viện, trọng là ở giao lưu, nhưng lần này liên đến đến tam viện thi đấu giao lưu hữu nghị, mùi thuốc súng nặng hơn rất nhiều.
Hai mươi người ghép đôi theo hình thức rút thăm, tỷ thí một chọi một, phân thắng bại trong một lần, một nửa nguyên tắc loại bỏ, đồng môn đối đấu chỉ có thể có một lần, nếu như xuất hiện lần thứ hai thì sẽ rút lần nữa, chuyện này cũng là công bằng.
Khúc Lam Y đương nhiên sẽ không tham gia hoạt động như vậy, hắn không hứng thú gia nhập môn hạ của bất kỳ vị trưởng lão nào, đương nhiên cũng sẽ không tham gia hoạt động này, còn tham gia tam viện thi đấu giao lưu hữu nghị, đương nhiên Tiểu Phong Phong sẽ mang hắn đi. Khúc Lam Y đứng ở trong góc, thu toàn cảnh náo nhiệt vào đáy mắt, trong mắt không khỏi có ý cười, ánh mắt của hắn cho tới bây giờ đều chỉ nhìn kỹ một người.
Hai mươi người lập tức leo lên lôi đài chuẩn bị rút thăm, sau khi toàn bộ hai mười người lên đài, U gia chủ không khỏi kinh ngạc há hốc miệng: “Gã ta, gã ta sao lại...” U gia chủ nhìn chòng chọc U Nguyệt trên sân, gã ta, gã ta là quan môn đệ tử của ngũ trưởng lão!
U Nguyệt dường như nhận thấy được ánh mắt của U gia chủ, khuôn mặt tuấn tú giương lên, quay về phía U gia chủ nhẹ nhếch miệng, hàm ý trào phúng, sau đó ánh mắt quay lại, có tiếng kêu lên vang lên bên tai: “Rút thăm, bắt đầu!”
Truyện khác cùng thể loại
2383 chương
24 chương
3 chương
136 chương
111 chương