Thiên tài triệu hồi sư

Chương 463 : Cuộc chiến chế dược

Vân Phong cười ha ha: "Chỉ học qua một ít trong phương diện chế dược mà thôi, nhưng mà cũng là học nghệ không tinh." Vị trưởng lão hơi nheo mắt liếc mắt nhìn Vân Phong: "Học sinh ở Nội viện đều có một quyền lợi đặc biệt, có thể lựa chọn phân khoa để học, thuốc cũng là một trong những phân khoa đó." Vân Phong gật đầu, nàng đã từng nghe Cung gia chủ nhắc qua chuyện này. Lão già ngồi chính giữa phất tay một cái, ý bảo mấy người Vân Phong đi ra ngoài. Ba người đẩy cửa đi ra ngoài, trong phòng rơi vào một khoảng lặng im: "Lão tam, nói đi nói lại thì mặc dù Kim Đỉnh thụ mà đệ mang về rất tốt, nhưng không sản xuất ra được Kim Đỉnh dịch thì cũng chẳng làm nên chuyện gì." Lão già ngồi ở chính giữa nhíu mày một cái. Lão già vừa rồi dùng ngón tay nâng cằm: "Cái đó ta cũng biết, ta đi tìm dược tễ trưởng lão, nhưng hắn cũng bất lực. Nhưng mà trước khi ta lấy Kim Đỉnh thụ này, quả thực là có Kim Đỉnh dịch, đây là chuyện không thể nghi ngờ, hơn nữa có mười cây đã bị người khác lấy mất, người lấy đó chắc chắn biết rõ phương pháp làm thế nào để sản xuất ra Kim Đinh dịch." "Dược tễ trưởng lão cũng không có cách nào sao? Xem ra vấn đề này có chút khó giải quyết." Lão già ngồi đối diện tam trưởng lão hơi nhíu mày, lông mi và chòm râu đều biến thành màu trắng bạc, nhìn qua có chút tiên phong đạo cốt. "Xem ra vẫn phải tìm người tới trước ngươi một bước lấy được Kim Đỉnh thu, lãnh giáo được phương pháp mới là cách làm đúng, nếu không Kim Đỉnh thụ cũng chỉ là để trang trí mà thôi." "Lời này của lão tứ rất có lý, nhưng mà rốt cuộc tới chỗ nào để tìm được người lấy Kim Đỉnh thụ?" "Thật ra ta có manh mối, người này chắc chắn là một vị Dược tễ sư cấp bậc đại sư. Ngày đó Thiên Quy bị thương đã được người này ra tay giúp đỡ, nhưng mà trên đường lại xảy ra chuyện, có điều đã để lại một bình thuốc, ta đã tra xét rồi, bên trong quả thực là thuốc sinh mệnh cấp bậc đại sư." Tam trưởng lão đăm chiêu nói vài câu, các trưởng lão khác đều kinh ngạc. "Dược tễ sư cấp bậc đại sư? Người này lợi hại vậy sao? Ba đệ tử kia của huynh cũng thật là, không hỏi tên mà để người đó rời đi, nếu như hỏi được tên thì chúng ta cũng không phải phí sức như thế rồi." Lão già ngồi trên ghế cao nghĩ một hồi, chậm rãi mở miệng: "Xem trong toàn bộ Trung vực, Dược tễ sư cấp bậc đại sư có thể có mấy người? Với những người chúng ta biết, có thể là…?" Bốn vị trưởng lão khác đều tĩnh tâm suy ngẫm, cuối cùng đều lắc đầu. "Tính tình mấy người đó đều có chút cổ quái, hơn nữa làm sao có thể tùy tiện lấy thuốc cấp bậc đại sư để cứu người, vả lại lại còn là một hậu bối như Thiên Quy, không thể nào, không thể nào.” "Câu này của lão ngũ khá có lý, mấy người chúng ta biết căn bản đều không giống người sẽ làm loại chuyện như vậy, ta đã hỏi dược tễ trưởng lão, trong những người hắn quen biết cũng không có ai có khả năng này, điều này cũng chỉ ra rằng một vị Dược tễ sư cấp bậc đại sư lánh đời đã rời núi rồi." Hai mắt tam trưởng lão lóe lên, có chút kích động nhìn về phía lão già ngồi chính vị: "Nếu như Tụ Tinh học viện có thể kéo một người như vậy về, chắc chắn Tụ Tinh học viện được lợi không nhỏ." "Ý tưởng tốt nhưng trước tiên phải tìm ra được người này rồi hãy nói, theo như tích cách của những Dược tễ sư cao siêu, các đệ cho rằng nói dăm ba câu là có thể nhét người này vào Tụ Tinh học viện ư? Vả lại ngay cả họ tên người ta cũng không biết, lão tam, ba đồ đệ của đệ đã gặp người đó, nếu thực sự không được thì vẽ chân dung, tuy hành động này có chút không thỏa đáng nhưng cũng có chút bất đắc dĩ, nói chung là trước tiên phải tìm được người kia là khẩn yếu nhất." "Hắt xì!" Vân Phong đột nhiên hắt xì hơi một cái. Khúc Lam Y lập tức đặt tay lên trán nàng: "Làm sao thế, chẳng lẽ là bị cảm rồi?" Vân Phong cười lắc đầu, bỏ tay Khúc Lam Y xuống, quay đầu nhìn căn phòng vừa đi vào ở phía xa xa kia: "Chắc là có người bắt đầu nhắc tới ta." Khúc Lam Y nhìn nhìn cấu trúc Nội viện: "Tuy diện tích Nội viện này không rộng lớn như Ngoại viện, nhưng rất rõ ràng là kết cúc chuẩn xác hơn nhiều, lại còn có thiết lập phân khoa, thật đúng là có vài phần phong cách học viện quý tộc." "Đây cũng là khác biệt lớn nhất giữa Nội viện và Ngoại viện, tốc độ tu luyện và môi trường khác nhau, còn có cơ hội được năm vị trưởng lão đích thân dạy, còn cả lựa chọn phân khoa. Đây là cơ hội mà những đệ tử đang tu luyện ở Ngoại viện không có, cho nên mới khẩn cấp muốn vào Nội viện như vậy." Vân Phong nói xong, con ngươi đen quét một lượt tình trạng xung quanh: "Ta nghĩ là chúng ta nên tìm một người hỏi xem, tình trạng cụ thể của Nội viện này, chúng ta nên đặt chân ở nơi nào mới đúng." "Bên kia dường như có biến." U Nguyệt chỉ về một hướng, nơi đó dường như có âm thanh huyên náo truyền đến. Ba người đi về phía trước, sau khi quẹo qua mấy vòng thì cuối cùng cũng nhìn thấy cảnh tượng trước mặt. "Ồ, chẳng phải ngươi là người của Cung gia sao? Nếu đã là một trong tứ đại gia tộc, sao lại không có can đảm đánh với chúng ta một trận." Bốn năm người đứng người ngồi đang vây quanh một người khác, vẻ mặt chế nhạo, lời nói ra cũng cực kỳ hà khắc. Cung gia? Vân Phong không hề nghĩ tới sẽ đụng phải người của Cung gia trong tình huống như vậy nên có chút bất ngờ. Một người trong đó chen chân đạp một phát, người bị vây ở bên trong không rên một tiếng, cũng có mấy phần cốt khí. "Đồ điếc! Nói đi, chẳng lẽ ngươi không nghe thấy?" Mấy tên thanh niên kêu la om sòm, từng người một chen chân vào đạp, mặt mang một chút cảm giác hưng phấn. Xem ra mấy người này chắc hẳn là từ Ngoại viện đi lên, nỗi bực dọc trong nội tâm vào lúc này thể hiện ra hoàn toàn, thù hằn đối với tứ đại gia tộc không có giảm bớt một chút nào. Mấy tên thanh niên vây ở đó cũng không chú ý tới mấy người Vân Phong tới, vẫn đang thỏa thích cười nhạo. U Nguyệt nắm chặt nắm tay đứng ở một bên, thân thể hơi run rẩy, nhưng gã không thể nói cũng không thể làm bất cứ điều gì, đây chính là nguyên tắc sinh tồn của thế giới này. Mấy tên thanh niên đó hơi tránh ra một chút, ánh mắt Vân Phong rốt cuộc cũng nhìn rõ người vị vây bên trong, là một nữ hài tử. Nữ hài tử mặt mũi nhem nhuốc co rúc ở trong góc, ôm đầu gối để mặc mấy thanh niên kia đánh chửi, không rên một tiếng, mặt không thay đổi ngồi ở chỗ đó. "Đây là một con câm, người của Cung gia cũng không để ý tới nó, Cung gia cũng bỏ nó, nhưng mà nó cũng có chút xinh đẹp, hay là chúng ta..." Mấy tên thanh niên phát ra tiếng cười dâm đãng. Sắc mặt Vân Phong lập tức trầm xuống, tuy thế giới này không có phân nam cường nữ yếu, nhưng trên con đường tu hành, nữ tử muốn có thành tựu giống như nam tử thì phải bỏ ra càng nhiều nỗ lực hơn nữa. Không có thực lực sẽ bị người khác cười nhạo, mỉa mai, nhưng cũng không có nghĩa là bị người khác ức hiếp. "He he he, trong đầu toàn là tu luyện cũng không nhớ nổi mọi chuyện, nhưng nói như vậy, ta thực sự muốn làm..." "Bây giờ tới luôn đi, ngươi đầu tiên." Nữ hài tử vẫn lẳng lặng ngồi ở đó, trên mặt không có chút biểu cảm. Vân Phong đứng ở đằng xa không có bất kì hành động gì, nếu như nữ hài nhi này không có một chút ý thức phản kháng thì cô ra tay can thiệp cũng lãng phí. U Nguyệt cất bước định xông lên nhưng lại bị Vân Phong kéo lại, Khúc Lam Y ở bên cạnh lạnh giọng mở miệng: "Huynh gấp cái gì? Bị đối xử như thế cũng không phản kháng, giúp nàng ta cũng không có giá trị gì, đỡ phải bị người ta nói xen vào chuyện của người khác." Mấy tên thanh niên xé rách quần áo của nữ hài tử, nữ hài tử vừa rồi ẩn nhẫn đột nhiên có hành động, cơ thể đang co quắp bỗng nhiên đứng lên từ trong góc phòng, một ngọn lửa từ trong bàn tay của nàng ta phun ra ngoài. Mấy tên thanh niên giật mình, đều vì sự phản kháng của nữ hài tử mà giật mình. "Mấy tên rác rưởi, lại dám đụng đến ta, đốt hết các ngươi thành cặn bã!" Nữ hài tử với khuôn mặt nhỏ nhắn hơi nhem nhuốc, cặp mắt đen láy cũng rất sáng, ánh sáng lóe lên trong đó như cặp mắt của dã thú, lộ ra vẻ chống cự tàn nhẫn và mãnh liệt. Mấy tên thanh niên bỗng nhiên cười lên ha ha: "Đốt chúng ta thành cặn bã? Ngươi chỉ là Tôn Giả trung kỳ mà thôi, mấy người chúng ta đều là Tôn Giả cấp bốn, không phải ngươi muốn đốt thành cặn bã sao, tới đi, tới đi!" Mấy tên thanh niên cười ha ha, dáng vẻ muốn lại vây nữ tử lại, một luồng sóng nhiệt từ phía sau kéo tới, mang theo nhiệt độ nóng bỏng. Mấy tên thanh niên lập tức cảnh giác nhảy ra bốn phía, nhìn Vân Phong đi tới, người nào cũng nheo mắt lại. "Tại sao chưa từng thấy ngươi bao giờ? Chuyện của chúng ta ngươi quản làm gì?" Đôi môi đỏ mọng của Vân Phong mang nụ cười, trong lòng bàn tay của nàng một ngọn lửa sáng rực dị thường, vì sự xuất hiện của ngọn lửa mà nhiệt độ xung quanh xuất hiện gợn sống. Nữ hài nhi nhìn ngọn lửa trong lòng bàn tay Vân Phong, không khỏi có chút mê hoặc. Mấy tên thanh niên kia toát hết mồ hôi trên trán, biết Vân Phong không phải là một nhân vật dễ chọc. "Các ngươi bắt nạt người của Cung gia ngay trước mắt ta, nàng ta không đốt thành cặn bã được thì để ta làm thay, các ngươi thấy thế nào?" Mấy người thanh niên dều sửng sốt: "Người của Cung, Cung gia!" Bọn họ nhìn nhau một cái, chỉ cảm thấy kỳ quái, mấy người của Cung gia đều không thèm để ý tới đứa này, Cung gia mọc ra một nhân vật như này từ lúc nào vậy? Mấy tên thanh niên liếc nhau, lúc này lui ra vội vã rời đi. Nữ hài nhi với gương mặt nhem nhuốc cẩn thận nhìn Vân Phong vài lần, cũng không phải vì nàng vừa mới ra tay tương trợ này thể hiện tràn ngập thiện ý, ngược lại là đề phòng nhìn Vân Phong: "Ngươi không phải người của Cung gia, ta chưa từng nhìn thấy ngươi." Vân Phong cười ha ha, thu hồi Hỏa nguyên tố: "Ta quả thực không phải là người của Cung gia, nhưng ta vào bằng danh ngạch của Cung gia." Nữ hài tử nhìn Khúc Lam Y và U Nguyệt bên cạnh Vân Phong, nói: "Ngươi giúp ta thì cũng không được bất kỳ lợi ích nào." "Giúp người nhất định phải được lợi ích?" Vân Phong nhướn mày. Nữ hài nhi mím môi không nói lời nào, cuối cùng nhẹ giọng cười: "Ngươi cũng thấy đấy, trong Nội viện tốt nhất là đừng có dính líu bất cứ quan hệ gì với ta, người của Cung gia đều hổ thẹn vì ta, chắc là gia chủ cũng cho là vậy." Vẻ mặt nữ hài nhi không nén nổi có chút cô đơn: "Cho nên, tốt nhất là ngươi cách xa ta ra một chút, đỡ phải dính phiền toái không cần thiết." Nữ hài tử xoay người muốn rời đi, Vân Phong nghe xong liền biết là nữ hài nhi này không muốn để nàng gặp phiền phức, cho nên mới cự tuyệt một cách lạnh lùng như vậy. Nàng không nhịn được cảm thấy có chút bội phục nữ hài nhi này: "Chờ một chút!" Nữ hài tử quay đầu, một đôi mắt sáng ngời nhìn Vân Phong. Vân Phong cười ha ha: "Ta vừa mới vào Nội viện, không biết rõ quy tắc trong này, còn nữa chúng ta nên sống ở đâu, ngươi có biết không?" Nữ hài tử nhíu mày một cái, chỉ chỉ một phương hướng: "Dựa vào thực lực của ngươi, chắc là đi về hướng đó, tới đó tự khắc sẽ có người nói cho ngươi biết, những chuyện khác ngươi hỏi ta, ta cũng không biết." Nữ tử nói xong, xoay người rời đi, chỉ chốc lát sau đã rời khỏi phạm vi nhìn của Vân Phong. Vân Phong không khỏi lắc đầu cười khẽ, thật đúng là một người bướng bỉnh cá tính mạnh. "Quên hỏi tên của nàng ta rồi." Vân Phong hơi có chút tiếc nuối. Nàng khá là có thiện cảm với nữ hài nhi này. U Nguyệt cười cười: "Nếu muốn biết chuyện của nàng ta thì cũng không phải rất khó, dựa vào lời nàng ta nói, ở Nội viện này, nàng ta cũng là người rất nổi danh." "Cùng là người của Cung gia nhưng bị phân biệt đối xử như vậy, nên nói là bi ai của nàng ta hay bi ai của gia tộc đây?" Khúc Lam Y lẩm bẩm một câu. Vân Phong và U Nguyệt đều không nói gì. Mấy người tiếp tục đi về phía trước, rất nhanh đã tới một chỗ có phạm vi nhìn rất rộng rãi, chỉ chốc lát sau đúng là theo như lời của nữ tử đó, có người tới tới tiếp đãi, an bài cho mấy người Vân Phong một chỗ ở, cũng nói rõ ràng tỉ mỉ một ít quy tắc của Nội viện. Đệ tử trong Nội viện thông thường gồm hai bộ phận cấu thành, một phần là đến từ gia tộc, một phần là đệ tử Ngoại viện được thăng cấp. Người của gia tộc và đệ tử Ngoại viện được thăng cấp ở hai nơi khác nhau, hai bộ phận này cũng tạo thành hai nhóm, hai bên đều thấy ngứa mắt lẫn nhau. Người đến từ gia tộc còn có một bộ phận chính là các thanh niên trong tứ đại gia tộc đi cửa sau tiến vào Nội viện, cho nên trong bộ phận gia tộc cũng chia làm hai bộ phận, một phần là những thiên tài trời sinh tư chất tốt, phần còn lại là đi cửa sau, còn có một vài nhân vật ngoài lề đặc biệt. Nữ hài nhi vừa rồi Vân Phong thấy chính là một người nổi danh, đám người đi cửa sau cũng không muốn ở chung với kẻ như thế. Còn có một loại nhân vật ngoài lề là nhân tài hàng đầu, cho dù là phái gia tộc hay là phái bình dân cũng đều không lôi kéo được loại này. Vân Phong dựa vào danh ngạch của Cung gia mà vào đây, đương nhiên là được sắp xếp vào khu vực của phái gia tộc, mâu thuẫn giữa phái gia tộc và phái bình dân rất lớn, khu vực cư trú cũng cách nhau khá xa. Có mâu thuẫn thì có cạnh tranh, có cạnh tranh sẽ có động lựa, Nội viện là như vậy, người tu luyện ở chỗ này chắc chắn không phải là tranh cường háo thắng, không riêng gì vì bản thân mình, còn muốn vì phái của mình không bị phái khác làm thịt. Mấy người Vân Phong vừa mới vào ở không bao lâu, trong phái gia tộc đã có người tới hỏi thăm rồi, kẻ tới hỏi thăm đương nhiên là những người đi cửa sau. Vân Phong cũng biết mỗi một phái đều có một người gọi là nhân vật thủ lĩnh, hoặc là nhân vật thần tượng. Phái gia tộc lấy tứ đại gia tộc làm đầu, thiên tài của U gia kia cũng được xếp vào trong đó, cũng là một thành viên của nhóm thủ lĩnh. Mà bên phái bình dân kia là đệ tử Ngoại viện được thăng cấp, may mắn có thể trở thành đệ tử thân truyền của trưởng lão. Vân Phong căn bản không rảnh rỗi đi để ý tới tranh đấu giữa hai phái này, cũng hoàn toàn không có hứng thú tham gia, cho nên những người trong phái gia tộc nhiệt tình bao nhiêu thì Vân Phong lạnh lùng bấy nhiêu. Phái gia tộc vốn tưởng rằng lôi kéo được một người giỏi, ai ngờ thái độ của Vân Phong lại như vậy, cuối cùng cũng chỉ có thể tức giận rời đi, sau đó cũng không có tới quấy rầy Vân Phong nữa. Tới Nội viện, Vân Phong cũng biết thăng cấp sức mạnh là cực kỳ khẩn cấp. Thực lực phổ biến ở Nội viện đều là Tôn Giả cấp bốn trở lên, cho dù không so sánh với người khác, để vượt lên chính mình, Vân Phong cũng dự định phải để thực lực của mình tiến thêm một cấp, hiện tại đối với nàng mà nói, Tôn Vương cấp năm đã là không đủ nữa rồi. Muốn thăng cấp đương nhiên không thể không có sự hỗ trợ của Kim Đỉnh dịch, sử dụng Kim Đỉnh dịch đương nhiên là phải ở trong không gian kín đáo. Tuy đệ tử trong Nội viện không nhiều nhưng cũng là nơi phức tạp, tùy tiện sử dụng Kim Đỉnh dịch ở đây tất nhiên sẽ đưa tới sóng to gió lớn. Suy nghĩ một chút, Vân Phong quyết định vào Long Điện tiến hành tu luyện. Bên trong Long Điện chính là không gian tu luyện tuyệt vời, cũng không bị người khác quấy rối, hơn nữa công năng biến ảo của Long Điện, căn bản cũng sẽ không bị người khác phát hiện. Đương nhiên Khúc Lam Y và U Nguyệt cùng tu hành với Vân Phong. Khi mọi thứ được lên kế hoạch xong, ba người tiến vào trong tòa Long Điện, Vân Phong lấy mười cây Kim Đỉnh thụ mang theo ra, trong lúc tu hành đồng thời thúc đẩy Kim Đỉnh dịch là ý không tồi, điều kiện thôi hóa đặc biệt này cũng chỉ có một mình Vân Phong có thể làm được. Sau khi ba người đi vào Long Điện, ngọc bội hình rồng dần dần dung hợp ở trong phòng, biến thành một vật tầm thường, được đặt ở một góc bình thường trong phòng. Thời gian bắt đầu chậm rãi trôi qua, trong khắp ngõ ngách nào đó của Nội viện, Kim Đỉnh dịch đang nhanh chóng phát huy công hiệu, những người khác trong Nội viện căn bản sẽ không chú ý tới cái xó xỉnh này, cũng căn bản sẽ không ý tới ba người trong phòng biến mất trong một khoảng thời gian. Ở một bên khác của Tụ Tinh học viện, trong phân khoa chế dược của dược tễ trưởng lão. Dược tễ trưởng lão đăm chiêu ủ dột đối diện với Kim Đỉnh thụ trước mặt, ông đã dùng hết mấy trăm phương pháp, căn bản không có cách nào thúc giục Kim Đỉnh dịch xuất hiện, đây đúng là Kim Đỉnh thụ, nhưng bây giờ chỉ có thể được đặt ở đây như thế này. "Thế nào, vẫn không được sao?" Một giọng nói truyền đến. Dược tễ trưởng lão ngẩng đầu nhìn, thở dài bất đắc dĩ: "Không có biện pháp, ta không có cách nào cả, nghĩ hết mọi biện pháp có thể rồi, đều không thể sinh ra được Kim Đỉnh dịch, ta còn có cách gì nữa." Người đến nhíu mày, nhìn Kim Đỉnh thụ trước mắt cũng không biết làm sao, dược tễ trưởng lão nghĩ tới điều gì đó: "Không phải ba người đồ đệ kia của ngươi trước đây từng thấy sao, đã tìm được người đó chưa?" Tam trưởng lão lắc đầu: "Chưa, dựa theo mấy người bọn chúng miêu tả, hiển nhiên là một cô nương chừng hai mươi tuổi, người như vậy tại sao có thể là Dược tễ sư cấp bậc đại sư." Dược tễ trưởng lão nghe xong lại như có điều suy nghĩ: "Chuyện này cũng không thể bảo đảm, nhìn bề ngoài là một cô nương chừng hai mươi tuổi, nhưng tuổi thật thì ai nói chuẩn được, hơn nữa còn là Dược tễ sư cấp bậc đại sư." Tam trưởng lão lại thở dài một tiếng: "Vốn cho là tìm được Kim Đỉnh thụ là có thể có được Kim Đỉnh dịch, bây giờ nghĩ lại thì là quá xa vời." Dược tễ trưởng lão cười ha ha một tiếng: "Vấn đề Kim Đỉnh dịch mà tìm được người kia thì đương nhiên dễ làm rồi, nói đi thì cũng phải nói lại, trong Nội viện, đệ tử có thiên tư ở phương diện tế thuốc quá ít, đệ tử học̉ trong phân khoa dược tễ thì nhiều, nhưng mà thành tựu cũng quá ít, hiện giờ cao nhất chỉ là cao cấp tam tinh." "Tên tiểu tử U gia kia?" Tam trưởng lão nhướn mày hỏi. Dược tễ trưởng lão giật nhẹ khóe miệng: "Đúng vậy, nhưng mà ta thật sự không thích cá tính của tiểu tử kia, cao cấp tam tinh đã kiêu ngạo giống như khổng tước, cái đuôi vểnh lên, vài lời của đạo sư ta đây căn bản cũng không coi ra gì, thật hy vọng có một thiên tư thông tuệ hơn xuất hiện, nghiêm khắc đánh đòn cảnh cáo tiểu tử kia." Tam trưởng lão cười ha ha: "Thực lực của tiểu tử U gia cũng không tệ, hơn nữa thiên phú ở mặt dược tễ khó tránh khỏi kiêu ngạo, U gia cũng là dựa vào hắn mới có vị trí như bây giờ, với thân phận như vậy, hắn vênh váo cũng là bình thường." "Hừ! Nếu không phải nể mặt hắn ở phương diện dược tễ có chút tuệ căn thì ta căn bản chẳng thèm chú ý tới hắn. Ta thấy ta cũng đi làm chiêu sinh sát hạch cái gì đó vậy, nếu không thì căn bản không phát hiện được mầm non tốt nào." "Đợt trước có mấy người tới Tụ Tinh học viện, một người trong đó chính là Dược tễ sư, thế nào rồi, nàng ta không tới chỗ của ngươi?" Tam trưởng lão nghi ngờ nhìn về phía dược tễ trưởng lão. Dược tễ trưởng lão sửng sốt: "Ngươi nói người nào? Ở chỗ này của ta bao nhiêu đệ tử là vậy, ta làm sao nhớ được!" "Cái người đi cửa sau của Cung gia." "Cung gia...? Ừm... Không có ấn tượng, mấy đứa của Cung gia đều tới đây học dược tễ, nếu không phải không có thiên phú thì cũng là không có thành tựu, thực lực này thực sự tỷ lệ ngược với thiên phú chế dược, không phải ai cũng có thể trở thành Dược tễ sư cao cấp." Tam trưởng lão cười ha ha, vỗ vỗ bả vai dược tễ trưởng lão: "Kim Đỉnh thụ vẫn phải nhờ cậy hết vào ngươi, muốn tìm người kia khá là khó." Hai mắt dược tễ trưởng lão sáng ngời: "Nếu như thật sự tìm được, đến lúc đó nhất định phải để cho ta gặp!" Tam trưởng lão gật đầu: "Yên tâm đi, nếu như quả thật có thể tìm được người nọ, nhất định sẽ để cho ngươi gặp." Không chỉ ông ta muốn gặp, cũng không mỗi ta mà năm vị trưởng lão ai cũng muốn gặp một lần. Thời gian thoáng cái đã qua ba tháng, đệ tử trong Nội viện đều đang tu hành đâu vào đấy, chỗ ở của ba người Vân Phong thỉnh thoảng có người tới tìm, nhưng đều không thấy mấy người Vân Phong, cũng coi như không có gì. Cuộc tranh đấu giữa phái gia tộc và phái bình dân hừng hực khí thế, cho tới bây giờ cũng không ngừng lại, xuất hiện ở bất cứ mọi nơi trong Nội viện, cho dù thực lực hay phân khoa, đều phải cạnh tranh đến ngươi chết ta sống. Ba người Vân Phong ở một góc trong phòng, một vật tầm thường an tĩnh nằm ở đó ba tháng, mà ở trong đó, ba người Vân Phong đang dùng Kim Đỉnh dịch tiến hành tu hành. Trong bình ở dưới rễ của mười cây Kim Đỉnh thụ lại xuất hiện chất lỏng màu vàng kim óng ánh, đó chính là Kim Đỉnh dịch mà mấy đại trưởng lão của Tụ Tinh học viện tha thiết mơ ước. Kim Đỉnh dịch tỏa ra màu vàng kim đẹp đẽ, giống như hào quang, vầng sáng ngũ sắc quanh người Vân Phong từ từ biến mất, sự xuất hiện của Kim Đỉnh dịch cũng hiện ra trạng thái tĩnh. Lông mi hơi hơi rung, Vân Phong chậm rãi mở hai mắt ra, tròng mắt hiện lên một tia sáng rực rỡ, khí thế quanh người cũng xảy ra biến hóa rõ ràng. Tôn Vương cấp tám, Vân Phong từ từ thở ra một hơi, chỉ cảm thấy thể xác và tinh thần đều có một cảm giác êm ái, cơ thể dường như cũng trở nên thông suốt hơn, gần như trong suốt, có thể đủ để tan vào trong trời đất này. Mỗi một sợi mỗi một hào nguyên tố lưu động, đều có thể cảm nhận rõ ràng ở bên trong cơ thể, quỹ đạo dòng chảy của tinh thần lực trong không gian tinh thần, Vân Phong cũng có thể cảm nhận được rõ ràng. Ngước mắt nhìn sang bên Khúc Lam Y và U Nguyệt một chút, hai người vẫn đang đắm chìm trong tu hành chưa tỉnh lại, Vân Phong hiểu ý cười, thu lại mười gốc Kim Đỉnh thụ, lưu lại một bình Kim Đỉnh dịch vừa mới thu thập được. Mặc dù phát huy ở bên trong tòa Long Điện, Kim Đỉnh dịch rất nhỏ bé nhưng cũng đủ tác dụng cho hai người tu hành. Một ánh hào quang bay ra từ Long Điện, Vân Phong một thân một mình đi ra, ngọc bội hình rồng cũng thay đổi trở về hình dáng ban đầu. Vân Phong thu hình rồng ngọc bội, nhìn một chút sắc trời bên ngoài, lúc này trời nắng đẹp, nàng nên đi ra tản bộ một chút, cũng không biết có thể đụng nữ hài nhi Cung gia lúc trước hay không. Đẩy cửa đi ra ngoài, một tia nắng ấm áp chiếu xuống, Vân Phong lững thững đi ra sân. Đệ tử thân truyền của ngũ đại trưởng lão giờ đang tu luyện ở chỗ ngũ đại trưởng lão, còn có một vài ngươi có thể đang ở phân khoa trưởng lão, một số đệ tử Nội viện tự mình tu luyện, không có nhiều người giống như Vân Phong lững thững giải sầu. Vân Phong đi tới địa điểm phân khoa. Một trong những đặc quyền của học sinh Nội viện, ngoại trừ tu luyện sức mạnh thì còn có thể lựa chọn học phân khoa. Phân khoa có rất nhiều chủng loại nhưng phân khoa chế dược này lại có vẻ đại chúng hóa, hầu như học sinh Nội viện đều sẽ chọn phân khoa chế dược, đều muốn đạt được sự nghiệp ở phương diện dược tễ này. Nói ra thì cũng có thể tăng thể diện, nhưng trở thành một Dược tễ sư rất dễ dàng, trở thành Dược tễ sư cao cấp thì lại không phải người thường có thể làm được. Đại bộ phận đệ tử ôm tham vọng lựa chọn phân khoa chế dược, rất nhanh sau đó rất nhiều người đều lựa chọn lùi bước. Bởi vì con đường dược tễ này, càng đi về sau càng gian nan, càng phải bỏ ra gian khổ lớn hơn, nếu như không có thiên tư trợ giúp, muốn có thành tựu thì đã khó nay lại càng khó hơn. Thay vì tiêu tốn tinh lực ở phương diện chế dược, thà tiêu tốn tinh lực ở việc quảng bá sức mạnh của họ còn hơn. Phân khoa chế dược cũng là phân khoa có số người đông nhất ở Tụ Tinh học viện, cũng là phân khoa náo nhiệt nhất. Lúc Vân Phong đi vào phân khoa chế dược, vừa vặn bắt kịp màn biểu diễn chế dược đặc sắc, mà người đứng trên đài chế dược, Vân Phong cũng thật bất ngờ, nàng cũng không xa lạ gì, là Hoa Linh đã hứa hẹn với Vân Phong nhưng lại hủy ước lúc ở bên trong sơn động. Xung quanh đài chế dược tụ tập rất nhiều đệ tử, Hoa Linh trên đài chế dược đang chuyên tâm tiến hành chế dược. Vân Phong cũng đi vào trong đám người, đứng ở một chỗ hơi xa, nhìn động tác của Hoa Linh trên đài chế dược. Nàng ta đang phối trí dược tễ cao cấp hai sao, tuy thủ pháp của nàng ta rất là thuần thục, nhưng phân phối chất thuốc còn chưa tới trình độ tinh chuẩn, vẫn mắc chút sai lầm điều phối. "Hoa Linh sư tỷ cố lên!" Một số đệ tử ở trên đài chế dược hò hét, Hoa Linh trên đài đã đổ mồ hôi. Vân Phong đứng ở phía xa nhìn, trong lòng thầm nghĩ, e là lần chế dược này nàng ta sẽ thất bại. Quả nhiên, Hoa Linh run tay ở bước cuối cùng, kiếm củi ba năm thiêu một giờ, đám thanh niên vây quanh đài chế dược có chút bóp cổ tay thở dài, những người khác thì đang la hét. "Đi xuống đi! Đi xuống đi! Cho các người xem Dược tễ sư chân chính chế dược thế nào. U sư huynh, để cho bọn họ mở mang kiến thức đi." Vân Phong ở phía sau nhướn mày, U sư huynh? Chẳng lẽ cái người nổi danh thiên tài của U gia? Không bao lâu sau, dưới sự cổ động của đám trẻ, một gã thanh niên nhẹ nhàng nhảy lên đài chế dược, đưa tay có vài phần phóng khoáng, ngũ quan cũng coi như đoan chính, nhưng thần thái mang theo quá nhiều kiêu ngạo, vẻ mặt “quyết không lùi bước”. Vân Phong không khỏi lắc đầu, đây là thiên tài mà U gia tự hào ư? Không nghĩ tới phong thái này, thực lực... cũng chỉ là Tôn Vương cấp sáu mà thôi, xem ra là có thiên tư đặc biệt ở phương diện dược tễ làm cho gã ta trở nên kiêu ngạo như thế. Hoa Linh trên đài chế dược không khỏi đỏ mặt, vô cùng quẫn bách đứng dậy xuống đài, nhưng mà trong khoảnh khắc liếc mắt về sau, vừa nhìn một cái, cả người Hoa Linh kinh hãi, là nàng ấy! Vân Phong đang quan sát nhân vật thiên tài U gia này, cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng của Hoa Linh liền chuyển hướng nhìn. Vân Phong nhìn Hoa Linh hơi cong khóe môi. Mà nhân vật thiên tài U gia kia hình như nói gì đó với Hoa Linh, phát hiện Hoa Linh không phản ứng, gã ta theo tầm mắt của nàng ta nhìn về phía trước thì nhìn thấy Vân Phong đứng ở phía sau, cặp mắt hơi nheo lại, trong lòng dâng lên cảm giác khó chịu.