Thiên tài triệu hồi sư

Chương 391 : lẩn trốn, thoát đi! (1)

"Nhân loại, đừng hòng rời khỏi Vô Tận Hải!" Một trong bốn năm Giao Nhân chắn trước mặt Lam Dực quát lên, từng vẻ mặt hung ác nhìn Vân Phong trên lưng Lam Dực, đôi mắt đại bàng của Lam Dực lóe lên tia tàn nhẫn, đôi cánh vỗ mạnh một cái, một luồng gió mạnh mẽ mang theo những lưỡi đao bay ra, tách đám Giao Nhân ra! Lam Dực cũng thừa cơ hội đó xông ra ngoài! "Đừng hòng trốn!" Phía sau là đám Giao Nhân tức giận gào thét, Lam Dực càng tăng tốc rời khỏi Vô Tận Hải, địa vực của Giao Nhân tộc quá rộng lớn, Lam Dực đẩy nhanh tốc độ như vậy nhưng nãy giờ vẫn chưa ra được bên ngoài. Nhanh hơn nữa, phải nhanh hơn nữa! Đôi mắt Lam Dực nhìn phía trước, cánh ra sức vỗ, cả người như hóa thành một luồng sáng xanh, lóe lên trên bầu trời Giao Nhân tộc, nhưng người Giao Nhân tộc đã hạ lệnh truy sát, họ đã nổi giận! "Ưmh!" Trên đường cũng đụng không ít các Giao Nhân khác, khiến quỹ tích của Lam Dực bị đổi hết sức quanh co, có mấy lần thậm chí xuất hiện đột nhiên thay đổi cùng huyền không trạng thái, Vân Phong vốn đang bị thương nặng, tuy còn có Khúc Lam Y, nhưng muốn ngăn lại cũng rất họa vô đơn chí, tình huống Vân Phong càng ngày càng nặng, Lam Dực bắt đầu nhịn không được chộn rộn trong lòng. "Nana!" Nhục Cầu hét lên một tiếng, đôi mắt Yêu Yêu ầng ậng nước, Khúc Lam Y vẫn duy trì lượng quang nguyên tố truyền vào cơ thể Vân Phong, công kích của Thương Lân khó giải quyết hơn hắn nghĩ, thực lực của Vân Phong vốn rất mạnh, nhưng nhận lấy một kích mang năm sáu phần lực đã thành ra thế này, lão già Thương Lân kia chắc chắn đã giở trò quỷ gì đó! Nghĩ đến đó trong lòng Khúc Lam Y không khỏi căng thẳng, xem ra chỉ có thể tìm một chỗ nào đó kín đáo để xem thương thế của Vân Phong cái đã, trước mắt chỉ có thể dùng toàn bộ nguyên tố để chống đỡ cho nàng, tình hình cụ thể thế nào thì căn bản không thể biết được. Nghĩ tới đây, Khúc Lam Y tối tăm mặt mày, "Lam Dực! Không còn thời gian để chạy đâu! Tìm một chỗ trốn tạm trước đã!" Vân Phong mấp máy môi muốn nói gì, nhưng trong cơ thể lại cuồn cuộn một hồi, khiến nàng khó khăn lắm mới đè nén lại hơi thở đang oanh tạc trong lòng kia, hơi thở của Thương Lân đã thông qua một kích vừa rồi chui vào cơ thể nàng, Vân Phong có thể cảm nhận rõ có một cỗ lực đang tác quái trong người nàng! Lam Dực không nói gì nhưng đã nghiêng người đổi hướng bay, nó đã sớm nghĩ nên làm như vậy, thay vì cứ ở Giao Nhân tộc đụng chạm chém giết đi về phía trước, không bằng trước tiên tìm một chỗ ẩn náu, chờ tình thế ổn định và thương thế của chủ nhân bình phục rồi hẵng nói! Ánh sáng màu xanh đang lao đi đột nhiên đổi hướng, vọt về phía trước, chui thẳng vào một rừng cây rậm rạp, biết mất tăm. Nơi Lam Dực vừa biến mất, một lát sau liền có một đám Giao Nhân đã đuổi tới, người nào người nấy tay lăm lăm vũ khí, sóng sức mạnh bên người vô cùng lớn, thấy một mảnh không gian trên trời rỗng tuếch, Giao Nhân tộc bắt đầu sinh lòng nghi ngờ. "Nhân loại kia thật chạy đi rồi sao?" Có người nghĩ như vậy, nhưng lập tức bị phủ nhận. "Không thể nào! Nơi này cách biên giới Vô Tận Hải còn rất xa, nhân loại kia có chạy mau cỡ nào cũng chưa thể thoát khỏi đây được." Chúng Giao Nhân liền quét mắt về phía rừng cây dưới chân, trong lòng thoáng qua một ý nghĩ, "Phong tỏa khu vực này! Kể cả ma thú cũng không được bỏ qua! Mau trở về bẩm báo cho Vương và Tử Huyền, Thương Lân Đại nhân! Nhân loại kia nhất định là trốn ở đây!" Mấy Giao Nhân lập tức động thân trở về, những Giao Nhân còn lại liền phong tỏa khu vực rừng rậm dưới chân, cho dù là một con tôm nhỏ cũng đừng hòng thoát ra được chỗ này! Chỉ chốc lát sau, Tư Văn, Thương Lân và Tử Huyền đều đuổi tới đây, sắc mặt Tư Văn âm trầm, sắc mặt của Tử Huyền và Thương Lân cũng chẳng khá hơn, nhất là Thương Lân, một tay hắn che ngực, sắc mặt khá tái nhợt, vừa rồi đối đầu trực tiếp với Khúc Lam Y, Thương Lân cũng chẳng chiếm được mấy phần lợi thế, mặc dù bị thương nhưng vẫn không buông bỏ ý định đuổi theo. "Dám trốn ở trong này?" Tử Huyền nhìn xuống, mặt đầy âm vân, cắn răng nghiến lợi nói. "Đánh bậy đánh bạ nhiều khi chính là mấu chốt… Vương, ngài thấy thế nào?" Thương Lân ôm ngực tái nhợt nhìn Tư Văn, Tử Huyền cũng vậy, địa vực này có thể nói là khá đặc biệt của Giao Nhân tộc, trong đây cất giấu một bí mật rất quan trọng của Giao Nhân tộc (Mavis: và vâng, đại tỷ của chúng ta lấy hết:v), Vân Phong trong lúc chạy thục mạng phải quẹo hướng, không ngờ lại trốn vào đây, khiến bọn họ cảm thấy có chút khó giải quyết. Trong lòng Tư Văn cũng kinh ngạc, sao nàng ấy lại có thể trốn vào đây chứ? Tư Văn trầm mặc hồi lâu cuối cùng mở miệng, "Chia từng nhóm Giao Nhân tiến vào, không ngừng thu nhỏ phạm vi." Tử Huyền và Thương Lân đồng loạt gật đầu. "Cũng thừa cơ hội này, thăm dò thử thêm lần nữa." Tư Văn quay đầu lại nói với Tử Huyền, Tử Huyền lập tức im miệng không nhiều lời nữa, Thương Lân ho khan một tiếng, "Vương, ta muốn tự mình tìm kiếm." Tư Văn nghe thế nhíu mày, "Ngươi đang bị thương trong người, không thể." Thương Lân lắc đầu, "Không thể tận tay giết nhân loại kia, khó tiêu mối hận trong lòng của ta!" Tư Văn như hiểu được suy nghĩ của Thương Lân nhìn lão thêm mấy lần, nhìn sắc mặt tái nhợt của hắn do vết thương đang che ở ngực kia, nghĩ tới nhân loại tuấn mỹ ở bên cạnh Vân Phong vừa đánh với lão kia, thì ra bên người nàng đều là người thâm tàng bất lậu, chẳng trách lại không ngại gì lẻn vào Giao Nhân tộc. "Thúc đã muốn như thế, vậy thì cùng Tử Huyền đi vào đi." Tư Văn nhàn nhạt mở miệng, Tử Huyền thoáng sửng sốt rồi gật đầu một cái, nghĩ tới bí mật được chôn sâu trong địa vực kia, trong đầu của Tử Huyền không khỏi nhẹ sối trào, nếu Vương đã cho hắn cơ hội thì sao hắn lại không nhận chứ? Đáy mắt của Thương Lân lóe lên nhưng cũng không cự tuyệt, Tử Huyền và Thương Lân cùng nhau gia nhập cuộc tìm kiếm, Tư Văn đứng trên không nhìn xuống rừng cây, Tử Huyền và Thương Lân đã gia nhập, rốt cuộc ngươi có thể sống sót rời khỏi được đây hay không, toàn bộ phải dựa vào bản lãnh của ngươi, lúc này Tư Văn mới nhớ lại, hắn còn chưa kịp hỏi nhân loại kia tên gì, thật là thảm hại. Như vậy thì sau này làm sao có thể đi tìm Tư Tình đây? Trong lúc Giao Nhân tộc đang huy động lực lượng truy nã, Lam Dực đang vọt nhanh xuống, không dám ngừng lại tý nào, hai cánh khổng lồ không ngừng bay vào chỗ sâu nhất, đồng thời cũng làm kinh động không ít ma thú ở đây, cả người Lam Dực toát ra sát khí, khiến đám ma thú ở đây không dám làm gì, lúc này Lam Dực mới vô sự đi vào bên trong, cho đến khi tới được một vị trí khá là an toàn thì dừng lại. Đây là một mảnh đất trống nhỏ, ba mặt là núi đá hiểm trở, mặt khác lại bị rừng cây che khuất, trong thời gian ngắn chắc Giao Nhân tộc chưa thể tìm ra, có thể kéo được chút thời gian. Lam Dực miễn cưỡng hạ cánh xuống, để tránh cho mảnh đất nhỏ này không bị thân thể to lớn của mình hủy diệt, chỉ có thể hóa thành hình người ở trên không, Khúc Lam Y thấy vậy lập tức ôm Vân Phong vào ngực, Yêu Yêu nhanh chóng bị Lam Dực ôm vào lòng, Nhục Cầu nhảy tới bên người Lam Dực, đôi mắt to nhìn sắc mặt tái nhợt của Vân Phong. Mấy người cùng đáp xuống mảnh đất nhỏ, Vân Phong ho sặc sụa, có chút tự giễu cười, "Lúc nào thì ta mang đến cho các ngươi nhiều phiền toái như vậy nhỉ?" Khúc Lam Y thầm cắn răng, quang nguyên tố không ngừng đưa vào cơ thể chữa thương cho Vân Phong, "Cái đứa liều mạng này, đụng tới không ít phiền toái, nếu như có thể tự giác thì hay hơn đấy!" Vân Phong bật cười, Yêu Yêu vừa đáp xuống đất liền giãy ra khỏi ngực Lam Dực chạy lại tới bên cạnh Vân Phong, "Tiểu Phong, đều tại ta..." Yêu Yêu vô cùng tự trách, nếu không phải do nàng nóng lòng xông ra, Vân Phong nếu không phải vì bảo vệ nàng, sẽ không cần chịu lấy kích vừa rồi! Sẽ không bị biến thành bộ dáng như bây giờ! Vân Phong lắc đầu, nhổm người ngồi dậy, lồng ngực lại thêm một hồi dời sông lấp biển, nhưng nàng cố nén nói với Yêu Yêu, "Ta không sao, thật không có việc gì. Lần sau đừng có lao ra đúng lúc nguy hiểm như vậy, biết chưa?" Đôi mắt Yêu Yêu ầng ậng nước ra sức gật đầu, Vân Phong ho khan mấy tiếng, chậm rãi nhắm mắt lại quan sát quang nguyên tố của Khúc Lam Y đang chữa lành thương thế trong cơ thể mình, đa phần đã được chữa khỏi, chỉ là cỗ lực kỳ quái kia của Thương Lân vẫn còn hoàng hành trong cơ thể. "Lão già chết tiệt!" Khúc Lam Y cắn chặt răng, thu tay lại, hắn đã dò xét cư thể Vân Phong một hồi, không khỏi tối mặt, “Quả nhiên lúc đó hắn…." "Hắn quả thực vô cùng có ác ý, chỉ là… nhất định phải thất vọng rồi!" Vân Phong hơi giễu cợt cười, hơi thở của Thương Lân vẫn còn, nhưng nếu lão cho là chút hơi thở này có thể thương tổn được nàng thì không khỏi quá ngây thơ rồi, mặc dù thân thể bị thương, nhưng chỉ cần cho Vân Phong đủ thời gian, sớm muộn gì nàng cũng sẽ khôi phục lại được như cũ! "Cái nàng cần bây giờ chính là thời gian." Khúc Lam Y nhỏ giọng nói, Nhục Cầu tung người nhảy lên vai Vân Phong, cọ nhẹ thân thể lên má Vân Phong, nàng khẽ giật người, vẫn rất đau, trong người vẫn rất khó chịu. "Đúng vậy, cần nhất là thời gian, sợ là chẳng mấy chốc nữa công cuộc truy nã của Giao Nhân tộc sẽ bắt đầu." Vân Phong nhìn bên ngoài, không khỏi lại nhìn sang Yêu Yêu, mặc dù không nói gì nhưng Yêu Yêu lại hiểu rõ, lập tức kiên định lắc lắc đầu nhỏ. "Không rời đi, ta sẽ không rời Tiểu Phong đâu!" Lúc này Vân Phong chẳng biết nói gì nữa, đưa tay lên sờ đầu Yêu Yêu, miễn cưỡng đứng dậy, Khúc Lam Y đỡ lấy nàng cho đến khi nàng có thể thể đứng vững được rồi mới buông ra, Lam Dực nhìn địa hình nơi đây, đột nhiên xấu hổ, "Chủ nhân, trong lúc quýnh quáng nhất thời ta đã tới đây, ta…" Địa hình trước mắt rất dễ bại lộ, một khi nơi này bị tìm thấy nhất định sẽ lọt vào mắt của Giao Nhân tộc, Vân Phong cười lắc đầu, "Ngươi có thể đi tới được đây là ta thấy vui rồi, không cần tự trách, có xe tới núi ắt có đường." "Ha ha ha, hay cho một câu có xe tới núi ắt có đường!" Trong không trung đột nhiên vang lên một giọng nói, đôi mắt Vân Phong chợt lạnh đi, vẻ mặt Khúc Lam Y âm trầm, hai cánh sau lưng Lam Dực lập tức hóa thành bốn cánh, Nhục Cầu nhe miệng đầy răng nhọn, vẻ mặt Yêu Yêu lập tức dữ tợn! "Nhân loại, lần này để xem ngươi làm cách nào để sống sót!" Một tiếng gầm vang lên, hai bóng người bay tới! Đó là Tử Huyền và Thương Lân! "Đúng là lão già âm hồn bất tán mà." Khúc Lam Y đứng cạnh Vân Phong, đôi mắt đầy ý lạnh, khóe miệng chậm rãi giương lên, mặc dù đang cười nhưng lại toát đầy vẻ máu tanh. Thương Lân thấy nụ cười tà nịnh của Khúc Lam Y thì tái mặt, toàn thân không khỏi run lên một cái, hắn vẫn nhớ một cái chớp mắt giao thủ đó, một cỗ lực lượng vô hình lạnh lẽo xông vào người hắn, bây giờ vẫn còn ở trong cơ thể hắn! (Edit: Maivs) Đuôi cá Yêu Yêu vẫy lên ngăn trước mặt Vân Phong, Tử Huyền thấy Yêu Yêu như vậy không khỏi tức giận, "Tư Tình! Thân là con của Vương lại che chở cho nhân loại! Ngươi đây là đang bôi nhọ Giao Nhân tộc! Làm mất hết tôn nghiêm của Giao Nhân tộc!" Vẻ mặt Yêu Yêu kiên định bảo hộ trước mặt Vân Phong, cái gì mà tôn nghiêm của Giao Nhân tộc, cái gì mà thái độ chán ghét của Giao Nhân tộc với loài người, nàng không cần biết! Nàng chỉ biết người đầu tiên nàng thấy khi tới thế giới này chính là Vân Phong, là thủy nguyên tố của nàng cho nàng sinh mạng, người quan trọng nhất của nàng chính là Vân Phong! "Không cho tổn thương nàng." Yêu Yêu dữ tợn bật ra một câu, Tử Huyền hét lớn, "Tư Tình! Nếu ngươi cứ khăng khăng như vậy, đừng trách chúng ta nhẫn tâm giết chết đồng loại! Cho dù ngươi có là con của Tư Văn!" Đôi mắt của Yêu Yêu lóe lên một cái, nhưng thân thể vẫn kiên định chắn trước Vân Phong, Tử Huyền thấy vậy giận quá cười lên, "Được, tốt! Nhân loại, ngươi dám khiến con của Vương ở phe của ngươi, ngươi quả nhiên là một mầm họa! Không diệt trừ tai họa không hết!" Tử Huyền đột nhiên ngưng tụ một đạo hơi thở hùng hậu trong tay, đôi mắt nhìn Vân Phong chằm chằm, Lam Dực lập tức bảo hộ Vân Phong trong ngực, bây giờ Vân Phong không thể chịu thêm một đòn tấn công nữa! "Động thủ đi, Tử Huyền!" Thương Lân nói thầm, lòng bàn tay Tử Huyền đẩy công kích! Bốn cánh Lam Dực xòa rộng nghênh đón, bây giờ không được phép để Vân Phong có bất kỳ tổn hại nào! Tử Huyền thấy Lam Dực như vậy thì khẽ hừ một tiếng khinh thường, thực lực của Lam Dực trong mắt của Tử Huyền khá kém, nhưng giọng nói đó không kéo dài được bao lâu, Khúc Lam Y gia nhập khiến cho hắn nhíu mày! Tinh thần lực của Khúc Lam Y xông ra, phối hợp với Lam Dực đánh bật công kích của Tử Huyền lại, vẻ mặt của Khúc Lam Y vẫn trưng một nụ cười, quang nguyên tố trong tay không ngừng đánh về phía Tử Huyền, cùng Lam Dực giao chiến với Tử Huyền, hai cường giả cấp bậc quân chủ cũng coi như là một nửa cường giả tôn giả rồi! Tử Huyền cau mày đối phó với hai người, hai tay hai người không thể nào chia ra để đánh Vân Phong được, ngược lại Thương Lân ở một bên mặc dù bị thương, nhưng năng lực thì vẫn còn.